Hồn Ma Kia!Em Yêu Anh
Học Sinh Mới
-Con này hôm nay mầy cứ bị sao ấy.
-Nhanh lên, kẻo có người đi theo làm phiền mình.
-Người nào? Mầy vẫn còn bị quán gà à?
Cô im lặng, kéo Hà Mi ra xe, chạy đến trường.
Trường cách nhà cũng không xa nên phút chóc đã đến. Cô bước xuống cùng Hà Mi đi vào.
Hắn đi theo từ xa.
-Hay nhỉ?Cũng nhanh đấy chứ, để xem cô thoát tôi thế nào.
Cô đang lon ton đi vào lớp thì bỗng nghe tiếng nói.
-Này! ” Đầu heo” ( hắn nói bằng tiếng trung).
Hắn nghĩ cô sẽ không hiểu nhưng hắn đã sai.
-Anh nói ai là Đầu heo? Anh mới là Đầu heo đấy, cái con ma đáng ghét, dơ bẩn. – cô ngước mặt lên chỉ vào hắn.
Bỗng cô vấp phải gốc cây và té nhào vào người hắn, mặt đối mặt. Tưởng chừng như 2cm nữa thôi là cô có thể mất luôn nụ hôn đầu.
Cô đứng dậy phủi phủi dồ rồi hất mặt đi thẳng.
Hà Mi ngớ người chẳng hiểu chuyện gì.
Gần đến lớp, nhiều tiếng xì xào vang lên.
– Ê! Hôm nay hình như có học sinh chuyển trường.
-Nghe nói nhà giàu lắm.
-Ừ!Đúng rồi đấy.
-Ôi! Chắc đẹp trai lắm ha.
Cô bước về chổ mình ngồi xuống ,rồi lấy quyển truyện ra đọc. Không mãi mê đến mấy chuyện vớ vẫn đó.
-Này Đầu heo.
-A! Giật cả mình. – Cô giật bắn mình.
-Cô thích đọc những thứ này lắm à?
-Mặc kệ tôi.- Cầm quyển truyện lên trong lòng thầm nguyền rủa.”Tại sao anh ta lại xuất hiện trong cái thế giới tâm tối của mình chứ?”
Reng Reng… ( Tiếng chuông vào học)
Phút chóc học sinh đã vào lớp và ngồi vào chổ của mình.
Cô giáo bước vào miệng tươi cười.
-Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới.
-Đặng Minh Khang phải không cô? – một cô học sinh cất tiếng.
Cả lớp xì xào.
– Đặng Minh Khang sao? Chẳng phải là con trai chủ tịch Đặng Hoàng Khánh của công ti MPM à?
– Woa! Con trai tỷ phú à?
Các bạn trong lớp đều hò hú,la hét trong khi đó cô và Hà Mi thì chẳng quan tâm gì đến.
-Các em im lặng! – Tiếng cô giáo dẹp loạn.
Lớp im phăng phắc.
– Mời em vào.
Đặng Minh Khang bước vào một tràng pháo tay vang lên.
-Xin chào!Mình là Đặng Minh Khang rất vui được gặp các bạn.
-Wow!Max đẹp trai luôn.
-Đẹp trai quá.
Mặc những lời khen ngợi của mọi cô gái trong lớp mắt Đặng Minh Khang vẫn cứ dán vào cô.Hà my thì đang hằm hè với cái tên ngồi cạnh mình còn cô thì cứ dán mắt vào mấy quyển truyện trong khi đó cả lớp đều đang khen ngợi hắn. Cô làm hắn cảm thấy thích thú.
-Thôi, Yên lặng nào!-cô quát
-Em có thể tự chọn chổ ngồi của mình.
Cậu ta không nói một lời đi thẳng xuống chổ cô đặt cặp xuống.
-Này!Anh có mắt không?Có người ngồi mà – Cô tỏ vẽ khó chịu vì đột nhiên cậu ta đẩy cặp cô xuống đất không thương tiếc.
-Còn trống một ghế. Tôi không thể ngồi sao?
-Xin lỗi cậu!Tôi thắc mắc là có rất nhiều chổ trống, không nhất thiết cậu phải ngồi ở đây.
– Cô không biết tôi là ai à?
– Cậu là ai tôi mặc kệ, nhưng phép lịch sự cần thiết của một con người đáng ra cậu phải biết chứ nhỉ?
-Mỹ Linh!Em không thể cho bạn ngồi chung à?
-Thưa cô nếu bạn ấy thật sự muốn ngồi chổ này thì em xin đổi chổ khác để bạn có thể ngồi ở đây ạ.
-Em…
-Thưa cô!Không sao ạ,em có thể ngồi chổ khác.
Cậu ta nói rồi bước qua bàn đối diện đặt cặp xuống.Còn cô thì vẫn yên vị ở bàn của mình.
Mọi ánh mắt đổ dồn về cô, đầy sự khó hiểu.
-Thôi trật tự!Các em sang bài mới. – Tiếng cô giáo vang lên.
Hết chap
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!