Hương Tình Yêu
Chương 5
Cái tin viết vầy:
– Tôi sorry vì có mang đồng tiền ra nói chuyện!! Thật là tui đùa không đúng lúc… Nhưng mà Khuê hứa, nên tôi mới chờ. Lần sau, Khuê đừng vội hứa gì với ai, rồi không thực hiện… Mà hãy nghĩ đến cảm nhận của người khác!!
Khuê mới nhắn lại:
– Tôi biết mình trẻ con và thất thường lắm!! Sorry Hà nha… Nếu còn muốn đi Suối Tiên, thì gật đầu một cái, Khuê dắt Hà đi liền…
Khoảng mười lăm phút sau, Hà nhắn lại:
– Ùa, tui mới vừa gật đầu cái rụp nè, thấy chưa?
– Ùa, thấy rồi, đến liền đây.
Khuê lấy xe đến đón Hà tại cổng khách sạn… Thì thấy Hà đã đợi sẵn….
– “Về khoảng này, cô ta khác với tiểu thư… Không bắt người khác đợi.. À, mà không, tại.. ham vui ấy mà”
Mới vừa nghĩ xấu Hà xong, đã nghe cô châm chọc:
– Ngủ mới dậy hả, sao tóc tai bờm xờm vậy…..
– Rối lắm hả, vậy cô có lược hong, cho tui mượn….
– Ùa có…. đây, để tui chải cho….
– Ui da, sao làm gì cũng thô bạo vậy…
– Ngồi im đi, tóc gì mà cứng ngắt hà….
Thế là Khuê phải chịu trận, ngồi im lặng chịu đựng, để Hà tỉ mỉ, gỡ rối và chải từng sợi tóc… Trước con đường tấp nập ồn ào…
Khi hai người sát lại gần nhau, trong khoảnh khắc, Khuê ngửi thấy một mùi nước hoa.. thoang thoảng từ Hà… Khuê không thích nước hoa, và cô dị ứng với mùi của hóa chất thơm này… Nhưng trong làn gió thoảng nhẹ của nắng sớm… Cái mùi nhè nhẹ, ngọt ngào đưa Khuê vào một cảm giác dần dần dễ chịu…
– “Nhỏ này thật là địu… ” – Nghĩ thế, nhưng Khuê không lấy làm khó chịu, hoặc nhăn mặt, bịt mũi như khi nghe những mùi nước hoa thông thường khác…
– Rồi, xong… Cô nhìn kiếng xe xem đuợc hong…
Khuê ngó cái mặt hớn hở của Hà rồi từ từ nhìn dung nhan!! Công nhận “cái răng cái tóc, là gốc con người” thật… Mà quan trọng là đầu nhẹ hẳn đi…
Lúc leo lên xe ngồi, Hà nói trong gió
– Hồi sáng gọi điện, Khuê mệt trong người hả?
– Ùa… hơi hơi
– Mua thuốc uống chưa
– Thôi, tui mà bịnh…Hong thích đi bác sĩ, càng không thích uống thuốc…Mà để nó tự hết
– Ờ, có khi nào nó hết.. Hơi luôn hong ta…
– Nè nè.. Sáng sớm, mún kiếm chuyện hở
– Tại nghe mà phát tức…
– Ai kiu hỏi làm chi…
– Tại thích…
– Ai kiu thích…
– Ừ, thì Hà kiu chứ ai….
Thế là cuộc đấu khẩu này kết thúc cũng là lúc một trận cãi nhau mới bắt đầu… Và suốt trên đường đi đến khu vui chơi xa xôi….
Trưa nắng chang chang… Từ mặt lộ đi vào dãy phố, rồi qua một khu sân bóng quân đội cũ là đến con đường nhỏ… Nay đang giữa mùa mưa, thời tiết lại cứ xáo trộn hẳn, mới sáng ra đã mưa tầm tã… Trưa nắng hừng hực lửa… Oi bức và khó chịu không thể tả….
Út Nhàn đi chợ trễ hơn mọi hôm… Bởi sáng mưa quá, cô đành nán lại nhà… Để ngoại Khuê ngủ trễ giấc tí… Cô không dám gọi mẹ dậy sớm mở tiệm. Mãi đến trưa gần trưa, mưa vừa ráo được tí xíu, Út vội chạy ra chợ…
Thỉnh thoảng có vài người trong xóm gặp Út, thuận miệng cười: “Út què, đi chợ hả?”
– Út ơi, sẵn ra chợ cho chị gửi mua hai trăm ngàn hành ngò nha… Nhớ nha Út què…
Họ cứ thuận miệng gọi thế… Lúc đầu, chân ướt chân ráo về đây sống.. Út Nhàn mặc cảm lắm. Từ từ chai lì với những lời nói đó, coi như câu cửa miệng của người ta… Mình què thật mà… Thiên hạ nói có thêm bớt gì cho cam..
Nắng choi chang, hay hơi nước từ hạt mưa dưới đất bốc lên làm Út thấy khó thở, ngộp ngạt lắm, nhưng cô vẫn ráng bước những bước chân nhanh hơn… Bổng Út chạm vào một người lạ… Cú chạm quá mạnh và bất ngờ, người đó mất trớn, giỏ cầm trên tay đổ nhào….
Út Nhàn luống cuốn, nhặt nhanh đồ vào giỏ cho người nọ… Khi cô ngước mặt lên thì bắt gặp cái nhíu mày của một gương mặt được trang điểm khá kỹ, đi cùng bộ veston hồng nhã lịch lãm:
– Em xin lỗi chị… Em đi nhanh quá…
–
Người đàn bà theo phản xạ đưa mắt nhìn xuống đất tìm đồ… Chị chợt dừng lại ở đôi chân Út…
Út chợt cảm thấy ngại… Trước giờ, có biết bao cặp mắt nhìn Út, nhưng nó khác lắm… Có khi họ liếc sơ rồi không để tâm, cũng có lúc họ soi mói với đôi mắt hao háo, như thể Út là vật lạ lẫm giữa cái thế giới quá đỗi bình thường…
Đôi mắt của người đàn bà này, từ chỗ giận dữ vì cú ngã.. chợt dần dần dịu lại.. Gương mặt giãn ra… Một cái nhìn đầy sự ấm áp của sự cảm thông…
– Không sao đâu em… Em… Không sao chứ? – Chị ấy nói giọng miền bắc chuẩn và rõ, to… Thể hiện một người đàn bà bản lĩnh
– Dạ, không sao…
Út định dợm bước đi tiếp… Chợt người đàn bà ấy níu khuỷ tay Út theo phản xạ:
– Em.. Em cho chị hỏi thăm.. Vậy chứ số nhà 455/203B nằm ở đâu vậy?
Thoáng nhìn số nì một hồi, Út mới nhớ đây là số của căn nhà lầu ba tầng, luôn đóng cửa im lìm.. Chủ nhà là một người đàn ông ăn mặc chải chuốc. Cứ tối là dắt cô bồ về ngủ…
– À, chị đi tới ngã ba bên kia hen… quẹo trái… đi thẳng một hồi, gặp ngã tư nhỏ của con hẻm… Chị nhìn ngay góc ngã tư, hễ thấy căn nhà nào có cây bàng to, che phủ, thì là nhà đó…
– Ôi, may quá.. Gặp được đúng người biết… Nãy giờ chị hỏi thăm mãi, ai cũng lắc đầu cả..
– Dạ…
– Thế, nhà em ở đâu, có gần đây không vậy?
– Nhà em ở gần nhà chị tìm… Chị cứ đi theo em, em chỉ luôn cho…
Người đàn bà quý phái hơi khựng lại, ngỡ ngàng nhìn thái độ niềm nỡ của Út… Rồi sau đó mỉm cười… bước theo sau.
Kể từ ngày hôm đó, Út Nhàn có thêm một hàng xóm mới, người mà cô va phải trên đường. Chị tên Hải Như, chồng chết đã ba năm, hiện chị nuôi một con gái vừa bước vào lớp một…
Từ hồi dọn sang nhà mới, dù không thoải mái và tiện nghi hơn căn cũ… Vốn là mặt tiền đường, thoáng mát.. Nhưng chị lại thấy rất nhiều sự thoải mái, yên tĩnh mình cần có… Hải như vốn là giảng viên trường đai học quốc gia ở trạm hai, Thủ Đức… Công việc nghiên cứu khoa học vốn ngốn hết thời gian rảnh rỗi của chị, cộng với việc giảng dạy trên trường… Rồi chăm sóc bé Tuyền nữa… Khiến chị mệt mỏi, stress cao độ phải tìm đến bác sĩ tâm lý chữa trị… Cuối cùng, chị quyết định nhận ít lớp hơn, rồi bán nhà mặt tiền, mua căn trong hẻm để dành một ít vốn bỏ ngân hàng trang trãi cuộc sống… Nơi đây lại yên tĩnh, không tiếng còi tiếng xe tấp nập, tiện cho việc nghiên cứu tại nhà…
Và chị thấy cảm tình với cô hàng xóm, căn nhà thấp bé, nằm xéo góc trái bên kia đường. Nhiều khi mệt mỏi, ra ban công ngoài hiên tìm chút gió… Chị để ý thấy dáng người nhỏ bé của cô ta đi từng bước chậm chạp, tay liền tay bán đồ, giở hàng.. lại đi chợ nấu cơm.. Nhưng chị cũng chưa từng bắt gặp cô ấy cáu gắt khó chịu… Của một người mệt mỏi vì làm nhiều việc…
– “Thật là tiếc cho cô ta… Đẹp người đẹp nết… Chỉ tội chân đi khập khểnh” – Chị thở dài, mông lung suy nghĩ…
Ở Suối Tiên:
Cuối cùng, sau những cuộc vui với đủ trò chơi cảm giác mạnh… Xem phim 4D rồi mua sắm, ăn hàng… đúng năm giờ chiều, Khuê mới lôi được tiểu thư “lanh chanh” ra khỏi cổng…
– Chơi chút nữa đi… Sớm mà… Tối nay có danh hài Hoài Linh diễn đó cưng…
– Đi về đi về… Tui không vễ trễ được nữa… Không muốn Ngoại với Út tui lo lắng…
– Ùa.. Vậy thì về – Hà gật đầu, mờ luôn nguyên cái mặt nuối tiếc rõ rệt….
Vượt qua khu kẹt xe vào giờ cao điểm, chạy vòng quốc lộ, hai người cùng về đến khách sạn…Hà xuống xe rồi vội nói với Khuê:
– Khoan đi đã… Tôi trả tiền công mấy bữa nay chở tôi đi…
Khuê xua tay:
– Thôi, mấy bữa nay toàn đi chơi… Tôi không lấy tiền đâu…
– Lấy đi, tôi mướn Khuê đi chứ đâu phải tự đi…
– Thì Khuê cũng thấy vui mà…
– Vậy mai mốt sao tui dám rủ đi nữa…..
– Rồi.. Giờ tui chở Khuê đi uống cafê, uống cho hết tiền rồi về… hen..
– Ùa… hi hi
– ……………………
– Mà khoan đã… Hà muốn thay đồ cho thoải mái…
– Ùa… Cũng được, thay đi, tui đứng đây chờ
– Không thay sao?
– Đồ đâu mà thay – Khuê cười
– Thì, mặc đồ của Hà đi….
– Hazzz… Toàn đồ kiểu, hong có thoải mái… Thôi Hà lên thay đi… Khuê chờ
– Uhm…. – Gật đầu xong, Hà nhìn Khuê rồi thấm í gì đó và rồi mỉm cười, đi vào khách sạn ….
Hà mặc chiếc áo thun kiểu màu đen, tay dài và cổ rộng… bên hông áo có thắc vòng một dây nơ đỏ… Đi cùng chiếc váy màu xám nhã… có nhiều tiết tấu hoa văn ấn tượng… Tóc Hà xõa phủ kính cổ sau của áo…
Thoáng nhìn vóc dáng iu kiều ấy đi ra… Khuê chợt thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường một nhịp… Quả thật… Hà biết cách làm mình đẹp hơn từ những đường nét sẵn có…
Nhưng Khuê đã kịp định thần lại… Cô mỉm cười nhẹ:
– Chà… đẹp như là đi ăn đám cưới vậy ta…
– Thích không?
– Đâu quan trọng, miễn cô thích là được…
– Cũng quan trọng lắm đó…
– Quan trọng gì vậy?
– Thôi… Không nói đâu… Giờ chở Hà đi quán nào…
– Không biết nữa… Gặp quán nào là ghé nha….
Hà lên xe, ngồi một bên, tay khẽ tựa nhẹ vào lưng Khuê… làm cô quay lại, chợt thấy tư thế ngồi của Hà:
Khuê lo lắng:
– Ngồi vậy… Có thoải mái lắm không?
– Hong thoải mái lắm…. – Hà ngập ngừng
– Vậy….?
– Có cách rồi… Như vầy thoải mái tự tin hơn nè… hi hi- Nói rồi Hà vòng tay ôm chầm lấy éo Khuê
Khuê đỏ mặt vì bất ngờ và cũng ngại ngùng trước hành động ấy:
– Này…. Vậy cũng được sao?
– Ùa… Vậy là tốt nhất rồi….. Khuê làm xe ôm mà… Xe ôm thì phải… ôm chứ sao!!
– Ở đâu có sẵn vậy trời” – Khuê chỉ thầm nghĩ vậy, không dám nói ra sợ Hà mắc cỡ hoặc quê quê mà cãi nhau…. gây chiến tranh… Đến cafe để thư giãn mà!!… “Nhẫn một tí, sóng yên bể lặng”, dặn lòng nha Khuê”
Tại Thềm Xưa…
– Nhìn Hà hoài vậy…
– Tui chợt nghĩ, đi với cô, có cảm giác giống như phim hoạt hình “tiểu thư và kẻ lang thang”
– Hi.. hi… Ờ tui cũng xem phim đó lâu rồi, hay hen…
– Ùa…
– ……………………….
– ………………………..
Nghệ sĩ dương cầm vi vu những giai điệu đầu tiên… Êm dịu ngọt ngào…. Rồi giọng ca sĩ xướng lên nhịp khúc….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!