Hương Tình Yêu
Chương 4
Ngoại của Khuê đã ngoài bảy mươi tuổi, bà nhỏ người, lưng còng cằn cõi nhưng vẫn còn rất khỏe, rất tinh anh và sáng suốt…
Ngoại vất vả từ nhỏ.. Lúc ở quê, nuôi mấy cậu, mấy dì lớn lên ăn học… Rồi ai cũng có vợ có chồng, bỏ Ngoại lại căn nhà vườn, sớm chiều quanh quẩn chăm sóc chỉ còn có.. Cô Út….
Mẹ Khuê và cô Út là hai đứa con gái ngoại thương nhất nhà bởi một người thì tính tình nông nổi, thích làm giàu mà không chịu học, còn một người thì bị tật….
– “Bây, đứa nào cũng khổ – Má thương lắm”
Một ngày nọ, mẹ Khuê về, nước mắt lưng tròng, giao con gái đầu lòng của mình… Rồi bảo đi làm ăn xa… Ngoại cản không được… Ôm cháu nuôi đến lớn… Ở dưới quê, con cái làm ăn được thì không thấy mặt mũi… thăm viếng… Nhưng kể từ khi Khuê 16, 17 tuổi thì cả nhà xì xầm sợ mảnh đất vườn còn sót lại của Ngoại, Út và Khuê hưởng hết… Họ dùng áp lực, đòi cho bằng được Ngoại chia tài sản….
“Ừ…. Chia cho bây rồi, xong nợ, phần còn lại này… Tao để dành cho hai dì cháu con Út… Đừng có đứa nào bén mảng lại nữa.. Đến nhà là tao lấy chổi chà đập à..” Ngoại nói mà nước mắt lưng tròng…. Rồi ba người, diu dắt nhau lên Sài Gòn..
. Ngoại bảo là ở đó… Khuê sẽ được ăn học tới nơi tới chốn… Sẽ không như mấy cậu mấy dì của nó….
Ngoại của Khuê vì không muốn nhìn mặt mấy đứa con bất hiếu, cũng vì Khuê mà cùng cô Út lên đây… Mà đất Sài Gòn, bộ dễ sống lắm sao!!
Hai người phụ nữ buôn gánh bán bưng.. Đắp đổi qua ngày mãi, cũng nuôi được Khuê vào đại học… Đó là năm ngoái!! Những tưởng mình sẽ yên tâm học hành, có ngày nuôi ngược lại bà Ngoại và cô Út…. Nào ngờ năm đó, Không biết lạ nước lạ cái thế nào.. Ngoại bệnh nặng… Tưởng bỏ hai dì cháu rồi…
Khuê bỏ học…. Đi làm thuê, mà không bỏ cũng chẳng được… Đậu thì đã sao, tiền học phí cao chất ngất… Không kham nổi… Kiếm tiền mới là quan trọng… Lúc ấy Khuê nghĩ đơn giản, kiếm nhiều tiền rồi… Học chả muộn màng…
Việc Khuê bỏ học… hai dì cháu dấu Ngoại gần hết một năm…. Đến khi ngoại biết, đã giận đến nỗi bỏ ăn ba ngày… Rồi thì lòng thương con thương cháu cũng xoa dịu tất cả… ba người trở lại cuộc sống kiếm tiền… Đùm bọc, nương tựa lẫn nhau…
Dì Út Khuê Năm nay đã 30 tuổi… Không biết người khác nghĩ sao, chứ đối với Khuê, dì Út mình là đẹp thuộc hàng hoa khôi chứ chẳng chơi…. Nhưng vì quá lam lũ, quá khổ cực nên da đen sậm, người gầy còm và khắt khổ…Út Nhàn từ nhỏ lại có tật ở chân…
Ùa, có tật thì sao, đi không như người ta thì đã sao? Có chết thằng tây nào không?
Không chết ai cả.. Nhưng sống cũng khổ kém gì…. Khuê thương Út lắm… Thương Ngoại nữa….
Tiếng ngoại làm cắt đứt dòng suy tưởng của Khuê:
– Ngoại giọng nam, đọc vậy là hay lắm rồi đó con… Tổ cha mày, tên mày ngoại đặt chứ ai…
– Dạ… Tên ngoại đặt thì không chỗ chê… Quảng Trọng Minh Khuê… Ai nghe cũng khen hết trơn… Hi hi..
Nhìn quanh quẩn chẳng thấy Út đâu… Ngoại đoán được ý Khuê, nên trả lời:
– Út mày đi lấy hàng về rồi… Con vô bếp còn cơm ngoại để sẵn rồi đó.. Ăn gì ăn đi….
– Uhm… Ngoại à… Tiền con đi làm mấy bữa nay….
Khuê dúi cọc tiền vào túi ngoại…
– Hả, sao nhiều vậy bây… Mày làm việc gì mà nhiều tiền vậy? – Ngoại lại bắt đầu hoảng hốt lo lắng mỗi khi Khuê mang tiền hơi nhiều về vì sợ cô ra đời gặp nhiều cạm bẫy…
Biết vậy đưa ngoại từ từ… Mỗi ngày một ít…. – Khuê nghĩ thầm, rồi đáp lời Ngoại
– Trời ơi, ngoại yên tâm đi… Con hong có làm bậy bạ đâu à nha… Con làm vệ sĩ đó
– À, ngoại nhớ rồi… Hôm trước con mua hồ sơ về rồi cái điền vô phải hong con
– Dạ.. Đúng rồi Ngoại…
– Ờ, nhưng mà con gái con đứa, làm nghề đó, hỏng nên con à..
– Tạm thời thôi Ngoại.. Với lại, công việc con đam làm, giống như hướng dẫn viên du lịch vậy đó… Dắt người ta đi đó đây, là đuợc lãnh tiền…
Tuy Khuê vỗ vễ và giải thích, ngoại cô vẫn lo lắng nhiều lắm… Bà chỉ mong cô ổn định cuộc sống, không phải cực khổ lao đao như những người đàn bà trong gia đình này….
– Sao đi cả đêm qua mà hong nhắn về nhà một tiếng vậy con – Út giận dỗi
Út của Khuê dù giận ai cách mấy, giọng dì vẫn nhỏ nhẹ, ngọt ngào lạ thường. Siêng năng, nhẫn nại, điềm đạm, nhân hậu… Là những gì đẹp nhất mà Khuê cảm thấy hãnh diện về dì Út mình…
Nên những lúc như thế này, Khuê chỉ biết cười trừ, thương Út lắm… Hong muốn trả lời trả vốn gì hết….
– Dạ, tối qua khuya quá, con không gọi về nhà được…
– ……………………..
– Thôi mà, con xin lỗi.. Lần sau sẽ không có chuyện đó nữa… Nha Út!!
– Con phải hiểu là con ra ngoài, Ngoại với Út lo lắm… Tối ngủ không có được…
– Út sợ con gây chuyện với người ta như mấy lần trước phải không?
– Út chỉ sợ người ta ăn hiếp con thôi…
– Hi hi… Vậy thì Út khỏi lo đi, con lớn rồi, con không ăn hiếp ai thì người đó mừng đi… – Khuê cười tươi, khẽ cột đuôi tóc hơi rối của Út nhỏng lên… Rồi quơ cọng thun buộc lại… Cô thấy lẫn trong đám tóc đen huyền ấy đã xuất hiện sợi bạc….
Đã đến lúc, mình không phải sống vì bản thân mình nữa.. Mà vì những người mình yêu thương… Khép mi lại đi quá khứ, những gì không vui, dù muốn hay không cũng đã xảy ra… Mình phải tự tay mở trang giấy mới… tự tay điểm trang cho nó thật đẹp, thật ý nghĩa… Khuê nông nỗi của ngày xưa ơi… Hãy ngủ thật êm nhé….
Khuê thì thầm với bản thân… Cho đến khi chìm sâu vào giấc mộng…. Mà giấc mộng gì.. Sáng ra cô không thể nhớ nỗi… Dù là cảm xúc vui buồn….
– Good morning… Mày đi đâu sáng sớm vậy? – Tiếng con nhỏ Bình thánh thót kêu réo Khuê từ nhà bên…
– Đi làm chứ đi đâu…
– Hả, làm ở chỗ nào, chiện đại sự vậyị mà ko nói cho bạn bè biết hen…
– Xì.. Mày làm như hồi đó giờ tao hỏng biết đi làm vậy…
– Há há… Ai biết… Thường thì tao thấy mày có làm, mà là làm… biếng
– ………………………..
– Hỏng phải sao, đi tối ngày, để Út với Ngoại nấu cơm hong hà… – Bình liếng loáng
– Thôi mệt mày quá, để tối về tao kể cho nghe vụ phỏng vấn hum trước, cũng mày giới thiệu đó….
– Ùa ùa… Sao rồi, được nhận rồi hở…. Thôi mày, sớm mà… vô ăn xôi với tao, rồi kể nghe coi…
– Ùa….
Bình là bạn hàng xóm với Khuê từ hồi cấp b, lúc Khuê mới chuyển nhà lên Sài Gòn… Cũng nhờ gia đình Bình dắt Út đi xin chuyển trường cho Khuê được học cấp ba…
Bố mẹ của Bình là công nhân viên chức, đời sống không giàu có của ăn của để… Nhưng tương đối khá giả, và sống có nề nếp, đạo đức nữa.. Riêng Bình, tụi bạn trong xóm, cũng như Khuê, hay đặt biệt danh là Bình điệu… Vì cái tính thích ăn mặc chải chuốt, hay tạo dáng, đội nón đẹp khi đi ra đường…
Nghĩ đến cái biệt danh này… Bình luôn tức tối cô bạn hàng xóm lâu năm.. Nhỏ Khuê chứ ai, người ta kêu là Bình điệu còn đỡ, nó toàn kêu mình là.. Bình … địa…. Cái đồ cà chớn!!!
Có người bạn thích ăn mặc thời trang, yêu cái đẹp mà con nhỏ Khuê hong biết trân trọng… Mà Bình có gì đâu mà địêu quá đáng… Cô để ý, thấy trên ti vi họ mặc đồ đó đẹp, mốt… hoặc chị phát thanh viên hôm nay diện một chiếc áo thật xinh là ngày mai, cô sẽ đi shopping, mua vải về tự may….
Bình may rất giỏi và rất đẹp… Khéo tay lắm… Điểm này cô hợp với Dì Út Nhàn. Cô còn định hè rảnh sẽ nhờ dì chỉ cách thiêu tay… Kỹ thuật của Út thì khỏi phải nói rồi….
Đôi khi Bình cũng ngạc nhiên về Khuê lắm!! Khuê đẹp nhưng không phải loại rạng rỡ quốc sắc thiên hương… Gương mặt góc cạnh, đôi mày đậm và mũi cao thanh, một vẻ đẹp cá tính hay chính xác là nam tính… Khuê lại không thích chải chuốc.. Tóc thì bù xù, hôm nào hai đứa rủ nhau đi làm địu là Khuê nhăn nhó… Khó khăn lắm mới rủ được Khuê… May mà Bình nói mãi.. Khuê mới chịu để tóc dài và cột đuôi gà…
Bọn con trai trong xóm thì nể Khuê phải biết, cô học võ Cổ Truyền đến đẳng cấp gì gì đó… Bình không rành, nhưng có thể đánh bốn, năm thằng cà chớn văng ra xa… Và… Đặc biệt là vụ trong lớp đồn Khuê có tình cảm đặc biệt với Nhung…. Thật sự lúc đó Bình sờ sợ… Cảm giác kỳ cục, trái ngược với đời thường… Nhưng cô nhận thấy Khuê cư xử với mình vô cùng thân thiết và có phần thẳng thắng kiểu bạn bè lâu năm….
Ai nói gì nói…. Bình luôn bênh vực Khuê, đồng thời cô khuyên Khuê để tóc dài… Chảy chuốc bản thân hơn… Và đừng đi lại với nhỏ Nhung đó… Con nhà giàu, học giỏi, xinh đẹp rạng ngời…. Nhung được ông trời đặt ân cho tất cả mọi thứ tốt đẹp của tạo hóa.
Khuê luôn khẳng định với Bình chỉ xem Nhung là bạn thân… Cô còn giận dỗi và tự ái, khi tưởng Bình nói mình là “đồng tính”…
Thôi thì… Hi vọng nó sớm có thằng nào can đảm theo đuổi… Như thằng Vạn hồi xưa vậy, lì còn hơn củ mì mà cũng chạy mất dép với nó… – Bình hay tự nói vậy mỗi khi nghĩ đến bạn mình…
Riêng Bình đã có một người yêu lý tưởng. Với cô, anh ta hoàn hảo hơn cả… Thiên sứ tình yêu.. Anh í học trên Bình một khóa… Đi bên anh, Bình thật sự hãnh diện cùng chúng bạn. Và đặt biệt, anh ấy chỉ khen Bình đẹp chứ không chê cô địu đà…
– Xôi ngon quá ta, dù hơi nặng bụng – Khuê vừa ăn chén xôi vừa tấm tắc khen…
– Má tao nấu đó…
– Tao biết ngay mà… hi hi
– Xí, mày kể tao nghe đi.. Vụ đi phỏng vấn sao?
Nghe xong câu chuyện… Bình trố mắt ngạc nhiên… Trời đất.. Trên đời có người thổ bỉ vậy hả…
– Sao lại hông chứ…
– Mà sao mày không cho hắn một trận cho bỏ tật… Không đúng với phong cách của mày..
– Đừng có xúi dại, mày không nhớ đấy là văn phòng vệ sĩ ư… Làm như tao là Thành Long vậy…
– Ùa.. tao quên mất…..
– …………………………….
– Thui, cũng tại tao hong biết, đọc trên báo thấy đăng, mừng quá mới kiu mày nộp vô…
Tự nhiên Bình cảm thấy có lỗi với bạn, nên bùi ngùi nói những lời như ân hận…
– Trời… Sến quá nha, stop sến đi
– Để tao nghiên cứu rồi tìm việc khác, có gì hai đứa đi chung hen..
– Ùa… Đợi tao tí.. Có điện thoại
Khuê liếc vào số là biết sắp phải nghe cái giọng của con nhỏ nhí.. khó ưa
– Alo, Khuê nghe
– Nè, sao hứa dắt tui đi Suối Tiên mà giờ này chưa tới?
– Thôi, tui nghĩ lại rồi, bữa nay ngày chúa nhật, ở trỏng đông lắm.. Chen chút mệt mỏi.. Hong đi đâu
– Vậy đi đâu?
– Nghỉ một ngày ih
– Hong đuợc, Khuê cũng biết bữa nay chúa nhật mà, tự dưng kiu tui hong đi đâu là sao? Muốn… Cúp lương hả
– Nè nè… Đừng có đem đồng tiền ra dọa tui nha!! Hôm nay tui mệt. Hong đi đâu…
Nói dứt câu, Khuê bực tức cúp máy… “Cái con nhỏ đó thật quá đáng, đúng là bọn tiểu thư chỉ giỏi quăng tiền ra sai khiến người khác… Cóc thèm nữa”
– Ai làm mày bực bội dữ vậy?
– À, đâu có, một khách du lịch nhờ tao hướng dẫn… Lương tính theo giờ. Bữa nay tao làm biếng đi làm, nên nói nghỉ.
– Ùa, rồi sao?
– Mà nhỏ đó nhắc đến tiền lương, làm bực mình dễ sợ – Khuê nhăn nhó..
– Ờ, mà mày có hứa bữa nay dắt người ta đi hong đó
– Thì… Có.. Nhưng…
– Nhưng cái con khỉ…. Làm ăn uy tín đi cô nương… Mày hứa nên người ta mới nôn nóng đi tìm hiểu.. Người ta chuẩn bị cả rồi, tự dưng cái bỏ ngang cái rụp… Đồ khình
Theo đúng ngày thường, Khuê sẽ gân cổ lên cãi lý lại bạn. Nhưng giờ nghe Bình nói cũng đúng. Mình hay làm việc theo ngẫu hứng quá, chậc…. Nhưng mà lỡ nói không đi rồi… Giờ mà gọi điện lại, là mang nhục!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!