CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+)
Chương 107: “Báu vật Amazon”
Lâm Thiên Vũ cũng không biết hắn đã làm nàng bao nhiêu lần, chỉ biết lần cuối cùng đi ra thì hắn không còn gì để cho nàng nữa. Hắn nằm rạp xuống bên cạnh nàng. Toàn thân nàng cũng ê ẩm tê dại. Cả hai nằm đối mặt với nhau rồi cùng mỉm cười hạnh phúc nhìn nhau và chìm vào giấc ngủ.
Lâm Thiên Vũ nhắm mắt được mười phút thì liền ngồi dậy mở mắt kết nối với Tinh Vân.
Đầu bên kia, cô đang ngủ say nên không nghe máy. Lâm Thiên Vũ liền thở dài, anh cũng đoán cô đang ngủ cho nên ngắt kết nối. Anh nằm cạnh nữ vương nhưng không sao chợp mắt được. Anh ngây ngất ngắm nhìn khuôn mặt non tơ của nàng khi ngủ. Đôi mi dày quyến rũ tự nhiên của nàng khẽ lay động khiến anh thích thú ngắm nhìn. Tay anh không tự chủ được mà nhẹ vuốt theo hình
dáng khuôn mặt nàng. Đời này anh chưa từng nghĩ anh sẽ làm chuyện này với một cô bé chưa dậy thì, càng không nghĩ anh lại yêu nàng mất rồi.
“Nữ vương, em tên là gì? Em là người như thế nào? Tuy anh không biết bất cứ điều gì về em nhưng anh biết anh đã yêu em rồi. Chuyến này anh đi đến đây ngoại trừ tìm kiếm bí mật gia đình mình thì không nghĩ sẽ lấy đi bất cứ thứ gì của Inca. Nhưng em thì anh nhất định phải mang đi. Vì em không chỉ là báu vật của Inca mà còn là báu vật của anh. Anh sẽ đưa em về New York, cho em cuộc sống tốt nhất. Anh sẽ đưa em đi đến bất cứ nơi nào em muốn, mua cho em những thứ cao cấp nhất. Anh sẽ nâng niu em, trân quý em cả đời.”
Trong lòng Lâm Thiên Vũ dấy lên khát khao đưa nàng về New York để yêu thương chiều chuộng nàng nhưng hắn không biết rằng tất cả những cái hắn cho rằng phụ nữ nào cũng thích thì nàng lại không thích. Đó không phải là cuộc sống của nàng.
Một lúc sau, Tinh Vân cũng liên lạc lại với Lâm Thiên Vũ. Lâm Thiên Vũ mừng rỡ, hí hửng nói: “Em gái nhỏ, em mau chỉ cho anh nói câu: “em tên gì?, rồi câu “anh tên Thiên Vũ.”, mau giúp anh nói câu “em mấy tuổi?”, rồi câu “anh yêu em”…”
Tinh Vân không đợi Lâm Thiên Vũ nói xong liền chặn lại: “Thiên Vũ, anh làm ơn đi. Mở lớp dạy tiếng Quechua cấp tốc cũng không thể nhanh như vậy đâu.”
“Còn nữa, em vốn muốn hỏi anh Nam Phong đã bị bọn họ giấu ở đâu rồi? Em không bắt được tín hiệu của anh ấy. Anh không lo cùng em nghĩ cách, còn ở đó chơi trò yêu đương. Có phải anh không vậy?”
Nghe Tinh Vân nói, anh mới giật mình nhớ đến Đoàn Nam Phong. Anh liền gãi đầu áy náy nói: “Xin lỗi, anh quên mất. Lúc anh bị đưa vào căn phòng này thì Nam Phong vẫn ở hang động đó. Anh không biết họ đưa hắn đi đâu. Để chút nữa nữ vương tỉnh dậy, anh sẽ giúp em hỏi.”
Tinh Vân thở nhẹ ra, nghe giọng nói của hắn thì có vẻ như hắn và nữ vương đã “tâm ý tương thông”, cho nên hắn mới chắc cô ấy sẽ trả lời hắn. Cho nên Tinh Vân đành nói: “Nghe cũng đúng. Anh bây giờ là nam vương, anh có quyền cao nhất rồi.”
Lâm Thiên Vũ cười cười, tay hắn vẫn ve vuốt gương mặt say ngủ của nữ vương: “Tinh Vân, bây giờ anh ngủ một chút. Em đi dạo đi, khi nào anh dậy sẽ liên lạc với em để em hỏi tin tức của Nam Phong.”
Tinh Vân không tin cái mình đang nghe, cô lấy tay chỉ lại mặt mình nghĩ thầm: “Hắn là kêu cô đi dạo quanh đây sao? Hắn tưởng đây là nước Mĩ hả? Nếu để người Inca biết được có người lạ đột nhập thì bọn họ không ném cô cho Thủy Thần mới lạ đó. Chưa kể, năm nay bọn họ còn chưa cúng.”
Nhưng trên đời này, cái hên không linh, cái xui lại linh. Vừa nghĩ xong cô liền bị phát hiện.
“Đứng lên!”. Người đàn ông cầm giáo chĩa vào người nàng.
Tinh Vân từ từ đứng dậy, quay người lại, cố cười thật thân thiện nhìn người trước mặt. Đó là một chàng trai trẻ tầm mười chín, hai mươi tuổi mặc áo giáp kiểu Inca nhìn rất giống những chiếc áo giáp của những bộ xương trong cái hang động hôm đó.
Người này gương mặt khá hiền lành nhưng trong mắt có mang vẻ thê lương. Hắn thấy Tinh Vân ăn mặc khác lại, vóc dáng cũng không giống dân địa phương thì liền hỏi: “Cô là ai? Tại sao lại núp bên ngoài cửa hoàng cung.”
Tinh Vân liền nói: “Anh lính à, tôi là người tốt đó. Tôi đi tìm chồng mình. Họ bắt chồng tôi vào cái hoàng cung này, không thấy ra cho nên tôi chỉ có thể ngồi đây đợi.”
Hắn lại hỏi: “Chồng cô có phải cái người lạ mặt vừa đến hôm qua không?”
Tinh Vân liền gật đầu. Trong mắt hắn liền dấy lên sự đồng cảm. Tinh Vân không hiểu sao hắn lại có loại cảm xúc này với cô. Tuy khó hiểu nhưng cô cũng không biểu lộ gì.
Hắn lại nói tiếp: “Tôi tên là Inti, còn cô?”
Tinh Vân liền mỉm cười nói: “Inti có nghĩa là nắng sao?”
Inti gật đầu nói: “Phải, là ánh sáng của thần Mặt Trời.”
Tinh Vân khẽ gật đầu nói: “Tên tôi là Tinh Vân. Cứ gọi là Vân.”
Hắn nhìn quanh rồi nói: “Nơi này không nên ở lâu, người khác thấy được sẽ bắt cô lại. Tôi vừa hết phiên trực, hay cô cùng tôi đi về nhà rồi cùng nói chuyện. Tôi sẽ nghĩ cách đưa cô đi tìm chồng cô.”
Tinh Vân vui mừng nói: “Thật không?”
Hắn mỉm cười gật đầu. Tinh Vân liền đi theo hắn. Dù sao cô cũng có súng, hắn giở trò với cô, cô sẽ cho hắn ăn đạn.
Nhưng Inti không những không giở trò với cô mà ngược lại còn chân thành đối đãi với cô. Căn nhà sàn nhỏ xa xa lợp bằng lá nằm ở men sườn núi , ẩn mình dưới những tán cây rợp mát chính là nhà của Inti. Anh sống cùng mẹ mình, một phụ nữ bị mù. Cha anh mất sớm nên từ nhỏ Inti đã phải làm rất nhiều việc cực nhọc. Nhìn thấy anh vừa chặt củi từ bên bìa rừng mang vào, vừa cặm cụi nấu cơm , vừa lấy nước rửa chân cho mẹ thì Tinh Vân biết được chàng trai này là mẫu thanh niên nghiêm túc, tốt một cách điển hình, khó tìm trong xã hội hiện đại. Đúng hơn là tiệt chủng.
Cô thở dài, bước vào bếp phụ hắn một tay. Sau một lúc, cơm sáng đã chuẩn bị xong. Hắn nói với mẹ hắn, Tinh Vân là người bạn mới quen của hắn cho nên bà rất niềm nở với cô mà không hoài nghi gì cả.
Lúc Tinh Vân ngồi rửa chén phía sân sau thì hắn đi vào, cầm theo bộ quần áo của mẹ hắn đưa cho Tinh Vân: “Cô mặc bộ quần áo này vào sẽ không bị người khác để ý.”
Tinh Vân thấy cũng đúng liền gật đầu. Hắn đặt quần áo lên tảng đá cạnh chỗ Tinh Vân đang ngồi. Tinh Vân nói cám ơn rồi nhìn theo bóng lưng hắn quay đi. Cô cười cười nghĩ nghĩ: “Dạy được đứa con trai tốt như vậy, đúng là không phải dễ.”
Sau khi Tinh Vân thay bộ quần áo ra thì cô thấy mình không khác người Inca lắm. Nhất là khi mẹ hắn giúp cô chải tóc rồi vấn lên thì trông càng giống hơn. Cô nghiêng người qua lại ngắm mình dưới giếng thì vô cùng thích thú.
Cùng lúc này, cũng có một mĩ nhân khác đang ngồi trước gương ngắm nghía chính mình trong gương. Phía sau là người đàn ông điển trai tóc đen, mắt sâu đen nhánh đang tựa vào vai nàng yêu thương mà ngắm nhìn nàng. Hai tay hắn vòng qua eo nàng, giữ chặt.
Hắn muốn nói với nàng rất nhiều điều nhưng hiện giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ Tinh Vân dạy hắn nói. Hắn liền bấm nút kết nối với Tinh Vân. Cô nhận được tín hiệu liền đi ra một góc nói chuyện với hắn.
“Tinh Vân, giúp anh hỏi cô ấy tên gì?”
Nữ vương thấy hắn nói gì đó lại nheo nheo mắt khó hiểu nhưng nàng cũng không chất vấn hắn. Sau đó, hắn lại nói bằng tiếng Quechua với nàng.
“Nữ vương, em tên gì?”
Nàng mỉm cười nói: “Em tên là Inkasisa.”
Hắn lẩm bẩm lại: “Inkasisa… Inkasisa… Inkasisa sao? Nghe thật hay. Nó có nghĩa là gì?”
Nàng lại cười nói: “Có nghĩa là đóa hoa của hoàng thất.”
Hắn gật gật đầu nói: “Nghe rất hay. Tên anh là Thiên Vũ.” Hắn vừa nói vừa chỉ vào người. Giá mà có ai đó ở đây nhìn thấy Lâm đại thiếu gia máu lạnh vô tình đang ngây ngô giới thiệu tên như học sinh mầm non thì chắc sẽ không khỏi ôm bụng cười.
“Vũ có nghĩa là mưa. Mưa đấy.” Hắn đưa tay chỉ lên trần nhà giải thích: “Mưa từ trên trời đấy.” Cũng may nữ vương rất thông minh, nàng liền nói: “Tên của anh là mưa sao? Người Inca rất thích mưa. Mưa cho nước, cho cây trồng phát triển. Em cũng rất thích mưa. Mưa cho hoa nở. Nghe rất hay.”
Thiên Vũ thở phào nói: “Cũng may nàng không hỏi anh mưa là gì? Nếu không anh cũng không biết nói sao?
Tinh Vân nghe xong phì cười. Nàng biết Lâm Thiên Vũ ngốc nhưng không ngờ anh ngốc đến mức còn lo nữ vương không hiểu mưa là gì.
“Nữ vương, em bao nhiêu tuổi rồi?”
Tinh Vân dịch xong liền nói: “Lâm Thiên Vũ, anh vào chuyện chính đi. Mấy cái câu xã giao tầm phào như vậy, anh hỏi sau được không? Nam Phong đang cần chúng ta đến giúp.”
Lâm Thiên Vũ ậm ừ… nhưng có Trời mới hiểu chuyện này quan trọng với hắn biết bao. Nhưng đáng tiếc ông Trời cũng không rảnh hiểu hắn.
Nữ vương cười nói: “Theo lịch Inca, em đã hơn mười lăm tuổi.”
“Lịch Inca sao?”
Tinh Vân thở dài giải thích: “Cũng như người Maya, người Inca cũng có lịch của họ. Lịch của người Inca được tính theo chu kỳ của sao Kim. Họ đo thời gian hàng ngày bằng khoảng cách Mặt Trờ đổ bóng. Một năm của họ ít hơn chúng ta mười hai ngày. Cho nên so với lịch của chúng ta thì nữ vương của anh mới mười lăm tuổi thôi. Lâm Thiên Vũ, anh đừng nói với em là trẻ vị thành niên anh cũng…”
Lâm Thiên Vũ thở phào: “Cũng may cô ấy không phải mười tuổi.”
“Anh…” Tinh Vân lắc đầu cũng không biết nói sao với hắn. Chưa bao giờ cô cảm thấy quan niệm đạo đức xã hội lại chỉ có tính tương đối như vậy.
“Sisa, anh có chuyện muốn hỏi em.”
Nữ vương chớp nhẹ đôi mắt đẹp chờ hắn nói. Lâm Thiên Vũ liền mỉm cười nhẹ uốn miệng theo mấy cái âm thanh Tinh Vân dạy: “Ngày hôm qua, anh cùng một người bạn đến đây. Anh ấy bây giờ đang ở đâu?”
Nữ vương liền nói: “ Anh ta bị đưa xuống hầm ngục để chờ tế thần Mặt Trời.”
Tinh Vân nghe xong bủn rủn cô nói lại ngay. Lâm Thiên Vũ cũng kích động nói theo lời Tinh Vân: “Không được, các người không thể làm thế. Người đó là bạn thân của anh.”
Nữ vương thấy Lâm Thiên Vũ kích động thì liền hoảng sợ vuốt ve hắn: “Được được, em sẽ nghĩ cách. Nam vương, anh đừng giận. Hãy đi vào trong tắm trước đã.”
Tinh Vân nghe xong lòng như lửa đốt. Chuyện nghiêm trọng như vậy mà giờ còn đi tắm. Không được, tối nay cô nhất định phải cùng Inti đột nhập vào hoàng cung cứu Nam Phong mới được.
Cô đi ra phía ngoài tìm Inti. Chưa đi được nửa đường đã nghe thấy tiếng kèn trúc mười ống vọng lại. Tiếng nhạc không trong, không mềm nhưng não nề. Giữa khung cảnh yên tĩnh của núi rừng, tiếng nhạc như nỉ non, như xót xa, như nhớ nhung khiến cô xao động. Tinh Vân yên lặng đứng phía sau hắn lắng nghe cho đến khi hắn kết thúc giai điệu trầm ngâm thở dài thì cô mới nhẹ nhàng bước tới.
Inti không quay lại, chỉ bình ổn đáp: “Cô có biết thổi kèn trúc không?”
Tinh Vân lắc đầu nói: “Tôi không biết nhưng tôi nghe cậu thổi rất hay. Có phải cậu có tâm sự không?”
Inti hít một hơi dài, đôi mắt sâu cuốn hút của anh như chất chứa nhiều tâm sự, nhìn ra giữa núi rừng mênh mông.
Tinh Vân lại nói: “Nếu cậu không tiện nói thì thôi.”
Tinh Vân chuẩn bị đứng lên thì nghe Inti hỏi: “Cô đã bao giờ yêu ai đó chưa?”
Tinh Vân khựng lại, sau đó ngồi xuống. “Cậu ấy hỏi thật đúng vấn đề mà.” Cô nghĩ thầm, sau đó liền nói: “Nếu không yêu, tôi sẽ không kết hôn.”
Inti cười nói: “Ở nơi chúng tôi, kết hôn chưa hẳn là yêu. Yêu cũng không thể kết hôn.”
Tinh Vân liền nói: “Thời kỳ đó ở chỗ chúng tôi là thời ông ngoại tôi trở về trước. Còn thời đại này thì chúng tôi tự do trong hôn nhân và tình yêu hơn. Tuy nhiên sẽ có những trường hợp cá biệt.”
Inti nhếch môi cười nhưng không giấu được nỗi buồn trong đáy mắt anh.
“Tôi và cô ấy từ nhỏ đã ở bên nhau. Khi cô ấy năm tuổi thì tôi đã là người bảo vệ cô ấy, kề cận cô ấy. Mười năm, đã mười năm rồi, tôi đã chờ mười năm rồi, nhưng mà tại sao? Tại sao cô ấy vẫn phải đi lấy người khác?”
“Cậu trai à, cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Chuyện của cậu, cậu không biết sao tôi biết được.” Tinh Vân nghĩ thầm nhưng không muốn ném đá xuống giếng cho nên đành im lặng lắng nghe.
“Tại sao người đàn ông đó lại xuất hiện? Nếu không có hắn thì cô ấy có lẽ đã trở thành vợ tôi.”
Tinh Vân lại nghĩ: “Người đàn ông nào kỳ vậy ta?”
Sau đó cô lại nhìn thấy Inti rũ vai xuống. Tinh Vân liền vỗ vai anh ta hỏi: “Vấn đề là cô ấy có yêu cậu không?”
Inti ngẩng lên nhìn Tinh Vân: “Chúng tôi ở bên nhau nhiều năm như vậy, sao lại không có tình cảm chứ! Khi cô ấy khóc, cũng chỉ có tôi cho cô ấy dựa vào. Khi cô ấy té xuống vực cũng chỉ có tôi lao theo cứu cô ấy. Khi cô ấy nghịch ngợm trèo cây té xuống cũng chỉ có tôi ôm lấy cô ấy. Cô ấy vui, tôi cũng vui. Cô ấy buồn tôi cũng buồn. Cô ấy thích nghe nhất là tiếng sáo của tôi. Chưa hết, cô ấy không hề muốn lấy người đàn ông đó. Cô ấy đã khóc rất nhiều. Tôi đã hứa sẽ đưa cô ấy đi. Tôi đã chờ cô ấy cả đêm nhưng…”
Tinh Vân thở dài: “Cô ấy đã không đến sao?”
Inti gật đầu.
Tinh Vân lại nói: “Vậy thì cô ấy không thích cậu rồi.”
“Chị nói bậy, chắc chắn người đàn ông đó ép cô ấy.” Inti giật dữ quát Tinh Vân.
Tinh Vân liền nói: “Được rồi, được rồi… ai ép ai không quan trọng nữa. Cái cậu cần đối mặt là cô ấy đã kết hôn.”
Inti não nề nhắm mắt lại: “Nếu chị biết cô ấy kết hôn với ai, chị sẽ không bình thản như vậy.” Sau đó cậu ấy lại tiếp tục thổi một khúc nhạc buồn não nề.
Cùng lúc ấy, nơi phòng của nữ vương, hương thơm lan tràn bốn phía. Nữ hầu mang hoa mới, chăn màn mới vào thay. Một người khác lại mang theo một con chó đến cho nàng.
“Wayta, tao nhớ mày lắm đó!” Nữ vương đưa tay ra vuốt vuốt đầu con chó nhỏ. Sau đó lại bế nó vào lòng. Con chó nghịch ngợm liếm liếm tay nàng. Nàng liền đánh đầu nó mắng: “Từ giờ không cho ngươi liếm ta như vậy. Nơi này là của anh ấy. Biết không?”
Vừa nói nàng lại vừa nở nụ cười hạnh phúc. Trên mặt lộ ra hai chữ “đang yêu” rất rõ ràng. Các nữ hầu nhìn thấy cũng chỉ tủm tỉm cười. Nữ vương của họ thật sự đã động lòng rồi. Dấu tích đêm qua trên chăn màn là minh chứng rõ nét nhất. Vậy mà trước khi kết hôn nàng cứ khóc. Bọn họ nhìn thấy cũng xót xa cho nàng.
“Không biết nam vương đã cho nữ vương ăn bùa chú gì mà chỉ qua một đêm nàng lại vui vẻ và rạng rỡ như vậy?”. Các nữ hầu nhìn nhau, cùng một ý nhưng không ai nói ra chỉ có thể cười trong lòng mà thôi.
Một lúc sau có nữ hầu vào thông báo dì của nàng đến thăm. Nữ vương liền rạng rỡ đứng lên đón chào bà. Bà chính là người phụ nữ hướng dẫn nàng động phòng đêm qua.
Nhìn thấy nàng vui vẻ, sắc mặt lo lắng hớt hải của bà cũng dần tan đi. Bà ngồi xuống tràng kỷ bằng vàng trong phòng khách ở phòng nữ vương quan tâm nói: “Mới sáng sớm ta liền lo lắng không yên, mang thuốc giảm đau sang cho cháu.”
Sau đó bà hỏi nhỏ: “Đêm qua có ra nhiều máu không? Ở đây ta có ít thuốc cầm máu.”
Nữ vương ngại ngùng cúi đầu vuốt lông con chó Wayta trên tay. Thấy nữ vương không nói gì, bà lại nói tiếp: “Inkasisa à, ta biết cháu không cam tâm tình nguyện với cuộc hôn nhân này. Nam vương lại là người từ nơi khác đến. Nhưng đây là số mệnh cũng là trách nhiệm của cháu. Dân Inca chúng ta mang ơn ngài ấy. Cho nên ta hiểu cháu bị uất ức. Nhất là đêm qua ta thấy Inti đứng đợi con bên ngoài, ta cứ lo con sẽ bỏ trốn theo nó…”
Lúc này nữ vương liền ngẩng đầu lên, nàng nhíu mày: “Dì à, con và Inti không có chuyện gì cả. Nếu để Vũ nghe, anh ấy sẽ không vui.”
Dì của nữ vương liền giật mình hỏi: “Vũ là gì?”
Nữ vương mỉm cười hạnh phúc nói: “Vũ có nghĩa là mưa. Đó là tên của nam vương.”
Nhìn thái độ và sắc mặt của nàng, dì của nữ vương liền thở phào nhẹ nhõm: “Gọi nhau thân mật như vậy.”
Nữ vương cười cười không nói. Dì của nàng lại nói tiếp: “Cháu làm ta cả đêm lo lắng. Nếu hai bên gần gũi thân thuộc rồi thì quá tốt. Nhưng chắc đêm qua cũng không dễ chịu, mau uống thuốc đi.”
Nữ vương lắc đầu: “Cháu không hề đau đớn gì hết. Anh ấy rất nhẹ nhàng. Không giống như dì nói trước đây.”
“Nhẹ nhàng?”. Dì của nữ vương kinh ngạc hỏi lại. Rồi bà lại nhíu mày: “Vậy cháu có chảy máu không?”
Nàng khẽ gật đầu nói: “Chỉ một ít, nhưng không đau lắm. Chỉ thấy thích thôi.”
“Thích sao?”. Dì của nữ vương lần nữa kinh ngạc. Trong hiểu biết của bà chưa từng có khái niệm làm chuyện này mà phụ nữ sẽ thích nhưng nay nữ vương lại nói vậy khiến bà khó hiểu.
Nữ vương gật đầu xác nhận, nén thấp giọng nói: “Anh ấy nâng niu cháu như ngọc quý, ngoài ra còn… dùng miệng…”
Dì của nữ vương kinh ngạc đến khó tin: “Lạy thần Mặt Trời quyền năng, Inkasisa, con thật quá có phúc khi mà có được một nam vương như vậy.”
Nữ vương đỏ mặt, trong lòng hạnh phúc trào dâng. Nàng biết hắn yêu thích nàng. Nàng cũng vậy, rất yêu hắn.
Đúng lúc này nữ hầu bước đến thông báo: “Nữ vương, nam vương tắm gần xong.”
Nàng vội đưa con Wayta cho nữ hầu rồi quay snag nói với dì của nàng: “Dì à, cháu phải giúp anh ấy mặc trang phục. Dì chờ cháu một chút nhé!”
Nói xong nàng phấn khởi rời đi. Nàng tiến vào phòng tắm, sau đó cho nữ hầu lui ra và đóng cửa lại. Nàng nhẹ bước vào bên trong vách ngăn rồi tiến lại gần hồ nước mà Lâm Thiên Vũ đang tắm. Nghe có tiếng động, anh liền quay người lại. Nhìn thấy nữ vương anh liền nở nụ cười, đồng thời ấn nút kết nối với Tinh Vân.
Tinh Vân nhận được tín hiệu liền đi tìm một góc kín đáo nói chuyện.
“Thiên Vũ, anh tắm xong chưa?”. Nữ vương hiền dịu hỏi. Lâm Thiên VŨ liền gật đầu rồi bước ra khỏi hồ.
Nữ vương liền lấy một chiếc khăn màu cam họa tiết vuông và tam giác xen lẫn trông rất bắt mắt choàng lên người Lâm Thiên Vũ. Sau đó lại quỳ xuống cẩn thận lau cho anh.
Anh liền ngồi xuống đỡ nàng đứng lên: “Sisa, em không cần như vậy. Anh tự làm được. Đứng lên đi.”
Tinh Vân dịch xong liền nghĩ: “Lâm Thiên Vũ, anh cũng có ngày hôm nay đó. “Thương hoa tiếc ngọc” như vậy. Sa vào lưới tình thật rồi.”
“Thiên Vũ, em là vợ anh, em hầu hạ anh mặc quần áo là bình thường.”
Lâm Thiên Vũ lại nói: “Em là vợ anh, là người anh yêu thương. Anh không muốn em cực nhọc.”
Nàng cười cười đưa khay trang phục đến cho hắn. Lâm Thiên Vũ loay hoay rất lâu cũng không biết mặc như thế nào.
Sau đó, nữ vương đành đến giúp anh đai nịt và cài móc trên vai. Nhìn anh vô cùng oai phong lẫm liệt và ra dáng bậc đế vương. Nữ vương ngắm nhìn khuôn mặt thật không bị tô vẽ của anh nghĩ ngợi: “Nam vương của mình đẹp trai hơn mình nghĩ.”
Sau đó nàng lại cười cười cùng anh bước ra ngoài. Hạnh phúc hiện rất rõ trên mặt của hai người. Dì của nữ vương nhìn thấy cũng vui vẻ theo. Họ cùng nhau dùng cơm sáng và trò chuyện vui vẻ. Đến khi nữ hầu dọn sạch bàn thì một nữ hầu khác mang một chén thuốc bước đến cung kính nói: “Nữ vương, đây là thuốc của người.”
Nữ vương đưa tay đón lấy chén thuốc thì dì của nàng liền chặn lại, quay snag mắng nữ hầu: “Ngu ngốc, nữ vương đã kết hôn rồi, cần uống loại thuốc này sao?”
Lúc đầu Lâm Thiên Vũ và Tinh Vân đều nghĩ: “đó là thuốc tránh thai”, nhưng không phải vậy.
Dì của nữ vương lại nói: “Vì thầy mo của tôi tiên tri nam vương sẽ đến cưới nữ vương nhưng không biết là bao giờ. Cho nên từ khi mười tuổi nữ vương đã uống thuốc làm chậm quá trình trưởng thành để chờ ngài đến. Thần dân Inca chúng tôi vì mang ơn ngài cho nên đem “báu vật Amazon” ở độ tuổi đẹp nhất dâng cho ngài. Hy vọng ngài không chê.”
Bây giờ thì Lâm Thiên Vũ đã hiểu vì sao cơ thể nữ vương lại như đứa trẻ. Những người ở đây quan niệm đó là độ tuổi cơ thể đẹp nhất sao? Trong khi anh lại thích phụ nữ sau hai mươi. Nhưng không sao, anh sẽ chờ nữ vương lớn. Anh không tin qua tay anh nàng không thể trưởng thành.”
Nghĩ đến đây Lâm Thiên Vũ lại khoái chí nhìn nữ vương của anh, lại nghĩ đến chuyện muốn nàng. Đáng tiếc, Tinh Vân lại lên tiếng nhắc anh khiến anh quay về thực tại: “Thiên Vũ, hỏi xem vì sao họ nói anh là ân nhân của bọn họ? Cái này có liên quan gì đến bí mật anh đang tìm kiếm không?”
Lâm Thiên Vũ liền lặp lại lời Tinh Vân: “Vì sao, người lại nói tôi là ân nhân của các người?”
Dì của nữ vương đưa mắt nhìn nàng. Nàng liền mỉm cười nói: “Vũ, em sẽ đưa anh đến một nơi. Anh xem qua sẽ hiểu.”
Lâm Thiên Vũ được nữ vương đưa ra khỏi phòng nàng. Họ men theo hành lang bọc vàng sáng loáng, rẽ qua vài ngả và leo lên vài tầng lầu rồi tiến đến một căn phòng vô cùng tráng lệ. Khi nữ vương đưa khóa vào mở cửa bọc vàng ra thì Lâm Thiên Vũ liền tròn mắt kinh ngạc về nơi này.
…..
Một chương siêu dài này đáng giá 25like hông cả nhà? Hihi… cám ơn sự ủng hộ của các bạn.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!