Vị Ngọt Của Chocolate Đen - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
236


Vị Ngọt Của Chocolate Đen


Phần 15


VỊ NGỌT CỦA CHOCOLATE ĐEN 15
==========================

BỐI RỐI

Ngay hôm sau , Phượng gửi ngay clip quay Hoàng và đồng bọn cho Long , bây giờ bấu được vào ai thì bấu , làm sao mà biết được mấy tên kia có đến tận cửa hàng của Phượng mà trả thù không , chả hiểu lúc đó ma quỷ nhập vào thế nào mà Phượng dám đứng ra đối đầu với chúng như thế chứ , nếu có gặp lại , nhất định Phượng sẽ cúi xuống xin lỗi , rồi lấy cái cớ mình bị … đa nhân cách , mong rằng chúng sẽ từ bi hỷ xả mà bỏ qua .
Vừa xem xong clip , Long lập tức gọi cho Phong , ko tự dưng đại ca lại giở trò hạch sách ngoài đường như thế , cũng ko thể trùng hợp khi đó lại là My được .
– Ờ tao khai hết rồi ! Phong thản nhiên trả lời , biết chắc Long sẽ hỏi , chối làm cái gì cho mệt
– Đm mày ờ ngon nhỉ ?!! Sao mày nói cho đại ca mà ko hỏi tao ????
– Ơ thế lúc mày bị công an tra khảo mày có được gọi điện về hỏi ý kiến người thân không??? Nói chung là … bạn rất tốt nhưng mình rất tiếc hé hé !!! Phong cười như nắc nẻ
A ! Biết ngay mà , thằng này nó tưởng Long đang cản trở nó nên nó khai hết cho Hoàng , để Hoàng sẽ tách Long và My ra mà , Long có ý tốt mà nó lại tưởng Long đang tranh giành với nó , như đọc được suy nghĩ của Long , Phong bỗng hạ giọng lạnh lùng
– Mà tớ thấy bạn cứ lẽo đẽo theo My như thế là cản trở tớ đấy nhé , bạn bè là ko chơi xấu nhau đâu !
Long trợn mắt
– Được rồi , từ giờ thằng này ko thèm quan tâm nữa nhé , chúc các bạn sớm có tin vui !
Long cầm điện thoại định đập xuống đất , nghĩ gì vậy ??? Long rõ ràng là có lòng tốt nghĩ cho bạn bè , vậy mà nói cái kiểu rất chi là xúc phạm , cái gì mà lẽo đẽo theo My , thằng này mà lại phải làm cái đuôi của đàn bà à ? Thật là quá quắt , thôi thì anh chị đã muốn đến với nhau như thế Long này cũng tác thành , sau này hối hận đừng kêu . Long gọi thằng đàn em mang mấy thùng đồ ăn cho Ghost đủ để nó phè phỡn cả mấy tháng , ko quên dặn nếu ai hỏi thì bảo Long đi công tác , vậy mà thằng đàn em mang đồ ăn đến rồi về thẳng , chẳng ai giữ lại hỏi 1 câu . Đúng là đồ vô tâm , các người hợp nhau quá mà !
—–
Mấy hôm thấy Long ngoan ngoãn ở nhà , hết đi ra lại đi vào , cả ngày chẳng đi đâu , cũng chẳng thèm nói chuyện với thằng anh 1 câu , chắc thằng em đã biết việc xảy ra ở cửa hàng với My rồi , chắc chắn nó cũng phải suy nghĩ lại mối quan hệ phức tạp này , thế là tốt nhất , mặc dù biết thằng em đang hờn dỗi mình nhưng Hoàng cũng mặc kệ thằng dở hơi , chẳng quan tâm . Bây giờ Hoàng chỉ muốn tìm hiểu cái đối tượng không sợ trời không sợ đất kia , chính ra , tính cách cô ta mới hợp với thằng em hơn là cô bạn bán giầy .
———
Đứng trước cửa hiệu ” Bánh và trà ” của Phượng , đập vào mắt là cái biển hiệu đủ màu sắc cầu vồng , phía bên ngoài cửa hàng đặt 2 bộ bàn ghế hoa sắt sơn xanh nõn chuối cạnh 2 cửa sổ kính trồng hoa mắt huyền rực rỡ , chính giữa là chiếc cửa gỗ sơn màu hồng nhạt xinh xắn , nhìn vừa vui mắt , lại vừa ấm cúng , đúng là có con mắt thẩm mỹ tinh tế , Hoàng buột miệng
– Đẹp !
Hai thằng đàn em đi phía sau lầm bầm
– Nhìn như cái cổng nhà trẻ !!!
Kính coong !!!!
Tiếng chuông vang lên khi Hoàng đẩy cửa vào bên trong , cô gái quen thuộc kia rồi , vẫn khuôn mặt ấy nhưng lại rất vui vẻ tươi tắn chứ không lạnh lùng như hôm ở cửa hàng giầy . Phượng ngước mắt lên đon đả chào khách
– Kính chào quí khách !
Nhìn 3 vị khác vừa bước chân vào cửa hàng , Phượng giật thót . Cái mặt sắt đen xì như Bao Công, hằm hằm như chuẩn bị xông vào đâm chém , bộ suit lịch sự khoác ngoài cái áo thun tim trễ lấp ló hình xăm ở ngực , lại 2 người đi theo sau cũng cùng phong cách , làm sao Phượng quên được chứ , bỏ mẹ rồi , chúng có thể tìm đến tận sào huyệt của Phượng như thế này ư , lần này thì xác định , mồ hôi lấm tấm trên trán , cánh cửa duy nhất bước vào cửa hàng thì chúng đã chặn rồi , biết chạy đằng nào , không chạy được thì giả vờ ngu thôi , mong rằng chúng không nhớ Phượng , chắc đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi , tay nắm chặt lấy cái tạp dề , nở nụ cười hồn nhiên nhất có thể
– Quý khách dùng gì ạ ?
Hoàng bật cười , cứ ngỡ như điệu cười của con sói chuẩn bị làm thịt cừu non vậy
– Đừng nói cô quên chúng tôi rồi nhé !
Thôi rồi , hắn nhớ Phượng , chắc chắn hắn tới đây trả thù Phượng mà , bố mẹ ơi , con bất hiếu , sau này My sẽ chăm lo cho bố mẹ ….
– Dạ , mong quí khách thông cảm , hằng ngày tiếp xúc với hàng trăm khách hàng , quả thật tôi không nhớ ạ ! Phượng vẫn cố đến giây phút cuối cùng .
Hoàng phá lên cười , mẹ ơi , đây có phải điệu cười của tử thần trước khi đoạt mạng sống con người không , hai chân Phượng bắt đầu bủn rủn .
– Cho cốc đen đá ! Tụi bây uống gì gọi đi , nay anh bao !
Hai thằng đàn em trố mắt hết nhìn đại ca , nhìn sang bà chủ quán lại quay ra nhìn nhau , mãi không nói thành lời
– Hả…ờ….à…dạ, cho em nâu nóng ạ !
1 thằng nhận thấy tình hình có vẻ kì quái , nhất định đại ca đã có ý gì với con bé bán bánh này rồi , thôi cứ nịnh trước đã , lỡ sau này có bề gì mồm miệng đỡ chân tay , hắn quay sang Phượng , miệng ngọt xớt
– Dạ chị cho em xin 2 cốc nâu nóng ạ , tiện cho em thêm cái bánh này nhé , nhìn hấp dẫn quá ạ !
Phượng sửng sốt nhìn gã đàn ông vừa chị em với mình , gã không già nhưng nhìn khuôn mặt băm trợn từng trải , xưng hô bạn bè còn thấy ngượng mồm , giọng điệu khác hẳn hôm ở hiệu giầy , càng chắc chắn chúng đã quên hẳn Phượng , cô hít 1 hơi sâu lấy lại bình tĩnh , miệng cười ngoác đến mang tai
– Dạ mời các anh ngồi ạ !
Rồi Phượng lấy máy nhắn tin cho My , bất cứ giá nào ngày hôm nay cũng không được xuất hiện cho tới khi Phượng gọi , có thể chúng không nhớ Phượng nhưng nhìn My thì chắc chắn chúng sẽ nhận ra ngay , cẩn tắc là vô áy náy . Cô vừa phục vụ vừa rình 3 gã đàn ông kia , chỉ cần ra được khỏi cửa hiệu này thì Phượng sẽ vọt luôn , đếch cần bán chác gì nữa , tầm này tính mạng mới là quan trọng , thế mà chúng như đọc được suy nghĩ của Phượng , gã đầu xỏ ngồi bên trong nhâm nhi tách cà phê , nhẹ nhàng giở tờ báo An Ninh Thủ Đô ra đọc , mẹ giờ này vẫn còn người đọc báo giấy cơ à , những tưởng chỉ có mấy cụ già chưa tiếp cận được với công nghệ mạng mới dùng chứ , 2 gã đàn em trấn giữ 2 bên cửa ra vào , 1 tay cầm tách cà phê , tay kia cầm bánh nhai nhồm nhoàm , vừa đứng ăn , mắt vừa đảo ra xung quanh dữ tợn như quái thú Cerberus gác cửa địa ngục cho thần Hades vậy , thế này thì con ruồi cũng chẳng lọt qua nổi chứ nói gì Phượng .
Hai tiếng đồng hồ Hoàng ngồi uống cà phê là 2 tiếng ác mộng nhất trong cuộc đời Phượng , từ lúc hắn bước vào , không 1 vị khách nào dám bén mảng , không gian tĩnh lặng nghe được cả tiếng đồng hồ chạy tik tak , đọc xong tờ báo An Ninh , hắn lại lôi tờ báo Doanh nghiệp Việt Nam ra điềm tĩnh đọc , không biết trong cái cặp đen kia còn bao nhiêu loại báo nữa đây ,nếu hắn đọc báo điện tử , Phượng chỉ cần tắt mẹ cái wifi đi là đuổi khéo đc khách rồi , đằng này …. đã như ngồi trên đống lửa thì chớ , lại còn chẳng thu được đồng mẹ nào , Phượng lôi điện thoại ra xem giờ liên tục , đếm từng giây trôi qua .
Reeeng!!!
Tiếng điện thoại phá vỡ âm thanh tĩnh lặng làm Phượng giật bắn , Hoàng cầm máy lên rồi tắt luôn mà chẳng thèm gọi lại , quay ra gọi Phượng
– Bà chủ ! Thanh toán !
Ơn giời , cuối cùng thì hắn cũng nhấc mông ra khỏi chiếc ghế đó , chẳng đợi gã đàn ông nhắc lại , Phượng lao ra như tên bắn
– Vâng , của anh hết 150.000 ạ !
– Khỏi trả lại !
Hoàng chìa tờ 200.000 đưa Phượng , hứ , so với doanh thu của hơn 2 tiếng vừa rồi , 50.000 tiền thừa vẫn còn thiệt thòi cho Phượng lắm , chẳng ngại ngần từ chối , Phượng cảm ơn rồi nhanh tay nhận tờ tiền trên tay Hoàng , gã đàn ông như hơi ngạc nhiên , nắm chặt lấy tờ tiền không buông , Phượng kéo mãi tờ tiền trên tay Hoàng mà không được , cô nhíu mày , ngước đôi mắt to tròn nhìn Hoàng , gã đàn ông chăm chú nhìn Phượng 1 lúc rồi bật cười , hình như ánh mắt có chút gì dịu dàng lắm
– Cà phê ngon lắm ! Mai tôi lại tới!
Hả ??? Phượng sững sờ , mai lại tới ư??? Thế này thì tiệm của Phượng phá sản mất :((((!
Hoàng nhìn cô gái tròn mắt nhìn hắn , chắc cô ta đang cảm kích lắm lắm đây , kể ra cô ta cũng dễ thương đấy chứ , cái kiểu giả nai không quen biết hắn cũng đáng yêu nữa , lần đầu tiên hắn cảm thấy trong lòng yên bình như vậy , lần đầu tiên , hắn ở 1 nơi lạ hoắc mà lại có cảm giác thật thân thuộc , chắc chắn hắn sẽ quay lại , không chỉ 1 lần . Hoàng vừa bước chân ra khỏi cửa hàng , Phượng gọi điện thoại ngay cho Long để cầu cứu mà không được , gọi cho My nhờ nhắn đến Long , cũng không ai liên lạc được với hắn , trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà lặn không thấy tăm hơi đâu mới tức chứ !
3 ngày liên tiếp , đúng 9h sáng , Hoàng và 2 gã đàn em đã có mặt ở cửa tiệm của Phượng , ngồi đọc báo hơn 2 tiếng rồi lại đi , đã 3 ngày liên tiếp Phượng không làm ăn gì cả buổi sáng , mà giờ Hoàng đến lúc nào cũng là giờ cao điểm của tiệm nữa chứ , cứ tiếp tục thế này Phượng phát điên mất , nhất định đây là kế hoạch trả thù của bọn chúng mà , ko giết người trực tiếp mà đánh thẳng vào kinh tế thế này khác gì đẩy Phượng vào chỗ chết đâu . Dù gì thì gì , chết cũng ko làm ma đói được ! Ngày thứ 4 , đúng 9h sáng , Hoàng lại xuất hiện , đủng đỉnh ngồi vào chiếc bàn quen thuộc , 2 gã đàn em cũng tự giác lấy cà phê rồi ra cửa đứng gác . Lấy hết can đảm , Phượng đi tới chỗ Hoàng cất tiếng
– E hèm ! Phiền anh 1 chút có được không ?
Mắt vẫn chăm chú nhìn tờ báo , chẳng thèm ngước lên nhìn Phượng
– Cứ nói!
– Anh có thể bảo 2 anh kia ngồi xuống bàn được không ạ ! Cứ đứng như vậy vừa ăn vừa uống thật bất tiện quá ạ !
– À không sao ! Tụi nó quen rồi !
Hic , nói khéo thế mà hắn chẳng biết ý gì cả , Phượng lấy hơi , lần này nhất là bét , đã đến đây rồi thì cũng phải nói cho ra lẽ
– Nhưng 2 anh kia đứng chắn cửa hàng như vậy , khách của tôi sẽ ngại mà không dám vào ạ , mong anh thông cảm !
Lúc này Hoàng mới gập tờ báo vào , rồi khoanh tay nhìn Phượng , đôi mắt ánh lên sắc lẹm
– Đó chính là điều tôi muốn mà ! Tôi không thích ai ảnh hưởng tới không gian riêng tư của tôi ! Sao nào ?!! Muốn đuổi khách ư ???
Câu hỏi mang tính chất đe doạ này làm Phượng đứng sững , miệng lắp bắp
– Ai dám đuổi khách ạ ??? Nhưng thật lòng làm như vậy khó cho nhà hàng quá ạ , khách ko tới , doanh thu bị giảm sút nên cũng có chút sốt ruột thôi ạ !
Hoàng phá lên cười , cô gái này , chắc hẳn đang rất cay cú Hoàng vì mấy sáng vừa rồi hắn ám cho khỏi làm ăn , đúng ý hắn mà , hắn phải làm cho cô thật ấn tượng về hắn mà khắc cốt ghi tâm , không tốt được thì phải cực kỳ xấu …
– Tôi cứ nghĩ cô sẽ lại mang điện thoại ra quay cảnh tôi ngồi ở quán cà phê rồi uy hiếp tôi rời khỏi quán chứ ! Nhẹ nhàng thế này làm tôi hơi bất ngờ đấy !
Phượng ngớ người , thì ra hắn đã nhận ra cô ngay từ lúc đầu , vậy mà hắn lại làm như không biết gì , chắc chắn hắn đang trả thù cô mà , muốn cô rời khỏi đây à ? Ai chứ Phượng này thì không dễ mà nhả miếng ăn ra thế đâu , Phượng chỉ lên chiếc camera ở góc tường đã hỏng từ lâu , đầu ngoẹo hẳn sang 1 bên dính đầy mạng nhện
– Dạ , ko cần điện thoại vì đã có camera ghi lại hết rồi ạ !
– Cô chắc nó vẫn đang hoạt động chứ ??? Hoàng nhìn lên phía chiếc camera , chăm chú như đang bị thôi miên !
– Vẫn …vẫn… bình thường , chắc chắn thế ! Phượng cố gắng đính chính
Bất ngờ Hoàng đứng phắt dậy , rút con dao găm ở bên chân , nhanh như cắt phi thẳng vào chính giữa chiếc camera , trúng phóc , đầu nó chịu lực từ con dao găm phi tới , rụng ra khỏi trần , treo lơ lửng trên không . Phượng chết đứng , tưởng tượng cái đầu camera kia lơ lửng như số phận cái đầu Cô 1 ngày không xa , mặt cắt không còn giọt máu , 2 gã đàn em thấy động quay ngoắt người vào , rút 2 con dao ở 2 bên sườn ra , sẵn sàng ứng chiến . 3 gã đàn ông cầm dao với 1 người đàn bà tay không tấc sắt , lần này tử thần đến đón Phượng thật rồi, như con gà cố kêu lên vài tiếng trước khi bị cắt tiết , Phượng nhìn Hoàng chằm chằm , đôi mắt đỏ hoe đầy oán thù , hét thẳng vào mặt làm hắn giật nẩy
– ĐỒ ĐÀN BÀ !!! GIẾT 1 NGƯỜI TAY KHÔNG TẤC SẮT NHƯ TÔI VUI LẮM À ???
Rồi Phượng ngồi thụp xuống khóc nức nở , thôi , thế là cuộc đời này con không báo hiếu được cho bố mẹ , ông trời ơi , sao nỡ bắt tôi đi khi tôi còn trẻ thế này cơ chứ ??? Phượng ngồi bệt hẳn xuống đất mà khóc , đôi chân run lẩy bẩy từ nãy giờ đã không còn đủ sức chống đỡ nữa rồi , sắp chết rồi , Phượng phải khóc thật to , khóc thật đã , khóc những tiếng cuối cùng trên dương thế này
-ỐI BỐ ƠI ! MẸ ƠI ! HU HU ! ỐI MY ƠI ! HU HU !!! CON SẮP CHẾT RỒI !!!!
Hoàng bị tiếng khóc của Phượng làm cho bối rối , chân tay luống cuống cứ đứng lên lại ngồi xuống bên cạnh Phượng , tay định đưa ra vỗ lưng Phượng rồi lại rụt vào , không biết phải làm thế nào cho Phượng nín , hắn chỉ định đùa cô tí thôi mà , tiện thể khoe tài năng phi dao bách phát bách trúng , cứ ngỡ Phượng sẽ hò reo hoan hô như trong mấy chương trình ảo thuật trên tivi ấy , muốn gây ấn tượng với cô mà Phượng lại tưởng hắn muốn giết người .
– Nà…nà…này ! Hoàng lay lay Phượng , tưởng Hoàng sắp sửa ra tay , Phượng lại càng khóc to hơn !

– Nà …này …, ai chết ? Ai giết ? tôi chỉ đùa cô thôi , đừng khóc nữa !!!
Phượng bỗng nín bặt , ngẩng cái mặt nhem nhuốc nước mắt nước mũi lên hỏi
– Không phải anh muốn giết tôi trả thù à ?
– Tôi có nói là tôi muốn giết cô à??? Hoàng xua xua tay
Phượng ngồi thừ ra , thế là mình vẫn được sống à ? Mình vẫn được gặp bố mẹ rồi ! Phượng tươi tỉnh đứng lên phủi phủi mông như đứa trẻ đang ăn vạ bỗng được cho kẹo , lấy khăn giấy lau mặt mũi sạch sẽ , chớp chớp mắt nhìn Hoàng, tay chỉ lên chiếc camera hỏng
– Nhưng anh vẫn phải đền cho tôi chiếc camera kia !
Hoàng trợn mắt nhìn Phượng
– Nhưng nó đã hỏng lâu rồi mà !
– Ai bảo anh thế ? Nó vẫn hoạt động cho tới khi anh làm nó hỏng ! Biết chắc Hoàng sẽ không lấy tính mạng Phượng , thế thì phải ăn vạ những cái khác , ai bảo làm cô 1 phen sợ khiếp vía , mặc dù cũng hơi ngượng nhưng như thế này cũng giúp cô lấy lại đôi chút phong độ , ko thể bị coi thường được .
Hoàng nhìn Phượng trân trối , lần đầu tiên bị 1 người đàn bà ăn vạ mà lại làm hắn bối rối không biết phải xử lý thế nào , bất giác đưa tay lên gãi đầu gãi tai . 2 gã đàn em chứng kiến từ đầu tới cuối , trợn mắt quay ra nhìn nhau , chưa bao giờ thấy đại ca có những hành động trái ngược với phong thái hàng ngày như thế , chúng quá quen với hình ảnh đĩnh đạc lạnh lùng rồi , cho dù có gặp bất cứ chuyện gì , chưa bao giờ chúng thấy đại ca lại tỏ vẻ bối rối đến như vậy , lại còn bị mắng là đàn bà mà không chút phản ứng nữa chứ , chắc chắn người con gái này không tầm thường đâu
– 2 đứa ngày mai gọi thợ đến lắp camera cho cửa hàng nghe chưa??
– Dạ ??? 2 thằng cùng đồng thanh như không tin vào tai mình
– Cần phải nói lại à ? Hoàng quắc mắt nhìn
– Dạ không , chúng em nghe rồi ạ ! Thế này thì 9 phần chắc cả 10 phần mẹ đi , chắc chắn đại ca có ý gì với bà chủ hàng bánh này rồi,2 thằng chạy ngay ra bên cạnh Phượng xum xoe
– Chị yên tâm ạ , sáng mai chúng em sẽ lắp lại camera ạ !….Ấy ấy , chị cứ để em , để em dọn đồ ạ!
Phượng quay ra định cất tách cà phê đã nguội trên bàn , 2 gã đàn em đã vội giằng lấy , mang đồ vào bên trong quầy , lại còn rửa sạch sẽ rồi úp cẩn thận lên giá . Hành động này khiến Phượng vừa ngại , vừa cảm thấy khoái chí lắm . Hoàng đứng cạnh rút tờ 500k đặt nhẹ lên bàn , mắt lấm lét nhìn Phượng
– Cô không cần trả lại đâu !
Phượng chẳng thèm nhìn Hoàng , thản nhiên cầm tờ tiền đút tọt vào túi
– Cám ơn anh ! Mai anh nhớ làm sớm không ảnh hưởng việc kinh doanh của tôi !
Hoàng ậm ừ rồi đi ra về , chân bước nhanh như sợ Phượng nhớ ra điều gì rồi ăn vạ bắt đền thì hắn cũng không biết phải làm sao , 2 gã đàn em lật đật đuổi theo sau . Ngày hôm nay nhất định sẽ là ngày hắc đạo đối với chúng , không chừng với cái tính khí thất thường của đại ca mấy ngày cộng thêm sự việc kinh hoàng vừa rồi , bao nhiêu cảm xúc dồn nén mà đại ca sẽ đổ hết lên đầu chúng chứ chẳng vừa , 2 thằng bấm nhau khôn hồn thì làm việc cho tử tế , đừng có dại mà dây vào …hủi !!!!

Phượng lặng lẽ buông người xuống ghế , đôi mắt vô hồn , cứ ngỡ như từ cõi chết trở về vậy, chuỗi sự việc xảy ra vẫn làm cô choáng váng , không thể tin nổi , càng không tin rằng cô dám cả gan đòi … bắt đền cái camera cũ nữa chứ , khẽ tát vào mặt rồi tự trách bản thân , không nhân cơ hội này mà tạm biệt mấy gã bặm trợn đó đi , lại còn bắt chúng quay lại đền nữa , rồi lại còn chửi là Đồ Đàn Bà , chẳng phải càng khắc sâu mối thù oán sao ??? Nhg điều lạ là , chúng chẳng có phản ứng gì , lại làm như đang nịnh cô nữa chứ , có khi nào chúng đang âm mưu điều gì đó kinh khủng hơn không ??? Phượng vò đầu bứt tai , cuộc sống này thật là đầy rẫy hiểm nguy và dối trá !!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN