Hương Tình Yêu
Chương 3
– Thế thì tiếc nhỉ, với dáng em, làm người mẫu hoặc thư ký cho anh thì tốt hơn…
– Dạ thưa anh… Người mẫu cũng đâu cần bằng cấp Đại Học Cao Đẳng.. Riêng em thì tự thấy mình không có dáng chuẩn của người mẫu. Văn phòng thì càng không thạo. Em xin vào làm vệ sĩ ạ
– Ờ… Dĩ nhiên anh thừa biết điều ầy (ra vẻ hiểu hết tất cả)… Nhưng hiện giờ, công ty đã tuyển đủ người rồi. Hay em là thư ký văn phòng cho anh. Chịu không?
– Em không biết làm thư ký… Em thích hợp với nghề vệ sĩ… Anh làm ơn nhận em vào làm…
– Cũng được.. Nếu em biết… ngoan ngoãn… – Vừa nói hắn vừa nắm lấy tay Khuê
– Xin lỗi… Công ty này không thích hợp với em… Chào anh!! Khuê vừa hất tay gã sàm sỡ… Bước nhanh khỏi nơi ô hợp này…
Khuê cảm thấy thất vọng lắm.. Đây là công ty lớn… Không lẽ lại có một người giám đốc đạo lộ như thế!! Đời này, thật không có gì đáng để tin tưởng và hi vọng hay sao?
Điện thoại chợt reo, cắt đứt dòng than thở của Khuê:
– Alo, Khuê hả, tui nè..
– Ai vậy?
– Người tình một đêm của cô nè… Hi hi
Nghe cái giọng nói và cách cười là biết ngay cô ta…
– Này, gì mà người tình một đêm, nói nghe thấy ghê
– Hì hì… Không phải tối qua ngủ chung sao…
– Bộ nhỏ đến lớn, cô không ngủ chung với bố mẹ ư?
– Hong… Hong ngủ chung với ai hết…
– Hèn chi, suy diễn linh tinh….
– Thôi, cô đang ở đâu vậy?
– Khoan đã, làm sao mà biết số của tui dậy?
– Ai biểu sáng cô dậy trễ quá, tui hong hỏi được, cầm điện thoại cô nhá liên lạc với máy tui….
– Trời trời….
– Thôi nha, tui ko đến nỗi mất lịch sự đọc tin nhắn gì hết à…
“Cầm điện thoại người ta thì có lịch sự hả cô nương !?” – Khuê nghĩ thầm trong cơn bực mình
– Đang ở đâu vậy?
– Ở trước hiệu sách Nhân Văn đường….. Chi vậy?
– Vậy ngồi đó chờ tui nha..
– Nè…
– Tít tít..
Sao cái con nhỏ này ám mình hoài vậy ta… Bực quá đi thôi… Ám từ hôm qua cho đến hôm nay rồi…
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng cũng đang lúc rảnh rỗi buồn chán… Khuê chẳng biết đi đâu nữa… Cô đành ngồi đó ngắm trời mây xe cộ qua lại….
Một hồi lâu, mới thấy chiếc taxi dừng lại, Hà bước ra, mặc áo thun mỏng tay dài, và quần jean cụt…
– Nè, đợi lâu hong
– Không lâu vì… quá lâu… – Khuê lầu bầu
– Sorry nha, tại tui hong biết rành đường Sài gòn
– Cô từ dưới quê lên hay từ cao nguyên xuống…
– Nè, nói vậy í gì…
– Tìm tôi có chuyện gì không? – Khuê giả lơ sang chuyện khác
– Ờ… Dù sao cũng tình cờ gặp nhau, lại xảy ra vụ tối qua… Tôi rủ cô ăn bữa cơm… Được hong?
– Ờ được… Cô rủ mà, hong ăn lỗ sao!!
– Vậy đi…
Ở nhà hàng Mỹ Phú….
– Này, trong đó đắt tiền lắm… Thôi, kiếm quán bình dân được rồi…
– Bình dân ăn cho tôi bị đau bụng à… Vào đi…
Khi đã ngồi ngay ngắn vào bàn ăn sang trọng… Xung quanh bày trí các đồ gốm sứ nghệ thuật… Ăn uống mà có cảm giác như lên thiên đường…
– Nhìn gì mãi thế.. Trước giờ cô chưa vào những quán loại này sao
– Ừ, tôi chưa vào lần nào…
– Không tiền hay không thích….
– Cả hai đều đúng… Ăn ở đây phí tiền lắm…
– Nhưng ngon mà….
Khuê không nói nữa… Cô đoán người con gái mình mới quen xuất thân không tệ… Chắc là con nhà giàu, ăn chơi, tiêu tiền không tiếc….
Chậc… Thôi kệ, người ta mời, ngu sao hong ăn.. Đang đói bụng gần chít đây!!! Nhưng Khuê cũng tự nhủ lòng, nếu có tiền để vào đây, cô không thèm… Thà mua đồ ngon về nhà, cả nhà ăn vui hơn…..
Nhưng nghĩ lại… Nếu ngoại mình được vào đây ăn uống… Chắc là bà sẽ vui lắm… Phải cố gắng kiếm tiền… Khuê à….
– Nè, thức ăn lên rồi.. Ăn đi….
– Ùa ùa…
– Trời đất, sao nhiều thế….
Nhân viên phục vụ lần lượt đặt lên bàn đủ các món ngon… Canh, xào, mặn… Dành cho bữa trưa…. Cá thì to, và vàng ươm, mực còn bốc khói… Bên kia nữa… Là loại canh hầm thịt…. Với lại dĩa sườn xào chua ngọt…
– Nhiêu đây, ăn hết hong? – Khuê tròn mắt
– Hong biết, ăn đi rồi mới biết.. Hi hi… – Nhỏ Hà thì rất ư là thản nhiên
Ăn no nê rồi… đến phần trái cây… Khuê không thể bỏ thêm vào bụng nữa… Ngồi một tí, Hà hỏi:
– Lát cô có đi làm nữa hong?
– Tui á… Hong….
– ……………………
– Hồi sáng đi trễ, nên tui không được nhận….
– …………………….
– Mà cũng không phải nguyên do đó… Chậc, hong biết nói sao…
– Ờ… Nói sao thì tui nghe vậy…..
Phút chốc Khuê nhìn Hà:
– Mà cô ở đâu, không đi học sao? Rảnh rỗi đi ăn uống và chơi ở Bar vậy?
– Học gì chứ… Tui bỏ học lâu rồi…
– Trời đất, vậy có đi làm đâu hong
– Hong…. Bố mẹ tui hong cho đi làm..
Khuê trố mắt nhìn kỹ cô gái… Xinh lắm… Không phải là người ngốc nghếch, miệng mồm nhanh nhạy, không phải là kẻ khờ… Chung quy chắc tại con nhà giàu nên lười lao động thôi….
– Nói đùa hả… Bố mẹ nào hong muốn con đi làm, thành tài…
– Cô hong hiểu đâu….
– Ờ……………………..
– …………………………..
– Thôi, tui đi đây… Cám ơn cô về bữa cơm nhen… Cơm ngon lắm…
– Ủa… Khuê đi đâu?
Nói chuyện từ hôm qua đến giờ.. Mới nghe con bé này gọi tên mình…. Nghe kì kì hong quen lắm….
– Thì đi về nhà……
– Hong xin việc tiếp hả
– Thôi…. Nản rồi…. – Khuê buồn bã….
Hà nhìn Khuê, hồi lâu rồi cô chợt nói:
– Nè Khuê..
– ?
– Hay là nhân lúc chưa có việc làm… Đi với tôi
– Đi đâu chứ
– Thì đi vòng vòng… Mua sắm… Tôi hong biết gì cả, sợ lạc lắm…
– Oài… Chứ mấy bạn cô đâu?
– Bạn nào?
– Thì mấy người hôm qua, trong quá Bar ó…
– Hong phải bạn…. Tui mới quen họ thôi…
– Trời đất…………….
– Sao vậy? Tự dưng kiu trời… Kiu đất ih, cho gần…. Hi hi
– Thui đi cô nương… Tui còn nhiều việc phụ gia đình lắm…. Hong rảnh đi với cô
– Việc gì vậy…………..
– Hỏi chi, tò mò quá…..
– Coi là bạn mới hỏi… Không thích nói thì thôi vậy – Mỗi lần Hà bỉu môi là Khuê thấy mắc cười… Nhìn con nít gì đâu….
– Tui phụ ngoại tui bán tạp hóa tại nhà…..
– Ờ… Bán tạp hóa là bán gì vậy…
Khuê ngớ người với cô gái này… Người gì mà cứ như trên cung trăng xuống đất!! Cung trăng chỉ có Hằng Nga… Mà chắc hong có chị Hằng Nga nào ngốc như cô này…
– Là cái gì cũng có bán
– Cụ thể là cái gì….
– Đã nói là cái gì cũng có mà…
– Uhm… Thì tại hong biết mà…..
– ……………………………
– Vậy, nếu có tiền, cô chịu đi với tui hong…?!
– Mướn tui hả?
– Ờ… mà không phải là mướn… Thuê… Mà cũng hong… Coi như có qua có lại….
– Sao cũng đuợc….
– ???
– Có tiền là được!!
– Trời đất!! Cô ham tiền vậy sao?
– Tiền mà, chứ có phải giấy đâu cô nương. Mà cô định trả công tui thế nào?
– Năm mươi ngàn đồng một buổi… Chịu hong?
– Hơi ít đó…
– Vậy một trăm ngàn nha…
– Ai da.. Nếu tui hong chịu, cô có trả thêm nữa không?
– Ừa, trả thêm chứ… Tôi muốn là phải được – Vừa nói, cô nàng vừa vênh mặt lên, đúng điệu.. con đại gia..
– …………………………..
Không để Khuê kịp nói thêm, Hà tiếp lời:
– Nhưng càng nhiều tiền, thì điều kiện tôi đưa ra càng nhiều… Tôi muốn gì, cô phải làm hết à
– Sao giống osin quá vậy….
– Nếu cô nghĩ vậy thì chắc.. là vậy rồi… hi hi – Hà chọc quê
– Ghê quá… Cô trả tiền tôi theo giá lúc đầu được rồi… Dù thuê vệ sĩ giá vậy là rẻ đó…
– Ai cần cô làm vệ sĩ… Đi theo tui là được rồi….
– Nè, cô nói đó nha… Có chuyện gì tui khỏi ra mặt….
– Ờ, khỏi cần!!!
– Rồi, okie luôn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!