Hương Tình Yêu
Chương 6
Khuê nâng ly cafe sữa xoay xoay nó nhẹ vòng, lời ca thật nhẹ, càng nghe càng nghĩ, lại càng thấm… Và… Không muốn nhớ gì nữa cả!!
– Đang buồn hay sao vậy? – Hà hỏi nhẹ như là cô sợ làm mất đi dòng suy tư của Khuê vậy…
– À……… – Khuê mỉm cười,chưa thể đáp lời gì ngay tức khắc..
– Không khí ở đây tĩnh lặng Khuê hen… Khác với bar hôm trước…. Nên cảm giác dễ chịu hẳn…
– Ùa……..
– ……………………..
– Mà hôm đó, Hà… mới chia tay người iu huh?
Thu Hà chợt thấy hơi lạ lạ, vì hôm nay mới nghe Khuê gọi mình bằng tên… Hong phải là chưa từng gọi… Nhưng tối nay, tên của cô được Khuê gọi một cách trìu mến, nhỏ nhẹ… Không như lúc bình thường….
– Hì hì.. Thật sự là không phải…
– Hả… Vậy là nói xạo tui hả?
Hà mỉm cười:
– Ùa… Tui xạo đó… Nên mới tiếp cận được người đang có tâm sự chứ…
– Sao biết có tâm sự hay vậy?
– Hà nhìn vào cách uống rượu.. và đôi mắt
– ???
– Cách uống của Khuê, không phải dân đi bar chuyên nghiệp… Còn đôi mắt, Hà nhìn thấy được một nỗi buồn thầm kín đã chất chứa từ lâu rồi….
Khuê khẩy cười, dường như không tin lắm…
– Mà.. Sao lại nói chuyện với tôi……….
– Thì tại tôi…. thích Khuê….
Câu trả lời làm Khuê từ chỗ giật mình… đến hơi ngượng ngùng… Cô chợt nhìn nơi khác để tránh ánh mắt Hà…
– Nè… Đừng có nghĩ bậy bạ nha….
– ……………………..
– Tôi nói là thích, chứ ko nói là iu gì đâu nhé..
– Ùa ùa… Làm hết hồn… Tạt từ “thích” đến “yêu” nó hong xa lắm…
– Xí, đừng tưởng bở nha…
– Ai noi sao tui nghe vậỵ mờ… Có tưởng gì đâu…
– …………………………
Hà im bặt…. Không biết trả lời trả vốn gì với Khuê bây giờ nữa… “Hazz.. Mình ăn trúng gì mà ngốc thế… Tự nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng… Lỡ người ta hiểu lầm thì…”
Tuy nhiên, Khuê không bỏ qua vụ nì.. mà cố tình đào sâu để chọc ghẹo..
– Mà nè… Thích tui… Nhiều không?
– Vô duyên… Hỏi chi vậy
– Thì thích thôi mà, có phải iu đâu.. Hỏi để biết..
– Ờ, ít lắm… chỉ bằng một hạt cát trên sa mạc thôi…
– Oài…. Thích mà cũng keo kiệt…. Vậy thích chi cho uổng…
– Trời ơi… quá đáng nha…. Tui thích là việc của tui… Ai cần mấy người xen vô…
– Ừa hen… Quên… hì hì – Khuê lè lưỡi chọc
– Vậy, tui hỏi ngược lại… Mấy người có thích tui hong?
– Mấy người là ai? Ở đây đông người lắm à…
– Khuê có thích tôi không?
– ………………………
– ………………………
– Không… Dữ thía mồ, ai mà thích….
– Thiệt không thích…
– Ừ, không thích
Hà xụ mặt, ngẫm nghĩ tí rồi lại hỏi tiếp:
– Vậy, lúc nãy… tui ôm eo… Hong có cảm giác gì sao
Khuê suýt tí nữa là bậc cười với sự ngây thơ của nhỏ tiểu thư này…
– Có…
– …………………….
– Thấy nhột nhột….
– Lãng nhách nha… Nhột sao chạy được đến quán..
– Như thế mới thấy được sự cố gắng “vượt lên chính mình của tui chứ.. he he
Trái với vẻ đắc thắng của Khuê, Hà buộc miệng:
– Quê thật…………….
– ……………………….. – Khuê vẫn thản nhiên cười…
– Tui quê thiệt đó nha….
– Ùa… chắc là không phải giả bộ rồi…..
– Đồ đáng ghét… Đồ khó ưa…
– ………………………
– …………………………..
– Giỡn thui mờ……… Nghiêm trọng vậy ta!!
– Thôi không nói nữa…………..
– ……………………….
– ……………………….
Không khí giữa hai người chùng xuống…. Khuê bối rối hẳn… Thật ra cô chỉ đùa thôi, chứ một người con gái dễ thương như Hà, làm sao mà Khuê ghét được… Nếu ghét, thì cô đã né tránh rồi….
Rồi chợt Khuê thấy Hà khóc….
… Làm Khuê giật nảy người… Hết cả hồn!! Cô dáo dác nhìn xung quanh, trên lầu, dưới lầu… Cả những người qua lại nữa… May mắn là quán rất lớn, ai cũng bận rộn, tập trung vào chuyện của họ… Không người nào dòm ngó vào bàn của Khuê và Hà…
– Hà ơi… Sao vậy? Tôi… quên… Khuê chỉ đùa thôi mà….
– (Vẫn im lặng, nước mắt chảy…)
– Mấy bữa nay làm bạn với Hà, Khuê thấy vui lắm… Dĩ nhiên, thích nhau mới làm bạn được!!
– Đừng có nói nữa… Hà đi rửa mặt một lát!!
Còn lại một mình… lòng Khuê hoang mang vô cùng… Và cô cũng tự trách mình thật nhiều… Nói chuyện gì mà lãng nhách thật!! Kiểu này phải giải thích và xin lỗi người ta thôi….
Một lúc sau, Hà ngồi lại bàn:
– Khuê ơi, mình về đi nhé… Hà mệt quá à… Muốn về nghỉ
– Ùa… Để gọi tính tiền đã…
– Thôi khỏi… Lúc nãy Hà lấy hóa đơn rồi….
– …………Uhm…. Vậy về thôi……….
Trên đường về khách sạn, không ai nói lời nào nữa… Khuê muốn nói gì lắm…. Nhưng nhìn sắc mặt trầm lặng của Hà, sao tự nhiên cô thấy khó mở miệng quá… Cả tuần qua làm bạn bè, hầu như điều gì cũng nói ra được, nói đủ thứ chuyện ở trên đời… Mà sao trông phút chốc cảm giác giữa hai đứa, như có một khoảng trống cứ dâng trào….
Về đến nhà, nghĩ mãi.. Khuê mới gọi điện thoại cho Hà… Gọi ba, bốn lần nhưng Hà đã khóa máy…. “Không lẽ tình bạn mới chớp nở, giờ có nguy cơ bốc hơi cả sao? Mà nếu như chỉ vì một câu nói, lại quan trọng với cô ấy đến thế ư?”
Đã một ngày trôi qua, Hà không liên lạc lại.. Khuê lại ngẫm nghĩ:
– Mình thì tệ quá rồi… Khỏi tự bào chữa nữa.. Có xem trọng tình bạn, có thật sự quan tâm người ta, nói lời động viên khi người ta buồn, hỏi han cuộc sống của người ta chưa? Chưa!!! Chưa từng.. Hình như hầu hết thời gian gặp nhau, mình toàn châm chọc và… có lẽ không trân trọng tình cảm…. Tình cảm chỉ đến từ một phía… Không lẽ mình không co chút gì đó bị cô ta cuốn hút sao?
– Hay tại hình bóng xưa quá lớn… Trùm kín lòng mình rồi chăng?
Thật ngốc nghếch… Và thật không thể lý giải nổi….
Tại quầy ăn sáng ở khu chợ:
– Ê… gà kê… Làm gì thẩn thờ cả buổi vậy…
– ……………………….
– Ờ, có chuyện phải suy nghĩ mà..
– Chuyện gì, nói tao nghe, tao làm quân sư cho….
Khuê nhếch mép:
– Có những chuyện… Muốn nói ra với người thân lắm.. Nhưng tốt nhất là không, để không đau lòng….
– Ẹc… Hôm nay tâm trạng dữ ta…
– …………………………
– Thôi mà, nói ta nghe coi…….
– Ừa… Sẽ có ngày tao nói…. Bỏ qua đi, mày với anh Kiệt, dạo này sao rồi…
– Hỏng biết nữa… – Bình nói mà miệng cử tủm tỉm…
– Xì…. Mày hỏng biết chắc tao biết hả… – Khuê nháy mắt…
– Đại khái là… Tao nghĩ, trên đời này, không ai tốt và chìu chuộng tao như ảnh… Nhưng mà…
– Nhưng sao?
– Chắc là tại tao nhạy cảm quá… Tao thấy giữa hai đứa vẫn chưa thấy khuyết điểm của nhau…
Nghe xong, Khuê cười tinh quái:
– Ực.. Vậy mày cho ảnh thấy.. hết chưa
Bình la bai bải:
– Con quỉ… Bậy bạ không hà… Tao hong dễ dãi vậy đâu…
– Tao nói thấy… là thấy… khuyết điểm chứ bộ… Đầu óc đen tối..!!
– Ai biết, nhìn mặt mày gian tà lắm… Tao ngừa trước….
– Mà khi không đang yên đang lành, đòi thấy khuyết điểm của nhau chi?
– Mày hỏng hiểu đâu, tình cảm mà êm đềm quá, hoàn hảo quá thì mai mốt, lỡ thấy điểm xấu của đối phương, hụt hẫng lắm!!
– À, ra thế….
– Còn nữa… Quen nhau lâu rồi, nhưng lúc ảnh hôn… Tao… cảm giác sao đó… Không muốn.. hôn lại…
Nhạc chuông điện thoại của Bình reo:
– Đó, mới nhắc tàu tháo…
Khuê cười, ra hiệu cho Bình bắt máy nhanh kẻo người iu nó chờ… Lòng thầm mong bạn mình … Nói ít ít, ngắn ngắn… để còn về nhà nữa… Trời như sắp chuyển mưa.. Khuê lại thấy mệt và buồn ngủ!!
——————————————
Về nhà:
– Bé cưng, coi tiệm cho Út nha….
– Hả…. Út đi đâu nữa vậy!! – Khuê ngáp dài ngáp ngắn….
– Út qua nhà hàng xóm kế bên, làm đồ ăn cho chị ấy tí xíu
Khuê nghe xong, muốn tỉnh ngủ luôn…. Cái chị hàng xóm đó, cô có gặp một lần rồi!! Từ khi dọn về đây, đã làm bạn hàng xóm thân quen với Út mình.. Lúc đầu Khuê nghĩ Út quen với chị ấy chắc để… kiếm mối mang bán được thêm hàng… Ai dè, Út với chị ta nói chuyện hợp tính, nên hay sang nhà chị chị chơi…
“Nhưng mà, chị ta là nghĩ chị ta là ai.. Mà dám để Út thân iu của mình phải đích thân qua tận nhà nấu ăn… Bộ bả không biết nấu hả.. Hay sai con bả nấu cũng được mà…”
– Bả hong làm được sao mà kêu Út con làm… – Khuê buộc miệng
– Chỉ đang bận chấm đồ án ở trường… Bé nhỏ con chỉ đi học về hong có đồ ăn… Út thấy tội nên giúp thôi mà….
Đúng lúc đó, ngoại về… Khuê không bỏ lỡ cơ hội… méc:
– Ngoại, Út qua nhà bển phụ chỉ chi cho cực khổ vậy…. – Khuê chỉ hướng căn nhà lầu của chị Hải Như
– Ờ… Ngoại thấy gia đình cổ đơn chiếc… Hay mua đồ nhà mình, hôm bữa con bé con ăn mì gói đến suy dinh dưỡng luôn..
– Ngoại ơi… nhà bả giàu mà… Phải tự biết mướn người làm về chăm chăm sóc con cái chứ, ai lại đi làm phiền người khác!! Còn nữa nha, con thấy nếu mà một mình con bả ăn, thì cho nó qua đây ăn cơm chung với nhà mình… Út đi qua nấu chi nữa!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!