Thanh Xuân Như Họa - Chương 026
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Thanh Xuân Như Họa


Chương 026


Nắng trưa đã bắt đầu đỏng đảnh vàng, không gian cũng có phần oi oi rõ rệt. Cả bọn hội họp với nhau nom hơn nửa lớp. Trừ vài thành viên nhà xa trường với lười biếng vô biên, hầu như tụ tập đông đủ cả, ngẫm thấy chưa ổn, bèn bắt đầu phân công một nhóm tách ra đi mua hoa quả trái cây các thứ để chuẩn bị vào bệnh viện thăm Đằng, phần còn lại là những đứa dự thi đang chờ nghe công bố kết quả, và tụ tập reo hò cổ vũ cho hai người.

Hai người nọ đang ngồi trên xe đạp, đằng trước là một tên con trai có vẻ mặt ưa nhìn trong lớp 12B5. Tên con trai có đôi mắt phảng phất như đã trải qua vô vàn năm tháng, trong cặp ngươi sáng ngời lại tựa mảnh hồ tang thương. Chỉ là hiện tại, mảnh hồ đó đang liên tục xao động, cũng giống như tâm trạng của chàng lúc này.

Phần thi của Tâm là đạp xe chậm, người ngồi sau không ai khác ngoài gái béo. Mồ hôi trên trán chàng càng lúc càng nhiều hơn, thoáng cái tấm lưng cũng đã thấm ướt một mảng nhễ nhại.

Tinh ý liền có thể nhận ra tình trạng của họ.

– Má béo bữa nay đầu dô nước hả? Đi thi đạp xe chậm má bận váy sao thằng Tâm nó chở má được chời?

Tóc tém trợn mắt nói lớn, làm bộ mặt không thể tưởng tượng nổi. Ngoài tóc tém, còn có tóc xoăn cũng chẳng khác bao nhiêu, chặc lưỡi than thở:

– Trên đời này cái quái gì cũng xảy ra được!

– Bộ tưởng tao muốn hả? Tụi bây hôm qua kéo tao đi chơi, giữa đường trời mưa sao kịp chạy về nhà cất quần áo, ướt hết trơn rồi. – Gái béo nghiến răng nghiến lợi, hằn hộc đáp.

– Rồi sao mày hổng mượn đồ tụi tao?

Tóc xoăn vừa nói xong liền thấy tóc tém ức chế thở dốc: – Mày nghĩ đồ của mày với tao nó bận vừa hả?

– … – Gái béo nghe xong hận không thể đập đầu vào lưng của Tâm để chết lâm sàng luôn cho rồi. Nhưng nghĩ lại nếu làm thật, người chết lâm sàng có lẽ chả phải gái béo đâu.

– Rồi sao mày hông mượn đồ của má mày? – Tóc xoăn vẫn chưa chịu buông tha, liên tục hỏi.

– … – Gái béo triệt để câm nín.

Mấy người còn lại cũng muốn té xỉu một trận.

– Thôi giờ nói nhảm chi nữa, tập trung cổ vũ hai đứa nó kìa.

Khang lên tiếng giải vây, thoắt chốc đã thay đổi chủ đề, mọi người đều bắt đầu hò reo, tóc xoăn với bạn học Bảo còn khoa trương hơn, một đứa cầm hai nắp nhôm ra sức đập, một đứa cầm chai không vỗ bôm bốp vào nhau, trông dị thường náo nhiệt. Mấy lớp khác cũng bắt đầu tụm lại vừa xem vừa la ó động viên, chẳng rõ có phải do đám tóc tém tác động hay không nữa, nhưng sân trường thoáng cái liền bắt đầu sôi nổi hơn xa lúc nãy.

Chỉ là, người theo dõi thì hào hứng, chỉ có kẻ trong cuộc mới biết áp lực lớn cỡ nào.

Tâm cảm thấy căng thẳng, lâu lắm rồi chàng mới gặp loại cảm giác này, khiến mỗi cử chỉ chuyển động đều có vẻ nặng nề thêm. Ngay cả gái béo cũng không ngoại lệ, nhưng lòng gái béo còn ngổn ngang nhiều thứ hơn, trong đó, có ngượng ngùng, có xấu hổ, và cả tức giận nói không nên lời. Hôm nay gái béo diện một chiếc váy xanh nhạt điểm xuyến nhiều đường vân sẫm màu nhỏ như chiếc lá e ấp, trước ngực có đính họa tiết hoa vải hồng nhạt mềm mại và tươi tắn, còn khoác ngoài một chiếc áo mỏng trắng hồng, trông thấy nét quyến rũ và hiện lên vài sự hấp dẫn kì lạ.

Tóc xoăn nuốt nước bọt, quay sang tóc tém, trầm trồ khen ngợi: – Nhìn con Quế tao thèm pò pía quá mày ơi…

Nghe được câu ấy, tóc tém muốn xỉu, toàn thể cạn lời, bạn học Bảo cùng Đào mỹ nhân cười gập bụng không thôi, chỉ còn Hiền đầu gấu với Khang lớp trưởng là còn định lực không biểu hiện quá trớn như vậy, nhưng một bụng cũng bỗng nao nao một trận thèm pò pía cuốn chấm sốt hosin.

Hóa ra ‘nét quyến rũ và sự hấp dẫn kì lạ’ mà cả bọn nghĩ tới là do háu ăn. May thay gái béo không biết được, chứ nếu không cũng bất chấp mọi thứ mà đập đầu vào lưng Tâm giả chết rồi. Bỗng dưng Tâm thấy cả người chợt phát lạnh, rùng mình chẳng rõ nguyên nhân. Xung quanh ồn ào là thế, nhưng riêng hai người họ lại im lặng lạ kì.

– …sao hông nói gì hết trơn vậy?

– Biết nói gì giờ? – Tâm thành thật trả lời câu hỏi nhỏ xíu của gái béo.

Một lúc sau, gái béo lại hỏi: – Đạp gì chậm vậy?

– … – Tâm bỗng cảm thấy choáng váng.

– Ủa quên, quên tụi mình thi đạp xe chậm. – Mặt gái béo lúc này xấu hổ đến đỏ hây hây, hận không thể chôn mặt mình xuống dưới nền bê tông luôn cho rồi. Lần nào nói chuyện cùng với Tâm cũng trở nên ngu khủng bố, quẫn bách mà chẳng biết giải tỏa bằng cách nào, cứ lóng ngóng ngó nghiêng, rồi lại căng thẳng siết chặt hai tay vịn vào yên xe, hai chân cũng thấy tê dại từng trận.

Chỉ là biểu hiện của gái béo không thoát khỏi cặp mắt của mấy thành phần dị nhân 12B5, điển hình là tóc xoăn, nhỏ buộc miệng hỏi: – Bộ con Quế bị kiến cắn hả tụi bây?

Tóc tém muốn gõ đầu tóc xoăn cho bất tỉnh nhân sự ghê, nhưng lại không thể làm thế, đành mặc kệ việc tóc xoăn cố ý bày vẽ sự tình, những người khác cũng im lặng không đáp, nhưng bộ mặt đều thể hiện đầy thâm ý như có in hai chữ: “Hiểu rồi!” to tướng trên đó vậy.

Tóc tém oằn người chán nản, mấy kẻ này có thể chững chạc hơn một chút được không? Tóc tém thở dài, như vô ý nhìn sang Bảo, ánh mắt cười híp lại như đường chân trời kia, khiến khóe môi tóc tém cong lên khe khẽ.

Cũng đã lâu vậy rồi, thế gian thay đổi, con người thay đổi, cả tâm niệm cũng thay đổi. Tóc tém bỗng thấy một mảnh bụi mờ xa xăm. Năm đó, dưới bóng trăng có vị vua nhàn nhã nhấp nhẹ chén rượu nồng, áo tía chỉ vàng thêu Makara* quấn quýt như mây, tóc xõa sau vai tiêu sái phiêu bồng. Trong đêm vắng gió thanh lại dệt nên bức họa nhu tình. Tục truyền cấm người uống rượu, thế nhưng ngài sau những bộn bề lại tìm rượu giải khuây. Ngoài rượu, còn có nàng. Nàng phận công chúa nước Nam, lớn lên nổi tiếng xinh đẹp tuyệt trần, càng là vị vương hậu khiến ngài say đắm. Ngài đã từng nhìn nàng thật nhiều, cười cũng thật nhiều, là nụ cười hiện lên sáng lán, là đôi mi cong cong như chân trời rực rõ ánh hoàng kim.

Thế nhưng lúc đó, đáp lại ngài, chỉ bình thản một ánh mắt tịch mịch và cô đơn. Chưa bao giờ vị vương hậu vì ngài nở một nụ cười yêu thương.

Nghĩ đến đây, tóc tém chạnh lòng. Nghe nói người xưa chê cười vị công chúa kia không ngớt tháng năm. Lẽ, ai thấu được lòng ai? Tóc tém thở một hơi dài, mọi cảm xúc ngổn ngang thu hết vào lòng, khóa chặt. Trước mắt, là bạn bè, có cả người tóc tém nguyện yêu thương, xem ra hạnh phúc hơn vị công chúa kia nhiều lắm.

Xuyên suốt quá khứ – hiện tại – tương lai, nhìn thấu hồng trần vốn là bể, nhưng bể hận, tình, thù, nghiệp, hoan, hỉ,… vỏn vẹn gói trong vài lần lựa chọn của mỗi người. Tóc tém bỗng thấy hài hước, mình rõ ràng là một cô bé mười bảy tuổi đầu, cần gì biểu hiện như khổ hạnh tăng thế chứ?

Hồng trần thì sao, bể thì sao?

Chỉ là, chưa nghĩ đến đáp án, tóc tém liền bị kẻ nào đó nện vào ngực, nhìn lại, đúng là cái vỏ chai trên tay bạn học Bảo đang cầm. Trông vẻ mặt xám tro của gã, tóc tém nghiến răng nghiến lợi hỏi: – Mới làm gì đó?

– …thì…cổ…cổ vũ…

Mặt bạn học Bảo lúc này như tắc kè hoa, từ xám tro trở thành xanh lét, lắp ba lắp bắp, trông bộ dạng như cún con đang sợ bão. Nhưng còn chưa nói hết câu, bão “tóc tém” đã đổ ập xuống, cầm cán quạt giấy rượt bạn học Bảo chạy mười mấy vòng sân trường trong tiếng cười khả ố ngất ngây của đám bạn.

– Cho chừa cái tội hông bao giờ nhòm trước ngó sau, ngồi đàng hoàng gõ méo chịu, bày đặt hò hét làm lố, vung tay khua chân như coi seagame.

Tóc xoăn vừa cầm hai nắp nồi nhôm đập choang choảng vừa ngả nghiêng cười, bộ dạng hả hê khi xem người gặp họa kia trông mới đáng đánh nhất.

Sau đó, tiếng hét thảm của Bảo chẳng mấy ai để tâm, họa may có lớp trưởng Khang thầm cười khổ, mồ hôi hột đầy trán cầu phúc cho thằng bạn sống sót quá cơn bão cấp mười của tóc tém.

Thật ra, nói đến tâm hồn lương thiện, cũng có thể liệt kê thêm Tâm vào danh sách, chỉ là lúc này chàng đang tập trung đạp xe, từng lần quẹo trái quẹo phải hãm tốc và run rẩy sợ ngã cũng đủ khiến Tâm khổ sở vô biên, đến đỗi cặp mắt nhìn mặt đường cũng sắp lé luôn rồi. Gái béo là người gần với chàng nhất, nên càng hiểu được độ khó khăn của phần thi này. Gái béo một thân cũng căng thẳng, mồ hôi lấm tấm trên trán vẫn không dám lau đi, chỉ cố gắng vịn chắc yên xe, mong sao an toàn về đích là được rồi. Gái béo biết mình hôm nay trưng diện hơi ‘cầu kì’ một chút, nhỡ giống năm ngoái gãy gánh giữa đường thì có nước vác mặt mo cà xuống sân cho khỏi ai nhận ra luôn quá.

Có đôi lúc, gái béo cũng chẳng hiểu bản thân nữa.

Rõ ràng biết thi thố kiểu này nên mặc đồ thể dục sẽ thuận tiện hơn, thế nhưng cứ khăn khăn viện cớ, tìm đủ lí do trưng diện. Sau đó thì sao? Trưng với chả diện cho ai xem, người ta có ngó ngàng đến mình nhiều thêm chắc?

Gái béo thấy buồn, nhưng rất nhanh quẳng nổi buồn đi đâu mất, chậm chạp ngẩng lên, trước mặt là một bóng lưng, dưới nắng hoe hoe ngời sáng, chắn trước người mình.

*Makara: một linh vật hư cấu có nền tảng Hindu phổ biến trong văn hóa Ấn Độ, được tạo bởi nhiều bộ phận của những con vật có thực như voi, cá sấu, hươu, cá, chim,… là vật cưỡi của thần biển Varuna và nữ thần sông Hằng (Ganga). Thậm chí Makara còn được xem là tước hiệu của vị thần tình yêu và là một trong 12 cung hoàng đạo theo quan niệm thiên văn cổ đại Ấn Độ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN