Hồn Ma Kia!Em Yêu Anh - Tan Biến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Hồn Ma Kia!Em Yêu Anh


Tan Biến


Giờ tan học,cô đèo con xe về trên con đường quen thuộc, Hà Mi đã về trước do gia đình có công việc.
Bỗng Từ đằng xa có một chiếc xe Mui trần chạy đến. Cửa kính mở xuống.
– Chào. Tôi là Đặng Minh Khang, chúng ta chung lớp đấy,còn nhớ tôi chứ ?
Cô không quan tâm, cứ tiếp tục chạy.
– Nhà cậu gần đây à?
Cô vẫn không quan tâm.
– Cậu lạnh lùng đến thế sao?
-Mặc kệ tôi!” Cách tán gái đúng là xưa củ “
Cô vặn tay láy chạy thật nhanh vào con đường nhỏ đi thẳng vào nhà.
-Đúng là phiền phức. – bước xuống xe, cô đi vào nhà đóng cửa lại.
-Đầu heo! Gặp chuyện gì không vui à?
-Áaaaaa! Anh muốn hù tôi chết hay sao mà lúc nào cũng đứng sau lưng tôi hết vậy.
– Vậy sau này tôi xuất hiện trước mặt cô nhé.
-Tôi muốn giết anh quá.-cô nắm tay thành nắm đấm rồi bỏ đi.
Sau khi thay đồng phục, cô rời khỏi nhà.
Cô đi đến một gốc cây to,được treo rất nhiều lá thư và dây đỏ.
-Cây gì thế?- hắn thắc mắc
-Là cây ước nguyện,anh không biết à?
-Thế cô đến đây làm gì? Ước nguyện à? Chẳng có gì thú vị.
-Tôi đã treo rất nhiều nguyện ước một số đã thành hiện thực,còn một số chắc sẽ không,tôi cũng không biết tại sao tôi lại cứ thích trèo lên cây để treo dây đỏ ý nhỉ.
-“Chắc kiếp trước cô là khỉ”.- hắn nói nhỏ.
-Anh nói gì thế?-cô lườm.
Bỗng một cơn mưa kéo xuống, col chạy vào mái hiên của một tiệm cafe. Hắn thì nhởn nhơ đi chậm rãi. Thật sự mà nói thì trên cuộc đời này cô ghét nhất là mưa.
Mưa kéo dài đến khi trời tối.
Trên đường về cô đỗ lỗi cho số phận, tại sao chỉ có cô nhìn thấy hắn,tại sao phải giúp hắn,cô trách cho cái định mệnh ác nghiệt này tại sao không ai khác mà phải là cô.
Bước vào nhà một cảnh tượng khiến cô đứng hình.
-Xin lỗi nhé!Tôi chỉ muốn dọn dẹp giúp cô tí thôi nhưng thành ra như vậy.
Tôi há hốc mồm với đống lộn xộn mà hắn đã gây ra,bình bông vỡ,hồ cá tôi nuôi cũng vỡ,nước và thủy tinh văng tung tóe,vỏ bánh rãi rác lung tung,tivi bật,tất cả đèn đều mở cảnh tượng thật huy hoàng.
-Tấm hình!Tấm hình mẹ tôi đâu?
Tôi chạy đến nhặt tấm hình của mẹ lên.
-May quá nó không bị vỡ.
-Tôi đã cố gắng cầm tóm lấy nó, nên nó không vỡ.
-Anh hay thật!Anh rỗi đến nỗi tạo một bãi chiến trường thương tâm này cho tôi dọn ý hả?-cô liếc xéo
-Cô có sao không?
-Tất nhiên là có rồi.Đi học cả buổi đã mệt rồi lại còn phải chạy tìm chổ trú mưa bây giờ phải dọn cả bãi chiến trường của anh,chắc anh vui lắm nhỉ?
– Chân cô…
Tôi nhìn xuống chân mình.Toàn máu…, vết thương hở lúc nào không hay.
-Sao không cảm thấy đau nhỉ?
-Đúng là Đầu heo.-hắn bước đến bế cô lên sopha rồi tìm hộp cứu thương.
-Đến bản thân mình cô còn không bảo vệ được thì cô muốn làm chuyện gì lớn lao đây.
– Tôi cũng mạnh mẽ lắm đấy!
– Tôi chấp nhận, nhưng mà sau này đừng để mình bị thương nữa. Sẽ không có người thứ hai tốt với cô như tôi đâu.
Cô thiếp đi lúc nào không hay. Hắn nhìn cô khóe miệng mỉm cười. Hắn bế cô trên tay, từng bước lên cầu thang, vào phòng đặt cô xuống, kéo chăn đắp cho cô, vuốt tóc cô khẽ nói ” Đầu heo, cô đúng là ngốc không ai bằng, tôi chỉ mong cô có thể tự bảo vệ mình”
——
SÁNG HÔM SAU…!
– Đầu heo! Cô không định đến trường à?
Cô bật dậy, nhìn hắn.
– Anh bỏ ngay hai từ ” Đầu heo” đi nhé.
– Không gọi cô là Đầu heo thì gọi là gì? BongBang à?
-TÔI GIẾT ANH!- Cô ném gối nằm, tất cả những gì có thể vào hắn. Hắn nhanh chân chạy ra ngoài.
Cô chạy vào tolet thay đồng phục rồi vác cặp đi học trong lòng đầy ấm ức. Bước xuống nhà, căn nhà sạch sẽ không còn mãnh vở thủy tinh.
Đi đến trường với sự khó hiểu. Bước vào lớp, cô nằm gục xuống.
Hà Mi đi đến hỏi.
-Chuyện gì thế?Mầy bị gì à?Có sao không đấy?
-Có! Tao không còn là tao nữa.
-Chuyện gì vậy?Tối hôm qua được tao chăm sóc,dọn dẹp đống hỗn độn cho mầy cảm động đến phát điên à?
-Tối hôm qua? Tối hôm qua mầy có lại nhà tao sao?- Cô ngẫn mặt lên.
-Mầy nhắn tin giục tao qua nhà mầy gấp.Tao tới rồi gọi cửa không thấy ai trả lời, tao biết chắc mầy không khóa cửa nên bước vào.Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng máu me làm tao sợ gần chết,chạy lên phòng thì thấy mầy ngủ mất rồi, tao còn tưởng thằng trộm nó giết mầy chết rồi, xuống nhà dọn bãi chiến trường.Tối hôm qua mầy sốt nhẹ thôi,thấy chân mầy cũng đã khử trùng băng bó chắc mầy không sao tao mới về.Không tin thì bật điện thoại lên mà coi.
Cô bật điện thoại lên thì đúng thật.
-Ê!Mầy cảm kích đến đơ mặt ra à?
-Không có gì đâu?Mầy về chổ đi.
-Ừ!Được rồi.
Reng Reng…
~Một buổi học trôi qua rất nhanh,hôm nay không thấy tên đeo bám đi học.Cũng không thấy hồn ma đáng ghét đến trường cùng cô.Trên đường về tôi ghé vào quán mua một ít bánh.
Mở cửa bước vào nhà thì không thấy hắn đâu, chạy nhanh lên phòng,mở cửa phòng ra.
– Sao hôm nay anh không đến…- cô suýt làm rơi hộp bánh khi nhìn thấy hắn đang… mờ dần.
-Anh sao vậy?-Cô đặt hộp bánh xuống chạy nhanh đến.
-Tôi không biết.Hình như tôi đang…tan biến.
Hết.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN