Diệu tỉnh dậy vào giữa đêm, đầu váng mắt hoa, nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để phát hiện ra mình vừa làm gì. Cô ngủ với Hùng, ngay trước đám cưới của anh và Thư.
Diệu liếc nhìn về chiếc bàn trong góc ở quán cafe, nháy mắt liên tục. Cái tên chết tiệt kia cứ mải cắm cúi vào điện thoại mà không chịu để ý đến cô gì hết. Ngược lại, anh chàng đối diện cô lại tỏ vẻ lo lắng, huơ tay trước mặt cô mấy phát để lôi kéo sự chú ý.
- Em làm sao thế? Đau mắt à? Sao cứ nháy mắt mãi vậy?
Diệu cười gượng cho có, lắc đầu.
- Vậy chúng ta đi ăn nhé? Sau đó đi xem phim, được không, dạo này có nhiều phim đang hot lắm đấy.
Diệu khẽ nhăn mặt. Thái độ của anh ta là gì vậy chứ? Vừa mới quen biết nhau chưa được một giờ đồng hồ đã rủ đi ăn với đi xem phim, làm những chuyện chỉ đôi yêu nhau mới làm, anh ta bị điên rồi hay sao? Anh ta thật là vô duyên, nói chuyện đôi ba câu cũng có thể thấy được là một người gia trưởng và chuyên quyền. Còn chẳng bằng Hùng.
Diệu dứt khoát lắc đầu. Cô đứng dậy, phũ phàng nói với anh ta.
- Xin lỗi, thật sự thì tôi không muốn đi cho lắm. Tôi cũng có bạn trai rồi, đi xem mắt chẳng qua là để làm vừa lòng mẹ thôi. Rất cảm ơn anh đã bớt chút thời gian đến đây thế này, thật là làm phiền anh quá rồi.
Diệu vội vàng cúi chào, bỏ mặc người đàn ông kia ngơ ngác ở đó, cô chạy đến chỗ của Hùng.
- Cậu làm gì mà tôi gọi không nghe?
Hùng ngẩng dậy, gãi đầu gãi tai, cười hề hề. Diệu không thể chống lại điệu cười trông có phần ngu ngốc ấy được, đành bỏ qua cho Hùng. Cả hai sắp lỡ giờ đến rạp chiếu phim, Diệu hăm hở đi trước. Đột nhiên, Hùng gọi giật lại, trông anh khá là lúng túng và ngập ngừng. - Ê này!
Diệu ngoái đầu lại, ngơ ngác chờ đợi. Nhưng mãi chẳng thấy Hùng nói gì. Anh xoắn xuýt đến mức hai tay đã vò nát gấu áo của mình.
- Có gì thì nói nhanh đi. Sắp muộn giờ chiếu phim rồi đấy.
Diệu hối thúc. Hùng thở dài thườn thượt, từ bỏ những lời mình định nói và đi theo Diệu.
- Ừ thôi, không có gì. Đi nhanh nào.
***
Hùng là bạn thân mười mấy năm của Diệu, cả hai có thể xem như là thanh mai trúc mã cũng được. Mấy người bạn thân khác giới lâu năm thường hay đùa cợt với nhau, rằng đợi đến năm ba mươi tuổi mà chưa có người yêu thì sẽ lấy nhau. Diệu và Hùng năm nay cũng đã xấp xỉ ba mươi rồi. Diệu đã yêu đương dăm ba lượt, còn Hùng thì mãi chẳng thấy mống nào. Cả hai đều đợi chờ một người tình định mệnh của mình. Chẳng hiểu sao, ngoài miệng thì luôn mắng mỏ Hùng là đồ lười biếng, không chịu đi tìm bạn gái, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy yên tâm. Cô vẫn chưa thể tưởng tượng được cái cảm giác khi mà Hùng có người yêu. Nó sẽ là gì? Cô sẽ giống như người mẹ chăm con rồi đau lòng gả đi, hay giống như chủ trại nuôi lợn đem hàng lên tải đây?
Nhưng Diệu chẳng phải đợi chờ lâu, cái thắc mắc suốt mấy năm trời của Diệu cuối cùng cũng có đáp án. Ngay ngày hôm đó, khi cô cùng anh đi xem một bộ phim kinh dị tại rạp, Hùng đã phải lòng một người con gái khác. Diệu càng không ngờ được, đó lại là Thư, bạn cùng lớp hồi cấp ba của cô và Hùng.
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Diệu là một người biết ý, tự động tìm cách tránh khỏi những cuộc gặp mặt không cần thiết, tạo cho Hùng không gian riêng. Quan điểm của cô rất rõ ràng, không chen chân vào những cuộc tình dang dở, càng không được gây bất lợi cho bạn thân của mình.
Chỉ có điều, Diệu cảm thấy không thích Thư. Cô không rõ là vì thù hằn với Thư từ thời còn đi học, hay do Thư chiếm mất Hùng, do những hành động thân mật quá mức mà Thư luôn cố tình thể hiện ngay cả khi ở nơi công cộng, hay là vì cô không quen nổi với việc không còn người bạn thân luôn bên cạnh.
***
Ngày đó cuối cùng cũng đến, Hùng gửi cho Diệu tấm thiệp cưới tận tay, thậm chí còn thuê xe đưa cô lên tận resort trên núi, nơi anh và Thư tổ chức đám cưới trong suốt ba ngày. Diệu cúi nhìn tấm thiệp cưới trong tay, những ngón tay bấm mạnh xuống giấy bìa tạo thành những vết hằn.
- Cậu không cần làm thế. Tôi có thể tự đi được mà. - Diệu nói, giọng điệu có phần uể oải. Thật ra cô không muốn đến chút nào, dù đó là đám cưới của Hùng, là hạnh phúc của Hùng.
- Nhất định phải đến đấy nhé. Ngày vui của tôi không thể thiếu cậu được.
Diệu gật đầu, dù đang thể hiện sự vui mừng trên mặt, nhưng cô lại không vui chút nào.
Hùng sẽ kết hôn, và cô sẽ cô đơn. Cảm giác trống rỗng khiến cô không chịu nổi, cả ngày cứ đờ đẫn như người mất hồn. Cứ phải đến lúc dần mất đi thì người ta mới nhận ra mình cần thứ gì đó, hay là cần một ai đó đến mức nào. Cứ phải đợi đến lúc một ai đó luôn hiện hữu thật sự biến mất khỏi cuộc đời thì mình mới nhận ra sự tồn tại của họ là quan trọng.
Nhưng đến lúc này, nhận ra điều đó thì còn có ý nghĩa gì được chứ?
***
Resort nghỉ dưỡng có đủ mọi thứ, ngay cả quán bar và những bữa tiệc thịt nướng ở ngoài vườn. Hùng đã bao trọn một căn biệt thự ở trong khu resort để tổ chức đám cưới với quy mô nhỏ.
Lúc này, đám bạn bè đang tổ chức bữa tiệc chia tay đời độc thân của Hùng ở quán bar. Tất cả đều vui vẻ, còn Diệu thì mượn cơ hội giải sầu. Cô uống rất nhiều, đến mức từ từ chìm vào cơn say lúc nào cũng không biết. Cô loáng thoáng nghe được những câu hỏi của trò chơi “nói thật hay thử thách”.
- Cậu có yêu tôi không? - Đó là câu hỏi của Hùng dành cho cô.
Diệu đờ người ra suy nghĩ một lúc, mà có lẽ không phải là cô nghĩ, đó phải là suy nghĩ của rượu, thứ khiến cô say mèm và thành thật, thứ khiến cô nghĩ đến những chuyện không đâu. Ví như, cô yêu Hùng.
Diệu choáng váng bởi chính đáp án của mình. Cô thật sự yêu người bạn thân của mình ư, muốn có anh ngay cả khi anh là hoa đã có chủ ư? Cô trở thành kẻ xấu xa, không biết điều như thế từ khi nào?
- Cậu có muốn tôi không?
Diệu bật cười với vẻ hoang mang. Hùng bất ngờ ôm lấy mặt cô, buộc cô phải tập trung vào anh. Chuyện này là thế nào? Tại sao Hùng lại hỏi cô như vậy vào cái đêm trước đám cưới của anh? Hay là Hùng cũng say rồi?
Người ta nói cô dâu và chú rể thường hay bị bùng phát cảm xúc trước đám cưới, họ sẽ đột nhiên lo sợ về tình yêu hoặc về một tương lai mới. Hùng của cô, à không, chỉ là Hùng thôi, anh đã sợ hãi đến mức dở hơi luôn rồi ư?
- Chỉ một lần thôi, cậu có thể thành thật với bản thân được không Diệu?
Hùng lặp lại một lần nữa, tông giọng trầm ấm và quyến rũ như mời gọi Diệu. Đáng ra cô nên lắc đầu thật mạnh, nhưng không hiểu sao Diệu lại trả lời anh.
- Có.
- Cảm ơn. - Hùng bật ra lời nói, đầy sự mừng rỡ và xúc động.
Dường như Hùng đã chờ khoảnh khắc này quá lâu rồi. Anh cúi xuống, hôn Diệu. Cô bất ngờ một chút, nhưng rồi cũng để yên như vậy. Dù sao, đây cũng sẽ là lần cuối cùng.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Diệu. Một hành động sai lầm khiến tất cả mọi thứ đều lệch đường ray.
Diệu tỉnh dậy vào giữa đêm, đầu váng mắt hoa, nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để phát hiện ra mình vừa làm gì. Cô ngủ với Hùng, ngay trước đám cưới của anh và Thư. Diệu sợ hãi ngồi bật dậy. Cô phải làm gì đây? Sao cô có thể để cho cảm xúc của mình đi xa đến vậy chứ?
Ngay lúc hỗn loạn thế này, Diệu chỉ nghĩ được một điều, rằng cô phải rời khỏi đây. Chỉ cần không ai biết chuyện này, ngay cả Hùng. Có lẽ, đêm qua Hùng đã say, anh tưởng nhầm cô là Thư. Chỉ cần cô im lặng là được, và cô sẽ chôn giấu chuyện này đến tận lúc chết.
Ngay khi cô vừa tròng được cái váy dây lên người, cánh cửa bật mở. Thư đứng trước cửa trong trạng thái ngỡ ngàng. Diệu bị bắt ngay tại trận. Cô không biết phải nói gì với Thư.
- Xin lỗi.
Diệu cúi đầu, chạy khỏi phòng.
***
Cứ những lúc thế này, trời nhất định phải mưa. Diệu không thể ở lại trong nhà, cũng không thể bắt xe để về. Lúc này cô mới thấy hối hận, tại sao mình lại dựa dẫm vào Hùng đến thế.
Diệu lang thang trong khu resort cả đêm, để toàn thân ướt nhẹp và lạnh ngắt. Cô nghĩ rằng nước mưa có thể rửa sạch những sai lầm mà mình đã gây ra. Nhưng đó cũng chỉ là mong muốn hão huyền.
Diệu nhận ra là mình đã buông thả và mơ màng trong suốt cuộc đời mình. Cô không thèm để ý đến những người xung quanh, và ngay cả đến tình cảm của mình, cô cũng để nó nằm yên lặng tại một xó xỉnh nào đó trong tâm trí, không đoái hoài đến. Cô nghĩ rằng nếu không làm gì thì nó vẫn sẽ ở đấy, không cần phải lo lắng gì.
Hùng đã nói “cảm ơn” với cô. Thời điểm đó, cô nên biết rằng anh đang bày tỏ tình cảm với mình chứ. Hùng vẫn luôn dành tình cảm cho cô, đó là lý do vì sao mà bao nhiêu năm qua, khi cô thay người tình đến năm lần bảy lượt, thì Hùng vẫn cứ cô đơn như vậy. Nhưng thay vì nhận ra điều đó từ sớm hơn, cô lại để anh phải chờ đợi, cuối cùng là để tuột mất anh.
Đợi chờ luôn là một việc khó khăn. Chẳng ai có thể đợi chờ cả đời.
Hùng chẳng sai khi rời khỏi cô. Chính cô mới là kẻ quá đáng và sai lầm. Hiện tại, dù có hối hận hay khóc lóc, cô cũng không níu kéo được gì nữa.
Thế nhưng cô vẫn không thể kìm nén lại được.
Diệu ngồi thụp xuống giữa đường, gào lên khóc. Nước mắt hòa lẫn cũng nước mưa khiến gương mặt và toàn thân cô ướt đầm. Diệu đờ người ra suy nghĩ một lúc, mà có lẽ không phải là cô nghĩ, đó phải là suy nghĩ của rượu, thứ khiến cô say mèm và thành thật, thứ khiến cô nghĩ đến những chuyện không đâu.
Một bóng ô chĩa về phía Diệu, ngăn cản những giọt mưa đang xối xuống người Diệu.
- Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi nhỉ?
Giọng của Hùng vang lên sau lưng Diệu. Anh ngồi xuống trước mặt cô.
- Ừ.
Diệu gật đầu, tiếc nuối và khổ sở khiến cô nghẹn ngào, không thể nói được gì. Hùng xòe tay ra trước mặt cô.
- Vậy cậu có đồng ý ở bên cạnh tôi không?
Diệu sững người. Đây đâu phải trò đùa của những chàng trai, cô gái đôi mươi tuổi. Họ đều hiểu ý của Hùng là gì. Nhưng Diệu không thể. Cô chần chừ nhìn bàn tay của Hùng, rồi lắc đầu.
- Thư thì sao?
Đàn ông luôn phóng khoáng và suy nghĩ đơn giản hơn phụ nữ cùng tuổi. Họ chỉ cần đạt được mục đích, không cần phải để ý đến những chuyện râu ria xung quanh. Nhưng phụ nữ thì không. Diệu không thể đồng ý với Hùng. Hùng đã chọn Thư như một lời giải cho bài toán tình cảm của mình, và anh sẽ phải đi đến bước cuối cùng của bài toán đó với Thư.
Tất cả đều đã trưởng thành, nếu làm sai, không ai có thể bao bọc họ nữa. Ngay cả tình yêu, thứ bị chi phối bởi cảm xúc, nhưng nó vẫn cần một quy chuẩn đạo đức.
Diệu đứng dậy. Cô cầm lấy tay Hùng.
- Cậu phải đi tiếp thôi. Tôi cũng vậy. Cả hai chúng ta đều phải sửa lại những sai lầm của mình. Đêm vừa rồi là một đêm say, chỉ như vậy thôi nhé. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta lại là bạn thân, không còn gì khác.
Hùng gật đầu. Cả hai không thể làm gì khác ngoài im lặng nhìn nhau, và cười chua xót.
Người trưởng thành phải chấp nhận từ bỏ những thứ mà họ đã bỏ lỡ, dù họ mong muốn có được đến mức nào. Mọi thứ trong đời đều không đơn giản chỉ như cục kẹo trong lọ thủy tinh, và chúng ta không phải những đứa trẻ trong lốt người đàn ông, đàn ba hai ba chục tuổi. Chúng ta không thể đòi, càng không thể mè nheo khóc lóc.
Từng chuyện xảy ra trong đời Diệu đều sẽ là bài học, có thứ rẻ mạt, có thứ đắt giá đến mức không thể định lượng, ví dụ như bỏ lỡ người mà cô yêu thương nhất. Đôi khi chúng ta phải dũng cảm mà thừa nhận sai lầm của mình. Nếu tiếp tục vì nó mà đau khổ, thì cuộc đời sẽ mãi tối tăm và không có lối thoát. Điều quan trọng là bạn học được gì từ nó, và tiếp nhận nó ra sao.