Tiểu thời đại 2.0 - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Tiểu thời đại 2.0


Chương 3


Nhận ra giọng điệu khinh bỉ coi thường của Cố Ly trong điện thoại hoàn toàn không khiến tôi bỏ cuộc, trong tâm trạng quá hoàn mỹ đó, tôi vẫn kiên trì mời nó đến đây, khi tôi không ngừng nhắc lại lời mời nó đến tắm suối nước nóng cùng bọn tôi, Nam Tương đứng bên cạnh tỏ vẻ vô cùng bi thương, giống như nét mặt mỗi khi nó xem dạ hội mùa xuân vậy.

Nhưng trên thế giới này luôn có kỳ tích. Sau khi tôi kiên trì gọi cho nó ba mươi tư phút điện thoại, nhắc đi nhắc lại một câu giống hệt nhau “cậu nhất định phải đến” nó đã vui vẻ gia nhập vào chuyến du lịch suối nước nóng của bọn tôi. Tôi thấy đối với Cố Ly mà nói, sự hy sinh này có thể nói là rất lớn, phải biết rằng, nó ở Thượng Hải, ngay cả đường vành đai trong nội đô mà nó còn chưa muốn đi dạo. Ngay như khi đến Trung tâm giao dịch chứng khoán Lục Gia Chủy – Phố Đông, nó cũng mang nét mặt vô cùng khinh khi mà nói rằng “Không khí của Phố Đông, dù thưởng thức bất cứ lúc nào, đều không giống nơi người ở.” Khi ấy cư dân Phố Đông ở xung quanh, sao không có ai quăng một chậu hoa từ trên cửa sổ xuống trúng đầu cho nó chết ngay tại trận đi, thật là đồ cố chấp.

Nhưng gác điện thoại còn chưa đầy một phút, nét mặt đắc ý của tôi như cứng đờ, trên màn hình di động hiển thị dòng tin của Cố Ly: “Đường Uyển Như và tớ cùng đến.”

Tôi và Nam Tương nhìn nhau giây lát, sau đó không nói gì mà tóm lấy chai rượu đỏ bên cạnh ngửa cổ tu một hơi. Chúng tôi đều muốn dìm mình say bí tỉ ngay lập tức.

Thượng Hải cách Nam Kinh mấy trăm cây số, sau khi ngắt điện thoại, Cố Ly tiếp tục dạo bước trong khu mua sắm.

Đúng, các bạn hoàn toàn không nhìn nhầm. Nó đích thị là đang dạo bước trong khu mua sắm. Nhưng khu mua sắm lớn như vậy, Thượng Hải cũng chỉ có hai cái. Một nằm ở tầng hầm của Trung tâm thương mại Thời Đại, một nằm ở tầng hầm của Bách hóa Cửu Quang. Trên bao bì hàng hóa ở trong đó đều không có một chữ Trung Quốc nào, toàn là tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Pháp và chỉ gắn thêm một chiếc nhãn kèm bằng giấy dán in tiếng Trung nhỏ xíu. Ở ngoài chợ một hộp rau nhỏ chỉ có mấy hào, còn ở đây giá lên đến 19,40 đồng. Siêu thị như thế, thông thường vắng tanh vắng ngắt, trông cực kỳ nhàm chán. Nhân viên luôn đông hơn khách hàng.

Còn lúc này, Cố Ly đang ở trong siêu thị của Trung tâm thương mại Thời Đại.

Nó cầm một hộp bên trong có mười hai quả cà chua nhỏ, ngắm nghía cái giá 44,50 đồng bên ngoài, nhẹ nhàng vứt vào giỏ mua hàng.

Trợ lý Lam Quyết đứng bên cạnh nói với nó: “Em trai Neil của cô gọi điện cho tôi, hẹn cô đi ăn cơm, vừa may buổi trưa cô chưa có hẹn, nếu cô đồng ý, tôi sẽ gọi lại cho cậu ấy ngay.”

“Mắc mớ gì mà nó không gọi trực tiếp cho tôi hả?” Cố Ly hỏi.

“Vừa nãy cô bận điện thoại mãi, cậu ấy không gọi được.” Lam Quyết trả lời.

“À, thôi anh nói với nó là được, bảo nó chọn nơi rồi cho tôi biết, tôi sẽ qua ngay.” Cố Ly cầm một gốc cây cần tây lên ngắm nghía (…), sau đó lại nói: “Tôi với anh cùng đi nhé, một mình đối mặt với tên này tôi thấy áp lực quá.”

“Được ạ.” Lam Quyết cầm điện thoại lên, bắt đầu trả lời cho Neil.

Cố Ly quay đầu lại tiếp tục ngắm nghía những mớ rau xanh tươi non trong tủ trữ lạnh. Vừa định lấy một hộp xà lách, kết quả đã bị ánh đèn flash làm hoa mắt.

Cố Ly ngoảnh lại, thấy một người thanh niên đang cười ra chiều xin lỗi, anh ta đang chụp ảnh cho bạn gái.

Cố Ly dằn lòng, tự nhủ không để ý nữa. Tuy tiền mua một hộp cà chua nhỏ ở đây có thể mua được cả đống cà chua ở ngoài chợ nông sản, nhưng suy cho cùng, đây cũng là một siêu thị.

“Có cần phải chụp ảnh lưu niệm ở trong siêu thị không?!”

Lam Quyết sau khi gọi điện thoại xong, nhìn Cố Ly đang đứng quay lưng với mình, sau đó lấy điện thoại ra, bấm một dòng tin nhắn gửi đi: “Đợi một chút tôi cũng đến :).”

Tục ngữ có câu: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”

Hai kẻ điên của Thượng Hải, một là Cố Ly, một là Cố Nguyên. Giờ phút này đều đang ở nơi quỷ quái như vậy.

Cố Nguyên đang ở siêu thị dưới tòa nhà Bách hóa Cửu Quang, không ngừng quăng rất nhiều kẹo và trà của Nhật Bản vào trong giỏ mua hàng.

Đương khi anh ta đang do dự có nên mua một hộp kẹo chewing gum giá 299 đồng đến từ Nhật Bản hay không, thì điện thoại vang lên, là Cố Ly gọi đến. Anh ta nghe máy, vừa nói được vài câu, liền nghe thấy âm thanh “tách tách” vang lên bên cạnh. Anh ta chẳng hiểu chuyện gì lập tức quay đầu lại, trông thấy một nam thanh niên đang gượng gạo buông máy chụp hình trên tay xuống. Cố Nguyên nhướng nhướng chân mày, tỏ ý “cậu chụp cái gì đấy hả”, đối phương cười bối rối, ngừng một lát rồi nói: “Chúng tôi là người của công ty Mode, anh rất ăn ảnh, có hứng thú làm Mode chăng?”

Cố Nguyên khoát tay, “không hứng thú”, rồi quay người tiếp tục nói chuyện điện thoại với Cố Ly.

***

Neil đang lái chiếc xe con, đi theo đường Cự Lộc. Hắn đã chọn được nhà hàng.

Khi đi qua giao lộ, hắn vốn đang xem tin nhắn điện thoại, nụ cười trên mặt còn chưa biến mất, thì đột nhiên bị ánh đèn flash làm lóa mắt.

“Không phải chứ? Xui xẻo vậy? Mình vừa vượt đèn đỏ đã bị chụp?”

Neil thấy ấm ức liền quay đầu nhìn cái giao lộ vừa rồi, rõ ràng là đèn xanh mà, lạ thật.

Lúc chạng vạng trời còn chưa tối hẳn, tôi và Nam Tương đứng trước cửa nhà hàng, đã trông thấy chiếc xe con màu đen của Cố Ly. Bước xuống xe cùng cô ấy, còn có Uyển Như chẳng khác nào đám mây tích mưa. Nhưng không biết tại sao, Uyển Như hôm nay xem chừng rất hoạt bát, khi cô nàng xuống xe váy bị gió thổi tung lên, để lộ cả “hàng họ”.

Cuộc tụ họp nhỏ bên suối nước nóng tối đó, vì có sự tham gia của Đường Uyển Như, đã thật sự biến thành một buổi họp chợ.

Suối nước nóng lộ thiên đèn giăng đặc màn đêm, Nam Tương và Cố Ly lặng lẽ ngâm mình trong làn nước. Hai đứa nó cuộn tóc lại thành búi rất đẹp, từ bờ vai xuống ngâm chìm trong nước, xương quai xanh thanh tú lúc ẩn lúc hiện trong làn hơi nước nóng. Thác nước trên hòn non bộ, hoa cỏ tha thướt làm nền phía sau lưng, tôi thật sự cảm thấy hai đứa nó đẹp như tiên sa, giống như Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh tu luyện trong núi Nga My vậy.

Còn Đường Uyển Như bên cạnh tôi ư, một dải khăn lông trắng như một cái tổ quạ trên đỉnh đầu, nó nửa nằm nửa dựa trên tảng đá, đỉnh đầu như vuông góc với dòng thác nước đổ rào rào lên ngực của nó, bọt nước bắn tung tóe (…), còn nó nằm như bất động dưới thác nước mà nhắm chặt mắt nghỉ ngơi… cảnh tượng như vậy thật khiến tôi vô cùng buồn lo.

Tắm đến nửa chừng Nam Tương và Cố Ly gọi Champagne, một thùng gỗ nổi trên mặt nước, trong thùng chứa đá lạnh, một chai Champagne cắm giữa đá lạnh. Nam Tương và Cố Ly rót rượu đầy tao nhã, đồng thời đem bốn chiếc ly đế cao đặt trên một đĩa nổi bằng gỗ, nhẹ nhàng đẩy tới đẩy lui trên mặt nước. Động tác của hai người quá điệu đà tĩnh tại, trông thấy cảnh đó ngay một cô gái như tôi cũng thấy tim mình đập thình thịch.

Huống hồ bên cạnh tôi còn có Đường Uyển Như đang như một tổ quạ vô tình mà đầy hữu ý tôn hai người họ lên. Đường Uyển Như vừa dùng khăn bông xối nước rào rào lên người, giống như đang tắm trong phòng tắm, vừa thở dài với tôi: “Cậu xem hai đứa nó kìa, tao nhã quá, quyến rũ quá, như hai con thiên nga vậy. Nếu đem so ra, hai bọn mình chẳng khác nào hai con hải ly đang ngâm mình trong nước nóng.”

Tôi duỗi thẳng ngón tay trỏ lắc lắc, nói: “Cậu là cậu, tớ là tớ, không có bọn mình.” Nói xong tôi nhẹ nhàng đón lấy chiếc khay đang nổi bồng bềnh mà Nam Tương đẩy qua, cầm lầy một ly Champagne, rồi uống một ngụm tao nhã y như thế.

Đường Uyển Như xem chừng vô cùng thoải mái, vùng vẫy nhào thẳng sang chỗ thùng đá lạnh, rồi cũng cầm một ly trên chiếc khay nổi, đứng thẳng trong hồ nước nóng với tư thế và thần thái quái gở, ngửa đầu dốc một hơi, sau đó e thẹn đẩy chiếc thùng đựng Champagne trở lại cho Cố Ly.

Sau khi Đường Uyển Như đẩy nhẹ một cái, chiếc thùng đó ùng ục một tiếng rồi lật úp, cả ly và rượu cùng khối đá lạnh, lật nhào xuống nước giống như chiếc sọ đầu lâu đang lặng lẽ chìm nghỉm vậy.

Tôi, Nam Tương, Cố Ly ba người nhìn chằm chằm về chỗ mặt nước đang ùng ục ùng ục sủi bọt ấy, mỗi người đang có những suy tính riêng còn mắt không hề chớp. Độ sau mười mấy giây, chúng tôi nhẹ nhàng khép mắt lại, làm như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cảnh đấy người đây, khiến Đường Uyển Như tức cảnh sinh tình, thế là nó lập tức òa lên một tiếng rồi bật khóc, nghiêng người gục một bên hòn non bộ bên cạnh mà khóc, “Đây chẳng phải bắt nạt người ta quá lắm rồi sao!”

Nhưng phản ứng này của nó quá dữ dội và bất ngờ giữa khu suối nước nóng lộ thiên và yên tĩnh này, cho nên chúng tôi đều thấy một nhân viên phục vụ đồ uống vừa hay đi qua đã đụng phải đèn đường đánh “xoảng” một tiếng.

Còn dưới bầu trời ở Thượng Hải, Sùng Quang vừa bước ra từ tiệm ảnh. Sau khi hoàn thành việc chụp ảnh cho một nhóm tạp chí của ngày hôm nay, lúc này đã là mười giờ đêm.

Anh bước ra cùng trợ lý, đi về phía xe đang đậu bên đường. Đi được hai bước, anh quay sang nói với trợ lý: “Đối diện bên đường có người đang chụp tôi, có thể là phóng viên của tạp chí lá cải. Tôi lên xe trước, cậu qua đó xem hắn ta là ai.”

Sùng Quang bước lên xe, lục lọi hồi lâu trong túi nhưng chẳng tìm thấy thuốc, anh khom khom lưng, lặng thinh không nói gì.

Lát sau trợ lý quay vào xe, nói: “Không có gì, là thợ ảnh của tòa soạn tạp chí Cương Cương. Họ muốn chụp một số ảnh ngoài lề. Chính là cảnh anh rời tiệm ảnh.”

Sùng Quang gật gật đầu, sau đó nói với tài xế: “Đưa tôi về nhà.”

Cùng lúc đó, Cung Minh đang bước ra từ đại sảnh của khách sạn Mậu Duyệt ở Bắc Ngoại Than. Bộ vest Lavin màu trắng của anh ta trông như một khối tuyết trắng giữa màn đêm. Anh ta vừa bước về phía để xe, vừa quay qua hơi cúi đầu, nói với Kitty đi bên cạnh: “Vừa rồi ở phía góc khuất bên phải đại sảnh, có một người luôn chụp hình tôi. Cô đi xem xem thế nào, phải xóa hết hình ảnh đi nhé. Tôi về công ty trước, cha tôi tìm tôi có việc.”

Kitty gật đầu, quay ngược vào đại sảnh của khách sạn.

Còn Cung Minh thì bước nhanh lên xe của mình, đóng cửa xe lại, tài xế lái xe thẳng hướng Ngoại Than, mất hút trong dòng sông ánh sáng vàng vọt của phố đêm.

Sùng Quang trở về nhà, chưa kịp thay quần áo, điện thoại bất chợt đổ chuông.

Tiếng chuông quen thuộc đặc biệt này, có lẽ đã một vài năm nay anh chưa nghe thấy. Sùng Quang chần chừ một chốc, rồi cũng nghe máy.

Sau giây lát, anh ta hạ giọng: “Tôi không muốn đi. Có chuyện gì anh nói qua điện thoại đi.”

Anh cầm chắc điện thoại trong tay không động đậy, đứng giữa căn phòng chưa kịp bật đèn, im lặng lắng nghe đối phương nói.

Một phút trôi qua, anh nói: “Vậy thì anh đợi, tôi ghé qua.”

***

Chúng tôi ngâm một mạch đến một giờ khuya, mới bò lên khỏi suối nước nóng.

Khi tôi và Nam Tương thay quần áo bước ra, tôi bất giác cảm thấy có ánh đèn flash loé lên, nhất thời giật bắn mình, túm lấy Nam Tương “Khốn kiếp, vừa rồi chẳng phải là ánh đèn flash sao? Chúng mình bị chụp lén rồi thì phải?!”

Nam Tương vừa dùng khăn bông xoa xoa mái tóc vừa nói: “Thôi đi, ai chụp lén hai bọn mình chứ, cậu cho cậu là Lâm Chí Linh chắc. Hơn nữa, muốn chụp lén cũng phải chọn khi vừa mới khỏa thân bước lên kìa, cậu nhìn lại xem cậu mặc quần áo vào rồi thì có người nào muốn nhìn nữa.”

Tôi nhìn Nam Tương rất nhã nhặn, bị lời nói của nó quấn lấy, phải mấy phút sau tôi mới hiểu ra nó đang mắng mình.

Có lẽ bọn tôi đã hơi quá trớn với Đường Uyển Như, nên đợi đến sáng hôm sau khi chúng tôi phải về Thượng Hải, thì báo ứng cũng đến. Chiếc xe của Cố Ly không thể khởi động được. Còn tay lái xe lại trông như chết lặng trong ánh mắt lạnh tanh mà vô cảm của Cố Ly. Cố Ly trầm ngâm đứng bên cạnh với vẻ mặt cười mà bụng chẳng cười nổi, rồi hỏi mấy câu bâng quơ khiến người nghe phải sởn da gà, kiểu như “Cả nhà anh chắc phải phụ thuộc vào công việc của anh nhỉ?”, “Con cái vẫn đang đi học chứ?”, “Gần đây thì trường cũng không khởi sắc nhỉ, khắp nơi đều đang cắt giảm nhân viên.”

Tôi và Nam Tương chẳng thể tiếp tục nhìn nữa, bèn kéo áo Cố Ly, thuyết phục nó đi tàu hoả, nói đi nói lại cho nó biết tàu hoả hạng D đi từ Nam Kinh đến Thượng Hải chỉ mất hai tiếng. Tôi từng thuyết phục được Cố Ly từ Thượng Hải đến Nam Kinh, vậy thì tôi tin việc thuyết phục Cố Ly từ Nam Kinh trở về Thượng Hải theo lý sẽ vô cùng dễ dàng. Nhưng muốn thuyết phục Cố Ly ngồi một loại phương tiện mà ngay trong ý nghĩ của nó cũng chưa từng nghĩ đến, thì quả không phải là việc đơn giản.

***

Khi Cố Ly an vị trên chiếc ghế mềm trong khoang tàu, vẻ mặt nó vẫn lạnh tanh. Hơn nữa, nó còn quá đáng đến mức níu lấy nhân viên toa xe đi ngang qua, nói ra chiều bực dọc: “Lấy ly cam vắt cho tôi.” Nói xong, quay đầu qua bảo Đường Uyển Như: “Kéo rèm chắn sáng xuống, sao còn chưa cất cánh?”

Tôi và Nam Tương chỉ còn biết ôm đầu, lòng đầy lo âu.

***

Ngay khi bọn tôi một lần nữa đứng trước cửa ra vào của tiểu khu biệt thự thuộc khu Tĩnh An này, tôi thật sự cảm thấy mình như vừa trải qua một giấc mơ.

Cố Nguyên và Neil cùng đang đứng đó đợi bọn tôi. Tôi trông thấy hai anh chàng đẹp trai tuyệt đỉnh như vậy, thật sự trong lòng rất đỗi vui mừng. Huống chi tôi còn từng đầu ấp tay gối, quan hệ cũng không nhạt với hai người họ.

Tôi dang rộng cánh tay nhảy bổ vào Neil, dùng hết sức bình sinh lao chồm lên người hắn, ôm chặt lấy cổ như không hề muốn buông ra. Hắn cao quá, làm chân tôi hầu như không chạm đất. Mùi hương ấm áp ngọt ngào trên người hắn, lại một lần nữa bao trùm lấy tôi. Có ma mới biết một giọt nước hoa loại này đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng tôi thật sự muốn nói, cái gì cũng có giá của nó!

Chỉ có điều, Neil hình như hoàn toàn không phấn khích như tôi.

Tôi đang lấy làm lạ, thì nghe thấy tiếng Cố Nguyên đã đứng trước mặt Cố Ly khẽ hỏi chúng tôi: “Mọi người… đã nghe gì chưa?”

Giây phút đó, một cảm giác cực kỳ khác lạ và đáng sợ lập tức bao vây lấy tôi, giống như có một linh hồn đang lặng lẽ đứng sau lưng tôi vậy. Tôi bất giác quay đầu lại nhìn, nhưng chẳng thấy gì hết.

Một cơn ớn lạnh nổi da gà chợt đến. Cảm giác sợ hãi này khiến tôi càng ôm chặt Neil hơn.

Sắc mặt Cố Ly có chút khó coi, nó có lẽ cũng bị vẻ mặt kia của Cố Nguyên dọa cho đứng tim rồi. Nó giục: “Nghe gì cơ, đừng giả thần giả quỷ nữa, nói mau đi.”

***

[Bốn ngày sau]

Sau khi tôi và Nam Tương bước ra khỏi phòng và tôi đã tắm rửa sạch sẽ.

Cố Ly cũng thay một bộ lễ phục bằng nhung lụa đen mới. Kiểu dáng đơn giản, cổ áo rất cao, gần như có thể che kín nửa mặt nó.

Tôi quấn mình trong chiếc khăn tắm, bước đến trước mặt nó, đưa tay ra nắm lấy tay nó, bàn tay lạnh ngắt. Một giọt nước mắt của tôi rơi trên ngón tay trắng bệch mà thon dài của nó, tôi nói: “Cố Ly, xin lỗi cậu.”

Nó xoa xoa mái tóc ướt sũng của tôi, rồi đáp: “Không sao. Cậu đi sấy khô tóc, sau đó thay quần áo đi nhé.”

Tôi đứng trước gương chỉnh lại quần áo xong xuôi, thấy mình mặc áo khoác màu đen hiện lên trong gương trông nhợt nhạt và tiều tụy. Tôi lần tìm một thỏi son môi màu hồng đào, tô điểm cho dung nhan. Nếu không, nhìn tôi chẳng khác nào một xác chết.

Tôi bước ra khỏi phòng, Nam Tương đã ở trong phòng khách. Nó đã thay một bộ y phục màu đen khác.

Nó đứng dậy, kéo tay tôi.

“Chúng ta đi thôi.”

***

Thượng Hải phủ một màn sương kỳ lạ.

Một bức màn trắng phau mờ ảo.

Bản tin dự báo thời tiết nói hôm nay có một đợt sương giáng trên diện rộng. Nhiệt độ không khí sẽ giảm nhanh trong vài ba ngày tới.

Mùa đông dài dằng dặc và rét mướt của Thượng Hải đã bắt đầu.

Mùa đông Thượng Hải hằng năm như chẳng bao giờ kết thúc, nó không ngừng cắt thấu vào da, vào mắt, vào tim người ta. Thứ sắc màu thiếu sinh khí và hỗn độn ấy giống như lời ca thán rít lên từ miệng thần chết. Thượng Hải trong tiết trời đông là một đô thị của sự tuyệt vọng vô tận, cuối cùng người ta cũng có thể cảm nhận được thứ còn lạnh hơn cả băng tuyết trong lòng họ.

***

Tôi, Cố Ly, Nam Tương, Đường Uyển Như, chúng tôi cùng bị nhét vào trong chiếc xe con màu đen của Cố Ly, tôi ngoảnh đầu nhìn về phía cổng chính của tiểu khu, trong phút giây ấy, tôi như trông thấy Giản Khê. Anh ấy đang bước vào trong tiểu khu của chúng tôi, đi đến trước cửa ngôi biệt thự nơi chúng tôi ở. Bóng dáng của anh ấy, rất giống như khi anh ấy mới rời khỏi Thượng Hải, cái bóng dáng còn lưu dấu trong tôi.

Bóng hình tàn khốc, dịu dàng, lưu luyến, mơ hồ.

Tôi chậm rãi quay kính xe lên. Sau đó Cố Ly nói với tài xế “Đi thôi”.

Nam Tương đưa tay ra nắm lấy tay tôi, nhưng bàn tay nó lạnh như băng, khiến lòng tôi bất giác dấy lên cảm giác mâu thuẫn, tôi của lúc này, sợ tất cả những thứ không mang chút sinh khí như băng tuyết. Thế rồi tôi nhẹ nhàng rút tay lại. Quay đầu qua tựa vào cửa xe, chẳng nhìn về phía nó nữa.

Chiếc xe chậm rãi khởi động, chúng tôi xuất phát, chạy về phía thánh đường Từ Gia Hối tham dự tang lễ của Sùng Quang được cử hành ở đó.

Khi cửa xe đóng lại, mọi âm thanh hỗn tạp cũng bị chặn đứng bên ngoài cửa.

Bao gồm cả tiếng bấm máy ảnh chụp nhanh từ một góc khuất nào đó nhắm vào chúng tôi.

Tách tách. Tách tách.

Tách tách tách tách tách tách tách tách.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN