CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+) - Chương 101: Kích mìn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
433


CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+)


Chương 101: Kích mìn


Ngay lúc đó hình ảnh của Đoàn Nam Phong hiện ra. Anh vì ghen tuông mà bắn liền ba phát súng vào thân tre. Một màn bắn ấn tượng khiến cô giật mình mở mắt. Cô liền sờ tay trái vào túi áo, cố sức móc ra khẩu súng, sau đó bắn vào mình con rắn đang giữ chặt tay phải của mình. Con rắn bị bắn chết tươi rơi không kịp quay đầu lại cắn Tinh Vân thì đã rơi xuống ngay đầu của Đoàn Nam Phong.
Anh liền ngẩng lên, nhìn thấy Tinh Vân bị treo lơ lửng anh hoảng hốt đến xanh cả mặt. Anh nhìn thấy đuôi con rắn bay đang siết lấy cổ cô càng lúc càng chặt. Lúc này Tinh Vân đã không còn cử động nữa. Cô như cái xác vô hồn bị treo trên cây.
Đoàn Nam Phong liền đưa súng lên, nhắm bắn vào đầu con rắn ở trên cây cao hơn mười mét. Viên đạn bay xoáy vào ngay đầu con rắn khiến nó há miệng lên một cái rồi nới lỏng đuôi quẫy mạnh trước khi rơi xuống.
Cổ của Tinh Vân lúc này cũng được thả lỏng hơn nhưng vì bị siết cổ quá lâu cô hiện không còn cử động nữa. Đoàn Nam Phong đưa tay ra đón lấy thân nàng từ trên cây rơi xuống. Cả người anh cứng đờ vì sợ hãi. Anh run rẩy đưa ngón tay lên mũi cô, đã không còn hơi thở nữa. Người anh như chết lặng. Anh liên tục lắc đầu: “Không! Không phải! Không phải như vậy!”
Anh liên tục vỗ vào má cô và gọi tên cô nhưng cô không hề nhút nhích, một chút phản ứng cũng không có. Đoàn Nam Phong bắt đầu sợ hãi. Chưa bao giờ trong đời, anh lại cảm thấy sợ hãi như lúc này. Người phụ nữ anh yêu như sinh mạng đang nằm bất động nằm trong tay anh. Anh phải làm sao?
Anh ôm cô vào lòng, đôi tay dính máu run lên vuốt lấy tóc cô kêu khóc: “Tinh Vân! Tinh Vân!”
“Tỉnh dậy!”
“Em tỉnh lại cho tôi.”
“Ai cho phép em chết trước tôi?”
“Tôi đã từng nói nếu hai chúng ta có một người phải chết thì nhất định không phải là em.”
“Tại sao? Tại sao em dám bỏ tôi mà đi?”
Tiếng khóc lẫn tiếng nấc hòa lẫn vào nhau. Con tim này của anh cũng bởi đau khổ và sợ hãi mà đập rất nhanh, rất mãnh liệt. Anh liên tục lây cô, cúi đầu xuống ôm lấy cô, áp mặt vào cơ thể cứng đờ của cô. Lúc này anh mới phát hiện tim của Tinh Vân còn đập, mặc dù yếu ớt nhưng vẫn còn đập.
Mắt Đoàn Nam Phong sáng lên. Anh đặt cô nằm xuống đất và bắt đầu lấy tay ấn ngực cô. Miệng không ngừng thổi khí vào miệng cô. Anh kiên trì hô hấp cho cô đến gần một tiếng.
Cuối cùng Tinh Vân cũng có lại hơi thở. Cô từ từ mở mắt ra. Trước mắt cô, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi xanh mét của anh lộ ra tia hy vọng. Anh ôm cô vào lòng, vừa cười vừa khóc. Đủ thứ tâm trạng trộn lẫn vào nhau. Anh không dám tưởng tượng anh phải đối mặt như thế nào nếu cô thực sự ra đi.
Tinh Vân giơ cánh tay yếu ớt lên ôm lấy anh. Cứ ngỡ đây là một giấc mơ. Khi trước mắt không còn màu sắc gì, cô nhắm mắt lại và đón nhận cái chết đang đến. Không ngờ, Đoàn Nam Phong ở trước mặt cô không phải là mơ. Cô nghe rõ, nghe rõ tiếng tim đang đập mãnh liệt của anh, cảm nhận được hơi ấm của anh đang truyền qua cho cô.
“Không sao, không sao rồi.” Giọng của Đoàn Nam Phong dịu dàng pha lẫn vui mừng khôn siết ẩn trong tiếng thở hồng hộc vì căng thẳng vẫn chưa tan hết.
“Tinh Vân của anh luôn gặp may mắn.”
Tinh Vân mệt mỏi nằm trong vòng tay anh để mặc anh bế cô quay lại lều. Những tia sáng của ngày mới cũng đến. Cứ ngỡ ngày mai là một ngày tươi sáng nhưng khó khăn luôn cứ đến liền kề để thử thách con người.
Bởi vì bọn rắn quá đông, mà đoàn người sức cũng dần kiệt đi cho nên cuối cùng Đoàn Nam Phong đành hạ lệnh cho mọi người đốt lửa để đuổi chúng đi. Bởi vì bọn họ đốt lửa cho nên đã khiến cho lính biên phòng của hai nước biết được. Một cuộc chiến mới lần nữa đang chờ họ phía trước.
Sau khi bọn rắn rời, mọi người mệt mỏi dựa vào nhau ngủ thiếp đi. Đến khi nghe xung quanh có tiếng bước chân thì tất cả choàng tỉnh. Một người leo lên cây xe xét tình hình. Sau đó hết hoảng nói vào máy truyền tín hiệu trên tay: “Lính biên phòng của Peru đang cách chúng ta khoảng một cây số.”
“Số lượng?” Đoàn Nam Phong nhíu mày hỏi lại.
“Khoảng một trung đội.” Người báo tin đáp lại.
“Biết rồi.” Đoàn Nam Phong trả lời sau đó tắt cái vòng trên tay.
Anh quay ra nhìn mọi người ra lệnh: “Đối phương có khoảng ba mươi người, chúng sẽ chia ra ba tốp để tiến về đây. Michael dẫn đầu một nhóm đi về hướng Tây.”
Michael liền hô: “Rõ!”
Sau đó Đoàn Nam Phong nhìn qua Trần Khải Nam ra lệnh: “Cậu dẫn một nhóm đi về hướng Đông.”
Sau đó ra hiệu cho những người còn lại: “Những người còn lại đi theo tôi về hướng Bắc. Gặp biến cố lập tức ra tay. Sau khi yên tĩnh sẽ liên lạc lại với nhau.”
Tất cả gật đầu tuân lệnh. Mọi người sau khi nhận lệnh liền nhanh chóng thu dọn lều trại, thức ăn rác bỏ hết vào túi đeo lên vai. Họ quyết không lưu lại dấu vết gì nhưng giữa khu rừng hoang sơ có người đi qua liền sẽ lưu lại dấu vết.
Lính biên phòng của Peru có nhiều năm kinh nghiệm thực chiến, cũng là bậc tinh anh chứ không phải loại không có năng lực. Mặc dù vũ khí của họ không hiện đại như vũ khí của Đoàn Nam Phong nhưng để tóm bắt những kẻ vượt biên hay gây rối an ninh thì không phải chuyện khó. Họ mang đến một trung đội vào rừng tức là họ cũng đoán biết được số người đốt lửa đêm qua không dưới một trăm. Cả trung đội tác chiến khống chế một trăm dân thường là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cho nên ải này thực sự không dễ đi qua. Tinh Vân chỉ nghĩ đến thôi đã thấy ớn lạnh. Vết thương trên cổ cô hôm qua vẫn chưa khỏi, bị ma sát với da rắn quá lâu đã để lại vết thương rất sâu. Đoàn Nam Phong mặc dù đã rửa vết thương và băng lại cho cô nhưng cô luôn cảm giác cái đầu này không phải của mình. Chốc chốc cô lại lấy tay sờ sờ để biết chắc nó còn nằm trên cổ chứ chưa đứt lìa.
Đoàn Nam Phong mặc dù rất căng thẳng nhưng anh luôn để mắt đến cô. Thấy cô khó chịu anh liền hỏi: “Em còn đau sao?”
Tinh Vân khẽ gật đầu, lại “Á!” lên một tiếng. Cả gật đầu cũng đau đớn như vậy, đúng là khổ tận mạng.
Đoàn Nam Phong thấy cô la hơi to liền ra hiệu cho cô nhỏ giọng lại. Bọn họ đi chầm chậm được một quãng tầm hai cây số liền dừng lại nắp vào. Lâm Thiên Vũ dẫn một nhóm nắp về một phía. Đoàn Nam Phong và Tinh Vân cùng một nhóm khác nắp về một phía.
Bộ đội biên phòng ở phía sau cũng chia ra thành ba tiểu đội đi về ba hướng, chầm chậm tìm ra bọn họ. Những cây súng hãm thanh nhanh chóng được đặt sát mang tai, hơi thở cũng bị ép đến mức thấp nhất. Trong bụi rậm um tùm, Tinh Vân nghe thấy tiếng súng ở phía xa. Cô đoán một trong số bọn họ đã bị lộ cho nên đã đấu súng với lính biên phòng. Hai nhóm còn lại của lính biên phòng nghe thấy tiếng súng liền chạy theo ứng cứu đồng đội. Tạm thời nhóm của Tinh Vân được an toàn, cô khẽ lây cánh tay Đoàn Nam Phong: “Anh không đi ứng cứu bọn họ sao? Lỡ bọn họ bị bắt?”
Đoàn Nam Phong lắc đầu: “Nếu đi cứu bọn họ, tất cả chúng ta sẽ bị bắt. Hơn nữa Michael có mang theo rất nhiều lựu đạn. Anh ta sẽ biết cách giúp cả nhóm thoát thân.”
Tinh Vân không biết có thể tin được là bọn người Michael sẽ thoát thân được hay không nhưng ngoài nghe theo Đoàn Nam Phong anh cũng không biết làm gì hơn. Bọn họ lại lần theo bản đồ đi tìm dấu vết Inca.
Sau khi lính biên phòng đuổi theo nhóm của Michael, Trần Khải Nam liền theo hướng Bắc tới hội họp với nhóm của Đoàn Nam Phong. Như lời của Đoàn Nam Phong dự đoán, sau khi nhóm của họ đi được hơn một cây số thì nghe thấy tiếng của lựu đạn nổ. Hỏa lực thiệt không nhỏ chút nào. Sau đó lại nghe tiếng của mìn nổ, tiếp đó lại là pháo sáng báo tin bình an của Michael. Đoàn Nam Phong vốn bản tính đa nghi nên không cho bất kỳ ai liên lạc với nhóm của Michael. Họ vẫn theo lệnh bản đồ đi tìm dấu vết của Inca.
Lâm Thiên Vũ mặc dù vẫn chấp hành mệnh lệnh nhưng vẫn thắc mắc: “Vì sao chúng ta không để Michael đi cùng?”
“Michael bị bắt rồi.” Đoàn Nam Phong lạnh lùng nói. Sắc mặt anh lúc này không để cho người khác biết anh đang nghĩ gì nhưng Tinh Vân tin anh nói như vậy là có lý do và điều này chắc chắn không sai.
Trần Khải Nam thở ra một tiếng, đau lòng quay mặt đi tỏ vẻ bất lực. Đàn ông luôn như vậy, dù trong lòng khó chịu lắm cũng không thể hiện thái quá ra bên ngoài. Trần Khải Nam như vậy, Lâm Thiên Vũ cũng vậy. Đoàn Nam Phong lại càng cẩn mật hơn. Hai mắt anh bị nỗi khó chịu dày vò đến u uất nhưng cả một cái thở dài cũng không có. Tinh thần của anh luôn là linh hồn của cả đội, chỉ một biểu hiện sai sẽ khiến cả đội chùn bước, mất mạng như chơi. Cho nên, có rất nhiều chuyện anh không nói, cũng không để người khác nhìn ra được, chỉ có thể âm thầm cất giấu và tự mình chịu đựng.
Bọn họ vẫn im lặng, không ai nói gì, chỉ đi về phía trước, cố gắng tìm ra vị trí trên bản đồ. Cho đến khi đi ra khỏi khu rừng thì trước mặt họ lúc này là một con suối rất đẹp và cũng rất rộng. Theo như chỉ dẫn trên bản đồ cổ mà những nhà khảo cổ của Lâm Thiên Vũ phục chế lại thì con suối này chính là điểm mà bọn họ cần tìm.
Thế nhưng bốn phía xung quanh chẳng có gì ngoài một con suối lớn chảy róc rách, mấy tảng đá và cây cối. Đoàn Nam Phong nhìn kỹ bản đồ, sau đó chỉ cho mọi người xem: “Trên đây có một ký hiệu đặc biệt. Mỗi người cố nhớ ký hiệu này, chia nhau ra tìm dọc con suối này. Không bỏ sót tảng đá, gốc cây nào. Tìm được thì thông báo cho mọi người.”
Tinh Vân nhìn dấu hiệu trên bản đồ, đó là hình vẽ cách điệu hai đầu rắn quấn vào mặt trời. Đây là ký hiệu thờ cúng thần Mặt Trời trong văn hóa của người Inca. Người vẽ lại ký hiệu này nếu là tổ tiên của Lâm Thiên Vũ thì chắc chắn người này phải có mối quan hệ rất mật thiết với người Inca. Rốt cuộc mối quan hệ này là như thế nào? Tinh Vân nghĩ nghĩ rồi suy đoán nhưng vẫn không tìm ra đáp án.
Trong lúc bọn họ đang lùng sục từng ngọn cỏ, moi móc từng phiến đá thì vòng đeo tay của tất cả bọn họ đều chớp đèn màu đỏ. Chứng tỏ cách khu vực này khoảng một dặm có một lượng lớn bom mai phục. Ai nấy đều hoảng sợ nhìn nhau nhưng chưa ai dám có hành động gì.
Đoàn Nam Phong nhìn vào bản đồ điện tử, thì ra họ đã bước một chân sang biên giới Ecuador. Giữa biên giới hai nước này không có kẽm gai, càng không có bức tường chắn như bức tường Berlin. Giữa hai nước này chỉ có cánh rừng này làm biên giới tự nhiên cho nên họ luôn cài bom mìn dưới đất đẩ khi có ai xâm phạm sẽ lập tức điều quân ra bắn nhau.
Đoàn Nam Phong nheo mắt ra lệnh cho tất cả rút về. Nhưng lúc này anh lại nảy ra một ý đó là tự mình đi kích mìn. Chỉ khi số mìn này nổ lên thì lính biên phòng hai nước sẽ dàn quân bắn nhau. Đó là cơ hội tốt khiến bọn chúng lơ là mà cứu được Michael và nhóm của anh.
Tinh Vân nghe loáng thoáng anh bàn kế hoạch với Lâm Thiên Vũ và Trần Khải Nam thì tóc tai dựng lên, trái tim lần nữa nhảy ra ngoài. Cảm giác sợ hãi dâng trào trong lòng. Kế hoạch nguy hiểm như vậy, cô không để anh đi. Nhưng Đoàn Nam Phong đã giữ chặt vai cô mà nói rằng: “Nếu anh không đi thì Lâm Thiên Vũ hoặc Trần Khải Nam sẽ phải đi. Như vậy anh càng không an lòng. Bởi vì anh biết chuyện này chỉ anh làm mới có tỉ lệ thành công cao nhất.”
Tinh Vân không muốn nghe cũng không cần nghe, cái cổ đau liên tục lắc đầu khiến máu từ cổ ứa ra thấm vào bông băng quấn cổ.
“Sinh ly tử biệt”, cô thật không muốn nếm trải qua đâu. Cô và anh vừa kết hôn mà. Sao cô có thể để anh đi kích mìn được. Nhưng anh thì không thể bỏ lại Michael và hơn năm mươi người anh em không lo. Đoàn Nam phong, con người này… cô thật cạn lời với hắn.
Nước mắt bắt đầu lã chã như những hạt châu rơi xuống. Cô phải làm gì đây? Biết phải làm sao? Đứng nhìn anh đi vào chỗ nguy hiểm mà không thể làm gì. Chưa bao giờ Tinh Vân cảm thấy bản thân mình bất lực như vậy. Ngay cả khi bị nhốt trong hầm mộ của Kim Tự Tháp Mặt Trời cô cũng không tuyệt vọng và bất lực như vậy. Cô vẫn cố tìm ra con đường sống. Nhưng lúc này, con đường sống của Đoàn Nam Phong là con số không.
“Tinh Vân, anh giao em cho Lâm Thiên Vũ, hắn sẽ bảo vệ em.” Đoàn Nam Phong nói xong liền cụp mắt xuống. Tinh Vân liên tục đánh hắn: “Anh mới là chồng tôi, anh có hiểu không…”
“Tại sao lại giao tôi cho người khác? Đồ đáng ghét này…”
“Rốt cuộc anh có yêu tôi hay không?”
Tinh Vân nhất thời kích động mắng hắn, đánh hắn nhưng hắn không phản ứng chỉ như bức tường cho cô trút giận.
Sau khi trút giận, cô mệt mỏi quá liền ngồi bệt xuống đất, ôm mặt khóc. Hắn ngồi xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng: “Tinh Vân, anh sao có thể không yêu em. Nhưng nếu hôm nay người bị bắt là anh thì em có mong anh được cứu hay không?”
Im một lúc hắn liền nói tiếp: “Vợ của Michael cũng đang chờ anh ta về. Hơn nữa cô ấy còn đang mang thai. Nếu chậm trễ cứu hắn thì hắn sẽ bị lính biên phòng xử bắn. Hắn chết rồi vợ con hắn phải thế nào? Hơn năm mươi người khác cũng như vậy. Anh không thể bỏ lại đồng đội của mình.”
Tinh Vân ngã đầu vào ngực hắn, khóc nói: “Anh chết rồi, tôi và Tinh Nhật lại như thế nào? Chúng ta vừa mới cưới nhau thôi, anh có biết hay không?”
Đạo lý không bao giờ bỏ lại đồng đội mà hắn nói cô có thể hiểu. Năm đó, Lâm Thiên Vũ cũng không bỏ lại bà bầu như cô trong lăng tẩm của hoàng hậu vua Pakal thì nay Đoàn Nam Phong cũng không thể bỏ lại đồng đội của hắn. Nhưng mà… hiểu và chấp nhận thật quá khác xa nhau.
Đoàn Nam Phong vỗ vỗ vai Tinh Vân: “Anh biết, anh hiểu. Nhưng có những chuyện không thể vẹn toàn. Anh không thể ích kỷ bỏ lại đồng đội được. Bọn họ đều là những người từ nhỏ lớn lên cùng anh. Con đường này anh chọn, anh phải đi đến cùng. Xin lỗi em!”
“Đoàn Nam Phong, tôi không cần anh xin lỗi.”
“Nói cho tôi biệt tại sao yêu anh lại khó đến như vậy?”
Tinh Vân kích động khóc càng lúc càng lớn. Cô chưa bao giờ mất mặt như vậy, cứ ngồi bệt xuống đất mà giẫy khóc như trẻ con. Ai nhìn thấy cũng chỉ muốn đến dỗ dành. Lâm Thiên Vũ lúc này cũng bước đến chỗ Tinh Vân, anh ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên gối: “Anh đi thì em có thôi khóc hay không?”
Tinh Vân bây giờ không nghe được gì cả, chỉ có khóc càng luc´ càng thương tâm
“Thiếu gia, hãy để tôi đi.”
Những người khác cũng nói: “Phải đó, tôi chưa có gia đình, hãy để tôi đi.”
Nhưng Đoàn Nam Phong đều gạt đi hết: “Khả năng làm được việc này chỉ có tôi. Các cậu ở đây, tranh thủ thời cơ cứu Michael và mọi người ra. Chúng ta gặp lại ở hạ nguồn con suối này.”
“nhưng mà thiếu phu nhân…” Một người trong số họ ấp úng.
Đoàn Nam Phong nhìn Tinh Vân ngồi khóc, trong lòng anh cũng xót xa vô cùng. Anh biết cô là người trầm tĩnh nhưng hôm nay đã khóc đến mức này chứng tỏ cô rất khó chịu và bất lực. Nhưng mà…
Đoàn Nam Phong thở nhẹ ra, cố giấu tiếng thở dài. Anh vẫy tay cho mọi người đi ra xa, rồi lần nữa ngồi xuống ôm Tinh Vân vào lòng. Cô vòng tay ôm anh, nước mắt nước mũi cọ hết vào người anh. Cô không hiểu vì sao cô lại đi yêu người đàn ông thích làm chuyện nguy hiểm như anh. Lúc hai người mới biết nhau, cô đã biết anh không phải người đàn ông có thể cho cô cuộc sống bình thường nhưng cô vẫn yêu anh. Yêu đến tận tâm can không sao rời bỏ được. Đối mặt với việc sắp mất anh như vậy làm sao trái tim cô chịu nổi.
“Bé con, ngoan, đừng khóc nữa. Anh đi rồi anh sẽ về. Nhất định sẽ về với em.” Đoàn Nam Phong ra sức dỗ dành cô, còn thực chất anh cũng không biết được. Có bao nhiêu hy vọng trở về. Chỉ là không thể không đi.
Tinh Vân không nói gì, cổ của cô ứa máu. Đau đến ú ớ không thể cử động. Đoàn Nam Phong liền mở balo lấy ra bộ đồ y tế sát khuẩn vết thương và thay băng cho cô. Bàn tay cầm súng nhiều hơn cần bông đang nhẹ nhàng cẩn thận lau vết máu ở cổ cho cô. Anh tỉ mỉ từng chút như là sợ cô bị đau. Tinh Vân nhìn anh chăm chú thay băng cho mình, gương mặt tuấn tú, đẹp trai đến từng góc cạnh, ánh mắt nhu hòa ấm áp yêu thương. Trái Tim cô lúc này vì yêu mà đau đớn.
Sau khi xong xuôi, anh áp môi lên trán cô hôn tạm biệt rồi đứng lên quay đi. Tinh Vân muốn níu tay anh nhưng đã nắm trượt. Anh cứ như vậy mà tiến về phía trước, cô cứ như vậy mà dõi theo bóng lưng anh. Nước mắt lưng tròng, nét mặt tang thương.
——-
Anh Nam Phong này càng ngày càng soái. Soái vậy ai chịu nổi đây? Hic…

Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN