Hương Tình Yêu - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Hương Tình Yêu


Chương 7


Út mới chen vào:
– Cái con nhỏ này, giúp người ta một buổi cơm mà con làm gì dữ vậy… Út đi tí xíu là về hà… Má ơi, cơm con dọn sẵn rồi… má ăn trước đi nha
Liếc nhìn Khuê, út nói:
– Con nữa, ăn cơm đi rồi ở nhà.. Đi lung tung hoài…

Út này, tự nhiên đá sang chuyện của mình… Tối nay, Khuê định… Ghé khách sạn..xem “nhỏ đó” có… bị đuổi đi chưa… Ở khách sạn xịn lâu vậy… Tiền nào chịu cho nổi không biết….

Chiều nay, Khuê giở chiêu năn nỉ với Ngoại.. Mãi đến năm giờ ba mươi chiều, Khuê mới được “giải phóng” toàn phần, vội đi xe đến khách sạn… Lười gửi xe, cô dừng ở bên hong cổng lớn ra vào, rồi nhấn số gọi Hà:

Sau vài tiếng tít chờ, giọng Hà lên tiếng:
– Khuê hả…

Khuê thở phào, cũng may cô ấy còn nhớ đến mình… Cứ tưởng là hỏi… “ai đấy?” thì chắc Khuê sẽ câm nín luôn.
– Ùa, Khuê nè… Hà có đang ở trong khách sạn không
– Có, Hà đang ở đó… Nhưng mà, cũng sắp đi công chuyện rồi..

Cùng lúc đó, Khuê nhìn qua khe cửa cổng bằng thép sáng loáng, cô nhận ra Hà đang cầm điện thoại nghe, vừa nắm tay một cô gái khác…

Họ đang tiến rất gần về phía cổng lớn… Và Khuê nhận ra cô gái đi bên cạnh Hà có gương mặt dài, tóc cắt tém cao, phù hợp với chiếc cổ cao thanh, trắng ngần… Cô ta mặc một bộ ves nâu, và đeo đôi kính mát nhìn rất mạnh mẽ và quyết rũ…
– Alo… Khuê đâu rồi… Alo…
– À… Uhm… Khuê nghe nè…
– Đang ở đâu thế?
– Giờ thì đang ở nhà…
– ………………………..
– Lâu quá không gặp cô, nên tui gọi điện hỏi thăm tin tức…
– Uhm………………….
– Vậy thôi ha… Tui còn phải đi giao hàng nữa…Bye Hà nha…
– Uhm… Bye Khuê
Khuê nhanh tay quay đầu xe lại hướng khác, rồi leo lên xe, đeo mũ bảo hiểm vào….
Qua kính chiếu hậu, Khuê thấy họ ngoắt một chiếc taxi vàng… Cô gái đi cùng Hà rất ga lăng… Tiến nhanh về cửa xe, mở ra để cô ấy ngồi vào trước…

Khuê ngẩn ngơ nhìn theo cho đến khi xe taxi ấy chỉ còn là một chấm nhỏ… Có lẽ, đó cùng là dấu chấm hết, cho một tình cảm đẹp vừa chớm nở… Trong phút chốc… cô thèm một cảm giác… cảm giác được ngửi lại mùi hương ấy.. mùi nước hoa ngây ngất, mùi hương đọng lại của ngày hôm qua!! Dù chỉ một lần cuối

Buổi tối tại nhà giảng viên Hải Như:
– Cô Út ơi!! Cô nấu ngon quá.. Mai mốt cô nấu cho con ăn nữa nha…

Con bé nhỏ xíu, lanh lợi hoạt bát có vẻ thích ăn món do Út nấu… Còn Hải Như thì vui vẻ nói:
– Ùa… Mẹ công nhận cô Út nấu ngon thật… Không thua gì nhà hàng…
– Dạ… Sao mà hơn được nhà hàng hả chị… Chắc tại hai mẹ con ăn thấy lạ miệng đó
– Chị nói thật đấy… Tuy có ba món đạm bạc đơn giản.. Nhưng gia vị rất phù hợp… Hi hi… Không hiểu sao hai mẹ con lại mê cái gia vị của cô Út làm rồi đấy nhé!!

Út Nhàn chỉ mỉm cười hiền hậu… Vì cô vốn ít nói mà… Nhiều khi Út cũng không hiểu sao người nghèo và ít học như mình, lại có thể nói chuyện, làm hàng xóm với một người giàu có và trí thức như Hải Như? Thắc mắc hoài và cuối cùng Út buộc miệng là “Chắc do có duyên sô”

Lúc đầu khi mới chuyển về, Chị Hải Như hay qua nhà mua đồ ở quầy tạp hóa… Nói chuyện qua lại rồi thấy thân thiết… Út ít nói, chuyện gì cũng để trong lòng, không chịu nói ra… Nhưng đặc biệt, khi tiếp xúc với Chị Như rồi, Út có thể nói được những gì mình suy nghĩ… Có lẽ do Như đã chủ động tâm sự cùng Út rất nhiều về cuộc sống gia đình của mình và về người chồng quá cố của cô ta…

– Chị và anh ấy lấy nhau không phải do tự hai người gặp nhau rồi yêu thương… Thưở ấy, chị khô khan lắm… Từ Bắc vào học Đại Học… Tiền chu cấp của gia đình không đủ để trang trãi mọi thứ thiết yếu của một nữ sinh viên mới lớn… Chị chỉ biết học, học và học…
– ……………………..
– Khi tốt nghiệp, chị được giữ lại trường làm công tác giảng dạy.. Và người giúp đỡ, dẫn dắt chị là thầy Hiệp… Anh ấy là ba của bé Hải Chuyên bây giờ đấy…
– Dạ… Vậy hai người yêu nhau rồi kết hôn hả chị
Nghe Út hỏi, Hải Như cười buồn, cầm ly trà uống một ngụm nhỏ… Rồi mắt lơ đãng…
– Tiếc là… Không phải vì tình em ạ!!
– ……………………….
– Con người ta, đi đến hôn nhân có nhiều nguyên nhân lắm!! Và chị đồng ý lấy anh ấy (khi anh ấy đã 40) bởi vì.. đã lỡ dại…
– ……………………..
– Chị tôn sùng và thần tượng thầy của mình lắm!! Và những địa vị, thăng tiến khác… Thầy đều ưu ái dành cho chị…
– Thế là lửa gần rơm mãi… một tối khi dự xong bữa tiệc, anh ấy chở chị về nhà…. Sau đó, đòi chị trả ơn…
– Trời………………..
– Lúc đầu chị sợ, kháng cự… Nhưng không thể, và còn kêu gào ư…Tố cáo một người đã giúp đỡ chị hơn cả người thân trong gia đình… Lo lắng đủ điều về cho chị ư… trong cơn khao khát tột cùng của anh ấy.. Chị nhắm mắt… Nằm chờ cho xong việc….
– ………………………
– Khi xong rồi… Lòng chị lúc ấy… trống rỗng và lạnh lẽo lắm… Muốn khóc, muốn hét, muốn chửi rủa lắm, nhưng không làm được….
– ………………………..
– Sau đó, anh ấy cầu hôn chị ngay…. Chị gật đầu mà lại thấy tội nghiệp cho anh… Bởi vì chị biết mình không có cảm giác yêu thương và cuộc sống gia đình sắp tới sẽ được bọc trong một chiếc mặt nạ!! Tất cả chỉ là một sự chấp nhận số phận.

Út nhìn đôi vai khẽ rung lên của người đàn bà có địa vị học thức cao ấy mà chạnh lòng… Quả thật, nỗi khổ đau của con người, chỉ chính bản thân người ấy mới cảm nhận rõ rệt nhất.. Bề ngoài có khi được che đậy bằng một mặt nạ cười nhạt nhẽo…. Khiến bất kỳ ai cũng lầm lẫn, có lẽ thế mà chúng ta luôn cần có người hiểu mình… một người đồng cảm… Có thể xoa dịu cho vết thương lòng bớt nhói bớt đau….

– Thế còn Út… Em đã từng hạnh phúc chưa?
Út Nhàn hơi ngỡ ngàng khi nghe Hải Như đề cập đến mình…. Thoáng buồn vì nghĩ đên thân phận, và cũng không biết trả lời sao nữa…

Riêng Hải Như, chợt nhận ra câu hỏi khó trả lời của mình dành cho Út… Không phải cô vô tâm hỏi vậy, mà vì trong suy nghĩ của cô… Út là một cô gái hoàn toàn khỏe mạnh, khuyết tật kia ko đáng lưu tâm…

– Ôi, chị vô ý quá… Hỏi khó Cô Út rồi!! Em đừng nghĩ gì hết nhé!!
– À… Hong sao hết chị… Tại vì em đang nghĩ đến cuộc sống hiện tại của mình… Em thấy nó cũng vui, cũng hạnh phúc lắm rồi… Nên em cũng không mong gì hơn nữa… – Út Nhàn nở nụ cười hiền hòa với Hải Như… Và Như chợt nhận ra tại sao khi cười, Út rất duyên… Bởi có hai lúm đồng tiền giữa đôi má… Nhưng do làn da dầm mưa dãi nắng.. nên đã làm cho da mặt Út sạm hơn bình thường.. Đúng là cơ cực nhuộm màu nhan sắc….

Hải Như thầm nghĩ và thấy tiếc… Tiếc cho một người con gái như đóa hoa đồng nội ấy… Và cô định có kế hoạch, làm mai Út cho đứa em họ của mình!!….

——————————————————

Đang ngồi ngoài sân, nhìn ngó mây trời buổi chiều… Mà nói thẳng là tại cúp điện.. Nên Khuê mới tự dưng lãng mạn đến thế… Cô thoáng nhớ lại chuyện hôm qua ở cổng Khách Sạn… Lòng chợt thấy xốn xang không hiểu vì nỗi gì…

– ” Mình sẽ nhớ mãi nụ cười đáng iu của cô ấy…” – Khuê ngẫm nghĩ

Ngoài cổng, Út chậm trải bước vào
– Út về rồi hả, cúp điện nóng quá hà…
– Uh… Con đi đâu chơi thì đi cho khuây khỏa đi… Út coi nhà cho..

Khuê hơi ngạc nhiên về thái độ của Út và ngẫm nghĩ: Út mình làm sao thế.. Không giống mọi lần, cô đâu được phép đi rong dễ thế.. Vậy là có gì rồi, có chuyện gì làm Út mình vui lắm hoặc… buồn lắm đây..

– Thôi, con ở nhà bảo vệ gia đình… Cúp điện, nguy hiểm lắm….
– Trời… Con nhỏ này biết lo cho nhà dữ quá ta..

Út cười tươi rói.. Vậy là không có tâm sự gì đâu… Khuê thấy yên tâm rồi.
– Mà con nè…
– Dạ?
– Hổm rày con nói làm vệ sĩ ở công ty gì đó… Sao qua nay, Út hong thấy con đi làm?
– …………………….
– Có chuyện gì hả con…..
– Dạ đâu có gì, tại vì con còn đang thử việc….. À, sắp tới… Họ mới tin tưởng giao việc cho con….
– Ờ… Út lo con đó giờ ko quen việc thôi… mà nếu có cực nhọc quá, hay nguy hiểm quá thì ở nhà phụ Út với Ngoại, đừng làm nữa…

Khuê nghe mà chạnh lòng: “Út à, làm sao con không đi làm được. Tại họ không chịu mướn con làm đúng việc thôi.. Nếu được đi làm đàng hoàng… Con phải cố gắng, làm sao để cả nhà nuôi con mãi được… Út ơi!!”

Út không nói không rằng nữa, lui khui lấy dây nhợ ra, ngồi đan lát…

Nhìn bóng dáng dì lom khom bắt chiếc nghế nhỏ ngồi làm… Dưới ánh đèn dầu heo hắt… Khuê đến, ôm lấy Út… Nước mắt cô tuôn rơi và cô lấy tay quệt nó đi.. Sợ Út biết mình khóc…
– Sao vậy con?
– Út à, con thương Út quá!!…
– Lớn rồi mà còn nhõng nhẽo quá nha..
– Hi hi..
Út cười cười, để mặc cho con bé ôm mà lòng thấy ấm áp lắm… Thời gian trôi nhanh thật… Nhớ hồi xưa, chị tư ẵm Tí Khuê giao cho má… Lúc ấy, mình mới 10 tuổi… Vui lắm, mừng lắm vì tự nhiên có một đứa cháu sẽ ở chung với mình cho đến lớn…

Thế là những ngày sau đó, với đôi chân khập khễnh.. Út Nhàn cõng cháu mình đi khắp xóm làng.. Hãnh diện với chúng bạn lắm… Bởi từ nay, Út sẽ không còn một mình thui thủi với má nữa… Còn anh chị em trong nhà thì… Nhiều khi cư xử với cô không khác người dưng…

Cô cũng không hiểu tại làm sao? Không lẽ tại cái chân… Cùng một cha, một mẹ đẻ ra cả… Cô bất hạnh, họ không thương thêm mà còn….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN