Thác Phi Dụ Tình - Chương 113
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Thác Phi Dụ Tình


Chương 113


NỮ TRANG

Trước mắt hàn quang chợt lóe, vật kia chợt vút qua bên nàng,
toàn thân thấy căng thẳng, nàng nhận ra Mộ Dã thành thạo quàng tay một cái, cả
thân Lưu Sương như bay lên trong không trung.

Lúc này, Lưu Sương mới hiểu được, thứ Mộ Dã cầm là thứ đồ
trong truyền thuyết. Là cái người Thiên Mạc dung để săn sáo liệt mã, bắt giết
thổ lang. Lúc này, Mộ Dã không phải dung để bắt mã, mà là bắt nàng.

Hắn thành thạo để nàng rơi ra khỏi lưng ngựa, sau đó thu cây
gậy lại, định thần nhìn Lưu Sương.

Mộ Dã không hổ là thợ săn tài ba của thảo nguyên, hay là một
hùng ưng (đại bàng). Lưu Sương chỉ như một chú thỏ con, làm
sao có thể thoát được móng vuốt sắc nhọn của ưng mục, làm sao có thể chạy trốn
người thợ săn thành thạo.

Vừa rồi đầu óc đã choáng váng, lại bị Mộ Dã câu như câu cá
ném lên không trung, Lưu Sương cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Còn tưởng rằng Mộ Dã
sẽ đem nàng ném trên mặt đất, thế thì chẳng phải nàng sẽ ngã chết sao.

Nhưng không phải như vậy, thân thể trên không trung đột
nhiên được bao bọc lại, rơi ngay trên lưng ngựa, nhưng không phải là tiểu mã,
mà là sư tử câu của Mộ Dã.

Một đôi tay rắn chắc ôm lấy lưng nàng, một cỗ hơi thở nam
tính từ sau bao bọc lấy nàng, cách một lớp quần áo, nàng có thể cảm nhận được
thân người sau lưng mình cứng như sắt.

Kỳ thật, Lưu Sương sớm đã biết bản thân mình trốn đi không
nổi, dù gì thì, muốn chạy từ Thiên Mạc quốc về đâu có dễ. Nhưng là, nàng không
nghĩ Mộ Dã nhanh như thế đã bắt được mình. Trong lòng có chút không cam chịu,
nàng thê lương nhắm mắt lại, nhưng trong lòng thấp thỏm không biết Mộ Dã sẽ
trừng phạt nàng như thế nào đây.

Nếu đã biết nàng là một nữ tử, hắn sẽ không đem nàng thưởng
cho những tên binh sĩ kia chứ…?

Nhưng lúc này, nàng vô lực, không thể giãy dụa, thậm chí là
nghĩ thêm gì, vừa rồi điên cuồng chạy trốn đã khiến nàng quá suy kiệt. Lúc này,
nàng chỉ muốn nghỉ một chút.

Chỉ có nghỉ ngơi một chút, mới có khí lực đối mặt với sự
trừng phạt, không phải sao?

Thảo nguyên mênh mông bát ngát vẫn còn trong đêm mờ mờ.

Mộ Dã ôm Lưu Sương quay đầu ngựa, hướng về phía doanh trại
phi đi, kỳ quái là, trong lòng không có đại náo mà cực kỳ nhu thuận.

Những sợi tóc đen nhánh của nàng khẽ bay theo gió, ở sau
lưng nàng chạm vào mặt hắn, một loại cảm giác chộn rộn lan dần trong lòng hắn.

Nàng cũng là một nữ tử.

Mộ Dã hắn, cũng có lúc nhìn nhầm, hắn híp mắt lại, trong
lòng xuất hiện một loại cảm giác vui sướng khó giải thích cho nổi.

Hắn không hiểu loại cảm giác này là như thế nào, nhưng vẫn
thoải mái đón nhận nó.

Nhưng Lưu Sương lại thấy chẳng dễ chịu chút nào, ngựa phi
trên đường xóc vô cùng, trên người nàng hỏa nhiệt phát ra, mấy ngày trước bị
trầy da, lúc này bắt đầu phát tác. Nàng cắn chặt răng mới không phát ra tiếng
rên ri vì đau.

Nàng mơ hồ cảm nhận bản thân bị Mộ Dã ôm vào trong trướng,
Lưu Sương ý thức được hắn không có đem nàng thưởng cho binh sĩ, thở phào nhẹ
nhõm rồi chìm vào giấc ngủ.

Nàng quá mệt mỏi, cảm giác không biết đã ngủ bao nhiêu lâu,
mặt trời lên, mặt trời lặn, trăng sáng rồi trăng đi.

Lúc nàng tỉnh dậy thì ước chừng đã là sau giờ ngọ ngày thứ
hai. Ngủ thoải mái, Lưu Sương lập tức thấy tinh thần minh mẫn lại gấp trăm lần.
Nhưng toàn thân lại đau đớn vô cùng.

Lưu Sương biết, là do mình chưa bao giờ cưỡi ngựa, mà hôm
trước đi một đoạn đường như thế, khiến nàng hao tổn quá nhiều sức lực.

Lưu Sương chật vật ngồi dậy, không khỏi há miệng kinh ngạc,
nàng không có ngủ ở một góc trong trướng, mà là ngủ trên giường lớn của Mộ Dã.

Thật sự là không thể tưởng tượng được, trong tưởng tượng của
nàng, sự trừng phạt của hắn sẽ thật dã man, tại sao giờ nàng lại ngủ trên
giường của Mộ Dã kia.

Lưu Sương chậm chậm đi từ giường Mộ Dã xuống, tựa hồ nghe

thấy động tĩnh, từ ngoài trướng có hai thị nữ đi vào.

Lưu Sương ngủ trong trướng Mộ Dã vài hôm, cho tới bây giờ
không hề thấy hắn gọi thị nữ lần nào, dù sao đây cũng là hành quân đánh giặc,
nữ nhân rất phiền toái. Hôm nay, tự nhiên lại có hai nữ nhân này.

Mà hai thị nữ này, xem ra là đến đề hầu hạ nàng.

Một trong hai người bưng một chậu nước lên, nói tiếng Hán
hơi khó nghe: “Cô nương, thỉnh rửa mặt.”

Lưu Sương vội vàng nói: “Để tự ta.”

Lưu Sương rửa mặt qua loa, một thị nữ mang quần áo xanh xanh
đỏ đỏ hướng tới Lưu Sương nói: “Cô nương, thay đồ ạ.”

Nàng vừa nhìn đã biết đây là quốc phục của Thiên Mạc quốc,
nàng không thể phản kháng, hai nữ thị tì này quá dũng mãnh. Bị bọn họ bắt buộc
mặc thứ đồ này lên người, hồng y thị nữ còn cầm đến một chiếc gương đồng mời
Lưu Sương soi gương.

Lúc này nàng đâu có tâm tình gì soi gương, chỉ lo lắng tên
Mộ Dã kia nghĩ ra cách gì hành hạ mình. Tại sao lại mời mình trang phục rồi
trang điểm đẹp làm gì.

Nghĩ đến đây, tâm Lưu Sương hiện lên nỗi sợ hãi, nàng không
chút nghi ngờ Mộ Dã sao làm thế. Nhưng, nàng có thể bỏ chạy sao?

Hai mắt nàng vô tình nhìn trên gương đồng, nháy mắt, Lưu
Sương sợ đến ngây người, trên mặt nàng, dịch dung đã biến mất từ khi nào. Lúc
này, nàng khôi phục nguyên vẹn vẻ thanh lệ.

Lưu Sương vội vàng đưa hai tay lên má, trong lòng kinh
hoảng.

“Này… nước này…” chẳng lẽ vừa rồi rửa mặt bằng nước,
nước này rửa được thuốc dịch dung sao?

“Khả Hãn nói cô nương có thể là dịch dung, căn dặn chúng tôi
dùng nước thuốc, tẩy dịch dung.” Thị nữ áo lam mỉm cười nói, “Nguyên lại, cô
nương xinh đẹp như thế, vì sao phải dịch dung.”

Trong lòng Lưu Sương vi chấn, xem ra, Mộ Dã hoài nghi thân
phận nàng, hôm nay, dịch dung bị tẩy đi, thân phận của nàng không thể giấu
diếm. Làm sao bây giờ, nàng vạn phần lo lắng, nhịn không được, đi tới đi lui

trong trướng.

Nhưng lúc này, trước cửa, Mộ Dã đã tới.

Lưu Sương thoáng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hắn, trong
lòng kinh hãi cúi thấp đầu, đột nhiên ý thức được làm vậy cũng không thể tránh,
liền ngẩng đầu lên, lông minh dài kích động, con ngươi đen nhánh trong trẻo,
quật cường, lạnh lùng nhìn Mộ Dã.

Nhưng, vừa cúi đầu nhìn lên, thấy Mộ Dã, nàng lại nhất thời
thẹn thùng ý nhị.

Bên trong trướng hôn ám, chỉ có một cửa sổ được mở ra, nhưng
là, Mộ Dã cảm thấy như mặt trời đang quay cuồng.

Nàng cũng là một nữ tử.

Hơn nữa, không phải là một nữ tử quá tuyệt mĩ.

Hai hàng lông mày của nàng, không phải là mày liễu xinh đẹp
quyến rũ, nhưng là đen dài mượt, nổi bật trên khuôn mặt trắng ngần.

Đôi mắt không quyến rũ thâm tình, nhưng trong vắt như nước
suối, thanh linh trong sáng, lại u đàm yên tĩnh như bờ hồ không gợn sóng. Làm

tâm hắn, như bị tan hòa trong đôi mắt đó.

Môi của nàng, không phải xinh xắn lanh lợi, mà là hồng phớt
như cánh hoa, khiến nàng thanh nhã, khiến hắn không nhịn được ý nghĩ muốn âu
yếm.

Da thịt nàng, không phải là vàng như bình thường, mà trắng
nõn trong suốt, mong manh.

Tóc đen nhánh, được nàng búi gọn ghẽ sau gáy, thanh nhã khác
biệt.

Thân nàng mặc diễm phục dân tộc, như tăng thêm khí chất xinh
đẹp cho nàng.

Nữ tử… không phải quá tuyệt mĩ, lại đang hút toàn bộ tâm ý
của Mộ Dã.

Hắn chưa từng nghĩ tới mình lại bị rung động mạnh như vậy,
không phải nàng thanh lệ thoát tục, cũng không phải vì nhận ra nàng là sư muội
của Đông Phương Lưu Quang.

Mà đơn giản, chỉ là vì… rung động vì rung động.

Hắn vẫn còn nhớ kĩ lần đầu tiên nghe Tịch Tịch nói về nàng
vẽ tranh thì chỉ có cảm giác khinh thường.

Trước mắt vẫn có thể hiện ra bữa tiệc đó, nhưng hắn không hề
nghĩ có lúc này.

Hắn nhớ kỹ lại bữa tiệc kia, nàng vì Đông Phương Lưu Quang
mà cản một kiếm, trong lòng khâm phục một nữ tử dũng cảm như vậy.

Hắn càng nhớ kỹ, mấy ngày trước nàng trước mặt hắn chậm rãi nói
mà phong thái đầy tự tin.

Hắn lại càng nhớ kỹ hơn, khi hắn cưỡi ngựa kéo nàng, nàng
quật cường, bất khuất thế nào.

Tất cả những điều này, thật sự đều là do một nữ tử này tự

chịu sao?

Này tất cả, thật là sự thật sao?

Giờ khắc này, Mộ Dã thật sự hiểu rõ, vì sao, Đông Phương Lưu
Quang liều mạng bảo vệ nàng, liều mạng cứu nàng.

Nguyên nhân, là vì một nữ tử như vậy.

“Các ngươi đi ra ngoài.” Mộ Dã lạnh lùng mở miệng.

Hai thị nữ cúi đầu lui ra ngoài.

Bên trong trướng, trong nháy mắt chỉ còn hai người bọn họ.

Lưu Sương lạnh lùng suy nghĩ thách thức trước mặt nam nhân
này.

Khuôn mặt đường nét rõ ràng, tuấn tú vô cùng, mày rậm, mang
theo tia kiêu ngạo, hai mắt lanh lợi, ẩn chứa một sự tự tin mãnh liệt, mà toàn
thân lại toát ra khí phách khiến nàng muốn rơi rụng.

“Nguyên lại, đúng là ngươi…” Mộ Dã đột nhiên nhếch môi
người, bước dài đến trước mặt Lưu Sương, cúi đầu.

Lưu Sương cả kinh, bất động giây lát rồi lui về sau vài
bước, kìm nén lòng mình, bình tĩnh nói: “Là ta, thế nào?”

Mộ Dã không nói lại lời nào, tay duỗi ra, bàn tay thô ráp
phủ trên gương mặt Lưu Sương, xúc cảm tinh tế làm hắn rung động. Hắn đột nhiên
tưởng tượng, đem nàng ôm vào trong ngực, mà hắn, lập tức làm thế.

Hắn – Mộ Dã, từ trước đến giờ, muốn làm gì liền làm thế.

Nếu như hắn muốn, hắn liền làm, hắn không cần, thì có dâng
lên, hắn cũng khinh thường.

Hôm nay, hắn đột nhiên cảm động trước nữ tử này, không hề
nghĩ nàng là ai, là người Lăng quốc hay là muội muội của Đông Phương Lưu Quang
gì gì đó, hắn chỉ nghĩ là hắn muốn nàng mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN