Tiểu thời đại 2.0 - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Tiểu thời đại 2.0


Chương 4


Vô số bí mật, giống như lỗ đen không
chịu an phận, cứ cuộn lên từng cơn bão mặt trời dữ dội hết trận này đến trận
khác, quét về hướng tinh cầu bé nhỏ màu xanh ngọc.
Tháng đầu tiên của năm 2009, một đợt
không khí lạnh tràn về giống như cơn sóng thần áp đảo Thượng Hải. Gió lạnh thấu
xương rít lên giữa những tòa nhà chọc trời, trong bầu không khí ẩm ướt từ trước
đến nay luôn khiến người Thượng Hải lấy làm niềm tự hào, giống như đã kết đầy
những bông tuyết nhỏ bé sắc lẹm, thổi vào da mặt người chẳng khác nào như đang
bị vô số lưỡi dao phẫu thuật cắt vào da thịt vậy.

***

Nhưng nếu nói như lời của Cố Ly, thì
đó là “cảm giác giống như mỗi ngày đều được dùng tinh thể làm sáng da của
Dr.Bandt vậy”. Hồi đó khi Cố Ly mua lọ kem dưỡng da với nhiều hạt tinh thể làm
trắng đầu tiên từ Bách hóa Cửu Quang, chúng tôi đều vô cùng sợ hãi với sản phẩm
dưỡng da hàng đầu được cho là chứa đầy bột kim cương này, vì ngay sau khi tôi
và Nam Tương dùng thử trước sự thúc giục của Cố Ly, chúng tôi đều cho rằng nó
phản ứng quá mạnh, đau đớn vô cùng, cảm thấy cả khuôn mặt như đang rướm máu.
Cho nên, người nào nói rằng: “Kim cương vĩnh viễn là vật yêu thích nhất của phụ
nữ”, chắc chắn là chưa từng thử qua loại sản phẩm dưỡng da kỹ thuật cao được
đóng trong chiếc bình nho nhỏ này.

Nhưng với Cố Ly, đây là một cách
hưởng thụ, “không vào hang cọp sao bắt được cọp con, không lên trời cao sao hái
được sao”. Để truy cầu vẻ đẹp hoàn mỹ, Cố Ly có thể biến mình thành chuột bạch
trong phòng thí nghiệm. Bất kể khoa học kỹ thuật tiên tiến đến mức nào nó cũng
cam tâm tình nguyện thử nghiệm, thậm chí một số phương thuốc cổ truyền kỳ dị có
vẻ chẳng mấy đáng tin, nó cũng không chút do dự mà đại nghĩa dấn thân, chẳng
khác nào Lưu Hồ Lan khi đối mặt với máy chém. Tôi từng chứng kiến nó cầm một

loại nước màu xanh nhờ nhờ dính nhơm nhớp như nhựa đường uống ra chiều thưởng
thức trong lúc mặt vẫn không hề biến sắc rồi nói với tôi: “Tớ thấy nó có mùi vị
giống như khi đem cóc ghẻ và con dơi bỏ vào máy xay nát rồi pha thêm chút nước
cốt sầu riêng lên trên này” – Về điểm này, thực tình tôi khó mà chung tiếng nói
với nó, vì cuộc đời tôi vẫn chưa quái dị đến mức nếm trải qua thứ mùi vị của
hỗn hợp sầu riêng với nước cốt dơi và cóc ghẻ như thế… hoặc là, cái kiểu điềm
nhiên khi nó vừa mặt lạnh như tiền, vừa liên tục bạt tai chính mình, khiến tôi
và Nam Tương có vắt chân lên cổ mà chạy cũng chẳng theo kịp. Tuy cuối cùng

Đường Uyển Như đã bị mê hoặc bởi cái lý luận “tát mặt có tác dụng hỗ trợ cho
tuần hoàn máu và bạch huyết, từ đó thúc đẩy làn da giữ gìn nét tươi trẻ”, nhưng
sau khi Cố Ly dùng sức tát cho nó hai cái bạt tai đau điếng, tiếng khóc xé ruột
xé gan của Đường Uyển Như đã kinh động đến tận Giản Khê đang nằm trên giường
đọc sách trong phòng ngủ cách ký túc xá của chúng tôi một trăm hai mươi mét.

***

Trong mùa đông bức bối mà lạnh lẽo
này, tôi, Nam Tương, Cố Ly và Đường Uyển Như, bốn chúng tôi cuộn mình trong áo
khoác đen, đương đầu với gió rét cùng vô số những bông tuyết li ti bay ngập
trời, xuyên qua bãi cỏ từng xanh ngắt mà nay đã trở nên hoang vu bên ngoài
thánh đường Từ Gia Hối kia. Trên mặt đất, cỏ khô vàng đã kết một lớp băng mỏng
trong suốt, cưng cứng, đi lại trơn trượt rất dễ ngã. Cố Ly và Nam Tương một bên
trái một bên phải dìu tôi đi, nói một cách chính xác, là đỡ tôi đang say bí tỉ,
nhằm hướng cửa thánh đường mà đi. Đường Uyển Như đi phía sau, nó đi hai bước
trượt ba bước, lại còn không ngừng lầm bầm: “Mình chịu đựng được, mình chịu

đựng được…”, cái tiếng “được” trong câu sau cùng còn chưa kịp nói ra, đã lập
tức nghe “phịch” một tiếng giống như một vật nặng nào đó nện xuống đất vậy. Rất
rõ ràng, Như Như của chúng tôi đã ngã sóng sượt. Nhưng điều bất ngờ ở chỗ,
chúng tôi đều nghe thấy câu nói “Mình chịu đựng được…” (Mình được thụ tinh
[1]) sau cùng đó của nó. Cố Ly vừa trợn mắt trắng dã, vừa không quay đầu lại mà
tiếp tục đi thẳng về phía trước: “Đẹp cái mặt!”

[1] Trong tiếng Trung Quốc, câu Mình
chịu đựng được… được phiên âm là Wò shòulĩao jĩng. Ở đây dùng cách nói đồng âm
khác nghĩa.

Thánh đường Từ Gia Hối lúc nào cũng
đẹp như vậy. Từ thời tiểu học, mỗi lần trường tổ chức tham quan viện bảo tàng,
hoặc khi đi dã ngoại vào mùa thu, chúng tôi đều đi qua nơi đây. Tôi luôn tưởng
tượng có ngày mình sẽ được cử hành hôn lễ ở đây, tôi muốn đi qua quãng đường
dài phủ đầy lá hoa trắng muốt ở trung tâm thánh đường kia. Mãi đến sau khi lên
cấp ba rồi, giấc mộng của tôi cũng theo đó tan thành mây khói, vì tôi phát hiện
ở đây hầu như không tiếp nhận bất kỳ hoạt động đối ngoại nào – trừ khi chính
quyền ra mặt thương lượng.

Còn bây giờ, tang lễ của Sùng Quang

đang được tổ chức tại đây.

Có điều về điểm này, chúng tôi chẳng
bất ngờ chút nào. Với thực lực của Tập đoàn Constanly, hoặc với tầm ảnh hưởng
của Cung Huân cha của Cung Minh, chỉ cần ông ta muốn, ông ta cũng có thể mở một

cửa hàng lẩu trên đỉnh Qomolangma, hoặc có thể mua lại toàn bộ đất đai cao ốc
xung quanh thánh đường Từ Gia Hối này, thậm chí chúng tôi cảm thấy nếu ông ta
thật sự muốn mua một cửa hiệu ở mặt tiền của tòa nhà Hằng Long để bán đậu phụ
thối, cố gắng một chút, cũng không phải chuyện quá khó khăn.

Ai nói tiền bạc không phải là vật vạn
năng? Khi có những việc bạn dùng tiền mà cũng không làm được, đó chẳng qua là
vì tiền của bạn chưa đủ. Cũng giống như tôi và Cố Ly mải vui với trò chơi không
biết chán này vậy:

– Cậu muốn bao nhiêu tiền thì đồng ý

húp hết đống cháo thịt nạc trứng muối của Đường Uyển Như ói ra?

– Cút cái mặt cậu đi!

– Một trăm vạn?

– Sao cậu không đi chết đi!

– Một ngàn vạn?

– …

– Một trăm triệu?

– Tớ húp!

***

Còn sau lưng của thánh đường Từ Gia
Hối, là khoảng đất trống được gọi là “mảnh đất vàng cuối cùng của trung tâm

thành phố”, đến nay cũng đã được rào tường bao quanh. Tên gọi của nó hô ứng với
cách gọi tòa cao ốc Ma Thiên của trung tâm Thượng Hải được xếp vào hàng cao
nhất thế giới sau này của Phố Đông, gọi là “Trung tâm Từ Gia Hối”, giống như
các tập đoàn tài chính khổng lồ trên thế giới đều là họ hàng, chọn tên cũng na ná
nhau thế. Sau khi tiếng cọc đóng xuống, nền đất cô đơn lạnh lẽo suốt mấy năm

kết thúc, trên khoảnh đất cũng này sắp mọc lên một tòa kiến trúc màu trắng bạc,
nó sẽ là tòa cao ốc mới nhất của Phố Tây.

Tôi đã sống ở Thượng Hải hai mươi mấy
năm, mỗi ngày, tôi đều có một ảo giác, đó là trong khoảng trời này của Thượng
Hải, ngày qua ngày có vô số kiến trúc vươn chạm trời cao, giống như là mầm đậu
Hà Lan khổng lồ đã bị phù phép, sinh sôi nảy nở điên cuồng tràn ngập không
gian, xuyên thấu bầu trời càng ngày càng cao, mỗi lúc một mỏng.

Tường ngoài của thánh đường màu nâu
đỏ được khoác một tấm áo choàng hàng trăm năm tuổi, thời gian giống như từng
lớp từng lớp trầm tích ở đáy sông ngưng tụ trên tòa kiến trúc khổng lồ này, bao
bọc tất cả bằng một vẻ đẹp vừa vững chãi vừa bi thương.

Những áng mây màu xám nặng trịch bị
cuồng phong cuốn tung, bay vút qua khoảng trời trên đầu, đỉnh thánh đường giống
như con dao rọc giấy sắc nhọn rạch tan những đám bông mây ấy thành từng sợi
dài. Giữa tầng không ấy luôn vang lên thứ âm thanh như đang cắt may đều đều
liên tục không ngừng vậy.

Thời gian, sinh mệnh, yêu hận, ân
oán, huyết thống… đều đang bị soạt soạt trong tiếng cắt xén liên tục không
ngừng ấy, rồi biến mất trong làn gió bấc gào rít với đầy rẫy những bông tuyết
sắc nhọn.

***

Tôi đứng trước cửa thánh đường, xuyên

qua lối đi nằm giữa hai dãy ghế dài kia, nhìn lên bàn thờ ở phía cuối thánh
đường, là một bức di ảnh đen trắng của Sùng Quang rất lớn, cao khoảng ba mét.

Anh ấy trong ảnh gọn gàng và sáng sủa,
thậm chí khóe miệng còn thoáng nét cười. Đôi chân mày sắc rất có thần thái, cặp
mắt như đại dương trong màn đêm tĩnh mịch, đường viền quai hàm được cái bóng
màu xám nhạt làm tôn lên một cảm giác khí khái hào hùng đứng đắn.

Tôi đứng lặng trước cửa thánh đường,
đúng lúc nghe thấy tiếng chuông từ trên đỉnh thánh đường cao vút phủ xuống. Chỗ
tôi đứng là điểm cuối ánh nhìn của Sùng Quang, ngăn cách ở giữa là khoảng đất
trời bao la mây che sương phủ vô cùng vô tận.

Một tháng trước, anh còn cùng tôi
chơi trò ném tuyết và nói “thuyền theo lái, gái theo chồng”; anh đem chiếc khăn
choàng hiệu Hermes của anh quàng lên cổ tôi, lúc ấy trong lòng tôi chỉ tâm niệm
một điều “đầu có thể lìa nhưng máu không thể chảy – vì sẽ làm bẩn chiếc khăn”;

anh ngồi giữa khoảng tuyết trắng xóa nhíu mày phàn nàn không thể uống Champagne
sau đó quay người qua cầm một ly rượu vang trắng (…); anh đứng bên cây thủy
sam màu xanh lục rồi gõ chuông, đôi mắt anh nhìn tôi, sáng lên như ánh tuyết;
anh quỳ trên nền đất, treo từng món đồ nhỏ xíu lên cây thông Noel, nếp nhăn của
quần bò lượn sóng quyến rũ, viền quần lót hiệu Armani lộ ra phía trên dây nịt
lưng trễ xuống rất thấp khiến Đường Uyển Như ngượng đỏ cả mặt; anh xắn ống tay
áo lên một nửa, lông trên cánh tay ửng lên một màu vàng nhạt dưới ánh đèn; anh
đi bít tất lông dê dày cộp, bước trên thảm lót nền không gây bất cứ tiếng động
nào giống như bước đi của sư tử vậy; tiếng cười của anh như tia nắng đầu tiên
của bình minh chiếu sáng cả căn phòng; giọng nói của anh trầm ấm quyến rũ, nó
hoàn toàn mâu thuẫn với gương mặt thanh tú của anh, bất cứ khi nào anh mở lời
cũng đều như đang kể một câu chuyện xưa cũ, chiếc áo len lông dê màu xám rộng
và vô cùng mềm mại của anh như phảng phất thứ hương vị ấm áp đầy lôi cuốn, lững
lờ uể oải như một cuốn sách cổ xưa của châu Âu.

Còn anh bây giờ, chỉ là một tấm ảnh

đen trắng.

Những tháng ngày sắp tới, anh, ở giữa
chốn nhân gian này, chỉ còn là một tấm ảnh như vậy.

Anh không thể phát ra bất cứ âm thanh
nào nữa.

Anh không thể gọi tên tôi, anh không
thể nói một tiếng “alo” nữa, anh thậm chí chẳng thể cười lên “ha ha” như trước
đây.

Anh chỉ có thể mỉm cười thấm đượm nỗi
bi thương nhưng cũng đầy ấm áp như thế, giống như người cuối cùng đã kể xong
câu chuyện, mệt mỏi và lặng lẽ trông vào cõi nhân gian mà anh từng tạm thời
dừng chân này.

Khóe mắt tôi thoáng chốc ửng đỏ rồi

nhòe đi, sưng húp lên. Tôi thậm chí không kiềm chế nổi đã đứng trước cửa thánh
đường mà khóc “òa” lên một tiếng, nhưng tôi vừa buột khóc thì đã bị Nam Tương
và Cố Ly mỗi người một bên dùng sức nhéo mạnh vào hông. Tôi không thể không
dừng lại hành vi như điên như dại của mình – hay nói cách khác, giống như một
trợ lý điên khùng say rượu suốt đêm chưa tỉnh.

Giữa tầm nhìn mơ hồ, Cung Minh và
Kitty tiến sát sang bên tôi, khi qua chỗ tôi, anh ta quay đầu lại nhìn tôi, mặt
không chút biểu cảm, giống như người xa lạ chưa từng quen biết nhau vậy. Ánh
mắt anh ta chằm chằm như xuyên thấu nét mặt tôi, hướng về phía khung cảnh mùa
đông tiêu điều ngoài cửa, ánh mắt ấy buốt lạnh tê tái như những luồng gió ngoài
cửa sổ kia, ánh mắt ấy buốt lạnh thấu xương như rừng cây lá kim bị gói bọc
trong tuyết kia.

Kitty thậm chí chẳng thèm nhìn tôi
lấy một cái. Cô và Cung Minh, giống như hai vị quý tộc, khoác lên mình những bộ
đồng phục chỉnh tề bằng nhung lụa đen quý phái, đi lướt qua bọn tôi. Trong sâu
thẳm đôi mắt đã được trang điểm tinh tế của cô, là nỗi đau buồn đã bị cơn mệt

mỏi làm loãng đi, còn cả sự thờ ơ mà tôi không thể hiểu được.

Tôi không rõ vậy là thế nào?

***

[Một tháng trước]

Hai giờ trước, tôi đang đứng trong
sân tuyết của trang viên Thế Mậu, nhìn ngắm hai người họ – Sùng Quang, nhà văn
mà vô số nam thanh nữ tú khắp Trung Quốc say mê cuồng nhiệt và Cung Minh tổng
biên tập tạp chí Mode – đang vo từng viên tuyết ném tới tấp vào nhau, những
chiếc huy hiệu dòng tộc đeo trước ngực khiến hai người họ như được bao phủ bởi
một bầu không khí màu hồng phấn tương tự trong “Blue Love” xuất phát từ suy
nghĩ chủ quan trong đầu chúng tôi, bộ vest lông dê màu đen ấm áp tinh tế trên
người họ được cắt may vừa khít phẳng phiu, khiến cặp chân dài tay thon lộ ra ngoài,
giống như người mẫu vừa xé toạc tạp chí bước ra vậy, dáng người thon thả, khiến
cho các cô gái trông thấy phải không ngừng ghen tị.

Còn hai giờ sau, tôi đã cùng với cô
gái điên khùng trong túi nhét đầy những bó tiền mặt màu hồng phấn ngồi bên tôi
đây chạy trốn trên chuyến tàu về Nam Kinh.

Lúc này, tôi đang ngồi đối mặt với
hai người họ – Nam Tương và Tịch Thành. Tôi nghĩ ca khúc chủ đề của cuộc đời

tôi, nhất định là “Ngươi xong thật rồi”, đồng thời còn là phiên bản xúc động
lòng người do Đường Uyển Như đích thân trình diễn.

Đoàn tàu lao giữa vùng gió tuyết mịt
mù. Cảnh sắc ngoài cửa sổ đã không còn là vô số nhà cao cửa rộng nữa. Vùng ven
Thượng Hải là đồng ruộng màu nâu đìu hiu những bông tuyết trắng xóa li ti rít
trong chiều gió khiến tầm nhìn trở nên mờ đục. Thế giới trong cơn rét mướt ấy
trở nên tiêu điều lạ thường.

Còn may trong toa có mang hơi nóng
điều hòa ấm áp. Cái oi ả đôi khi cũng khiến người ta thấy an toàn.

Đầu tôi vẫn đau âm ỉ như vừa bị rách
da vậy, cảm giác chẳng khác nào khi thuốc tê bắt đầu hết tác dụng sau khi nhổ
răng. May sao khuôn mặt Nam Tương đã thoát khỏi sụ u uất ban đầu, mặt nó hiện
giờ được trùm trong ánh đèn vàng ấm áp. Nói một cách chính xác, bên cạnh tôi,
đúng hơn là chúng tôi, đang nhìn Tịch Thành ngồi trước mặt với ánh mắt thù hằn
mang hình viên đạn. Anh ta vẫn có cái dáng vẻ gian xảo chẳng ra gì, nhìn rồi
khiến người ta hận không thể túm tóc anh ta mà giáng cho một cái bạt tai nổ đom
đóm – tất nhiên, với giả thiết là anh ta không đánh trả, tôi mới dám làm như
vậy.

Nhưng tôi và Nam Tương đều biết một
khi anh ta bị kích động thì bất kể nam, nữ hay tiến sĩ, ai anh ta cũng đánh,
cho nên, chúng tôi chẳng dám khinh suất. Năm đó anh ta từng túm tóc một nữ sinh
khóa trước bắt nạt Nam Tương quăng cho lộn mấy vòng xa cả trăm thước, cái cảnh
tượng kinh hãi khi mặt cô nữ sinh ấy bị chà trên đất rách da chảy máu luôn
miệng sợ hãi xin tha, chúng tôi đều nhớ rõ như in, khi đó chúng tôi đều cảm
thấy cô gái đó nhất định sẽ chết. Sau này cha cô gái đó khi đến phòng làm việc
của trường để giáo huấn chủ nhiệm, đã nhặt một cây bút máy hùng hổ lao đến đâm
vào cánh tay Tịch Thành ngay trước mặt các thầy cô giáo có mặt hôm đó, Tịch
Thành không hề phản kháng, chỉ nhếch miệng lên một chút.

***

Một phút trước, khi trông thấy Tịch
Thành xuất hiện sau Nam Tương, tôi như rụng rời chân tay, tôi cho rằng mình đã
rơi vào trong thiên la địa võng như một cơn ác mộng vậy, tôi không thể hiểu
được hai người này đang diễn trò gì nữa.

Còn một phút sau đó, sau khi Nam
Tương thuận theo ánh mắt lo lắng của tôi quay đầu nhìn về phía Tịch Thành đang
đứng sau lưng, nó lạnh lùng đứng lên nói với anh ta rằng: “Anh ở đây làm gì?”
Nói xong ngừng giây lát, rồi bồi thêm một câu: “Đồ khốn, anh cút đi cho tôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN