Thanh Xuân Như Họa - Chương 022
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Thanh Xuân Như Họa


Chương 022


Có đôi khi, bạn học Bảo cảm thấy rất bất lực.

Điển hình như hôm nay, gã phải hướng dẫn mấy cô nàng đỏng đảnh tập đá bóng, chứ nếu không, đến ngày thi đấu sẽ chẳng biết giấu mặt vào đâu.

Sau khi hoàn thành nửa vời cái nhiệm vụ trực vệ sinh theo lệnh của “hột vịt ác ma”, khó khăn lắm Bảo mới lôi kéo hội chị em đội bóng 12B5 ra được cánh đồng hoang diễn tập, dưới sự uy hiếp và bị uy hiếp, chà đạp chửi bới rồi lại chửi bới chà đạp. Thế nhưng khi nhìn cảnh tượng mỗi đứa đem điện thoại vô tư tạo dáng chụp hình, không thì cũng tụm năm tụm ba ăn xoài ngâm với ổi luộc,… bạn học Bảo thật muốn nổi khùng.

– Mấy mẹ trẻ chú ý giùm con cái coi.

Vừa càu nhàu, Bảo vừa lôi từ trong ba lô ra một vật thể tròn tròn, có vạch đen, độ đàn hồi cực tốt. Tóc xoăn nhìn vật thể đó, tỏ vẻ vô cùng ngây thơ và ngạc nhiên thốt lên: – Ý…trái banh kìa.

Khóe môi bạn học Bảo giật giật, co quắp.

– Ủa kêu đá banh sao mày đem trái bóng rổ theo chi vậy?

– Nhà con hổng có ‘bánh đa’, cắn rơm cắn cỏ đem ‘cục cưng’ này cho mấy mẹ trẻ đá đỡ nè.

‘Cục cưng’ của Bảo có chữ kí của Kevin Durant* nên mỗi ngày vẫn luôn được nâng niu lau chùi, thế mà vì hội chị em đội bóng lại dám lấy ra, chứng tỏ hôm nay thần kinh bạn học Bảo rất không bình thường.

– Ngoài chợ bán có mấy chục ngàn, mua xài tạm hông chịu? Đá trái này hư rồi cho mấy người ôm gốc cây khóc hén?!

Tóc tém nhìn bạn học Bảo như nhìn kẻ ngu, mà sự thật cũng chứng tỏ bạn học Bảo ngu thật. Tóc tém biết rõ đam mê của bạn học Bảo ngoài chơi game, còn cả bóng rổ, hơn nữa thứ kia có chữ kí của ngôi sao quốc tế không dễ dàng gì tìm được. Tóc tém thở dài, chẳng biết nên gọi là ngây thơ khù khờ hay khùng nữa. Cảm thấy chán nản hết sức, nhưng phụ lòng người ta thì cũng hơi kì cục phải không? Thế là tóc tém quyết định đứng lên, hùng hồn tuyên bố:

– Hiếm lắm mới rảnh một bữa, tập đá luôn đi tụi bay chứ lớp mình bị chê như hề suốt hai năm rồi, còn năm cuối lấy lại phong độ thôi đó!

Tóc xoăn nhìn vẻ rạng ngời và hừng hực khí thế của con bạn, rồi ngẩng đầu trông bầu trời không một gợn mây, chân thành đáp:

– Thôi má đá mình ên má đi, nắng gần chết!

Tóc tém thừa biết thế nào cũng xảy ra tình trạng này, vì vậy cười rất tươi, cũng rất hòa nhã tiết lộ thông tin:

– Mày mà hông đá, hồi nữa thầy ổng tới coi là tàn đời nghe con…

– Mày làm như tao tin? Thầy đâu rảnh rang giờ này lội ra ngoài khu cánh đồng hoang coi tụi mình giăng nắng?

Tóc xoăn trề môi khinh bỉ, bỗng dưng cảm thấy lạnh toát cả sống lưng vì một chất giọng rất trầm, cũng rất nghiêm.

– Hôm này thầy rảnh rang giờ này.

Lạy hồn, khi nãy gọi bằng “thầy” chứ không gọi bằng “hột vịt ác ma”, tóc xoăn xoắn xuýt muốn rớt tim.

Nghe tiếng thầy, cũng thấy hình ảnh một người mặc sơ-mi kèm quần tây, chỉ là nom thêm chút bụi bặm thói đời hơn thường ngày. Thầy để vạt áo tùy tiện ngoài thắt lưng, tay đút trong túi, thân dựa vào yên xe máy. Nhìn cứ thấy có gì đó rất cuốn hút. Hẳn sự cuốn hút đó gọi là nét phong trần của người đàn ông trưởng thành.

Tóc xoăn thừa nhận mình rất mê trai, nhưng cũng thừa nhạy cảm để bật dậy nhanh như chớp tụ tập một chỗ với đám bạn, rồi chợt nhớ ra một việc, buột miệng hỏi:

– Ủa thầy, sao đăng kí đá banh nữ mà có năm đứa thôi vậy? Hồi lớp 11 em nhớ tới bảy đứa lận mà?

– Ừ. – Thầy nhìn một lượt những gương mặt tò mò góp tại đây, chậm rãi giải thích – Lần trước là hội lớn, năm nay hội nhỏ, nam nữ đều năm người thôi.

Nghe xong, mấy đứa con gái như thấy sét đánh giữa trời quang.

– CÁI GÌ VẬY CHỜI???

Tóc xoăn la toáng, suýt đánh rớt chiếc cằm xuống đất. Tóc tém cũng trợn tròn mắt, thiếu điều sắp lọt tròng.

– Vậy thôi lớp mình đổi sang đá banh nam đi, đá banh nữ chi nữa?

Có lẽ, thầy đã đoán trước sự tình, thế nên rất bình tĩnh, sự bình tĩnh bình thường của “hột vịt ác ma” đã đủ gây ám ảnh cho học sinh, nay lại còn cộng thêm hiệu ứng gây sốc tâm lý.

– Danh sách nộp rồi không rút được. – Ngừng một chốc, thầy lại nói – mà do tụi em nói thiếu nam, đòi đem phụ huynh vô đá. Giờ trách ai?

Tóc xoăn rất muốn gào lên rằng: “Thầy, thầy thừa biết lớp có bao nhiêu thằng đực rựa mà? Thầy cố tình chơi khăm bọn em à?”

Nhưng nhỏ lựa chọn giấu nhẹm những lời đó.

Làu bàu thêm một lúc, tóc xoăn mới nghiến răng nghiến lợi bắt đầu tập đá banh theo hướng dẫn của bạn học Bảo. Đội có năm thành viên gồm tóc tém, tóc xoăn, gái béo, Nghi lùn, còn có cả Đào mỹ nhân, thêm chân sút dự bị là Liên kiều nữ*. Kể cũng lạ, thường ngày kiều nữ luôn thờ ơ, tuy không kiêu căng hay tỏ thái độ này nọ với bạn bè nhưng cũng chưa thể gọi bằng thân thiết. Tóc xoăn thấy khó hiểu, nhiều người đều nhận thấy kiều nữ luôn cố ý giữ khoảng cách, hoặc nói đúng hơn là luôn lánh xa những ai thân thiết với Đào mỹ nhân. Tóc xoăn muốn hỏi, nhưng thôi. Chuyện hai chị em nhà này tốt nhất đừng xen vào. Hiện tại, hẳn là nên tìm cách… né quả bóng như thế nào. Ấy vậy mà bạn học Bảo rất đáng ghét, cứ bắt tóc tém với tóc xoăn chuyền qua chuyền lại hoài. Chưa hết, gã cứ càu nhàu suốt.

– Mấy má đá banh hay đi bắt ếch vậy?

– Mi mới là ếch ấy!!!

Tóc xoăn gầm lên, quả bóng lăn vô cùng nhanh, cũng vô cùng chuẩn xác hướng về phía tóc xoăn. Thế nên nhỏ thuận đà dồn hết bực tức gói vào một cú đá. Cứ như vậy quả bóng xoay xoay lao như bay, đáp thẳng vào mặt một bạn nam đang thơ thẩn ngắm mây. Bạn nam có khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ, nụ cười rạng ngời và lịch thiệp khó cưỡng. Chỉ là, hiện tại nụ cười của bạn nam trông khó coi hơn cả khóc, trên mặt còn dính hẳn một cọng cỏ đuôi gà.

Bạn nam ấy nào ai khác ngoài Hữu.

Tóc xoăn chết lặng, rõ ràng vừa nãy mình nhắm vào Bảo cơ mà?

Nếu biết được suy nghĩ của tóc xoăn, không biết tâm trạng bạn học Bảo sẽ diễn biến ra sao nữa.

Nhìn Hữu ngã chõng vó, mọi người cuống quýt chạy tới, gái béo vội lấy khăn giấy trong cặp dưa cho hắn lau mặt, còn tiện thể mang chai dầu gió với bông gòn ra. Đào đôi lúc thật muốn hỏi, cặp của gái béo có phải túi thần kì của Doraemon hay không? Hỏi mượn gì cũng có đủ.

Chỉ là, nhìn Hữu xây xẩm mặt mày, cười đến ngáo ngơ, trông vô cùng thú vị. Hơn nữa, hôm nay hắn lại biết đùa một câu rằng: – Một ông sao sáng, hai ông sáng sao, tôi thấy quá trời sao.

Thế là mọi người bỏ dở buổi tập, xem như một nửa công lao thuộc về tóc xoăn. Nhưng không biết vì cớ gì, tóc xoăn thấy chột dạ quá đỗi. Nhìn mặt Hữu đỏ lựng một mảng, in hình nửa quả bóng trên đó, thấy kiểu gì cũng do mình càn quấy. Thế nên tóc xoăn cứ lóng ngóng tay chân. Xin lỗi thì đã xin lỗi rồi, chỉ là nhìn nụ cười kia, vẫn cứ bứt rứt không yên. Tóc xoăn đang định đến gần hơn, xem thật kĩ mình có nhỡ hủy hoại nhan sắc của Hữu không, nhưng còn chưa kịp chạm đến, đã có một bàn tay khác đặt lên gò má hắn, cũng có một người khác dám hiên ngang ngồi sát hắn và làm động tác ân cần thân mật.

Mọi người suýt quên, Liên kiều nữ hiện là bạn gái của Hữu.

Thế nên, thành phần kì đà liếc nhau, cười gian rồi sau đó lẳng lặng rời đi.

Đi đâu ư? Tất nhiên là tìm nơi nào đó có bóng râm, có gió lộng mát rượi, và có cả chỗ thuận tiện để nấp nghe trộm.

Trông lộ liễu là thế, nhưng đối với chúng nó, chỉ là chuyện bình thường. Hữu dù thấy ngại, nhưng kiều nữ không ngại thì hắn còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi im cho người sờ vào khuôn mặt mình. Cảm giác da thịt chạm vào thịt da như có một luồng điện chạy sang, cũng giống chạm vào một thứ nóng vô cùng, nhưng lại mềm mại, trơn tru, làm ta cứ quyến luyến không nỡ rời, cũng day dứt và bối rối, luôn muốn rụt về thật mau. Hắn cảm nhận ở bàn tay đối phương chút run rẩy thật nhẹ, cũng thật ấm và êm ái. Nhưng tình cảnh của họ cũng rối rắm quá thể, hắn chẳng biết nên nói gì, kiều nữ vẫn lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, sao mặt hắn lúc nào liền cảm thấy có chút tê rần lên đi?

– Họ đang rình…

– …thì sao?

Nữ hoàng vẫn bình thản là thế, nhưng rõ ràng hắn thấy trên má nữ hoàng cũng ưng ửng kia kìa. Thế nên, Hữu nói vội một câu vô cùng chính đáng:

– Kiếm chỗ nào mát mát ngồi nhé, ngoài này nắng quá! – Hữu đảo mắt nhòm xung quanh, rồi chỉ tay bảo – Bụi lùm đó được không?

Sau đó, hắn muốn tìm ngay cái hố thật sâu để nhảy xuống.

Hữu nghe được tiếng cười của tóc xoăn, rồi tóc tém cùng mọi người, nên hắn càng tha thiết muốn chôn mình xuống lỗ quách cho xong. Điều khiến hắn quẫn bách nhất, chính là nụ cười nhẹ nhàng của Liên.

– Sợ bọn họ à?

Kiều nữ vui vẻ hỏi.

– Ngượng… – Hữu nhỏ giọng, thành thật đáp.

– Công khai làm bạn gái của Hữu hơn một tháng rồi, còn ngượng gì nữa?

Liên còn muốn hỏi, rằng chẳng phải kẻ ngượng ngùng nên là mình hay sao? Nhưng kiều nữ đã giấu nhẹm những lời ấy.

Sau đó, tóc xoăn chạy ùa tới trêu chọc một tràng, mọi người đùa giỡn nhau, bạn học Bảo phát ngôn gây sốc nên bị tóc tém dí chạy vòng vòng ngoài đồng, sợ đến đỗi đánh rơi cả chiếc dép. Dường như mọi người cũng quên mất sự tồn tại của một người thầy với khuôn mặt ngàn năm không đổi, với gọng kính thỉnh thoảng cứ chùng xuống cánh mũi cao. Trong đôi mắt ẩn chứa rất nhiều dấu ấn thời gian kia, thầy đang nghĩ gì, không ai rõ. Chỉ là, dưới ánh nắng có chút nhạt nhòa và muộn màng của ngày đông, trên khuôn mặt cứng nhắc của “hột vịt ác ma” lại hiện diện nụ cười.

*Kevin Wayne Durant (29/09/1988) là cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp Mỹ tại Oklahoma City Thunder của Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia (NBA), hiện Kevin Durant đã chuyển sang Golden State Warriors.

*Kiều nữ vào thời xưa thường được dùng để chỉ một cô gái xinh đẹp, nhưng hiện nay sau bộ phim “Kiều nữ và Đại gia” lại có nhiều người hiểu xấu đi ý nghĩa của hai từ này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN