Tình Nhân Ơi - Phần 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Tình Nhân Ơi


Phần 14


Liếc mắt thấy cũng trễ Đồng Nhi xin lên phòng tắm rồi đi làm

-” Chị đi làm sao?” Nhất Nông rất ngạc nhiên vì cô làm giúp việc ở đây còn làm gì chứ

-” Phải. Cậu Ninh dễ tính lắm biết tôi có việc làm ở ngoài mà vẫn nhận tôi vào làm giúp việc đấy”

-” Chị làm cả hai sao? Rất vất vả đấy”

Vất vả sao? Cô từ lâu đã tự lập tự mình bương chải kím tiền gửi về quê nuôi em trai ăn học. Mệt chứ! Cô rất mệt nhưng thời gian trôi qua như vậy cũng khiến cô quên béng rằng mình phải làm việc quần quật đến vã người huống chi Dương Nhất Ninh lại khá thoải mái mặc dù tính khí anh rất thất thường

-” Cũng không hẳng. Tôi bình thường cũng phải dọn dẹp phòng trọ bây giờ cũng vậy còn nấu nướng thì nấu nhiều hơn một chút nên tôi thấy không mệt lắm đâu với lại ra ngoài cho đỡ ngột ngạt”

-” Anh ấy không dễ tính vậy đâu”

Nhất Nông thì thầm, thật ra Nhất Ninh rất khó chiều người muốn hầu anh cũng không dễ dàng gì

-” Cậu nói sao cơ?” Đồng Nhi nghe không rõ hỏi lại

-” Không sao chị cứ làm việc đi”

Chu Đồng Nhi chuẩn bị xong liền ra cửa mang giày vừa dặn dò

-” Tôi nấu cơm rồi khi nào muốn ăn thì cậu hâm lại nha. Tôi đi trước”

-” Chị đi bằng gì?”

-” Tôi đi xe bus, có mấy lúc rảnh cậu Ninh tiện đường hay cho tôi goá giang lắm”

-” Thế để em đưa chị đi”

Câu này làm Đồng Nhi thật xúc động. Mới quen biết cậu ấy còn là em trai của cậu chủ vậy mà giờ muốn đưa một con ở như cô đi làm không xúc động mới lạ. Người gì mà vừa đẹp trai giàu có còn có tốt tính nữa

-” Thôi không phiền cậu”

Cô xua tay tuy từ chối ngoài miệng nhưng trong lòng đang rất muốn cậu chở đi

-” Không phiền, em cũng muốn ra ngoài một chút với em tự lái xe đến để em đưa chị đi”

-” Được vậy thì cảm ơn cậu”

Đúng thật Dương Nhất Nông tự lái xe riêng của mình đến. Xe của cậu cũng thuộc hạng sang nói không phải chứ đi chung với anh em nhà này cô có chút nở mặt nở mài. Khi xe dừng trước cửa khách sạn Nhất Nông nói

-” Khách sạn này thuộc sở hữu của nhà em ấy nhưng em không đến thường nên không biết chị làm ở đây”

-” Tôi tưởng đây là khách sạn riêng của giám đốc Niệm chớ”

-” Không đâu tuy anh hai là giám đốc ở đây nhưng chính xác là nó vẫn dưới trướng của Dương thị. Mà anh hai quản lí rất tốt nên dạo mấy năm nay ba em cũng không mấy ngó đến. Chắc nó sắp trở thành khách sạn riêng của anh rồi”

Cô à một tiếng vì vẫn dưới trướng của Dương thị nên Nhất Ninh dễ dàng sắp xếp đuổi việc mấy cô khó ưa kia

-” Anh em nhà các cậu ai cũng tài ai cũng giỏi ngưỡng mộ thật đấy. Thôi tôi vô nghen”

Nhất Nông cười cười rồi ra mở cửa xe cho cô, giời ạ cô sắp chết trong sự ngọt ngào này rồi làm cho cô cảm thấy mình thật giống như một tiểu thư quyền quí vậy. Cô đi vào đến cửa khách sạn thì gặp Loan

(Loan là người gây sự đổ mực lên túi của Đồng Nhi)

-” Cô Chu tôi nói chuyện với cô một chút được không?”

Loan nắm lấy tay cô vẻ mặt cầu khẩn mới mấy ngày mà trong chị ta thật tiều tuỵ

-” Chúng ta không có gì để nói hết”

Đồng Nhi hất tay ả ra bỏ đi nhưng ả vẫn cố giữ lấy cô

-” Xin cô một chút thôi cũng được, chỉ một chút thôi”

Nói rồi ả ta kéo cô ra ghế đá ở sân ngồi

-” Nhanh đi tôi bận lắm”

Đồng Nhi cũng không biết từ bao giờ mình trở nên đang đá như vậy

-” Tôi…tôi xin lỗi chuyện hôm trước. Tôi thật sự hồ đồ mới làm ra loại chuyện đấy. Đây cô xem cái này là tôi đền cho cô, túi xách của cô là loại giới hạn tôi không tìm được nên mua cái tương tự mong cô nhận cho”

Nói rồi Loan đẩy tới chiếc túi màu trắng nhìn hao hao như túi của cô lúc trước

-” Chị là có ý gì?”

-” Tôi…tôi…Cô nói giúp tôi cho tôi vào làm lại được không hay cho tôi làm ở chi nhánh khác cũng được”

-” Tôi không có cái quyền đó”

-” Nhưng cậu Tư Ninh thì có thể”

-” Chị biết tôi không sai khiến được cậu ấy”

-” Không sai khiến được mà chỉ một cuộc gọi anh ta lập tức sa thải tôi, giờ tôi không có việc làm tôi sống nhờ đâu đây? Cô đừng có ích kỉ vậy chứ” Loan nói có vẻ tức giận

-” Chuyện này không liên quan đến tôi mà cậu Ninh cậu ấy không ác đến mức triệt đường sống của chị chỉ vì vài lỗi mà chị gây ra”

-” Nhưng tôi muốn làm ở đây tôi muốn làm dưới sự quản lí của Dương gia còn những chỗ khác tôi không cần”

Lúc này Đồng Nhi mới vỡ lẻ. Ả ta không phải dạng thất học gì chỉ cần đến xin ắc hẳn sẽ có nhiều công ty hay khách sạn chọn nhưng ả không thích, một mực muốn làm dưới sự quản lí của Dương gia. Ở thành phố này ai mà không biết Dương gia có thế lực như thế nào chỉ cần là một chân nhỏ trong công ty của họ cũng khiến người ngoài khâm phục phần nào. Nên dù đã gây ra chuyện nhưng Loan vẫn mặt dày đi xin xỏ cô để được đi làm lại vì nếu ả ta có xin ở mấy chi nhánh khác thì cũng bị Nhất Ninh cấm cửa thôi. Nhưng Đồng Nhi mới là không có quyền quyết định chuyện này

-” Gây ra lỗi lầm còn bảo tôi ích kỉ?”

-” Tôi…” Loan ấp úng vì thấy mình lỡ lời

-” Tôi nói rồi tôi không có quyền lực như chị nghĩ đâu”

Nói đến đây Đồng Nhi bỏ đi để Loan ngồi một mình, ả cười nhếch mép

-” Mày được lắm, đợi đó”

——————————

Dương Nhất Nông thật sự ở lì ở nhà Nhất Ninh một tuần. Mà cũng chả sao nhà thêm người càng vui huống chi lại là người dễ thương như cậu ấy. Gần đây cậu ấy phụ trách việc đưa đón cô đi làm chỉ vì lí do tiện đường, cô biết mình không nên mơ tưởng nhưng cứ mỗi lần đến giờ cô đi làm là cậu lại có việc ra ngoài. Trùng hợp đến cô cũng nghi ngờ

-” Chịu về chưa?” Nhất Ninh nhàn nhạc hỏi

-” Nay em về, mai em lại đến” Nhất Nông tinh nghịch cười

-” Cũng được, mai là cuối tuần có đến thì mang theo cả Gấu và Miu”

-” Chi á?”

-” Đưa bọn nhỏ đến khu giải trí. Hồi trước thằng Gấu bệnh có hứa với nó”

-” Được nhưng…”

-” Anh có thể nói có chủ ngữ không sao toàn nói trổng thế? Em cũng gọi là anh còn gì”
Nhất Nông bĩu môi

-” Thích đấy làm sao?”

-” Người ta đau lòng chứ sao”

Nhất Ninh thở dài ngao ngán nhìn nó sắp làm nũng

-” Lăn về mau!” Nói rồi bỏ lên phòng

-” Em về trước nhá Đồng Đồng” Nhất Nông cũng không để tâm quay sang chào Đồng Nhi

-” Ừa cậu về”

Dương Nhất Nông rời đi trong nhà lại trở nên yên ắng. Không gian ảm đạm đến buồn. Đồng Nhi quét dọn xong lại cạnh cửa sổ nhăm nhi tách trà mắt vô hồn nhìn ra phía ngoài. Nhất Ninh thì không nói gì có Nhất Nông ở đây vui vẻ biết mấy. Cô thở dài thổi thổi trà nóng

-” Sao đấy?” Nhất Ninh thấy bộ dạng không có sức sống của cô hỏi

-” Không sao” Cô xua tay rồi lại thở dài

-” Mê cái mồm của nó rồi chứ gì?”

-” Không mê nhưng không ai trò chuyện thật buồn”

Một câu nói như đánh mạnh vào người Dương Nhất Ninh. Phải, cô cần có bạn để tâm sự trò chuyện. Còn này cô không đi làm thì suốt ngày chỉ quanh quẩn ở nhà đến một người bạn cũng không có. Nhất Ninh thì lại đi làm suốt có trở về cũng chẳng có chuyện gì để trò chuyện với cô đơn giản hơn là anh lười mở miệng, lười phải kể cho ai nghe về cuộc sống của mình. Anh còn rất rất không muốn để ai chen chân vào cuộc sống của mình. Chính vì thế anh cũng không hỏi gì về bản thân và gia đình cô. Đời sống của cô anh càng không quan tâm đến. Giờ nhận ra cô ấy chỉ còn có một thân một mình chống chọi ở đây, không người thân không bạn bè không chổ để tâm sự buồn vui bao nhiêu cũng chỉ để trong lòng. Thế mà mấy hôm nay Nhất Nông đến chơi thấy tạm trạng cô thoải mái vui vẻ hẳng ra nhưng để tự chọn cho cô một người bạn phù hợp rất khó, chọn Nhất Nông lại càng không thể. Chỉ có mình cô mới có thể tìm bạn cho chính mình nhưng cô không hề mở lòng mình suốt ngày chỉ bọc mình trong lớp vỏ đã chuẩn bị

-” Gọi về cho mẹ xem?” Nhất Ninh lên tiếng lúc này gọi về cho mẹ là an lòng nhất

-” Đêm nào tôi cũng gọi hỏi thăm thôi chứ nói nhiều quá bà lại sinh ra lo lắng, bà cũng lớn tuổi rồi”

Nhất Ninh thấy cũng đồng tình ai lại muốn mẹ mình mãi lo lắng cho mình như một đứa trẻ chứ

🍀Mọi người tương tác cho em có động lực với ạ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN