CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+) - Chương 108: Khám phá bí mật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1359


CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+)


Chương 108: Khám phá bí mật


Căn phòng toàn bộ được làm bằng vàng, được quét dọn sạch sẽ và thơm mùi của cỏ lau Amazon. Đó là suy nghĩ đầu tiên của Lâm Thiên Vũ khi cánh cửa được mở ra. Anh chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào lại có nhiều vàng đến như vậy. Đúng như lời đồn đại “Inca là vương quốc của vàng”.
Nhưng điều khiến Lâm Thiên Vũ ngạc nhiên không phải là căn phòng bằng vàng này mà là nơi này có rất nhiều bức chân dung cổ. Trong số những bức chân dung vẽ người Inca thì nơi cao nhất là bức chân dung của một người da trắng.
Lâm Thiên Vũ tuy không hiểu nhiều về lịch sử nhưng anh biết người da trắng đã sát hại người da đỏ. Cuộc thảm sát man rợ này không sao có thể khiến người Inca tôn thờ họ được. Vậy người đàn ông da trắng này tại sao lạ được đặt ở vị trí cao như vậy?
Nữ vương nhìn thấy gương mặt anh lộ ra nhiều nghi vấn thì liền cầm tay anh đi đến gần những bức tranh vẽ treo trên tường. Nàng lần lượt nói với anh: “Vũ, anh nhìn nè. Đây là vua đầu tiên của vương triều Inca, tên ông ấy là Ayar Manco. Lịch sử Inca kể rằng vào một nghìn năm trước, Ayar Manco và bốn anh chị em của mình đã cầm bùa chú linh thiêng tên là Llama đi khắp nơi để tìm ra vùng đất thần thánh. Cuối cùng họ đã tìm ra một hang động rộng lớn để sinh sống và lập quốc. Nơi đó là Machu Picchu. Vùng đất quanh đó có rất nhiều vàng, ngoài ra không có những kim loại khác. Cho nên tộc dân của em đã dùng vàng làm các vật dụng cho sinh hoạt hàng ngày. Trải qua sáu đời vua, vương triều Inca vô cùng hùng mạnh nhưng bản tính của người Inca rất hiền lành. Họ sống thân ái và không hề có ý định lấn chiếm các vương quốc khác, cũng như không cướp của ai bất kỳ điều gì. Dân tộc Inca sống trong cảnh giàu có, thân thiện và hân hoan bên dòng sông Amazon cho đến khi bọn người da trắng xuất hiện. Lúc đầu họ là những vị khách đến thăm miền đất này. Họ cho tu sĩ đến nói chuyện. Họ chăm chỉ học tiếng Quechua, họ tôn trọng thần của người Inca nhưng cũng mang theo Chúa của họ đến. Họ nói ra toàn những điều tốt đẹp nào là bát ái, tự do, bình đẳng, yêu thương… nhưng thực chất là cho người Inca một bài học về lòng tham đen tối tội lỗi của con người. Họ vì si mê “mồ hôi của thần Mặt Trời” mà không từ thủ đoạn bắt vua Atahualpa rồi buộc người Inca đem vàng ra đổi. Nhưng cuối cùng họ vẫn treo cổ và thiêu sống ông.”
Tinh Vân nghe đến đây thấy giọng của nữ vương chùng xuống thì cũng hiểu nỗi đau của nàng. Cô thầm nghĩ: “Con người luôn là vậy, luôn thích những cái mình không có và coi nó là quý trọng. Một số nơi không có mỏ vàng nên thứ kim loại lấp lánh này trở thành quý giá và được săn lùng. Còn người Inca, họ chỉ có vàng nên họ thích vàng và cũng coi vàng như vật dụng phổ thông. Điều này khiến những kẻ tham lam nghĩ rằng họ ngu ngốc khi có vàng mà không biết giữ. Nhưng có biết đâu rằng nếu họ giấu vàng đi thì họ lấy cái gì để làm ra vật dụng cho cuộc sống hàng ngày khi mà đồng, chì, kẽm, sắt đều rất ít. Cho nên cái quý giá nhất chính là nằm ở cuộc sống tiện nghi của con người chứ không nằm ở mặc định quan niệm hiếm là quý. Bởi vì hiếm với chỗ này lại là thừa ở nơi khác. Mọi mặc định trên đời đều chỉ là tương đối.”
Nghĩ đến đây, Tinh Vân liền nói với Lâm Thiên Vũ: “Thiên Vũ, anh nói nữ vương đừng buồn Francisco Pizzaro cuối cùng cũng bị anh em mình giết chết vì chia vàng không đều.”
Lâm Thiên Vũ ôm vai nữ vương an ủi: “Sisa, em đừng buồn. Francisco Pizzaro cuối cùng cũng bị anh em mình giết chết vì chia vàng không đều.”
Nữ vương nhìn anh rồi lại ngả vào lòng anh: “Vũ, em biết chuyện đó. Người khiến cho Francisco Pizzaro bị giết chính là quân sư của hắn, một nhà hàng hải học tên là Diego Garcia.”
Tinh Vân liền hỏi: “Sao em chưa từng thấy tên người này trong sách. Thiên Vũ anh có biết không?”
Thiên Vũ rất muốn trả lời cô rằng: “Em gái nhỏ, em không biết thì sao anh biết được. Em thấy anh giống người ham đọc sách lắm sao?”. Nhưng hắn không dám nói vì sợ phá hỏng tâm trạng của nữ vương cho nên chỉ im lặng nghe nữ vương nói tiếp.
“Năm đó Francisco mang rất nhiều rượu đến thăm nhà của vua Atahualpa, hắn nói hôm đó là sinh nhật hắn. Hắn còn nói hắn phải xa gia đình, xa quê hương để đến vùng đất linh thiêng này làm ăn kiếm tiền cho vợ con ở nhà chi tiêu. Vua Atahualpa đã đồng cảm với hắn cho nên uống rượu cùng hắn như bạn bè tri kỷ và để lính gác lui đi. Vậy mà, khi nhà vua say rượu hắn đã cho người bắt trói ông ấy. Hắn điều kiện với dân Inca là phải mang đủ số vàng chất đầy cung điện của vua Atahualpa thì mới thả ông ấy ra. Dưới sự chỉ huy của pháp sư, dân Inca đã chạy hết cả nước gom đủ vàng cho hắn trong vòng một đêm. Nhưng hắn vẫn bội tín, mang vua Atahualpa treo lên cột cao trước cung điện rồi treo cổ và thiêu mất cả xác như đánh dấu sự diệt vong của toàn bộ vương triều Inca.”
Nói đến đây hai mắt nữ vương nhòe nước. Chuyện đã gần năm trăm năm nhưng nàng kể lại như nỗi đau mới ngày hôm qua cũng đủ biết nỗi đau này khắc sâu thế nào trong lòng dân tộc nàng. Lâm Thiên Vũ đứng trước bức chân dung của vua Atahualpa. Anh công nhận là nhà vua bị hành hình lúc bằng tuổi mình thì cũng quá đáng thương. Nhưng lòng anh đau xót là vì nước mắt của nữ vương.
Tinh Vân biết lúc này Lâm Thiên Vũ rất muốn an ủi nữ vương cho nên cô liền nói ngay những câu an ủi vào tai anh để anh giúp nữ vương ổn định tâm tình. Thông dịch viên tâm lý như cô, đúng là năm nghìn đô cho một giờ làm việc thật là không uổng mà.
Nữ vương nghe xong đúng là tâm tình có đỡ hơn. Nàng dụi dụi đầu vào người anh, anh lấy tay vụng về lau nước mắt cho nàng. Người vợ này, tại sao anh càng nhìn càng yêu thương như vậy.
Sau đó nữ vương lại kể tiếp. Mặc dù Lâm Thiên Vũ không muốn nghe. Anh không cần biết bí mật gì hết, anh chỉ muốn vợ anh vui vẻ, đừng đau lòng, đừng khóc là được. Nhưng… “ai dạy tôi tiếng Quechua đi.”
Lâm Thiên Vũ biết thừa Tinh Vân rất có hứng thú với lịch sử. Nếu có dịp tốt như vậy mà không cho cô nghe thì cô đời nào chịu. Cho nên anh buộc lòng lắng nghe cùng cô.
Nữ vương lại đưa mắt nhìn về bức chân dung bên cạnh vua Atahualpa. Đó là bức chân dung của một người phụ nữ rất xinh đẹp người Inca. Trên đầu bà đeo vương miện giống với cái của nữ vương đang đeo. Lâm Thiên Vũ hứng thú nhìn theo rồi lại nhìn sang vương miện trên đầu nàng.
Nữ vương nhỏ xinh lấy tay sờ sờ đầu nói: “Vương miện của hoàng hậu Nina, vợ vua Atahualpa chính là cái em đang đội. Nó được truyền qua nhiều đời vua Inca. Trước đây bà nội em cũng là nữ vương, rồi bà sinh ra con trai là ba em. Ba mẹ em chỉ sinh mỗi mình em, cho nên em là nữ vương đời kế tiếp của Inca.”
Sau đó nàng lại vừa đi vừa giảng giải: “Sở dĩ em kế thừa vương vị sớm như vậy là vì anh đã đến. Cho nên, em phải làm lễ đăng vị trước khi kết hôn với anh. Có như vậy anh mới có thể trở thành vua của người Inca.”
Lâm Thiên Vũ kinh ngạc nhìn nàng. Nữ vương lại nói tiếp: “Bởi vì anh là đại ân nhân của dân tộc Inca.”
Lâm Thiên Vũ lại bắt đầu không hiểu. Anh đã làm được gì đâu mà họ cứ nhận định như vậy. Nữ vương lại kéo tay anh về phía sau bức tường treo những bức chân dung. Nơi này có một chiếc hộp bằng vàng được đặt trên cao. Nàng kéo Lâm Thiên Vũ quỳ xuống rồi đưa hai tay lên ngực, lại đưa lên trời như đang hành lễ lớn với vật quý trọng. Sau đó, nàng nói rằng: “Trong chiếc hộp kia là Llama. Đó là bùa linh thiêng mà vị vua đầu tiên của Inca, Ayar Manco đã cầm để đi tìm miền đất linh thiêng thần thánh. Llama là cách người Inca gọi những con cừu. Vì chiếc bùa này có hình giống con cừu cho nên vua Ayar Manco gọi nó là Llama.”
Nàng tiến lại phía chiếc hộp vàng, sau đó niệm chú cho chiếc hộp mở ra. Nàng nhẹ nhàng mang Llama ra cho Lâm Thiên Vũ xem. Chiếc bùa này nhìn không khác gì những vật dụng bình thường mà các thầy mo Inca hay cầm khi cúng lễ. Chỉ có điều món đồ chơi bằng gỗ khắc hình mặt cừu này có phép màu thật sao? Nó giúp vua Ayar Manco tìm được vùng đất toàn các mỏ vàng hay sao?
Suy nghĩ của anh liền bị chặn lại khi nữ vương nói tiếp: “Vũ, anh cầm nó đi.”
Khi Lâm Thiên Vũ chạm tay vào thì chiếc bùa liền tự động rung lên phát ra âm thanh mị hoặc. Tinh Vân thật sự rất muốn nhìn thử nhưng cô lại chỉ có thể nghe tiếng kêu của chiếc bùa mà thôi. Sau khi về Mĩ, nhất định cô phải bắt Thiên Vũ kể rõ cho mình nghe mới được.
Nữ vương rạng rỡ cười nói: “Bùa Llama đã nhận anh rồi. Anh thực sự là nam vương được tiên đoán. Không còn nghi ngờ gì nữa. Từ nhiều năm trước, thầy mo trong tộc của em đã tiên đoán người thiên mệnh sắp xuất hiện bởi vì bùa Llama đã có phản ứng. Đến dạo gần đây, chiếc bùa này không ngừng rung lắc. Người trong hoàng thất ai nấy đều vui mừng chuẩn bị trao em cho người tiên mệnh.”
Nói đến đây nàng lại e thẹn nhìn xuống. Lâm Thiên Vũ nhìn nàng, hắn yêu chết cái vẻ trong sáng thuần khiết mà cao quý này của nàng.
Một lúc sau, chiếc bùa ngừng rung lắc. Nữ vương cẩn thận đặt nó vào lại hộp vàng và lần nữa quỳ xuống hành lễ như lúc nãy. Sau đó, cô sánh bước cùng anh ra phía trước phòng thờ. Hai người họ dừng chân trước một bức chân dung của người đàn ông da trắng. Nữ vương dùng ánh mắt ngưỡng vọng nhìn người trong ảnh, rồi nói: “Cám ơn người đã mang anh ấy đến với con và tộc dân Inca.”
Tinh Vân liền nói: “Thiên Vũ, hỏi xem ông ấy là ai?”
Thiên Vũ nghe theo liền hỏi: “Sisa, người ấy là ai?”
Nữ vương liền nói: “Đó là ân nhân cứu sống tộc dân Inca. Người ấy tên là Diego Garcia.”
Lâm Thiên Vũ liền nhớ lúc nãy nàng nói người này là quân sư của Francisco Pizzaro, tại sao lại là ân nhân của tộc dân Inca?”
Nữ vương kéo tay Lâm Thiên Vũ nhìn về bức chân dung hoàng hậu của vua Atahualpa và nói: “Ngài Diego là nhà hàng hải tài ba, cũng là một người thông thái người Tây Ban Nha. Năm đó chính ông đã tìm ra vương quốc này và cùng người anh em của mình là Francisco Pizza đến đây. Lần đầu nhìn thấy hoàng hậu Nina, ông đã mang lòng cảm mến. Nhưng hoàng hậu Nina chỉ yêu vua Atahualpa , người đàn ông thanh mai trúc mã của bà. Vua Atahualpa được biết đến là người có võ nghệ cao cường lại là người nhân nghĩa. Nếu Francisco không giở thủ đoạn đê hèn thì sẽ không bao giờ bắt được ông. Lúc vua Atahualpa bị bắt hoàng hậu vừa sinh con, cho nên đã không ở trong cung điện mà về nhà mẹ đẻ. Lúc hay tin vua Atahualpa bị bắt bà cũng muốn mang vàng của gia đình mình đi chuộc nhưng Diego đã nói là không có ích lợi gì. Cái Francisco muốn là hủy diệt dòng máu hoàng thất và cả vương triều Inca để thành vua của mảnh đất này. Nếu bà lộ mặt thì bà và con trai bà sẽ bị bắt và giết ngay. Cho nên, ông đã đưa toàn bộ gia đình của bà đi đến hang động này lẫn trốn. Nơi này ngoài nhà địa lý tài ba như Diego ra thì không ai tìm ra được. Francisco đã tốn rất nhiều công sức, binh mã để truy tìm tung tích của hoàng hậu và thái tử nhưng đều vô vọng”
Tinh Vân nghe xong tròn mắt. Thật là không ngờ, lịch sử còn có người này.
Nữ vương lại nói tiếp: “Không những vậy, ngài ấy còn bày kế gây mâu thuẫn nội bộ trong nhóm của Francisco để bọn họ chém giết lẫn nhau. Nhân cơ hội đó ngài ấy đã lấy lại toàn bộ số vàng từ tay của Francisco trao lại cho hoàng hậu Nina để bà lập quốc. Người dân Inca biết được hoàng hậu còn sống liền xin theo bà đến đây ở.”
Nữ vương lại cười nói: “Cũng như khi xưa vua Ayar Manco lập quốc từ hang đá trên đỉnh Machu Picchu, hoàng hậu Nina cảm thấy mảnh đất bên trong hang đá mà Diego tốn nhiều công sức tìm ra này rất tốt cho nên bà quyết định ở lại đây. Dù rằng mang ơn và cảm động trước tấm lòng của Diego nhưng hoàng hậu vẫn trung trinh với vua Atahualpa cho nên bà không đi bước nữa. Nhưng bà hứa rằng chỉ cần có thể thì sẽ bằng mọi cách đền ơn Diego. Nhưng Diego, ngài ấy không tham lam, không cần vàng. Cái ngài ấy muốn là được ở bên hoàng hậu Nina. Trước sự cự tuyệt cương quyết của bà, ngài ấy đành nhắm mắt rời đi. Trước khi ra đi, ngài ấy đã nói rằng: Nếu muốn đền ơn thì hãy để cho tình cảm giữa ngài ấy và hoàng hậu trường tồn.”
Nói đến đây, nữ vương liền tiến đến bên cạnh Lâm Thiên Vũ. Nàng vòng tay ôm hắn, thỏ thẻ: “Vũ, chúng ta là hậu duệ giúp cho tình cảm này trường tồn. Anh chính là hậu nhân của Diego.”
Lâm Thiên Vũ kinh ngạc nhìn nàng. Anh là hậu nhân của Diego sao? Vậy Diego chính là tổ tiên của anh sao?
Tinh Vân nghe xong liền nói: “Thiên Vũ, ông cố tổ của anh si tình quá. Nếu không sẽ không vẽ lại tấm bản đồ này cho thằng cháu quậy phá như anh tìm tới.”
Nói đến đây, cô liền khúc khích cười. Lâm Thiên Vũ nghĩ cũng thấy đúng. Con cháu các đời nhà anh rất nhiều. Bọn họ chẳng ai có tính tò mò và thích mạo hiểm như anh. Ông ngoại anh tuy cũng thích phiêu lưu khám phá nhưng điều kiện thời đó đã không cho phép ông của anh đến đây gặp bà nội của nữ vương. Có lẽ điều này là khúc mắc vô hình trong lòng không nói nên lời của ông. Đến trước lúc mất ông vẫn muốn con cháu thay mình tìm ra bí mật của gia đình. Cũng may, anh có sự giúp đỡ của Nam Phong và Tinh Vân mới có thể tìm ra được duyên phận đang chờ đợi mình.
Nghĩ đến đây, anh liền nói: “Tinh Vân, mau giúp anh nói với nữ vương là anh từ bức bản đồ của tổ tiên tìm lại mới tìm được nơi này. Duyên phận này anh nhất định không buông tay.”
Tinh Vân nghe tuyên bố tình yêu hùng hồn của Lâm Thiên Vũ thì liền nói: “Lâm Thiên Vũ, mấy lời đẹp đẽ này anh để nói sau đi. Mau nói với nữ vương thả Nam Phong ra.”
Lâm Thiên Vũ nghe thấy liền lập lại lời Tinh Vân. Nữ vương liền nói: “Nếu người đó là bạn anh và không có ý xấu với dân Inca, em sẽ cho người thả hắn ra. Nhưng bây giờ chúng ta phải đi đến phòng vẽ tranh.”
“Đến đó làm gì?”. Lâm Thiên Vũ khó hiểu hỏi. Với anh mà nói thì cái loại nghệ thuật như hội họa là quá xa vời.
Nữ vương vui vẻ nói: “Để họa sĩ Inca vẽ cho chúng ta một bức tranh treo trong phòng này. Từ giờ anh là vua của Inca, còn em là hoàng hậu của anh.”
Nàng kéo tay Lâm Thiên Vũ về phía bức chân dung hoàng hậu của vua Ayar Manco, rồi nói: “Đây là hoàng hậu đầu tiên của Inca, bà ấy tên là Mama Ocllo. Đó là người phụ nữ tài giỏi. Bà ấy là vệ sĩ thân cận bên cạnh vua Ayar Manco. Nhiều lần bà ấy giúp ông đánh đuổi giặc ngoại xâm, cũng nhiều lần cứu mạng ông.”
Nhìn gương mặt đầy tự hào của nữ vương, Lâm Thiên Vũ hiểu rằng nàng rất tự hào về gia đình và tổ tiên của mình. Nếu một ngày bắt nàng xa nơi này thì nàng sẽ ra sao? Lâm Thiên Vũ không dám nghĩ nữa.
Nữ vương lại kéo tay anh sang bức chân dung của hoàng hậu Nina xinh đẹp. Nàng lại nói: “Vũ, em biết em không thể đẹp như hoàng hậu Nina, cũng không dũng cảm như hoàng hậu Mama. Nhưng em nhất định sẽ là một người vợ tốt, một hoàng hậu hiền đức bên cạnh anh.”
Tinh Vân dịch xong câu này tự nhiên tim cô chùng xuống. Nữ vương trong sáng và thánh thiện như vậy, lại yêu Lâm Thiên Vũ như vậy. Nếu như cô biết Lâm Thiên Vũ không bao giờ chịu chôn vùi cuộc sống bay nhảy của mình ở nơi này thì cô sẽ như thế nào?
Cả Tinh Vân và Lâm Thiên Vũ lúc ấy đều không muốn nhìn vào sự thật này. Cả hai người đều trốn tránh và chắc rằng hai người họ cũng không lường trước được có ngày nữ vương vì Lâm Thiên Vũ rời đi mà tương tư thành bệnh và chết đi.
—–
Xin lỗi cả nhà, mình vừa đi ra ngoài về nên bây giờ mới đăng chương mới cho cả nhà đọc. Cám ơn sự ủng hộ nhiệt tình của ácc bạn. 25like trong 24 tiếng là sự cổ vũ không nhỏ với mình.
Chương này cũng vậy nha cả nhà, 25like lại có chương nữa.
Đừng quên ủng hộ cho Hạc Giấy bằng cách bấm like nhé!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN