Đích Nữ Trở Về, Một Đời Phong Hoa - Bất Yếu Tảo Tuyết - Chương 6: Ngoại Tổ Phụ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Đích Nữ Trở Về, Một Đời Phong Hoa - Bất Yếu Tảo Tuyết


Chương 6: Ngoại Tổ Phụ


Chương 6: Ngoại Tổ Phụ.
Tác giả: Bất Yếu Tảo Tuyết.
Dịch: Tư Quân.

Hàn Giang Tuyết tiếp lời: “Phụ thân cứ yên tâm, lúc đó đại ca đúng là rất bực bội sốt ruột, nhưng lúc nhi nữ chạy đến Trang Thân Vương phủ – Hoa thế tử cũng ở đó, biết sự tình xảy ra còn đem Lý Hưng Minh giáo huấn một phen. Người ngẫm lại xem, nếu thật ra có việc gì, thế tử làm sao có thể dễ dàng thả huynh muội chúng con trở về, cho dù thế tử chịu, Trang Thân Vương phủ cũng thực sự không truy cứu sao!”

Nghe thế, lúc này trong lòng Hàn Phong mới lắng xuống, lại thấy nữ nhi thực sự thay đổi không ít, mà nhi tử cũng thành thật rất nhiều, việc này cũng không phải không thể bỏ qua. Hỏi một chút tình trạng thân thể của nữ nhi, biết thật sự không có chỗ nào không ổn liền an tâm.

Về phòng nghỉ ngơi trước, Hàn Giang Tuyết đột nhiên đề nghị ngày mai muốn đi thăm ngoại tổ phụ, Hàn Phong cảm thấy nữ nhi mơ thấy mẫu thân sau đó nhớ tới ngoại tổ phụ đã lâu không gặp, xem trọng hiếu vốn cũng bình thường, không cần nói gì liền đồng ý. Mà Hàn Kính tự nhiên cũng bị Hàn Giang Tuyết kêu ngày mai cùng đi.

“Tỷ tỷ, muội đưa tỷ về phòng nghỉ ngơi. Lúc muội xuất cung, lục công chúa thưởng chút phấn mặt mới nghiên cứu chế tạo cho muội, muội đưa cho tỷ dùng trước nha.” Hàn Nhã Tĩnh một bộ dáng quan tâm vô cùng tiến đến, theo thói quen muốn kéo cánh tay Hàn Giang Tuyết.

“Không cần phiền toái như vậy, ta không phải đã đẹp rồi sao? Phấn mặt gì đó chính muội dùng đi, muội biết từ trước đến nay ta không thích những thứ đó mà.” Hàn Giang Tuyết duỗi tay xoa đầu đệ đệ Hàn Đoan đứng vây lại một bên, tự nhiên như vậy tránh đi Hàn Nhã Tĩnh, “Đoan nhi đi chơi đi, ngày mai tỷ sẽ mang quà tốt về cho đệ.”

Việc cực kỳ khó giải quyết, giữa lên lên xuống xuống cuối cùng là hóa hiểm vi di*, Hàn Giang Tuyết lấy lý do mệt mỏi muốn nghỉ ngơi về phòng trước. Chớ nói mẫu tử Lưu thị, ngay cả đại ca của mình cũng không cho đi theo.

*Gặp nguy hiểm vẫn trở về bình an.

Hiện tại, nàng cũng không biết mình có bao nhiêu hạ nhân trung thành, rốt cuộc có bao nhiêu là tai mắt của Lưu thị, cho dù là tỳ nữ bên cạnh từ nhỏ cũng vô pháp bảo đảm có đáng giá tín nhiệm hay không. Cho nên, nàng sẽ không nói với đại ca bất cứ thứ gì khác ở chỗ này, có việc gì thì chờ ngày mai đến nhà ngoại tổ phụ nói cũng không muộn.

Dựa vào ghế nằm nhắm mắt lại, Hàn Giang Tuyết cuối cùng cũng có thể tĩnh tâm đem tất cả mọi chuyện lý giải rõ ràng, nhẹ nhàng hồi tưởng trước khi chết mẹ con Lưu thị mỗi người nói một câu, một lần lại một lần.

Lưu thị rõ ràng là sau khi mẫu than qua đời nửa năm mới gả vào Hàn gia, nhưng từ lời nói của Lưu thị lúc ấy có thể suy đoán được, năm đó mẫu thân chết cũng không phải tai nạn ngoài ý muốn gì, mà hẳn là có liên quan đến Lưu thị. Hơn nữa những năm gần đây Hàn gia có không ít thanh niên tài tuấn xảy ra chuyện, cũng đều là tác phẩm của Lưu thị!

Nếu Lưu thị chỉ đơn giản muốn tranh sủng củng cố địa vị, hoặc mưu cầu lợi ích lớn nhất cho một đôi nhi nữ thân sinh, như vậy có một số việc căn bản không cần thực hiện. Tay của nữ nhân này dường như sớm đã duỗi quá dài, rất nhiều chỗ đều khiến người khác khó hiểu.

Không biết qua bao lâu, Hàn Giang Tuyết đột nhiên mở hai mắt, nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu xà nhà thanh âm không thành hơi chỉ có chính mình nghe được lẩm bẩm nói một câu: “Đem Trương gia biến thành Hàn gia tiếp theo?”

……

Trong lúc Hàn Giang Tuyết khổ sở suy tư, mẹ con Lưu thị cũng đóng cửa phòng trao đổi chuyện quan trọng.

“Nương, Hàn Giang Tuyết có phải đã phát hiện ra cái gì? Tính tình nàng ta có thù tất báo, thế nhưng vừa tỉnh lại liền chạy đi tìm Hàn Kính trở về, căn bản cũng chưa nhắc lại chuyện Lý Hưng Minh hại nàng té ngựa, hơn nữa thái độ đối với chúng ta cũng lãnh đạm thật sự, còn nói với phụ muốn hối cải để làm người mới, thật sự quá không bình thường rồi?”

Hàn Nhã Tĩnh rất hoài nghi hỏi: “Chẳng lẽ, người thật sự tin tưởng lời nàng ta nói, nguyên nhân là do mơ thấy hồn ma của mẫu thân sao?”

Lưu thị không lập tức lên tiếng, hơi nhíu mi biểu tình ngưng trọng, vẻ suy tư, một lát sau mới lắc lắc đầu nói: “Nó không có khả năng phát hiện cái gì, bằng không với tính tình của nó sao có thể bình thản như vậy? Huống hồ, tuy rằng thái độ của nó đối với chúng ta không còn thân mật như trước, nhưng đối với Đoan nhi vẫn là thật long yêu thương, tám phần trong lòng là bực bội việc hôm nay nên mới trút giận lây lên con.”

“Còn việc mơ thấy mẫu thân, phỏng chừng là dùng ma quỷ để lừa phụ thân con thôi. Nha đầu này tính tình tuy kém, nhưng rất thông minh. Chờ thêm mấy ngày lại đi thăm dò giọng điệu của nàng, lần này ta thật ra cũng muốn nhìn hồ lô rốt cuộc biến thành thứ thuốc gì*.”

*Ý là muốn nhìn Hàn Giang Tuyết lột xác như thế nào.

“Hừ, tiện nhân này vận khí sao lại tốt như vậy, ngã từ trên ngựa xuống lại không có chuyện gì!” Hàn Nhã Tĩnh tức giận bất bình nắm chặt khăn lụa trong tay, không còn sự ôn nhu đoan trang xưa nay nữa, chỉ có một bộ dáng hận không thể giết chết Hàn Giang Tuyết.

Lưu thị thấy thế, thoáng hiện bất mãn nhắc nhở nói: “Được rồi, con nói ít đi hai câu, những việc này ta sẽ tự xử lý, con tự lo tốt cho chính mình là được, hôn sự của Trương gia ta đã có biện pháp giúp con lấy lại từ trong tay Hàn Giang Tuyết, nhưng có thể nắm lấy trái tim nam nhân hay không đều dựa vào bản lĩnh của chính con!”

“Nương, chuyện này người cứ yên tâm, mọi thứ của nhi nữ so với Hàn Giang Tuyết đều tốt hơn gấp trăm lần, đương nhiên sẽ không làm người thất vọng!” Hàn Nhã Tĩnh lộ ra một mặt đắc ý tươi cười, từ nhỏ đến lớn, đem đồ vật của Hàn Giang Tuyết nhất nhất bất động thanh sắc cướp vào trong tay của mình, đối với nàng là một loại lạc thú lớn lao.

Hai mẹ con còn nói vài câu sau liền có tỳ nữ gõ cửa tiến vào nhỏ giọng bẩm báo, chỉ nói đại tiểu thư một mình trở về phòng sau đó liền nghỉ ngơi, không có bất luận chỗ nào dị thường.

Lưu thị yên tâm không ít, gật gật đầu ý bảo tỳ nữ tiếp tục theo dõi Hàn Giang Tuyết, những cái khác cũng không nói thêm nữa.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Giang Tuyết và Hàn Kính lên đường đến nhà ngoại tổ phụ.

Chuyến này ra ngoài, nàng lấy lý do cưỡi ngựa không tiện, nha đầu bên cạnh một người cũng không mang, thậm chí còn tìm lý do hợp tình hợp lý để gã sai vặt đi theo bên cạnh ca ca cũng ở lại trong nhà.

Không mang theo bất luận tùy tùng nào ra ngoài, đối với hai huynh muội này cũng không phải việc một hai lần, Hàn Kính thân thủ lợi hại, hơn nữa khoảng cách đến Đàm phủ của ngoại tổ phụ cũng không tính quá xa, cho nên không ai cảm thấy có chỗ nào không bình thường.

Ngoại tổ phụ của Hàn Giang Tuyết – Đàm Khiếu là võ tướng lợi hại, năm đó theo tiên đế tây chinh lập không ít chiến công hiển hách, bây giờ lớn tuổi nhàn rỗi ở nhà, nhưng uy danh như cũ vang dội không thôi.

Đàm Khiếu cả đời chỉ cưới một thê tử, lão phu nhân mấy năm trước qua đời, sinh một trai hai gái. Trưởng tử phụng mệnh hoàng đế nhiều năm trấn thủ biên quan, thê nhi cũng mang theo qua bên đó. Trưởng nữ là mẫu thân của Hàn Giang Tuyết, ngày đó sinh Hàn Giang Tuyết băng huyết mà chết, tiểu nữ nhi gả phía nam xa, khoảng cách thực sự quá xa bởi vậy cũng khó có thể trở về.

Bây giờ Đàm phủ lớn nhưng quạnh quẽ cực kì, cũng may lão gia tử trời sinh tính rộng rãi, thể trạng cường tráng, còn có một nhóm lão đầu thường xuyên tụ tập tám chuyện, đánh cờ cho vui, tháng ngày vẫn trôi qua an nhàn.

Gia nô Đàm phủ nhìn thấy huynh muội Hàn tới, tất nhiên vui mừng không thôi, vội vàng chạy tới bẩm báo cho lão gia tử.

Đàm lão gia tử đang luyện quyền cước công phu trên đất trồng ở sau hoa viên, nhìn thấy hai huynh muội này tới, không nói hai lời, trực tiếp nhào tới Hàn Kính, nảy lên ý muốn bồi luyện ngoại tôn.

Hàn Kính một thân võ nghệ đều không phải là Đàm lão gia tử dạy dỗ, nhưng mỗi lần đến nhà ngoại tổ phụ đều sẽ được ngoại tổ phụ tự mình chỉ dạy, cho nên giống như hôm nay mới vừa gặp mặt, một già một trẻ liền tỉ thí là chuyện thường tình.

Hàn Giang Tuyết cũng không sốt ruột, cười tủm tỉm ngồi ở một bên xem chiến, thỉnh thoảng còn lên tiếng cổ vũ đại ca.

Tất cả nhìn như trước kia không có gì khác biệt, nhưng duy nhất Hàn Giang Tuyết hiểu rõ tâm cảnh hiện giờ là hoàn toàn bất đồng. Có thể lại nhìn thấy những người thân yêu nhất ở bên cạnh, đó là điều tốt hơn bất cứ điều gì khác.

Nàng tân sinh thật sự không dễ, báo thù điều tra rõ chân tướng tất nhiên quan trọng, nhưng bảo hộ người nhà, quý trọng hạnh phúc có được lại càng đáng quý!

Được một thời gian sau, hai gia tôn lúc này mới thu tay, cũng không biết có phải trước kia chưa hoàn toàn dùng hết sức không, Hàn Kính hôm nay chính là càng đánh càng hăng, chẳng những chiếm thượng phong, hơn nữa thắng được Đàm lão gia tử đến tâm phục khẩu phục, không hề không vui thẳng thắn nói chính mình thật sự là già rồi.

“Không tồi không tồi, mấy tháng không gặp tiểu tử ngươi, võ nghệ lại tiến bộ không ít!” Sau khi vỗ vỗ bả vai ngoại tôn để thể hiện sự khích lệ, lão gia tử rất nhanh cười ha hả mà ngồi xuống bên cạnh ngoại tôn nữ, sau khi đánh giá lại lần nữa vui vẻ không thôi mà nói: “Chà, Tuyết nhi nha đầu cũng càng lớn càng xinh đẹp, theo ta thấy so với kinh thành đệ nhất mỹ nhân xinh đẹp hơn nhiều!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN