Tiểu thời đại 2.0
Chương 2
Việc này đã kết thúc rất giàu kịch tính với câu nói “máu tươi của chiến sĩ đã nhuộm hồng” kết hợp với hai câu miêu tả liên quan đến chiếc quần lót của Nam Tương ngay tức khắc truyền khắp cả trường hôm đó qua hệ thống microphone gắn trước ngực chưa kịp ngắt điện của tôi và Nam Tương, đám học sinh gào thét hô vang “nhuộm hồng rồi… nhuộm hồng rồi… nhuộm hồng…”
Sau khi buổi lễ kết thúc, Nam Tương đã xin nghỉ ốm ba ngày, đến hôm thứ tư thì đeo khẩu trang lên lớp.
Sau vụ đó, chúng tôi đi đâu cũng nghe thấy những lời bàn tán kiểu như thế trong trường học, nào là bánh màn thầu trong căng tin trường không biết vì sao lại lộ ra những sợi máu màu hồng kỳ dị, hay nội y màu hồng lộ ra dưới lớp sơ mi màu trắng của các cô Anh văn, hay ráng mây rực rỡ trên bầu trời buổi hoàng hôn, cho đến bìa cuốn sách Anh ngữ màu hồng khiến người ta căm ghét, lời giải thích của mọi người đối với những thứ này, đều là “máu tươi của chiến sĩ đã nhuộm hồng”.
Ngoài chuyện đó ra, Uyển Như còn vô cùng dũng cảm, không sợ chết chóc, chuyện gì cũng dám làm. Nhất là vụ uống say tại quầy thanh toán lần trước, cô nàng kéo khóa mở túi xách hiệu Kenzo của Cố Ly ra, rồi cẩn trọng rón rén ói vào trong đó mà mặt không hề biến sắc, ói xong còn khẽ khàng lạnh lùng như không có chuyện gì, cứ đường hoàng kéo khóa túi lại, tiếp tục hát cùng chúng tôi, làm như tất cả chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra. (Tất nhiên, sau vụ đó Cố Ly khóa trái cô nàng trong phòng vệ sinh suốt cả ngày không cho ăn cơm).
Còn có lần nó phát sốt nên mò ra phố mua thuốc, chẳng hiểu sao lại đi vào cửa hàng Watsons ở ngay sát tiệm thuốc, chạy thẳng đến tủ đựng Neutrogena, rồi nói như quát vào mặt cô gái đứng ở quầy bán mặt nạ: “Đưa thuốc cho tôi! Mau đưa thuốc cho tôi! Tôi cảm thấy mình sắp không xong rồi!” Khi đó cô gái đứng ở quầy suýt chút nữa đã gọi 110…
Khỏi phải nói, vây quanh chúng tôi dĩ nhiên cũng không thiếu các chàng trai tuấn tú. Với tư chất của Cố Ly và Nam Tương, bất kể anh chàng đẹp mã nào cũng đều có thể ngã ngựa, tôi cũng nhờ bóng hai đứa nó mà kiếm được một anh ngã ngựa bất tỉnh. Chẳng phải người ta đã nói đó sao, nếu bạn bè xung quanh bạn đều vô cùng ưu tú, thì người khác cũng sẽ cảm thấy bạn ưu tú chẳng kém. Tôi luôn lấy lý do ấy để thuyết phục bản thân, điều đó giải thích vì sao bạn trai của tôi, xem ra không đến nỗi nào.
Cố Ly có chàng công tử Cố Nguyên yêu thương son sắt, dù cái tên này nghe giống như anh trai của nó vậy. Nếu cuộc sống của chúng tôi là một bộ phim truyền hình dài tập, thì rất có thể một ngày nào đó trong tương lai, Cố Nguyên sẽ tiết lộ anh ta vốn dĩ có quan hệ huyết thống với Cố Ly, vậy là sẽ xảy ra cảnh tình nhân hồn xiêu phách tán hoặc tứ thê đồng đường. Đương nhiên, đây không phải là tiểu thuyết do Quỳnh Dao viết, Cố Ly, Cố Nguyên cũng không phải là Lưu Tuyết Hoa và Mã Cảnh Đào, cho nên chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Nam Tương lại có một tay gọi là Tịch Thành cứ như âm hồn bất tán luôn bám riết nó suốt nhiều năm. Sự thực là vậy, nếu bạn có chút hiểu biết về cuộc sống của chúng tôi, vậy thì, mười mấy ngày trở về trước, tôi đã theo Nam Tương nhảy lên tàu hỏa, sau đó đụng phải cái tên quỷ ám này. Lúc ấy tôi chỉ hận không giết chết được hắn.
Còn Đường Uyển Như, cứ như xảy ra phản ứng hóa học vô cùng vi diệu với anh chàng điển trai cơ bắp Vệ Hải của trường chúng tôi. Về việc này, tôi và Cố Ly đều không muốn đưa ra bất cứ bình luận nào. Bởi bất cứ việc gì dính dáng đến Đường Uyển Như, cuối cùng đều sẽ nhanh chóng quay ngoắt chín mươi độ biến thành một vở hài kịch khó mà dọn dẹp sạch sẽ! Every time!
Tôi lúc này, đang uống Champagne, cuộn tròn trên ghế sofa, đôi mắt ngầu đỏ giống như một tên tội phạm vừa cầm dao thái rau giết hết toàn bộ du khách trên tuyến Nam Kinh Tây vậy. Tôi vừa cười vừa nhìn về phía ba người bạn tốt trước mặt với vẻ mặt như mếu, nếu bây giờ trước mặt tôi có một tấm gương, tôi nhất định sẽ bị vẻ mặt cực kỳ méo mó của mình hù cho tỉnh ngay tức khắc.
Tôi nhìn Nam Tương và Cố Ly ngồi trước mặt, hai người tựa vào nhau đứng trước gương soi, Cố Ly đang giúp Nam Tương vén mấy lọn tóc xõa ra ngoài gọn vào sau đầu. Họ rúc rích trò chuyện với nhau, trông như hai người bạn thân thiết không có bất cứ khoảng cách nào. Còn Đường Uyển Như đang nằm trên ghế sofa, nhìn về phía hai đứa nó với nét mặt như cười như không, bộ dạng ấy tôi chưa bao giờ thấy trên gương mặt nó, tôi cảm thấy với chỉ số thông minh của Đường Uyển Như, nó không đủ để dụng tâm thể hiện một nét mặt phức tạp đến vậy. Nó dịu dàng nói với hai người kia: “Trông thấy hai cậu thế này, tớ rất vui. Các cậu thật sự đã hòa thuận rồi.”
Tôi say bí tỉ quặt quẹo trên ghế sofa, trong bầu không khí nồng nặc mùi Champagne xung quanh, mơ hồ nhận thấy cảnh tượng trước mặt cực kỳ đáng sợ. Hai cô gái kiều diễm lộng lẫy nghiêng nước nghiêng thành, thân thiết ngồi chải tóc trước gương, và một cô gái khác chẳng biết muốn giở trò gì mà nằm vắt ngang ghế sofa lầm bầm. Cảm giác giống như đang xem phim Họa Bì. Tôi thậm chí còn cảm thấy Cố Ly và Nam Tương, bất cứ lúc nào cũng có thể lột da nhau ra, sau đó dùng thứ giọng điệu vô cùng lẳng lơ, một người nói: “Ta là yêu quái.” Người kia bảo: “Ta không ăn tim ngươi, sẽ già mất.”
Khốn kiếp! Chắc tôi uống say quá rồi.
Vả lại, các bạn nhất định sẽ không tin đâu, bốn chúng tôi tụ họp lại thân mật như vậy dưới chung một mái nhà, cũng chỉ được chưa đến một tháng, còn cuộc sống của chúng tôi trước đây có diện mạo thế nào?
Nó hoàn toàn vượt xa bất cứ bộ phim truyền hình dài tập thống thiết nào, hay thế giới tư tưởng chủ quan trong bộ não của bất kể kẻ tâm thần nào. Cuộc sống của chúng tôi, giống như những vụ nổ lớn hết đợt này đến đợt khác, ngoạn mục hơn bất cứ bộ phim nào của Hollywood. Máu thịt tung tóe, phân tán vỡ vụn, hồn phách bị thổi bay lên trời cao, phiêu linh lang bạt, cô hồn dã quỷ, ngàn đời vạn kiếp.
Bạn trai tôi vừa qua lại với tôi, còn hôn hít rồi lên giường với cô gái khác, chưa hết anh ta còn chỉ trích tôi là kẻ trộm nữa; Cố Ly và Nam Tương, cả hai người đều âm thầm dùng chung một chàng trai; Nam Tương ôm mười mấy vạn tiền mặt đi theo, gạt tôi lên tàu lánh nạn suốt mười mấy ngày; còn Sùng Quang người yêu mới của tôi, cái con người bị ung thư giai đoạn cuối này sắp bị tôi làm cho phát điên rồi.
Đương nhiên, tất cả chuyện này đều chỉ là một góc của núi băng.
Hãy chờ, cái ngày thủy triều rút đi ấy, khi thấy bờ biển hiện ra phía xa xa, các bạn mới phát hiện có bao nhiêu bộ xương mục nát, nằm phơi ra dưới ánh mặt trời.
Còn giờ đây, biển khơi một vùng xanh thẳm, ánh lên lộng lẫy vô cùng.
Khi tôi không còn dốc được giọt rượu nào từ chai Champagne kia, Cố Ly và Nam Tương lúc ấy đi qua chỗ tôi, hai đứa nó mỗi đứa một bên ngồi xuống cạnh tôi, Cố Ly nói: “Bây giờ cậu đi tắm cho tớ.”
Tôi lắc đầu, nói: “Tớ say rồi, không đi nổi.”
Cố Ly chau mày, một tay đưa qua giật lấy chiếc ly trong tay tôi rồi đặt lên bàn, nói: “Cậu không ngửi thấy mùi gì trên người cậu hả? Người cậu bây giờ chẳng khác nào con cá ngừ vây vàng đã chết năm ngày trong toilet của đám đàn ông vậy”, nó ngừng rồi lại tiếp tục nói thêm: “Lại còn mùi như ngâm trong vại rau mùi thum thủm ba ngày liền mới móc ra vậy!”
Nam Tương có ý lôi tôi ra khỏi chiếc ghế sofa, “Lâm Tiêu, bốn ngày rồi cậu không tắm rửa, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Tôi bị Nam Tương lôi đi kéo lại một hồi quay cuồng đầu óc, sắp muốn ói ra đến nơi. Tôi cúi đầu nhìn chăm chăm vào chiếc túi LV của Cố Ly đang để trên ghế sofa. Còn chưa đợi tôi phản ứng, Cố Ly đã tức tốc tóm lấy chiếc túi quẳng về phía đầu kia chiếc sofa, mắt nổ long lên sòng sọc nhìn tôi nói: “Cậu đừng hòng biến cái túi LV của tớ thành túi nôn giống Đường Uyển Như nhé! Cố Ly tớ không dễ bị chọi trúng hai lần với cùng một viên đá đâu!” Sau khi nói xong, nó quay đầu lại, nhìn thấy Đường Uyển Như đang dùng khăn giấy vội lau chiếc túi LV mà nó vừa ném qua. Đường Uyển Như đặt tay lên ngực, nói ra chiều sợ sệt: “Đừng trách tớ, chính cậu đem túi quăng sang đây mà, lại còn va vào chai Champagne trong tay tớ. Làm người ta giật cả mình này!”
Tôi nhìn biểu hiện trên mặt Cố Ly, giống như là đang phải cố nuốt trôi con cá đã chết năm ngày trong toilet nam kia vậy, vì thế tôi lập tức phá lên cười ha hả. Tôi thấy mình chẳng khác nào một con điên.
Nam Tương và Cố Ly lôi lôi kéo kéo, rồi tống tôi vào phòng tắm.
Vòi sen mở ra, nước phun xuống rào rào. Tôi vẫn như một con điên uống rượu say, vừa khóc vừa la vừa cười. Lúc quỳ ra đất, lúc lại lắc đầu lảo đảo đứng dậy. Tôi cũng làm cho Cố Ly và Nam Tương ướt nhèm nhẹp. Đầu tóc ướt như chuột lột, nước chảy thành dòng lăn dài trên mặt. Cuối cùng Cố Ly không chịu nổi nữa, túm lấy tóc tôi, rồi vung tay vả cho tôi một cái tát choáng váng.
“Lâm Tiêu, khốn kiếp. Đủ rồi đấy! Khi bố tớ chết, tớ cũng chẳng dở sống dở chết như cậu thế này!”
Tôi nhìn Cố Ly ướt nhèm nhẹp trước mặt, dù khi nhếch nhác thế này, lớp trang điểm trên mặt càng khiến nó xinh đẹp vô cùng, lớp phấn hóa trang ngăn nước làm nó lúc nào cũng giống một người giả đẹp giả xinh. Tôi dựa lưng vào tường, chỉ vào nó mà nói: “Phải rồi, cậu không khóc, cậu quá lợi hại mà! Tối hôm bố cậu chết thì cậu đang xem di chúc của ông ấy dưới ánh nến ấm áp, hình ảnh đó tuyệt biết bao, cần phải lồng khung mà treo lên tường, gọi là “Bức hiếu nữ họ Cố”. Tớ luôn nghĩ giống cậu vậy! Làm vật thí nghiệm được ngâm trong Formalin mãi mãi không mục ruỗng. Cậu thì chẳng bị tổn hại, lấp lánh ánh kim, cậu chính là Nữ thần Tự do tay giương cao ngọn đuốc đứng trên đảo Manhattan kia!” Tôi quệt dòng lệ chảy ra từ hốc mắt, rồi nói với Cố Ly: “Cậu hài lòng rồi chứ! Nhưng tớ không phải là cậu, tớ không làm được!”
Vòi sen trên đầu liên tục xối những tia nước ấm áp xuống, ba chúng tôi đứng dưới vòi, trên đỉnh đầu là ánh đèn vàng nóng bỏng mà lại sáng rực tỏa rạng dưới vòi hoa sen, khiến làn da của mỗi chúng tôi đều ánh lên hoàn mỹ không tì vết, giống như thiếu nữ mười sáu tuổi xinh đẹp tuyệt trần – nhưng chúng tôi đều biết, tuổi mười sáu của chúng tôi sớm đã rời xa rồi. Bọn sinh ra sau những năm 1990 đang đi lại đầy trên phố, luôn liếc nhìn trang phục tông màu xám đen của chúng tôi với ánh mắt thương hại. Đương nhiên, Cố Ly cũng luôn đáp trả bằng ánh mắt còn thương hại hơn, nó dù có vắt kiệt trí não, cũng không thể hiểu tại sao lại có đứa con gái bằng lòng mặc thứ trang phục khiến bản thân chẳng khác nào chiếc đèn màu xoay tròn trong cửa tiệm uốn tóc như thế.
Hơi nóng bốc lên liên tục, khiến cả phòng tắm phủ mờ một màn sương, cảm giác vô cùng mờ ảo. Chúng tôi như đang đứng giữa cơn mưa lớn đầy bi thương, mỗi hạt mưa đều như giọt nước mắt nóng hổi, không ngừng giội xuống người chúng tôi. Cố Ly vuốt vuốt nước trên mặt, cởi bỏ áo ngoài, rồi quay người quăng mạnh vào trong rổ quần áo dơ bên cạnh. Sau đó vặn nắm cửa bước ra khỏi phòng tắm. Bóng dáng câm lặng của nó như đang vả lên mặt tôi một cái tát khác.
Nam Tương bước qua, ôm lấy tôi. Hai chúng tôi vẫn mặc nguyên quần áo đứng dưới vòi hoa sen.
Dòng nước rào rào xối xuống nền gạch hoa văn Mosaic, văng vẳng bên tai đều là âm thanh đó. Tôi nhắm mắt lại, không dám tin đây là hiện thực. Tôi luôn tự thôi miên mình rằng đây là một giấc mộng. Tôi hy vọng khi mắt ra, thời gian sẽ trôi ngược về bốn ngày trước.
Thời gian này của bốn ngày trước, tôi thấy cuộc sống của mình chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.
***
[Bốn ngày trước]
Nhiều lúc, tôi thấy Cố Ly giống như người điên không gì không dám làm.
Cũng như lúc này, một giây trước thôi, tôi còn thấy cuộc sống của mình chẳng còn hy vọng gì nữa, từ thời khắc chắc chắn sẽ rơi sâu vào bùn lầy và trốn chạy khắp chân trời góc bể. Nhưng chỉ một giây sau, Cố Ly gọi điện thoại, khiến tôi đột nhiên cảm thấy mình như đang đứng trước cửa thiên đường (Đương nhiên, ý tôi không phải là mình đã chết), từ đó thế giới hạnh phúc lại rộng cửa đón tôi.
Trong điện thoại, Cố Ly nói cho tôi biết, việc của Nam Tương nó đã giải quyết triệt để rồi. Tôi và Nam Tương có thể trở về Thượng Hải, do vậy chúng tôi không cần thiết phải trốn chạy chân trời góc biển nữa. Thế nhưng, nói trốn chạy chân trời góc biển, có gì đó quá phóng đại. Sự thực là, tôi và Nam Tương sau khi nhảy lên tàu hỏa, chỉ chạy thẳng đến Nam Kinh, hơn nữa đến ngày thứ hai đã không chịu nổi nữa bèn gọi điện thoại cho Cố Ly, sau đó Cố Ly thông qua một loạt sắp xếp phức tạp rối rắm, đã biến cuộc chạy trốn đáng sợ này, trở thành một kỳ nghỉ cho tôi và Nam Tương ở Nam Kinh tắm suối nước nóng… Tôi và Nam Tương cả ngày chẳng làm gì ngoài chuyện không thể liên hệ với thế giới bên ngoài để tránh hành tung bị tiết lộ, chúng tôi luôn ẩn mình trong quán bar bên suối nước nóng, ăn uống ngủ nghỉ, làm đẹp massage, hơn nữa còn thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với anh chàng trẻ tuổi thường mang hoa quả đến cho chúng tôi. (Cho dù sang ngày thứ ba, cậu ta đã xem chúng tôi như chị em tri kỷ, chia sẻ cùng chúng tôi chuyện về tên bạn trai vô cùng đê tiện mà cậu ta vừa chia tay… điệu bộ dẩu môi ngấm nguýt của cậu ta đáng yêu quá chừng, khiến tôi và Nam Tương đều bó tay xin hàng tâm phục khẩu phục).
Khi biết ngày hôm sau chúng tôi có thể trở về Thượng Hải, trong lòng tôi chợt cảm thấy có chút mơ hồ, vậy là tôi phấn khích mời Cố Ly: “Cố Ly này, hay là cậu cũng đến Nam Kinh đi, dù sao cậu cũng phải bảo tài xế đến đón bọn tớ về Thượng Hải, chi bằng tối nay cậu đến quầy bar và cùng tắm nước nóng với bọn tớ đi?” Khi tôi nói chưa hết câu, Nam Tương đã ở bên cạnh lắc đầu chua xót.
Tiếng cười như tiếng chuông ngân của Cố Ly vang ra từ điện thoại, khiến tôi lập tức hiểu được tâm trạng của Nam Tương lúc này: “Ơ, ôi ôi ôi ôi… tớ bảo này Lâm Tiêu, ừm… dĩ nhiên, trước tiên vẫn phải cảm ơn cậu đã mời tớ, nhưng, nói sao nhỉ, tớ không hay tham gia những kỳ nghỉ rẻ tiền như vậy. Cậu biết không, lần trước Cố Nguyên đưa tớ đến Nhật Bản tắm suối nước nóng, đến khi trở về suốt một tháng trời tớ cũng chẳng thèm ném cho anh ta một ánh nhìn thiện cảm, cho nên, thôi đừng nhắc đến Nam Kinh nữa. Đúng rồi, khách sạn của hai cậu ở tuy gọi là khách sạn năm sao, nhưng tớ lên mạng tìm hiểu rồi, haizzz, biết nói thế nào nhỉ, mấy hôm nay khổ cho hai cậu rồi… nhưng mà, dù sao vẫn cảm ơn cậu đã mời tớ…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!