Những lúc tâm trạng rất tệ.
Có lẽ suốt cuộc đời em chẳng dám tin ai
Vì chuyện qua đã thành nỗi đau dai dẳng
Ngày trôi đi, đêm cứ dài đẵng đẵng
Tự ôm lấy mình, rồi băng lại những vết thương.
Sẽ chẳng còn đợi ai ở cuối con đường
Không những vấn vương nụ hôn dài giữa phố.
Cuộc đời em ghép lại từ những điều lo sợ
Vốn dĩ ngay từ đầu đừng có quá cả tin.
Em tromg tim cứ ấp ôm một bóng hình
Mà ngày ngày đang kề bên kẻ khác
Những bước chân cứ mải miết đi lạc
Về phương trời mãi chẳng thuộc về em.
Nắng sẽ về trên những phố dịu êm
Không còn anh, mọi thứ êm đềm quá.
Cứ ngọt ngào và yên bình đến lạ.
Có lẽ xa anh, là điều tốt nhất em đã làm.
Chưa có ai yêu thích truyện này!