Vị Ngọt Của Chocolate Đen - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
272


Vị Ngọt Của Chocolate Đen


Phần 16


VỊ NGỌT CỦA CHOCOLATE ĐEN 16
==========================
THẢNH THẢN

Đã 2 tuần không gặp My , Long cảm thấy … nhớ căn hộ , nhớ con Ghost. Bao lần trong vô thức , hắn dừng xe dưới khu căn hộ , nhìn lên tầng 2 rồi lại giật mình nhận ra mình tới nơi này làm cái gì nhỉ , chắc chắn là hắn quá nhớ Ghost mà , cái con bạc bẽo ấy , nuôi nó , cung phụng nó bao nhiêu năm , thế mà mới tìm được nơi vui vẻ khác là quên luôn cả chủ nhân chính thức , hắn vẫn chần chừ nửa muốn đi , nửa muốn chờ ai đó dắt con Ghost xuống nhà đi chơi mà ngắm nó 1 cái cho đỡ nhớ , hay là , hắn đang mong ngóng ai đó hơn là cái con vật lông lá bạc bẽo kia…
Sáng nay thằng đàn em báo đến ngày giỗ bố chồng của My , bà mẹ chồng sẽ tới thăm mộ ông . Cũng hơn nửa năm rồi , nhưng Long vẫn không dám hỏi My về bố chồng cô , hắn sợ , nếu đúng bố hắn chính là bố chồng của My , thì có nghĩa là ông ấy đã chết . Không ! Long không cho ông ta chết sớm như vậy , không cho phép ông ta dùng cái chết đơn giản như vậy để trả giá cho bao nhiêu đắng cay của hắn và mẹ hắn khi xưa . Nhưng trong lòng hắn vẫn rất tò mò , hồi hộp lắm , hắn quyết định đi theo bà mẹ chồng để xem xem , chồng bà ta là ai .
Đúng 7h sáng , thằng đàn em lái xe đón Long tới nhà chồng My . Tới nơi đã thấy bà mẹ chồng với chồng My đang sắp đồ lên xe taxi , thấy vẻ mặt bà ta có vẻ căng thẳng lắm , quát thằng con xơi xơi
– Mày xem thế nào đi , con Lạc về nó kể giờ nó với con mẹ nó ở trong căn nhà to đẹp lắm , mẹ nó ở cái nhà này bao nhiêu năm giả nghèo giả khổ , giờ mới lộ cái bộ mặt ra , dù gì thì gì , mày cũng phải được nửa cái nhà đó , không thiên hạ nó cười cho vào mặt à?!!
– Vầng , con biết rồi , biết rồi ! Thằng con trai nhăn nhó , vừa xếp đồ , vừa trả lời gắt gỏng .
Hẳn là được nửa cái nhà , mấy người nghĩ ăn tiền người khác dễ thế à , Long cảm thấy thật sự bức bối , không hiểu cô ta đã nghĩ cái gì trong đầu mà chịu đựng mấy cái loại người kia từng ấy năm trời , trong đầu hắn lại nghĩ ra đủ trò mưu hèn kế bẩn .
– Sếp ơi , dạo này sếp Hoàng có vẻ gắn bó với chị dâu quá nhỉ ?
Tiếng thằng đàn em cắt ngang dòng suy nghĩ của Long
– Chị dâu nào ? Long quắc mắt
– Ô thế sếp Hoàng không nói gì với sếp ạ ? Cả thiên hạ còn đang đồn ầm lên …
Thằng đàn em kể cho Long nghe từ lúc Hoàng điều tra Phượng thế nào cho tới lúc phải đền cho chị dâu hẳn 4 cái máy camera 4 góc tường , lại còn combo cho hẳn cái nữa ở ngoài cửa mặc dù chị dâu chỉ đòi có 1 cái , rồi từ đó sáng nào Hoàng cũng tới uống caphe , còn sai 2 gã đàn em phục vụ cho Chị dâu nữa chứ , thậm chí lúc đông khách đại ca còn ra bưng nước phục vụ , còn 2 gã kia ra … dắt xe cho khách
– Anh biết không , quả này còn không đỡ được cơ anh ạ ! Thằng đàn em vừa kể vừa cố nhịn cười , mặt mũi đỏ gay
– Cái gì nữa ? Long vẫn còn đang mắt tròn mắt dẹp không tin vào tai mình , đại ca đã nhắm trúng ả Phượng ớt đấy ư?
– Đại ca còn bị chị dâu mắng là … đồ đàn bà cơ …Há …há ….há ….! Đến đây thằng đàn em không nhịn nổi nữa , phá lên cười sặc sụa , chiếc xe tưởng nghiêng ngả đến nơi
Long đạp mạnh vào sau chiếc ghế thằng em lái xe , gã biết ý , im tịt . Mặc dù Long cũng đang phồng cả mang , trợn hết cả má để cố nhịn cười nhưng dù thế nào cũng phải giữ uy nghiêm cho đại ca , không đứa nào được phép cười cợt chế giễu . Suốt quãng đường , chẳng ai nói với ai câu nào , chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng khục khục phát ra từ cổ họng của Long . Long vội bật điện thoại lên , từ lúc không gặp My , hắn cũng tắt luôn số máy hay dùng để liên lạc với My và Phượng , hắn luôn dùng 2 số , 1 số chỉ có Hoàng , Phong và 1 vài tên đàn em thân tín biết , còn 1 số gọi là số xã giao , để tiện có thể mất tích bất cứ lúc nào . 24 cuộc gọi nhỡ từ My và 5 cuộc gọi nhỡ từ Phượng , bỗng dưng hàng lông mày của hắn như giãn ra , thì ra cô ta cũng biết hỏi han đến mình cơ đấy , 2 tuần mà có đến 24 cuộc gọi nhỡ kể cũng khá là nhiều , chợt trong lòng hắn run run , đã bao lần hắn định bật số điện thoại này lên rồi lại ngập ngừng thôi , hắn sợ điều gì đó mà đến chính hắn cũng không hiểu , có phải hắn sợ sẽ chẳng nhận được cuộc gọi nào từ My , có phải hắn đang sợ vị trí của mình trong ai đó chỉ là hư vô ??? Hắn lại giật mình , mày bị dở hơi à , mày bị thần kinh thật rồi , hay mày bị tẩu hoả nhập ma , mày không thể có cái ý nghĩ đó trong đầu được , hắn tự đập đầu mình vào thành ghế , mắt nhắm nghiền , đúng , mình chỉ là đang sốt ruột vì Ghost thôi , chỉ là nhớ nó quá thôi mà , đàn bà á ? Long này ra đường liếc 1 cái là vơ được cả rổ , làm gì có chuyện… chắc lâu lâu không đi gặp gỡ em nào nên hắn mới bị thần kinh như thế mà , uh đúng , chiều nay về nhà , nhất định hắn sẽ lục trong đống danh bạ hot gơ nào hợp với hắn nhất từ trước tới giờ , mời ẻm đi chơi ăn uống bao la chút cho tâm sinh lý nó trở về bình thường , đôi khi dương vượng quá mà âm lại suy là không tốt . Rồi tay lần sờ điện thoại , hắn mò mẫm phần tin nhắn , 4 tin nhắn mới nhất từ My và vô số tin nhắn của Bảo Yến mà đã từ lâu hắn chẳng thèm mở đọc
Tin nhắn 1 : Hôm nay Ghost vẫn khoẻ , cám ơn anh đã để Ghost lại !
Tin nhắn 2 : Phượng bị bọn côn đồ tìm đến tận cửa hàng rồi , nếu đọc được tin nhắn này gọi lại ngay cho tôi nhé !
Tin nhắn 4 : có vẻ như bọn côn đồ không có ý định làm hại Phượng , anh không cần gọi lại nhé .
Tin nhắn 3 : Hôm nay Ghost trằn trọc mãi không ngủ , nó cứ nằm trước tấm ảnh của anh và anh trai anh , chắc nó nhớ anh lắm , khi nào rảnh anh tới thăm nó hoặc có thể nói địa chỉ , tôi sẽ chở nó qua !
Hừ , chỉ có xoay quanh con chó và Phượng , chẳng nhẽ cô ta không hỏi han được câu tử tế tỉ dụ như chắc anh rất vất vả , anh giữ sức khoẻ hay bao giờ anh mới tới , cô ta quan tâm đến tâm sinh lý của con chó còn hơn là với ân nhân của cô ta …. Long lườm chiếc điện thoại rồi vứt nó xuống ghế , mắt lại nhắm nghiền , đầu lại đập đập vào thành ghế , thằng đàn em thi thoảng thấy động khẽ nhìn trộm Long qua chiếc gương , mặt mũi tái dại , có lẽ nào gã lỡ mồm nói điều gì xúc phạm tới đại ca ư? Chết cha rồi !Nếu đại ca mà truy tới nơi tới chốn , biết đích danh gã kể chuyện đại ca cho anh Long , có khi nào cái lưỡi của gã sẽ biến mất mãi mãi không , từng giọt mồ hôi lạnh toát chạy dọc sống lưng gã .
Chiếc taxi dừng lại bên nghĩa trang làng , nơi đây chẳng phải quê gốc của Mẹ Long ư , hắn biết vì trên giấy tờ của Mẹ để lại ghi rất rõ ràng quê bố và mẹ hắn , khi mẹ hắn mất , bà ngoại không đưa về quê bố hắn , cũng không đưa về đây mà hoả táng để lại trên Văn Điển , sau này hắn mua được miếng đất trên Vĩnh Hằng , hắn đã đưa cả mẹ và ngoại về đó . Long ngồi đợi 2 mẹ con chồng My thắp hương xong xuôi rồi đi về hết , hắn mới bước xuống xe định tiến về phía ngôi mộ . Đứng ở cửa xe ô tô 1 hồi khá lâu , hắn cứ lừng khừng nửa muốn bước tiếp , nửa muốn quay về . Thực ra để biết mặt bố hắn có gì khó đâu , hắn có thể cho lũ đàn em chụp ảnh ngôi mộ rồi gửi về cho hắn , thế là xong , đâu cần mất công đến tận đây , nhưng hình như có 1 cái gì đó cứ thôi thúc hắn , phải là hắn trực tiếp xuống xem tận nơi mới được . Hút hết 2 điếu thuốc , Long dặn thằng đàn em ở lại rồi 1 mình tiến vào ngôi mộ . Càng tới gần ngôi mộ , bước chân của Long dường như càng nặng nề hơn , cái âm khí bao quanh khu nghĩa trang này , dù là giữa ban ngày , vẫn khiến người ta ớn lạnh . Ngôi mộ không có chiếc ảnh nào , chỉ có tên tuổi , năm sinh năm mất của người đã khuất . Cái tên ấy , Long có thể quên được ư? Hàng ngàn hàng vạn lần , không bao giờ hắn quên , đã không biết bao nhiêu lần , hắn mở cái giấy khai sinh ra đọc tên của bố hắn , đến cả trong mơ hắn cũng gọi cái tên ấy , để dù có chết , hắn cũng phải tìm cho bằng được cái tên ấy … để rồi bây giờ , sau 23 năm đằng đẵng , cái tên ấy đang xuất hiện ở trước mặt hắn đây , trên 1 ngôi mộ lạnh lẽo … Long cảm thấy trời đất xung quanh mình như đảo lộn , quay cuồng hết cả , hắn nắm chặt 2 nắm đấm , đôi mắt vằn tia máu trợn trừng trừng , môi hắn mím chặt , từng hàng dài nước mắt thi nhau tuôn
– ÔNG TỈNH DẬY CHO TÔI !!!!
Long gào lên , nhìn ra xung quanh , hắn phát điên thật rồi , không được , ông ta không được chết chứ , ông ta không thể chết trước khi gặp lại hắn được ! Long nắm chặt nắm đấm , liên tục đấm vào ngôi mộ đá lạnh lẽo , chân đạp tay đấm , miệng gào lên không ngớt
– ÔNG TỈNH DẬY NGAY ! AI CHO ÔNG CHẾT ?
23 năm , hắn sống trong thù hận , 23 năm , hắn mong mỏi tới ngày tìm được bố hắn để hỏi cho ra nhẽ , tại sao ngày ấy lại ruồng bỏ mẹ con hắn , tại sao lại để mẹ hắn chết trong cô đơn như vậy ? Hắn như không tin nổi , hắn không muốn tin , đôi mắt vẫn ầng ậc nước , hắn ngã khuỵu chân xuống bên ngôi mộ nấc lên , từng dòng kí ức xưa kia ùa về , đã từng có 1 gia đình rất hạnh phúc , có bố , có mẹ , có 1 đứa con trai , hằng ngày nó vẫn thường được bố cõng trên lưng giả vờ làm Batman đang cưỡi con siêu xe đi đánh bại kẻ xấu , giúp đỡ những người nghèo khổ , người mẹ bận rộn bếp núc lấm lem dầu mỡ vẫn ngó ra nhìn 2 bố con cười tươi rói , thi thoảng quát 2 bố con đi tắm còn chuẩn bị ăn cơm , lúc đó 2 bố con lại giả vờ mẹ sắp bị quái vật thức ăn nuốt chửng , Batman phải chiến đấu ăn hết thức ăn để giải cứu mẹ , bữa cơm tối lúc nào cũng ấm áp , đầy ắp tiếng cười của 3 người , đã từng có 1 gia đình rất hạnh phúc như thế . Hắn chợt nhận ra rằng , hơn cả sự hận thù , đó là nỗi nhớ bố da diết , là sự mỏi mòn được gặp lại người bố năm xưa , được đứng trước mặt ông , để ông tự hào rằng , con trai của ông đã trưởng thành và tài giỏi như thế , được ông xoa đầu khen như khi xưa mỗi lần hắn được cô giáo phát phiếu bé ngoan
– Long của bố là giỏi nhất !!!!
– Bố ơi …!!! Long khẽ gọi tên bố , đã lâu lắm rồi hắn thèm được gọi bố , thèm cái giây phút ấm cúng của gia đình ngày xưa , có bố , có mẹ , đôi vai hắn vẫn rung rung , nấc lên từng tiếng nghẹn ngào .
Thằng đàn em từ lúc nghe tiếng Long gào lên đã chui tọt ngay vào trong ô tô , đùa chứ , giờ này mà có ông nào hiện ra gã thề rằng gã sẽ rồ ga mà phóng thẳng , súng đạn có thể sống chết cùng anh em chứ cái thế giới tâm linh là không có đùa được đâu , không chừng nhìn cái cảnh Long đang phát điên đấm đá ngôi mộ rồi gào lên khóc , trông cũng giống bị vong ốp lắm ấy , gã ngồi im thin thít trên xe , miệng lẩm bẩm A DI ĐÀ PHẬT !
—-
Người đàn ông có mái tóc bạc trắng được búi gọn gàng phía sau , làn da đen cháy nắng nhăn nheo , đứng quan sát Long từ lúc hắn bước vào cái nghĩa trang này . Từ ngày ông làm quản trang , chưa bao giờ thấy chàng trai này xuất hiện , nhiều khi người lạ vào là ông cũng đề phòng lắm , thi thoảng có đứa lên cơn vật thuốc vào chích choác làm bẩn nghĩa trang là phải đuổi ngay . Thấy chàng trai có vẻ rất xúc động trước ngôi mộ , mà người nằm dưới đó , ông lại rất quen thuộc , ông lặng lẽ tiến lại gần
– Này cháu ! Người cũng đã mất rồi , thôi để người ta yên nghỉ nơi suối vàng cháu ạ !
Long thoáng giật mình , nhìn ông lão đăm đăm , gì thì gì , đang cái lúc cảm xúc nó dạt dào , tự nhiên lại nghe tiếng 1 ông lão vang lên mà chẳng hề nghe tiếng bước chân trước đó , giữa cái không gian vô cùng là nhạy cảm thế này , kinhbome ra ấy chứ . Ông lão khựng lại trước ánh mắt lạnh lùng của Long , đôi mắt ấy quen quá , khuôn mặt này nữa , cứ như người đàn ông ấy đang xuất hiện trước mắt lão vậy . Ông lão run run
– Cậu là Long à ???
Long ngạc nhiên
– Sao ông biết cháu ???
– À , tôi không biết cậu , nhưng tôi biết bố cậu !
Long càng ngạc nhiên hơn , lão già này , tại sao lại biết bố hắn ??? Ông lão nhìn thái độ sửng sốt của chàng thanh niên đứng trước mặt mình , nhẹ nhàng ra hiệu cho gã đi theo ông vào trong nhà , Long ngần ngừ 1 lúc rồi lững thững theo ông lão . Căn nhà nhỏ ngay cổng nghĩa trang là nơi ông lão ở , ông chỉ có 1 mình , chẳng họ hàng thân thích , từ hồi trẻ ông cứ lang thang đây đó ăn bờ ngủ bụi , rồi dạt về cái nghĩa trang này dựng lều ở tạm , sau này nghĩa trang xây mới , dân làng để ông ở lại làm quản trang .
– Tôi biết bố cậu từ 5 năm trước !
Ông lão rót chén nước chè đặt xuống bàn rồi hất hàm bảo Long ngồi xuống .
– Nhìn thấy cậu đi vào nghĩa trang tôi đã ngờ ngợ , hoá ra chính là cậu , con trai của ông Tiến !
Đúng tên bố của hắn rồi , Long vẫn ngồi im chờ đợi , nhấm ngụm nước chè đắng chát , cái thứ nước cứ nhờ nhợ khen khét trong cổ họng làm hắn tí nữa thì không kiềm chế được mà phun phè phè , nhắm mắt nhắm mũi để nuốt loại nước chè rẻ tiền mà thường ngày , ai mời có khi hắn còn đánh thêm . Ông lão nhìn vẻ mặt cố gắng cam chịu của Long mà phì cười
– Đúng là cha nào con nấy ! Bố cậu lần đầu tiên uống cái chè này cũng biểu cảm y như cậu !
– Chẳng ai giống ai hết ! Long nhìn ra phía cửa , cau mày tỏ vẻ không hài lòng . Ông lão vẫn như chẳng để ý gì đến thái độ của Long , tiếp tục nói cứ như lâu lắm rồi không có ai tiếp chuyện ông vậy
– Cái chè này là do tôi tự trồng tự sản xuất , không phải dân chuyên nghiệp nhưng được cái sạch , loại hảo hạng thì chẳng có đủ tiền mua , mà uống cái loại chè bồm bên ngoài thì lại toàn hoá chất , thôi thì … ta về ta tắm ao ta , dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn !
Long khẽ nhíu mày , lại còn cả văn thơ lai láng , mặc dù so sánh hơi khập khiễng nhưng nghe cũng vui tai , rồi hắn chăm chú nghe ông lão nói tiếp
– Tôi sống ở đây ngót nghét 3 chục năm rồi , chẳng phải người gốc làng này , nhưng lại có duyên với nơi đây , 30 năm , biết bao hỷ nộ ái ố diễn ra ở cái nghĩa trang này , tôi đều chứng kiến cả . Có nhà thì đông con đông cháu lắm , 5 con trai , 1 đứa con gái , khóc lóc tùm lum , đám ma to khách vây kín cả cái nghĩa trang , ấy vậy mà mỗi năm chỉ có đúng người con gái là đến hương khói 2 lần cho cha , nghe đâu tài sản ông bố sau khi mất đem ra từ thiện hết vì cả đời đã lo nhà cửa sự nghiệp cho các con rồi , thế là mấy đứa con giai nó giận , chẳng ai thèm hương khói sau này . Lại có nhà nhá , nghèo lắm , lúc chôn uỷ ban còn phải biếu cái quan tài , mấy anh em mồ côi cả cha lẫn mẹ , suốt ngày phải đi xin ăn , ấy vậy mà lớn lên làm ăn được , sau này xây lại cái mộ cho cha mẹ to nhất ở đây này .
Đoạn ông chỉ ra phía 2 ngôi mộ ở góc nghĩa trang , làm bằng đá xanh nguyên khối , lừng lững như tượng đài kỉ niệm .
– Đấy , cất công lên hẳn Ninh Bình để lấy đá xây mộ cho cha mẹ , báo hiếu ấy mà , dù muộn nhưng cũng làm cho khối kẻ giàu có phải thấy xấu hổ !
Liếc thấy vẻ mặt Long có vẻ sốt ruột , lão đi vào trong nhà , lấy ra 1 cái hộp con cũ kĩ đưa cho Long .
Tặng con trai Nguyễn Tiến Long yêu quí của bố !
Bố yêu con rất nhiều !
Dòng chữ khắc trên chiếc bút máy vẫn còn như mới . Đôi mắt Long sửng sốt , nước mắt lại trào ra , tay vân vê chiếc bút máy như không tin vào mắt mình
– Đây là kỉ vật của bố cậu để lại , nhờ tôi nếu có cơ hội thì trao lại cho cậu ! 5 năm trước bố cậu nằm say mèm ở cánh cổng nghĩa trang , tôi đã dìu vào đây nghỉ tạm , nhìn là biết ko phải người làng này , cũng chẳng có ai thân thuộc chôn cất ở đây , bố cậu có hỏi thăm tôi về 1 người phụ nữ nào đó ở cái làng này đã mất , nhưng tôi chẳng biết , sau này bố cậu mới kể rằng , đó là mẹ cậu , bao năm ông ý không tìm được mộ của mẹ cậu , trước đây tìm được ở văn điển , sau này ko biết di rời đi đâu . Bố cậu có kể với tôi rằng , đúng ngày sinh nhật của con trai , ông ta đã phạm 1 sai lầm tày trời , dù có băm vằm ra trăm mảnh cũng không thể đền tội , mất vợ , đứa con trai cũng không biết ở đâu , tôi cũng chẳng dám hỏi kĩ về chuyện quá khứ , nhưng có thể thấy ông ta cũng sống trong dằn vặt không ít
Ngưng lại đôi chút quan sát thái độ của Long , hắn vẫn vân vê , nhìn chằm chằm vào cái bút , ông lão tiếp lời
– Bố cậu có hỏi tôi về thủ tục xin chôn cất sau khi chết ở đây , tôi bảo không phải người làng này chắc cũng phải tốn khá khá mới có suất , tôi có hỏi lý do thì ông ta bảo , tôi không thể tìm được vợ con tôi , thì sau khi chết , tôi muốn về nơi thân thuộc với vợ tôi , hy vọng rằng có lúc nào đó cô ấy đi ngang qua , tôi có thể tìm thấy cô ấy . Rồi bằng cách nào đó , bố cậu cũng mua được 1 chỗ ở đây , lần cuối cùng tôi gặp ông ấy là lúc ông ấy đang bị ung thư gan giai đoạn cuối , yếu lắm , vậy mà vẫn bắt taxi 1 mình tới đây , ông ấy đưa cho tôi cây bút và dặn tôi , nếu sau này có người thanh niên nào tên Long đến tìm mộ ông ấy , hãy đưa cho cậu ta , và dặn đi dặn lại tôi rằng , ông ấy thực sự xin lỗi mẹ con cậu ! Rồi ông ta đưa tôi cả thếp tiền , tôi chẳng biết bao nhiêu nhưng không dám nhận , lấy tiền của người sắp chết ai dám cơ chứ !
Long nhếch mép cười cay đắng , cùng ở trong cái Hà Nội nhỏ bé như thế , vậy mà con người ta vẫn chẳng thể tìm thấy nhau . Đúng là định mệnh !
Ông lão vỗ vỗ vai Long rồi đưa cho hắn bó hương
– Dù trước đây bố cậu đã phạm phải sai lầm thế nào , nhưng tôi biết thực tâm ông ấy cũng đã rất hối hận , đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh kẻ chạy lại phải không , cứ tiếp nối oán thù rồi người mệt mỏi nhất lại chính là bản thân mình , chi bằng tự mình cắt đứt cái vòng luẩn quẩn thù oán ấy , tự mình giải thoát cho chính mình có phải hơn không , cậu còn trẻ , còn cả quãng đường dài để sống , để hưởng thụ , đừng nên bỏ lỡ cái tuổi đẹp nhất của con người , tôi cũng sắp gần trời cuối đất rồi , điều tôi hối hận nhất là để tuổi xuân của mình lãng phí trong những nỗi buồn , những giận hờn vô nghĩa . Thôi đã đến được đây rồi , cậu thắp cho bố cậu nén hương , cho ông ấy được thanh thản phần nào .
Long ngập ngừng nhận lấy bó hương rồi lững thững quay lại mộ phần của bố , trong đầu hắn lúc này chỉ có dòng chữ Bố yêu con rất nhiều , có phải đó chính là nỗi băn khoăn lớn nhất của cuộc đời hắn , bao nhiêu năm nay , hắn thực tâm chỉ muốn tìm câu trả lời ấy . Long đứng lặng yên bên ngôi mộ khá lâu , hắn không nói câu nào , cũng không biết phải nói gì đây , hương thơm từ những nén hương toả ra lại làm hắn cảm thấy thật dễ chịu , chợt hắn nhận ra , có 1 nơi , cũng đã làm cho hắn cảm thấy dễ chịu và thanh thản như thế , hắn muốn chạy tới nơi đó ngay lập tức . Long đặt tay lên ngôi mộ , vuốt ve phiến đá lạnh lẽo
– Con sẽ quay lại thăm bố !
Long rảo bước nhanh về phía chiếc ô tô , gã đàn em đang ngồi nhắm nghiền mắt hưởng thụ mấy bảo heavy metal chát chúa , từ lúc thấy Long bước vào ngôi nhà của ông quản trang ,còn lại 1 mình gã giữa không gian thênh thang đầy âm khí này , phải bật ngay nhạc lên mở volume cỡ đại để nhắc nhở mình là người mạnh mẽ , thoáng thấy bóng người đập mạnh vào cửa xe , gã giật mình kinh hãi , nhìn 1 lúc mới nhận ra gương mặt thân quen , gã vội vàng mở cửa
– Dạ , em ngủ quên mất ạ !
– Mẹ mày mở nhạc như đưa tang mà cũng ngủ được à , anh lại cho mày ngủ ở đây luôn giờ ! Long bực mình quát lớn , đập cửa mãi thấy thằng đàn em vẫn nhắm mắt không mở cửa , hắn còn tưởng có chuyện gì
– Ý , ai lại ngủ ở đây cơ chứ ! Giờ về đâu anh ?
– Về nhà ! Long cụt lủn
Long ngồi xuống xe , đặt tay lên trước ngực , nơi chiếc bút bố hắn để lại được cất cẩn thận , cái cảm giác lúc này vừa như lâng lâng , lại vừa như hụt hẫng . Cái tảng đá đè nặng trong tim hắn bấy lâu nay , giờ cũng được gỡ bỏ rồi , hẳn cảm thấy như nhẹ đi được vài chục kí lô , con người hắn bây giờ , như có 1 khoảng trống cần lấp đầy bởi thứ gì đó , hắn cũng chẳng rõ nữa . Hắn nhớ nỗi đau đớn của mẹ , nhưng hắn biết rằng , đó cũng là vì mẹ hắn khi xưa đã quá yêu bố hắn , và hắn cũng hiểu ra rằng , trong thâm tâm hắn vẫn nhớ và yêu bố nhiều lắm . Quờ tay cầm chiếc điện thoại lên , định bấm số , bỗng nhiên cuộc gọi từ My làm hắn giật mình , hắn định gọi cho cô
– Alo ! Long vội nhấc máy
– …. tiếng đầu dây bên kia dường như bị làm cho giật mình , im lặng không nói gì
– Alo ? Tôi nghe đây ! Long vội nhắc lại
– A …à…. tôi My đây ! My ngập ngừng , cô chỉ bâng quơ bấm số linh tinh thôi , đã 2 tuần cô ko có tin tức gì về Long , cô vẫn nghĩ sẽ nghe tiếng tổng đài viên thông báo số điện thoại đã tắt máy , ai ngờ …
– Tôi biết là cô rồi ! Long trả lời mà nghe có vẻ hờn dỗi lắm , chắc định hỏi về con chó hay về Phượng đây .
Cả 2 im lặng 1 lúc , tưởng chừng như cả thế giới ngừng quay ngay lúc ấy , chỉ nghe thấy tiếng đập 2 con tim cùng vang lên ….
– Tôi…. vừa đi công tác về , tôi … nhớ con Ghost quá ! Tối nay tôi qua nhà xin cô bữa cơm nhé !
Long lắp bắp , bây giờ miệng hắn còn nhanh hơn não , gì mà đi xin cơm tối cơ chứ ???
– À … vâng… vậy tối nay tôi thổi thêm cơm !
My cũng không hiểu cô đang nghe cái gì và đang nói cái gì nữa , mọi thứ cứ theo bản năng thôi , sao tự nhiên tên mặt dầy này lại nói năng tử tế thế nhỉ ???
– Vậy nhé ! Long vội tắt máy , hắn vội vàng tới mức như sợ đầu dây bên kia sẽ nhận ra có điều gì đó khác lạ . Hắn đặt tay lên lồng ngực , có phải con tim hắn đang nhảy múa đến phát điên không , và rằng nếu như không giữ cho cẩn thận , có phải con tim hắn sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mà chạy mất không??? Cái giây phút ấy , Long chợt nhận ra cái cảm giác này , là lần đầu tiên , Long mong chờ giọng nói của 1 người đàn bà đến thế , chỉ nghe thấy tiếng nói của cô ấy cất lên , là con tim hắn đã vui sướng tới vậy , hoá ra bấy lâu nay , không phải là hắn nhớ căn hộ , hắn nhớ con Ghost , mà chính là cô ấy , cô ấy mới là người khiến cho hắn vô thức phóng xe tới chỉ để đứng nhìn ánh đèn phía căn hộ , khiến cho hắn tức giận khi không quan tâm hắn , khiến cho hắn nổi khùng khi Phong nói có tình cảm , khiến cho hắn …yêu ! Cả 1 cuộc đời , chỉ có 1 ngày , 1 giờ , 1 giây phút để nhận ra điều quan trọng nhất đối với mình , để biết được chính xác điều bấy lâu mình vẫn tìm kiếm ! Và có phải chỉ có duyên phận , mới có thể để con người tìm tới được với nhau , dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào , dù là khoảng cách có bao xa đi nữa …
Bỗng nhiên Long cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp , bầu trời thật trong xanh … thằng đàn em cũng thật đáng yêu . Rút 1 triệu trong ví đập đập vào tay thằng em
– Hôm nay làm việc tốt lắm! Cầm lấy mà làm chầu bia !
Thằng đàn em vẫn còn không hiểu chuyện gì ? Wtf ??? Có phải sếp đã bị thứ gì đó nhập không , tay ngập ngừng ko dám nhận , mắt gã lấm lét nhìn ra ghế đằng sau qua gương chiếu hậu
– Sao ? Chê ít à ??? Anh hết tiền mặt rồi , mai lại thưởng !
Có chuyện thật rồi , mà thôi keme đi , tiền ở trc mặt thì cứ nhận đã , sau này sếp có tỉnh đòi lại cũng ko được , vì chính tay sếp đưa cơ mà , chi bằng nhân lúc này kiếm chác chút đỉnh , cũng bõ công cả ngày lê la với sếp . Gã đàn em vội cầm tiền , miệng tíu tít
– Dạ em cám ơn sếp ! Em đội ơn sếp !!!
Chiếc xe ô tô bon bon chạy thẳng về thành phố , 2 bên đường , mấy nhành cỏ dại lất phất theo gió như vẫy tay hẹn ngày gặp lại . Có tiếng lẩm bẩm ai đó đứng nhìn chiếc ô tô cho tới lúc khuất hẳn
– Haizzzz!!! Cầm bó hương mà chẳng trả tiền gì cả , lần sau mà tới nhất định phải đòi mới được !!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN