Thác Phi Dụ Tình - Chương 112
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Thác Phi Dụ Tình


Chương 112


Chương 113 – VẺ ĐẸP DàTÍNH

“Ô Lặc, ghìm cương ngựa lại.” Mộ Dã nói với thị vệ.

Bước tới cửa, đột nhiên hắn ngừng lại.

Hắn vì sao lại phiền não? Thật sự kỳ quái, loại cảm giác
đứng ngồi không yên, hắn không hiểu nổi. Tại sao, tại sao chứ?

“Ô Lặc, cho truyền Vũ Mị lại đây.” Mộ Dã cởi áo choàng, xoay
người đi lại vài bước rồi ngồi xuống.

“Dạ?” Ô Lặc kinh ngạc ngẩng đầu, đã trễ thế này, Khả Hãn còn

muốn triệu Vũ Mị thị tẩm ư? Bất quá, hắn không dám hỏi nhiều, tâm tình Khả Hãn
xem chừng không tốt.

Ô Lặc vội vàng đi ra ngoài trướng, phái người đi gọi Đại Mi
Vũ.

Mộ Dã ngồi uống một hớp trà, mắt không nhịn hướng về phía
góc trướng. Mấy ngày trước đây, tên thầy thuốc kia ngủ ở nơi này, mà nay, đệm
chăn còn đó, chỉ có người là không còn.

Hắn nhịn không được, nhớ đến vẻ mặt của tên tiểu tử, chậm
rãi nói lý với hắn, sự thật, hắn sống hơn hai mươi năm, chưa từng có ai trước
mặt hắn dám nói những lời đó. Ngay cả muội muội Mộ Tịch Tịch mà hắn sủng ái
nhất cũng không dám buông những lời đó.

Những điều mà tên tiểu tử kia nói cũng không phải không có
lý, trong lòng hắn cũng thầm nhận thức được điều đó.

Chỉ tiếc, hắn sinh lầm quê hương, nếu hắn là con dân Thiên
Mạc quốc thì thật tốt, tiếc rằng, hắn lại là địch quốc.

Mộ Dã bưng chén trà khẽ thở dài một hơi, nước trà phủ mờ con
mắt hắn, trong ánh mắt mờ sương phủ ấy, một tia mê hoặc lóe lên.

“Bẩm Khả Hãn, Vũ Mị cô nương đến.” Ô Lặc nhẹ giọng thông
báo.

“Truyền nàng vào đi.” Hắn trầm giọng nói, trong tiếng nói mơ
hồ lộ ra sự mất hứng thú.

Hắn không hiểu tại sao bản thân lại truyền Vũ Mị đến đây,
chỉ là cảm giác một mình ở chỗ này thật buồn bã.

Đại Mi Vũ khoác trên mình áo lông cừu màu đen, liếc mắt thấy
Mộ Dã một tay chống cằm, một tay nâng chén trà, như đang suy nghĩ điều gì.

Nàng chậm rãi hướng hắn đi tới, mà hắn, tựa hồ không có phát
hiện nàng tới, vẫn đắm chìm trong thế giới nội tâm.

Trong lòng Đại Mi Vũ nổi lên một tia mất mát, khóe môi có
chút khó chịu.

“Khả Hãn…” nàng khẽ giọng nói, giọng nói ngọt ngào mang
theo một tia ủy khuất.

Mộ Dã nghe vậy ngẩng đầu, lúc này mới chú ý là Đại Mi Vũ đã
đến, nàng như vừa ngủ say tỉnh dậy, dung nhan mỹ lệ. mang theo chút sương mờ.

Nàng thướt tha đi tới bên Mộ Dã, đôi tay nhẹ nhàng đặt trên

vai Mộ Dã, dịu dàng nói: “Khả Hãn, người kêu người ta đến, thế mà không để ý
người ta ư.”

Mộ Dã lắc lắc đầu, ánh mắt đảo qua khuôn mặt xinh đẹp của
Đại Mi Vũ, khóe môi v vẻ: “Vũ Mị, múa một điệu đi.”

Đại Mi Vũ không nghĩ Mộ Dã nửa đêm triệu nàng đến, không
phải vì thị tẩm mà là muốn nàng nhảy múa. Trong lòng hụt hẫng, nhưng nàng vẫn
cố cười: “Khả Hãn muốn Vũ Mị múa điệu gì đây?”

“Hôm nay Bổn vương có chút phiền muộn, ngươi hạy tự nhiên
nhảy múa một điệu đi.” Mày ngài khẽ níu, hắn tùy ý nói.

“Vũ Mị sẽ vì Khả Hãn nhảy một khúc “Thải vi””. Đại Mi Vũ
thản nhiên cười một tiếng, cởi áo choàng trên người xuống. Lộ ra bên trong một
thân áo quần mỏng manh, chỉ che hờ hững cặp nhũ hoa, dưới ánh lửa càng thêm mị
hoặc.

Nàng lấy từ trong tay áo ra mấy chiếc lắc bạc nhỏ. Sau đó
đến trước mặt Mộ Dã, bắt đầu nhanh nhẹn khởi vũ.

Không có đàn sáo, chỉ có tiếng chuông vang lên, tuy nói có
hơi đơn điệu, nhưng giờ khắc này, lại cực kỳ đúng tâm tư Mộ Dã. Lúc này, hắn
tuyệt nhiên không thích huyên náo.

Tiếng chuông tấu thành một khúc đơn giản dễ nghe, Đại Mi Vũ
đàn một khúc thật như người Giang Nam, song nước mênh mang. Thân mình

lay động, không biết là người đang chơi nhạc, hay hòa mình trong thứ âm nhạc
ấy.

Ánh lửa chập chờn, mỹ nhân khinh vũ, Mộ Dã bưng chén trà,

mắt thầm lặng nhìn.

Nói thật ra, cô gái trước mặt thật là báu vật hiếm thế gian,
mũi thẳng, môi anh đào, mi mắt rợp bong, nhất là đóa hoa đào kiều diễm kia, lại
càng khiến nàng có vẻ phong tình. Dáng người thướt tha, kỹ thật nhảy múa cũng
tuyệt mĩ không thể chê.

Nhưng không biết vì gì, báu vật trước mắt nhưng với hắn lại
chỉ như bình thường, còn hình ảnh tên tiểu tử bình thường kia lại hiện ra trước
mắt hắn. Đôi mắt đen nhánh, quyết liệt, kiên định, thất vọng, thậm chí là khinh
thường khi nhìn hắn, tất cả mọi ánh nhìn đều làm hắn rung động không thôi.

Đại Mi Vũ hào hứng khinh vũ, dáng người xinh đẹp thanh nhã,
nhưng là, ánh mắt nàng không có cách nào phối hợp được cùng với thân thể. Bởi
vì nàng kinh ngạc phát hiện, nam nhân trước mắt, mặc dù nhìn qua thì thấy rằng
đang ngắm nàng, nhưng thực tế, ánh mắt lại mơ hồ về nơi nào. Trên môi hắn mông
lung hiện lên một nụ cười, không phải là hắn tán thưởng điệu vũ của nàng, mà
là… hắn lâm vào mộng mất rồi.

Hắn thất thần.

Lông mày Đại Mi Vũ không kìm chế được nhăn lên, nàng vẫn
tiếp tục múa, nhưng mắt vẫn một mực đánh giá Mộ Dã.

Không lâu sau, ngoài cửa vang lên giọng nói khàn khàn của Mộ
Điền: “Bổn vương muốn gặp Khả Hãn. Nhanh truyền lời.”

Bọn thị vệ nhanh chóng nhận lệnh, lập tức đi bẩm báo.

Mộ Dã nghe vậy, nheo mắt, hai tròng mắt trong veo, thần sắc
cực kỳ phức tạp khó tả, hắn trầm giọng mở miệng nói: “Thỉnh hoàng huynh vào.”

Mộ Điền nổi giận đùng đùng đi đến, vừa vào đến trong trướng,
liền nhìn thấy Đại Mi Vũ. Đôi cánh tay áo màu bạc dưới ánh nến, điệu múa khiến
nàng giống như một con bướm trắng.

“Hoàng đệ, ngươi cũng đang thật hăng hái a.” Mộ Điền lớn
tiếng reo lên. Dám đưa một nữ tử đến hạ nhục hắn, lại còn ở nơi này hoan ca
sao.

“Hoàng huynh? Như thế nào, tên thầy thuốc kia?” Mộ Dã nhẹ
lời, đối với Mộ Điền khi tức giận thì không thể nói lý. Chẳng lẽ đối với tên
thầy thuốc kia không hài lòng sao, lẽ nào vì thế mà tức giận?

“Ngươi dám đưa hắn đến cho ta? Mộ Dã, ta biết ngươi đối với
việc sủng nam của ta bất mãn, nhưng không được đùa bỡn, làm nhục ta như thế
chứ?” Mộ Điền trừng trừng mắt, vẻ mặt vô cùng bất mãn.

Từ khi Mộ Dã đăng cơ, Mộ Điền không có hô qua tên Mộ Dã, hôm
nay thịnh nộ, gọi thẳng tên Mộ Dã. Nhưng là, Mộ Dã tựa hồ không thèm để ý, hắn
có chút nghi hoặc, lạnh lùng nói: “Làm nhục huynh? Bổn vương như thế nào làm
nhục huynh? Hôm nay nếu không nói rõ ràng, Bổn vương sẽ không tha thứ cho tội
lỗi này.”

Mộ Điền mặc dù tính khí táo bạo, nhưng là, trước mặt hắn lúc
nào cũng cung kính, không ngờ hôm nay ẩu tả, lại nói hắn làm nhục bản thân sao?
Nhục nhã, là tên thầy thuốc làm nhục Mộ Điền? Chẳng lẽ hắn đưa nam cho Mộ Điền,
hắn đột ngột không thích sao? Hay là đột ngột không thích nam sủng?

Con ngươi Mộ Dã đen nhíu lại, khí lạnh làm Mộ Điền run lên,
nhưng, vừa mới nhớ đến nhục nhã kia, hắn đánh bạo nói: “Hảo, đến lúc này, ngươi
còn định giả bộ sao, không biết ta xấu hổ sao a, vậy ngươi nói xem, ngươi đưa
đến cho ta một nữ tử, ngươi biết ta không đụng tới nữ nhân, Hảo, ngươi làm nhục
ta như vậy, ta liền động tới nữ nhân của ngươi, ngươi cho rằng ta không dám làm
sao?”

Mộ Điền vừa nói vừa đột nhiên đi tới trước Đại Mi Vũ, liền
ôm nàng vào lòng, giở trò đê tiện.

Đại Mi Vũ thất kinh kêu lên, thất sắc, nghĩ muốn tránh né
nhưng không trốn thoát khỏi Mộ Điền to lớn. Đành phải giương mắt cầu cứu Mộ Dã,
nước mắt như sắp trào ra.

“Khả Hãn, cứu ta.” Đại Mi Vũ hô, nhìn nàng thật thống khổ,
lúc này, ngay cả tâm sắt đá nhất của nam tử chỉ sợ cũng muốn mềm lòng.

Mộ Dã như thể không nghe thấy, không nhìn thấy, trong đầu
hắn bấn loạn, một mực nghĩ về câu nói vừa rồi của Mộ Điền.

Vì sao đưa cho ta một nữ tử.

Nữ tử?

Thật giống như ánh trăng xua tan hết mây mù, Mộ Dã rốt cục
đã hiểu vì sao Mộ Điền giận dữ như thế, nguyên lai,… là nữ tử sao?

“Ngươi nói là, tên thầy thuốc Lăng quốc kia là nữ tử?” Mộ Dã
có chút không tin hỏi lại lần nữa.

Mộ Điền tự nhiên động tới nữ nhân của Mộ Dã, hắn không hề
tức giận, ngay lập tức mất hứng thú. Buông Đại Mi Vũ ra nói: “Có phải hay không
ngươi còn không rõ, sao còn hỏi ta.”

Mộ Dã nghe vậy, không có đáp lời, đột nhiên phủ thêm áo
choàng, xoay người đi ra ngoài. Mộ Điền cũng nghi hoặc cùng tùy tùng đi ra
trước mắt Đại Mi Vũ.

Đại Mi Vũ lau lệ trên mặt. Vốn nàng vẫn còn tưởng may mắn
rằng tên thầy thuốc kia là nam nhân, hôm nay sao chớp mắt biến thành nữ tử.

Nếu, là một nữ từ, đừng trách nàng không khách khí.

Bong đêm hắc trầm, chân trời đầy sao lóng lánh.

Mộ Dã vội vã hướng trướng Mộ Điền đi tới, trong đầu hắn vốn
đã cực kỳ hỗn loạn, lúc này bỗng dưng lại minh mẫn.

Nguyên lai, nàng chính là nữ tử, không trách được a, mấy lần
ôm nàng, hắn cảm thấy nàng nhẹ vô cùng. Không trách được nàng có đôi chân trắng
nõn, thon thả như thế, làm lòng hắn chấn động.

Nguyên lại, nàng đúng là một nữ tử sao?

Một nữ tử, lại có can đảm, dám cùng hắn đối chọi gay gắt,
giương thương múa kiếm.

Một nữ tử, lại có thể lý lẽ độc đáo như thế, thật làm hắn có
chút khó tin nổi.

Hơn cả, một nữ tử, cứng cỏi, khi bị ngựa kéo cũng không hề
nửa lời cầu xin hắn tha thứ nửa câu. Bị hắn hành hạ thương tích đầy mình cũng
không thốt ra một lời.

Một mạch đi tới, Mộ Dã đột nhiên cảm thấy ngày xưa mình có
cực đoan, hệt như các nữ quan trong cung cấm. Nữ tử, không giống như hắn tưởng,
chỉ làm ấm giường mà thôi.

Chỉ chốc lát sau, liền đến trước trướng Mộ Điền, Mộ Dã vén
rèm tiến vào.

Đôi mắt nhìn chung quanh bốn phía, bên trong trướng không có
gì. Một cái giường, chăn gối lung tung, còn có trang phục bị xé nát, nhưng là,
không có bóng dáng nữ tử.

Lòng Mộ Dã trầm xuống, ánh mắt hàn khí, hắn xoay người nắm
vạt áo tên thị vệ, lạnh lùng hỏi: “Người đâu?”

Thị vệ sợ đến hai chân run rẩy, tiếng nói đứt quãng: “Hắn…
hắn nói muốn đi tìm Vương gia, tiểu nhân không dám ngăn cản.”

“Đô vô dụng, hắn đi hướng nào?”

Thị vệ run run nói: “Hình như, hình như là hướng bên kia.” Tay hắn luống cuống chỉ về phía trước.

Mộ Dã đẩy tên thị vệ ngã rạp trên đất, nhíu mắt, lạnh lùng
nói: “Đồ vô dụng, sao không đi theo, kéo xuống, tìm kiếm mọi nơi.” Dứt lời, thị
vệ ngay lập tức đi tìm, hắn cũng cưỡi sư tử câu, hướng phía trước đuổi theo.

Tên thị vệ ngã xuống đất nhất thời tê liệt, hắn nào ngờ rằng
tên nam sủng kia lại chạy trốn. Mộ Điền cùng hắn một chỗ, không cho thị vệ quấy
rầy. Này đây, tên thị vệ nào dám đi theo.

Mộ Điền đi rồi, Lưu Sương mặc trang phục, nhanh chóng chỉnh
lại mọi thứ, mặt mũi tươi cười từ bên trong đi ra. Thị vệ trước cửa ngăn cản
nàng lại, Lưu Sương mỉm cười nói: “Vương gia nói ta đi theo người, ta không dám
đi, các người có muốn đi cùng ta hay không?”

Những tên thị vệ này nghe vậy, trong mắt lóe lên sự quái dị,
bọn họ đương nhiên không dám đi cùng Lưu Sương, liền lập tức thả để nàng đi ra.

Lưu Sương không kinh hoảng, chậm rãi đi ra, khi có binh sĩ
đi qua, thấy nàng là nam sủng của Mộ Điền cũng không chặn hỏi, Xem ra, tên này
cực kỳ được lòng Mộ Điền, nếu không những tên gác cửa đã sớm kéo nàng trở về.

Lưu Sương bước chậm đi tới, có lẽ là ông trời giúp nàng,
không biết như thế nào lại có ngựa ở đây.

Lúc này đầu óc nàng cực kỳ tỉnh táo, nàng biết một khi Mộ Dã
đã biết thân phận nữ tử của nàng, như vậy hắn sẽ đến chỗ này.

Nàng phải liều mạng rời khỏi nơi này.

Lưu Sương chưa bao giờ cưỡi ngựa, nhưng bỗng có một con ngựa
nhỏ màu nâu xuất hiện. Mượn ánh trăng nhàn nhạt, nàng mơ hồ nhìn ra bóng dáng
cn ngựa này, bốn vó thon dài, bụng nhỏ mông nở, thật là ngựa tốt.

Lưu Sương nhẹ nhàng vuốt ve nó vài cái, ngựa kia cũng không
sợ người, dụi dụi mũi vào người nàng.

Lưu Sương thì thầm bên tai ngựa: “Mã nhi a, ta bất đắc dĩ
mới phải cưỡi ngươi, cứu ta đi. Ta chưa cưỡi ngựa bao giờ, ngàn vạn lần ngươi
đừng hất ta xuống a.”

Không biết ngựa kia nghe có hiểu hay không hiểu, Lưu Sương
hoài công tìm cách leo lên ngựa, cầm dây cương, hô 1 tiếng, ngựa phi như gió.

Lưu Sương chưa từng có cưỡi ngựa, thiếu chút nữa ngã xuống.
Nàng sợ đến nỗi hai chân gắt gao kẹp chặt bụng ngựa, hai tay xiết chặt dây
cương, thân thể phục thấp xuống, dán trên lưng ngựa, mặc cho ngựa phi.

Tim nàng đập thình thịch, nàng căn bản không biết ngựa phi
hướng nào, chỉ nhìn thấy lều trại xa dần, chốc lát đã cách xa doanh trại Mộ Dã.

Binh sĩ tuần tra ban đêm sớm phát hiện Lưu Sương lúc nàng
cưỡi ngựa hướng ra ngoài, vài người cưỡi ngựa đuổi theo Lưu Sương. Nhưng bởi
biết Lưu Sương là nam sủng của Mộ Điền nên không dám bắn tên, bởi vì Mộ Điền
rất sủng nam, nếu làm bị thương nam sủng của hắn, bọn họ e không chịu nổi tội.
Này đây, chỉ dám hô lên, không dừng lại, chúng ta sẽ bắn tên.

Lưu Sương loáng thoáng nghe nhưng không để ý tới, lúc này
trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ, chạy thật nhanh. Nàng vội vàng kẹp chặt bụng
ngựa, để ngựa mang nàng đi.

Ngựa con này hình như chưa có người cưỡi qua, cực kỳ hưng
phấn, chạy cực nhanh. Một người chưa từng cưỡi ngựa qua, giờ đang trên lưng
ngựa chạy như bay.

Mấy tên thị vệ cao lớn đã đuổi gần sát, tâm Lưu Sương quýnh
lên, lấy chiếc trâm cài tóc bằng bạc trên đầu xuống, thấp giọng nói: “Tiểu mã

a, xin lỗi…”

Ngón tay nắm chắc trâm cài tóc, nàng hướng tới mông ngựa đâm
xuống, tiểu mã bị đau dớn, hí dài một tiếng, móng trước ngưỡng lên, cuống cuồng
phi. Chốc lát, cự ly với những tên thị vệ ngày càng xa.

Gió lạnh lùa qua, không có trâm cài tóc, mái tóc nàng buông
xõa trong màn đêm, dưới ánh trăng, mang theo vẻ đẹp mỹ lệ mà dã tính.

Mắt thấy mấy tên thị vệ phía sau đã lạc mình, Lưu Sương âm
thầm thở dài. Không nghĩ tới tiểu mã lại giỏi như thế, Lưu Sương trong lòng v
sướng, cúi người trên mình ngựa nói: “Cám ơn ngươi, tiểu mã.”

Nhưng là, ngựa kia vì Lưu Sương đâm nó một phen, đã bị dọa
cho khiếp sợ, cuống cuồng chạy hơn 10 dặm.

Lưu Sương nằm bệt trên lưng ngựa, căn bản không nhìn ra
phương hướng, không biết lúc này mình rời nước đã xa, lại còn càng xa hơn.

Mắt thấy tiểu mã đã mệt mỏi, móng đã bị rơi, vó ngựa nhiễm
cỏ xanh thẳm. (Móng ngựa, được đóng í ạ)

Mà Lưu Sương, căn bản không biết nói sao lập tức xuống,
chẳng lẽ cứ bắt nó chạy mãi, cho tới mệt chết?

Nhưng vào lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một hồi vó
ngựa dồn dập kịch liệt.

Lưu Sương căng 2 mắt nhìn, thấy bốn vó tuyết trắng phi đến
gần nàng tự lúc nào.

Trong phút chốc, Lưu Sương đột nhiên tiếp nhận một khối áp
bách vô cùng lớn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN