Cậu bạn sợ hãi quỳ gối khóc lóc van xin: “Dạ em xin lỗi anh nhiều lắm, hic, là do em không kiềm chế được. Anh tha cho em lần này, em hứa sẽ không dám tái phạm nữa. Anh đừng đưa em lên văn phòng quản lí sinh viên, hic, cuộc đời em sẽ hết. Em xin anh, em xin anh đó. Hic hic.”
“Không được. Phải lấy cậu làm gương cho người khác.”
Nghe cách nói chắc chắn như vậy càng khiến cho hắn ta run rẩy hơn nữa, hắn không ngừng dập đầu xin lỗi, tiếng khóc nghe càng thảm thiết hơn. Anh vốn là cảm thấy nó quá ồn ào, nghĩ một chút thì nói: “Được rồi, lần này coi như cậu may mắn gặp tôi, còn gặp người khác xem ra cuộc đời cậu không còn gì nữa rồi. Mau đi khỏi đây.”
“Dạ em cảm ơn anh nhiều lắm, em xin lỗi, em không tái phạm nữa.” Nhận thức của hắn dường như nói cho hắn rằng phải chạy thật nhanh khỏi đây. Hắn vội vã chạy ra khỏi cửa, nhưng đến đó không cách nào chạy thêm bước nữa. Cổ áo bị túm lại, hắn quay lại thì thấy khuôn mặt của chàng trai ở một khoảng cách gần.
“Cậu nói xem, có phải là tôi đẹp trai lắm đúng không?”
Hắn gật đầu lia lịa. Anh mới buông tay để hắn đi: “Xem ra tên biến thái như cậu cũng có mắt thẩm mĩ.”
Đợi sau khi tên biến thái kia đi khỏi, anh quay sang nhìn vào tấm gương đang phản chiếu hình ảnh một chàng sinh viên năm tư với phong cách ăn mặc rất có gu cùng khuôn mặt sắc sảo, hài hòa đến từng chi tiết. Anh chợt giật mình: “Đẹp trai thế không biết.”
“A, chồng yêu của em về rồi.” Thấy chàng trai quay về bàn ăn cô gái liền tươi cười.
“Vẫn chưa xong à?”
“Gấp cái gì chứ. Chẳng phải chồng thường nói sinh viên sư phạm cái gì cũng phải sư phạm sao? Vợ đây là đang ăn với phong thái dịu dàng như tiên nữ, nên mới chậm, cũng là để giữ thể diện cho chồng. Mà chồng có thể bớt đẹp trai được không, nhìn chồng tự nhiên muốn ăn…” Lời còn chưa nói xong cô đã bị anh đút nguyên trái táo vào miệng: “Ơ, sau ăn 30 phút mới ăn trái cây được. Mà chồng có bớt thô lỗ đi được không? Đẹp trai mà xấu tính quá đi.”
“Hi hi giỡn thôi mà làm gì căng dữ vậy.” Nhìn ánh mắt không cảm xúc kia của anh, cô gái dường như hiểu được rằng mình còn nhây nữa thì kết cục sẽ không mấy tốt đẹp. Cô hỏi: “Tuần sau đi thực tập rồi nhỉ? Chà chà, với vẻ ngoài xuất chúng như vậy xem ra sẽ có biết bao nữ sinh mê mệt chồng mình cho mà coi. Mình phải chuẩn bị sẵn dụng cụ, nếu phát hiện gian tình liền xử.”
Chàng trai không mấy quan tâm mang ba lô lên rời đi. Cô gái cũng vội vàng đuổi theo: “Phương Nam, đợi đã…”
Thành phố về khuya, những con đường lấp lánh ánh đèn dần dần thưa thớt người qua lại. Ngồi phía sau xe của Đức Hải, Hoài Trông làm bộ dáng không hài lòng, mỗi một câu lại đấm nhẹ vào lưng Đức Hải một cái: “Này thì suất chiếu 7 giờ, làm thế nào mà lại thành suất chiếu 10 giờ? Hại tớ về khuya thế này.”
Đức Hải đang lái xe không khỏi phì cười: “Thôi nào, cậu xài xể tớ từ lúc ở rạp phim tớ giờ còn chưa đủ sao?”
“Tớ phải xài xể cậu đến hết đời này mới thôi. Nghĩ sao lại đi xem một bộ phim ma ghê rợn như vậy chứ.”
“Cậu sợ hả?”
“Cậu mới sợ á. Không phải thể loại tớ thích.”
Gió đêm như mang sự mát mẻ thổi đi khắp thành phố, thổi qua những tòa nhà cao tầng chỗ sáng chỗ tối, thổi qua những tán lá cây đung đưa, thổi qua cả hai người bọn họ. Ngồi phía sau, Hoài Trông không bận tâm gì mà hít chút hơi thở của đêm, trong lòng cảm thấy thoải mái. Nhà bọn mình chung đường với nhau mà. Con đường quen thuộc dẫn vào khu nhà ở giờ này đã vắng người thật rồi, chỉ có những ánh đèn bầu bạn với bọn họ mà thôi. Đột nhiên Hoài Trông lại cảm thấy hơi lo lắng nhìn xung quanh.
Đột nhiên Đức Hải gọi: “Hoài Trông…”
Hoài Trông tò mò đáp: “Sao?”
“Chắc giờ Thơ đang vui lắm nhỉ?”
“Còn phải nói. Ba mẹ đi làm ăn xa lâu lâu về mà, đương nhiên là rất rất vui.”
Hai người lại im lặng một chút, sau đó Đức Hải lại gọi: “Hoài Trông…”
“Sao?”
“Ma với cướp, cậu sợ cái nào hơn?”
Hoài Trông cũng mất một chút thời gian để suy xét, sau đó mới trả lời: “Chắc là cướp á. Tại cướp thường rất hung hãn, tớ thì không được khỏe về thể chất cho lắm, nên sợ cướp hơn ma.”
Hoài Trông nghe Đức Hải khẽ cười: “Tớ thì chỉ sợ ma thôi, mà có cậu thì tớ không còn sợ nữa. Mà cậu cũng vậy nhé. Ý tớ là, có tớ ở đây sẽ bảo vệ cậu, cậu không cần sợ cướp. Tớ là ai chứ? Hot boy thể thao vạn người mê, thể lực cũng không tồi đâu.” Nói rồi Đức Hải còn buông một tay lái ra, cong lên để phô trương cơ bắp và sức mạnh của mình.
Hoài Trông ra vẻ không hài lòng, trách: “Chạy xe đàng hoàng vào. Tính mạng của ông đây phụ thuộc vào chú đó.” Nhưng mà không biết từ đâu một loại cảm xúc không biết gọi tên len lỏi đến từng tế bào của Hoài Trông, vui vẻ và thoải mái đến lạ. Cậu lén cười, đấm vào lưng Đức Hải một cái. Có được một người bạn như vậy chắc là do mình ăn ở tốt.
“Ơ, sao lại đánh tớ nữa.”
“Cậu đó, mê thể thao nhưng cũng không được bỏ bê việc học. Năm sau thi tốt nghiệp còn gì. Cậu phải nhớ, trường học là nhà, thầy cô là cha là mẹ, là ông là bà, bạn bè là anh là chị, kiến thức là tiền là bạc. Gáng học cho ba mẹ vui lòng.”
“Lại bài ca này…”
“Ca mãi, thuộc rồi mà cũng không thấy tiến triển.” Hoài Trông lại đấm cho Đức Hải một phát.
“Tại cậu và Bé Thơ chỉ dạy không có tâm.”
“Như thế còn chưa đủ có tâm sao? Cậu đi tìm hết cái thế giới này cũng không ai nhiệt tình như bọn tớ đâu nhé.”
Mỗi người là một đường thẳng, và thế giới này sẽ luôn có rất nhiều đường thẳng. Cắt nhau, trùng nhau, hoặc mãi mãi song song lại là một câu chuyện của định mệnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!