Hương Tình Yêu - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
216


Hương Tình Yêu


Chương 2


Người gì đâu vô duyên!! Tự hỏi, tự đáp luôn… Hôm nay mình xui xẻo thật… Gặp phải cô ta… Mà… Không thể nghĩ vậy được!! Dù sao cô ta cũng cứu mình trước!!
– Nè, định hong tắm hở…. Vậy thì đừng có leo lên giường nha…
– Ai nói tui hong tắm… – Nói đoạn Khuê uể oải bước vào phòng tắm. Đúng là khách sạn năm sao.. Cái gì cũng mới, cũng hiện đại… Mọi thứ đều có sẵn.. Khăn tắm, xà bông, nước hoa, dầu xả… Và cả chiếc áo ngủ thơm tho ấm áp nữa…

Ngâm mình trong bồn nước nóng… Khuê cảm thấy thoải mái đúng như lời Hà nói… Ngặt nỗi, vết bầm còn hằn trong người… làm cô thấy đau nhức không ngừng….

Bước ra khỏi phòng tắm.. Hà đã ngồi sẵn trên giường, trên tay là chai dầu nóng…
– Lại đây nằm xuống đi, tôi xoa cho!! – Hà nói một cách tự nhiên…
– Ở đâu ra vậy…
– Năm sao mà… Thứ gì cũng có… Nhanh đi cô nương…
– Thôi thôi… Để tôi tự thoa được rồi.. Cô đi ngủ đi….
– Cô bị đánh đến sảng rồi hả, vết bầm sau lưng.. Làm sao mà tự thoa được…
– Kệ tui đi…
– ………………………
– Tóm lại là tui không thích người lạ đụng vào người!!…
– Này, cô chưa từng đi bác sĩ hả..
– Ai nói vậy?
– Thì đó, coi tôi là bác sĩ đi… Giờ cô có nằm xuống dở lưng lên hay không…

Khuê bực mình, định cự lại… Nhưng con đau nhức lại kéo đến… Khiến cô đành ngoan ngoãn nằm úp mặt xuống nệm…

Hà không kéo áo Khuê lên… Cô chỉ thấm dầu vào tay, và luồn vào khe áo… thoa thoa đều đều vào lưng Khuê..

– Ui da… Cô nhẹ tay tí được không?
– Ủa… Bộ đau lắm sao… Sorry.. Sorry…
– Ay… Ui….
– Ôi ôi… Xin lỗi.. Không sao không sao….
Thế là người thi nhăn nhó, quạo quọ la um sùm… Người thì miệng sút xoa xin lỗi liên tục… Nhưng vẫn cứ… Mạnh hết ga vào…

Khuê đau quá, chịu không thấu, ngồi bật dậy:
– Thôi đủ rồi… Cô bạo lực quá… Đau gần chết luôn này…
– Uhm… Thôi… Tôi không thoa nữa… Chai dầu nè.. Có gì tự làm đi…

Nhìn thấy Hà tiu ngỉu… Khuê cũng hạ giọng:
– Tôi tự làm được rồi!! Cám ơn nhen…
– Khỏi đi….
– Về vụ hồi chiều… Tôi say quá.. May mà có cô…
– Tôi có giúp gì được đâu… Mà sao cô giỏi Kung Fu thế… Học ở đâu vậy, phim chưởng hả…
– Học ở võ đường, lâu rồi…
– Ùa….
– Đi ngủ thôi….

Nói rồi Khuê khẽ nhích người nằm nhè nhẹ xuống nệm…
– Này…
– Gì nữa…
– Tôi tắt đèn nha…
– Thì cứ tắt đi… Không sao cả…
– Ờ, mắc công cô lại ngồi bật dậy phản đối nữa… Hỏi cho chắc ăn!!
– Tôi không đến nỗi khó chịu vậy đâu… Mà này… Nằm thì đừng có lấn quá như thế chứ… Tôi còn có một góc nhiêu đây thấy không?
– Hazzz, tôi quen ngủ giường rộng rồi…
– Vậy tôi xuống đất nằm cho khỏe….
– Thôi mà… Hở tí giận… Người gì khó chịu quá!! Tôi nói đùa thôi…
– ………………..
– Nè, nhích qua bên này đi…
– Thôi khỏi.. Đủ rồi….
– Thì qua đây đi…
– Đã nói là khỏi mà.. Cô phiền quá… Ngủ đi
– Ùa… Ngủ ngon

Giường tuy ấm áp và đã đủ rộng để nằm.. Nhưng Khuê vẫn khó ngủ.. Có lẽ vì vêt thương, hoặc chỗ lạ chăng….

Hôm nay là một ngày thật dài, và thật buồn.. Cái ngày mà đám hỏi của Nhung đang diễn ra linh đình… Ùa!! Cuối cùng thì người ta cũng đã chọn lựa, chọn lựa đúng con đường theo bản năng riêng của đời người. Được làm đứa con gái ngoan của cha mẹ; lớn lên có các chàng trai đeo đuổi; rồi đến một cái ngày người con gái ấy rạng rỡ trong chiếc Soirée trắng, sánh vai cùng chồng bước vào thánh đường…

Bản thân Khuê dù muốn dù không thì vẫn phải sống… Vì những người còn lại, và vì cô muốn nhìn thấy mây trời vào buổi chiều tà, được reo hò trên ngọn đồi nhỏ khu ngoại ô khi trời lộng gió… Đôi lúc cô thấy mình mạnh mẽ lắm… Như con lốc xoáy, không sợ bất cứ điều gì.. Chỉ sợ tim mình đau… Tim đau rạn vỡ… Ôi, còn đâu sức mạnh của lốc… Những gì có thể trông thấy là một làn khói sương nhẹ bay bay…. Chỉ để biết rằng nó vẫn tồn tại….

Bao năm qua… Khuê vẫn yêu Nhung với một thứ tình thầm lặng, âm thầm, da diết không đòi hỏi một sự đáp trả.. Mà nếu Nhung đáp lại dù chỉ một phần vạn thì cô cũng thấy hạnh phúc lắm rồi… Nhưng không… Nhung luôn là người con gái lạnh lùng, thẳng thắng… Yêu ghét phân minh… Cô chẳng cần nhận một tí gì từ Khuê… Cô sợ mang nợ…

Đôi khúc Khuê tư hỏi mình có phải là món nợ trần đeo đẳng, làm khó Nhung không? Hay là ngược lại, Khuê mắc nợ Nhung đến nỗi… Người ta có ruồng rẫy, cũng không làm suy giảm đi thứ tình cảm đam mê của mình….

Lòng tự trọng của lý trí luôn tranh đấu với đôi mắt si dại từ con tim…. Nó dồn dập lắm… Thỉnh thoảng nó choảng nhau dữ dội… Khiến Khuê tủi thân mà tuôn trào nước mắt…

Nhưng cuối cùng thì Khuê nghiệm ra một điều, dù có đấu tranh tư tưởng và ân hận đến dường nào, thì cô vẫn dạt dào tình thương yêu với Nhung… Hối hận vì những gì con tim mách bảo, phủ định với hiện thực đã xảy ra để làm gì? Để đề cao cái tôi đang ngày đêm điêu đứng ư… Vô ích thôi!!! Khuê à… Dù có là kẻ thất bại, cũng dám công nhận sự thật!! Đối diện với bản thân…. Khuê là thế đó, cô thẳng thắng, yêu sâu sắc… Và không oán hận gì cả…

Hôm đám hỏi Nhung, Khuê không đến… Mà Nhung cũng chẳng mời… Dù là đúng nghĩa tình bạn từ thời đi học… Nhung nên mời Khuê.. Không lẽ Nhung sợ cô làm bậy trước buổi lễ? Nhung đánh giá cô thấp và coi nhân cách lẫn tình bạn mấy năm qua giữa hai người, không bằng một gam nào sao? Đau lắm… Khuê quên buồn bằng hương rượu Wishky xa xỉ… Bước chân vào cái quán Bar ồn ào hỗn tạp, và cô gặp Hà…

Lưng Khuê lại tiếp tục đau âm ỉ… nghiêng người, nhè nhẹ xoay về hướng khác, và thế là cô nhìn được Hà… Cô gái mới quen đang ngủ…

– “Cô này ngủ say quá… Hớ hênh nữa, đúng là không biết sợ là gì.. May mình không đến nỗi xấu xa và tham lam…. Uhm… Trông cô ta ngủ kìa… Hiền dịu như công chúa!!….. Cũng dễ thương đấy chứ!!”

——————————————-

Cái đồng hồ sinh học đã gõ nhịp đánh thức Khuê lúc năm giờ sáng, thế nhưng cô nhức nhói cả mình, không tài nào dậy nổi…
Cựa mình mãi, cô mới ngồi nhỏm dậy được… Đồng hồ trên tường điểm vào bảy giờ
– Thôi chết, trễ giờ mất!!
Khuê chạy vội vào phòng tắm… Mà cửa phòng đóng kín mít. Hà đang ở trong ấy…
– Khuê hả, tôi đang tắm…
– Nè, làm ơn ra nhanh dùm đi… Tôi trễ giờ rồi…
– Trễ giờ gì… Đi làm hả?
– Ừ…. Nhanh đi
– Trời ơi, tôi đang tắm, sao mà nhanh được… Hay là cô thay đồi ở ngoài đi
– Quần áo tôi treo ở trong ấy…
– Thì đây…
Hà thò cánh tay đưa vội quần áo cho Khuê… Cô mặc vội vàng… Chạy ra khỏi khách sạn… Và chỉ kịp nói với Hà:
– Tôi đi đây
– Khoan đã…..

Hà réo gọi, nhưng đã muộn, Khuê rời khỏi phòng rồi….
——————————————–

– Xin lỗi anh.. Em đến muộn…
– Em tên là … Quảng Trọng Minh Khuê?
– Dạ…
Khuê lí nhí đáp và quan sát ông giám đốc công ty vệ sĩ Phương Nam này… Và cô thoáng thốt lên: Ôi trời!! Giám đốc vệ sĩ mà thấp lè tè.. Người ốm o gầy mòn.. Cằm nhọn, đưa về phía trước… Trông giống một nhân vật trong truyện gì thế nhỉ.. Quên mất rồi….
– Ngày đầu tiên phỏng vấn mà trễ đến thế à!! (Lại gắt gỏng rồi)
– Dạ thưa anh, hôm qua em bị té, mình mẩy đau nhức cả đêm.. Nên sáng nay em đã dậy muộn… Anh thông cảm cho em nhé
– Thế thì em đau ở chỗ nào…
Chỉ mới nghe gã giám đốc phòng nhân sự nói vậy là Khuê sởn gai óc cả người… Ai lại sỗ sàng và nham nhở đến thế!!
– Sao anh hỏi mà em không trả lời
– Anh đang phỏng vấn em hay là hỏi thăm?
– Thì em cứ trả lời anh đi đã… – Kèm theo câu nói là giọng cười đùa cợt nhố nhăng vốn có của loại máu ba mươi lăm.
– Em… Từ lúc nghe anh hỏi thăm.. Em hết đau rồi.
– Thế à…
Hắn mất hứng, mở hồ sơ của Khuê, xem tới xem lui… Giám đốc gì kì cục, giờ này mới xem hồ sơ của ứng viên… Khuê bực lắm… Định bỏ về, nhưng cô nghĩ đến cảnh ngày mai, không lẽ bà cháu cô tiếp tục sống bằng nghề bán bánh kẹo trong xóm??
Cô im lặng, kiên nhẫn chờ đợi…
– Em… chưa có bằng đại học cao đẳng gì à
– Dạ chưa

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN