[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích - Chương 31 : TRẬN CHIẾN Ở UNICOLD
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích


Chương 31 : TRẬN CHIẾN Ở UNICOLD


Sáng hôm sau, gần như cả thánh địa đều có mặt để tiễn Yuuki và Ruka đi. Suốt hai năm qua, họ đã quen với việc nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp ấy mỗi ngày mà bây giờ các cô lại ra đi khiến họ thấy rất buồn và lưu luyến. Cả năm vị nguyên lão cũng không kềm chế được xúc động khi phải xa rời hai cô. Họ nắm chặt tay hai cô gái trẻ, dặn dò đủ điều, bịn rịn mất một lúc lâu mới để hai cô lên đường. Yuuki và Ruka cũng không khá hơn những người khác là mấy. Bình thường các cô luôn nôn nóng được ra ngoài nhưng đến lúc phải xa những con người hiền lành, tốt bụng ở đây thì các cô lại luyến tiếc không nỡ rời đi. Thế nên khi chiếc xe ngựa đã lăn bánh, hai cô vẫn còn ngoái người lại nhìn cho đến khi bóng dáng thánh địa đã bị bụi phủ mờ thì cả hai mới chịu chui vào trong. Người đánh xe nói vọng vào

– Tiểu thư! Đến chiều chúng ta sẽ đến thị trấn Infer. Nhưng tình hình chiến tranh đang căng thẳng nên tàu hỏa không chạy. Vì thế mà chúng ta phải đi bằng xe hơi về Tổng hành dinh ở Mikentori. Sẽ mất khoảng bốn ngày đấy!

– Tôi hiểu rồi! Anh cứ làm những gì nhanh nhất có thể.

– Dạ!

Kể từ lúc đó, người đánh xe chỉ im lặng cắm cúi thúc ngựa phi thật nhanh về hướng thị trấn Infer.

Quả như anh ta dự đoán, đến chiều thì cả ba đã có mặt ở thị trấn và từ đó, họ thuê một chiếc xe hơi chạy về Mikentori.

Xe chạy suốt một ngày, một đêm thì về đến thành phố Pounder, một trong những nơi từng là chiến trường của hai phe cách đây không lâu và giờ đây nó đang thuộc quyền quản lý của phe Vampire. Người tài xế cho chiếc xe chạy chậm chạp vào trong thành phố nhưng họ bị chặn lại cửa khẩu. Hai người mặc sắc phục quân đội đang yêu cầu những người trên xe bước xuống cho họ kiểm tra thì Ruka từ bên trong xe chìa ra dấu hiệu của nhà Sounen khiến cho hai người vội cúi chào cung kính và mở rộng đường cho chiếc xe chạy vào. Xe dừng lại trước một tòa biệt thự có vẻ như là tòa nhà đầu não của thành phố và một người đàn ông đang chạy từ bên trong ra. Ông ta cúi chào cung kính trước Ruka khi cô bước xuống xe.

– Tiểu thư Souen! Tôi nghe lính gác cổng báo là cô đến đây.

– Chào ông thị trưởng Masaki! Tình hình ở đây thế nào rồi?

– Một tháng trước, bọn Hunter tấn công vào đây và chiếm được thành phố nhưng với sự chỉ huy của gia tộc Senri, chúng ta đã đoạt lại được. Nhà Senri vừa rút khỏi đây vài hôm và chúng tôi đang tái thiết thành phố.

– Tôi hiểu rồi. Chúng tôi chỉ ở lại đây một đêm thôi, tôi cần phải về Mikentori gấp. Ông có thể sắp xếp giúp chúng tôi một chỗ nghỉ không? Không cần sang trọng gì cả, đơn giản thôi.

– Dạ được, mời tiểu thư đi lối này.

Ông ta vội quay người dẫn đường thì Yuuki lên tiếng

– Ruka, cậu nghỉ trước đi, tớ muốn đi một vòng xem sao đã.

Ruka gật đầu đồng ý và theo người đàn ông đi vào trong trong lúc Yuuki quay người chạy xuống phố.

***

Đi đến đâu, Yuuki cũng thấy có xác người chết đang được thu gom, những người bị thương lê bước qua những con đường. Nhác nhìn thấy một đứa trẻ đang khóc trong vòng tay mẹ bên trước một ngôi nhà, Yuuki tấp vào hỏi chuyện. Bà cho biết họ là con người và khi quân đội Hunter tấn công vào đây, họ đã xả súng vào đám đông để truy tìm Vampire. Con bà cũng bị trúng đạn nhưng vì thằng bé là con người nên không sao, còn chồng bà đã bị quân Hunter bắt lính dù ông không muốn.

Yuuki lắc đầu đầy đau lòng trước sự việc này. Cô đã được các vị nguyên lão cho biết rằng đạn Hoa hồng đẫm máu không hẳn là không có tác hại với con người. Nó không giết họ nhưng nếu viên đạn nằm trong cơ thể thì theo thời gian, nó sẽ tàn phá sức khỏe người đó. Cô bèn bảo bà mẹ cho cô xem chỗ thằng bé bị bắn và dùng sức mạnh của mình hút đạn ra. Bà mẹ há hốc miệng đầy lo sợ trước những việc Yuuki làm nhưng cô mặc kệ mà chỉ chăm chú lấy những viên đạn ra khỏi cơ thể thằng bé. Xong việc, cô mỉm cười nói rằng:

Để đạn trong người không tốt cho cậu bé. Bà hãy nhớ rằng Vampire không có ý muốn hại người. Họ chỉ muốn sống hòa bình thôi.

Nói rồi cô cho hai tay vào túi áo và bước thẳng về phía trước.

***

Khi Yuuki trở về dinh thự thì thấy Ruka đang nổi giận đùng đùng. Cô ngạc nhiên hỏi bạn

– Có việc gì sao Ruka?

– Bọn Hunter! Chúng tấn công vào đây và khi bắt được những Vampire, chúng đem họ ra làm trò mua vui.

– Tớ biết, tớ còn biết họ xả súng vào bất kỳ ai chỉ để tìm ra Vampire. Thật đáng nguyền rủa, đấy là cái mà họ gọi là thánh chiến đấy!

– Chúng là một lũ quỷ dữ! – Ruka gầm gừ

– Không hẳn đâu Ruka! Trong lực lượng của họ vẫn có những người bị bắt ép tham chiến chứ bản thân họ không hề muốn. Hơn nữa không phải Hunter nào cũng tàn ác đâu. Nếu chúng ta khéo léo làm cho những người như thế hiểu, chúng ta có thể chiêu hàng họ.

– Cậu nói đúng đấy! Thế mà tớ không nghĩ ra!

– Đi nghỉ sớm đi! Sáng mai chúng ta phải lên đường rồi. Cậu có hỏi họ xem anh Kaname đang ở đâu không?

– Anh ấy đang ở Mikentori!

Yuuki gật đầu và đi thay quần áo để lên giường ngủ. Trong giấc mơ của cô, hình ảnh những xác chết trên đường phố, những thập tự giá đóng đinh đến chết Vampire, những đứa trẻ khóc đòi cha trong những ngôi nhà, những vệt máu loang lổ trên mặt đường, trên tường tràn vào tâm trí cô khiến nó biến thành những cơn ác mộng không dứt.

***

Sáng hôm sau, họ rời khỏi Pounder và tiếp tục dừng lại ở hai thành phố khác và dĩ nhiên những gì họ từng nhìn thấy ở Pounder vẫn tiếp tục lặp lại. Tất cả những điều đó làm cho Yuuki đau lòng không thể tả và niềm tin trong cô càng vững chắc hơn.

– Trước đây ở thánh địa, tớ không nghĩ tình cảnh lại đáng sợ như thế này. Nhưng giờ tận mắt chứng kiến thì tớ càng phải kết thúc cuộc chiến này.

Ruka gật đầu đồng tình với Yuuki và kể từ đó họ im lặng cho đến lúc về đến Mikentori.

***

***

Họ về đến Mikentori lúc chiều tà và khi xe dừng trước cửa nhà thì hai cô gái lao vào trong như tên bắn. Họ đụng đầu bà quản gia ngay trước cửa.

– Bà! Anh Kaname và mọi người đâu?

– Các cậu ấy đến Unicold rồi. Sáng nay nhận được tin phe Hunter sắp tấn công vào đó là họ đi ngay.

– Cháu cám ơn bà! Chúng ta đi thôi Yuuki!

Thế là hai cô gái lại ra xe và chiếc xe nhằm thẳng hướng Unicold mà lao đi vun vút trong ráng chiều đổ dài trên con đường.

***

Trở lại với phía Kaname, họ đến Unicold lúc xế trưa và lúc này thì Rima, Seiren đang tiến hành sơ tán phụ nữ và trẻ em sang thành phố Lever chỉ để lại đàn ông trong thành phố. Ngay sau khi đến nơi, Kaname đã đứng trước toàn thành phố kêu gọi mọi người sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ thành phố quan trọng này.

Sự xuất hiện của vị thủ lĩnh tối cao đã khiến mọi người hết sức an tâm là họ sẽ chiến thắng. Tuy nhiên tình hình có vẻ bi đát hơn họ nghĩ. Lực lượng ở Unicold không nhiều như những nơi khác và tuy Kaname đã ra lệnh điều động thêm quân từ Lima sang cách đây ba ngày nhưng đáng tiếc là đến giờ họ vẫn chưa tới. Đó là chưa kể đến việc công tác sơ tán phụ nữ và trẻ em vẫn chưa hoàn thành. Và chính trong lúc đó, quân đội Hunter xuất hiện ngay trước cổng vào thành phố vào lúc xẩm tối càng khiến Kaname thêm đau đầu. Anh vội vàng ra lệnh cho Seiren đưa chuyến xe cuối cùng trở vào trong thành phố để đảm bảo an toàn, còn mình thì đích thân ra trận.

Từ phía xa, bụi tung lên mù mịt đủ để người ta biết là phe Hunter đã đến rất gần và chả mấy chốc thì tiếng động cơ xe ầm ầm vọng tới. Kaname nheo mắt nhìn thì thấy có đến hơn năm chiếc xe tải lớn đang lù lù tiến tới với tốc độ vũ bão với số lượng quân lính ước tính đến một ngàn người.

Khi đoàn quân đến trước cửa thành phố, chúng bắt loa kêu gọi người bên trong đầu hàng nếu không chúng sẽ bắt đầu tấn công. Dĩ nhiên là lực lượng Vampire không đồng ý với yêu cầu này và sau một giờ đồng hồ chờ đợi, phe Hunter bắt đầu khai chiến. Chúng cho ném một quả bom về phía cửa thành gây ra một tiếng nổ lớn nhưng cổng thành vẫn không suy suyển là mấy. Tiếp theo đó là chúng xả súng lên tường thành nhằm bắn hạ những Vampire ở trên đó. Vốn đã cảnh giác trước nên Kaname cho quân che chắn rất kỹ khiến loạt tấn công này không hiệu quả và ngay lập tức, phe Vampire trả đũa bằng những quả bóng năng lượng to lớn từ những Vampire cấp cao bắn ra và hàng loạt lựu đạn được ném từ trên cao xuống. Tuy thế, quân Hunter cũng không kém cạnh vì cũng hóa giải được phần nào cuộc tấn công này. Cứ thế hai phe giao chiến kịch liệt suốt đêm cho đến lúc tờ mờ sáng vẫn chưa ngưng chiến.

Tuy nhiên, lợi dụng lúc trời tối, một số Hunter cảm tử đã bí mật tiến về cổng thành và cho đặt những quả bom tấn hòng phá vỡ cổng thành. Đúng lúc trời vừa sáng, họ châm ngòi và hàng loạt những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên báo hiệu ngày mới vừa bắt đầu. Đợt công phá này của phe Hunter đã làm cho cánh cửa thành phố vỡ tan thành từng mảnh và phe Hunter bắt đầu lao xe vào bên trong. Nhưng rồi họ dường như bị chặn đứng lại bởi cái gì đó và buộc phải lùi ngược trở ra. Sau khi định thần thì họ phát hiện đó là đạo quân do chính Kaname lãnh đạo đang phản công. Những Vampire này sử dụng vũ khí truyền thống là móng vuốt, răng, máu và bóng năng lượng để tấn công các Hunter. Chẳng mấy chốc, mùi tanh của máu đã bốc lên nồng nặc, xác người chết la liệt trên mặt đất và bụi cũng bốc lên mù mịt cho thấy đã có những Vampire trúng đạn Hoa hồng đẫm máu.

Từ phía sau, Zero mỉm cười đắc thắng ra hiệu cho quân dạt ra hai cánh và có một nhóm người đi tới trước. Các Vampire kinh hoàng nhận ra đó là hơn một chục người phụ nữ đã được sơ tán chuyến áp cuối với sự hộ tống của thành viên nhà Loran.

– NGƯƠI ĐỊNH LÀM GÌ VẬY ZERO KIRIYU? – Kaname hét lên khi nhận ra Zero đang đứng sau lưng họ.

– Làm cái việc mà ta luôn muốn làm. Ta đã thề tận diệt hết lũ Vampire các người thì có lý gì ta sẽ tha cho bọn chúng. Ta chỉ muốn để ngươi tận mắt chứng kiến thôi.

– NGƯƠI…NGƯƠI…!

Zero cho lính của mình lên nòng súng và nhả đạn vào những người phụ nữ thì một bức tường năng lượng lớn đột ngột bao trùm lấy họ, chặn tất cả những viên đạn lại không để chúng tổn thương bất kỳ ai. Mọi người nhanh chóng nhận ra người vừa ra tay chính là Kaname. không bỏ lỡ thời cơ Kaname đang tập trung hết tâm trí và phần lớn năng lượng để duy trì bức tường chắn, Zero ra lệnh cho những tay súng đồng loạt khạc đạn về phía anh và trong tình thế đó, Kaname không còn cách nào khác là dùng thân mình hứng trọn hàng trăm viên đạn đang bắn tới. Người anh lúc này bê bết máu và trước ngực là hàng chục, hàng trăm lỗ thủng do đạn Hoa hồng đẫm máu gây nên.

– Chạy về phía sau nhanh lên! – Anh gầm gừ và những người phụ nữ vội vã chạy về phía sau lưng anh trong khi anh ngã quị xuống đất.

– HA…HA… Ta biết ngươi sẽ liều mình bảo vệ chúng mà. Ngươi là một thằng ngốc. Chỉ vì vài con đàn bà! HA…HA…HA!

– Ta lãnh đạo cuộc chiến này là để bảo vệ họ. Còn ngươi, ngươi đã biến thành một con quỷ, Zero Kiriyu ạ!

– Từ lúc ngươi đưa Yuuki đi thì ta đã biến thành quỷ rồi. – Zero nhảy xuống xe, tay lăm lăm súng và tiến đền gần Kaname

– Còn bây giờ, mau nói cho ta biết ngươi giấu Yuuki ở đâu! – Zero nắm lấy tóc Kaname, kéo anh đến gần mình và hỏi nhỏ.

– Có chết ta cũng không nói! – Kaname mỉm cười đầy vẻ khinh thường – Ngươi có tìm được cô ấy thì khi nhìn thấy ngươi bây giờ, cô ấy cũng sẽ không đến bên ngươi đâu.

– ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ VIỆC CỦA NGƯƠI! NGƯƠI CÓ NÓI KHÔNG?

Zero điên tiết lên dùng báng súng quật thật lực vào đầu của Kaname khiến anh ngã chúi xuống đất.

– Ta không nói đâu! – Kaname cất tiếng cười nhạo báng Zero một lần nữa.

– VẬY THÌ NGƯƠI CHẾT ĐI!

Zero hét lên và nhằm súng vào màng tang của Kaname mà bóp cò. Tất cả mọi người đều hết hồn trước sự việc và không kịp phản ứng gì ngoại trừ những tiếng thét từ phía sau…

– ANH KANAME!

– NGÀI KURAN!

Nhưng cũng chính trong lúc đó, một bóng đen nhào tới đá văng khẩu súng trên tay Zero đi thật xa và Zero bất ngờ bị một sức ép nào đó tống văng ngược ra phía sau hàng chục mét. Tất cả những người có mặt chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì trước mặt họ là hai cô gái tóc dài một bạch kim, một đỏ cam đang đứng án ngữ trước mặt Kaname. Và lập tức có những tiếng thốt lên:

– RUKA SOUEN !. . . YUUKI KUROSU!. . .

– Yuuki!. . . – Kaname thì thầm trong miệng.

– Yuuki!

Zero mừng rỡ gọi tên cô và lao đến gần nhưng dường như trước mặt anh là một bức màn chắn vô hình nào đó khiến anh không thể đến gần cô. Yuuki vẫn đứng đó nhưng ánh mắt cô nhìn anh lại vô cùng khác với trước đây. Cô quay sang hỏi Ruka lúc này đang đỡ Kaname dậy

– Anh ấy thế nào rồi Ruka?

– Anh ấy trúng đạn nhiều chỗ và yếu lắm rồi. Nhưng vẫn còn sống.

– Cậu đưa anh ấy vào trong và cố gắng giữ cho anh ấy an toàn đến lúc tớ xong việc ngoài này nhé!

Ruka gật đầu và choàng cánh tay Kaname qua vai mình, đỡ anh đi về phía thành phố. Thấy thế, Ichijou và Kain vội nhào tới giúp Ruka một tay.

Khi biết Kaname đã an toàn, Yuuki mới chậm rãi quay lại nhìn thẳng vào mắt Zero.

– Dùng phụ nữ để chiến thắng đối thủ, thật hèn hạ! Anh không còn là Zero mà em biết nữa.

– Em có biết anh tìm em vất vả đến thế nào không?Suốt hai năm qua em đã ở đâu?

– Ở đâu không quan trọng! Anh bây giờ không phải là chàng trai nhân hậu ngày nào mà đã biến thành một kẻ bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích.

– Em muốn nói về anh thế nào cũng được. Anh chỉ xin em đừng mê muội nữa. Kuran Kaname không sống được đâu, hắn đã trúng đạn Hoa hồng đẫm máu rồi. Em hãy quay về chính nghĩa trước khi quá muộn.

– CHÍNH NGHĨA Ư? ĐEM SINH MẠNG NGƯỜI KHÁC RA LÀM TRÒ MUA VUI, ĐỂ ĐẠT ĐƯỢC MỤC ĐÍCH CỦA MÌNH LÀ THỨ CHÍNH NGHĨA MÀ CÁC NGƯỜI RÊU RAO ĐẤY À?

– BỌN CHÚNG LÀ VAMPIRE, LÀ LOÀI QUỶ DỮ! EM BIẾT MÀ YUUKI!

– Anh dựa vào đâu mà nói rằng Vampire là loài quỷ dữ. Dựa vào những điều mà Hiệp hội Hunter nhồi vào đầu anh đấy À? Nếu anh thật sự nghĩ Vampire là loài quỷ dữ và cần phải bị tiêu diệt thì chúng ta ở thế đối đầu nhau. Tôi bây giờ cũng là một Vampire!

– KHÔNG! ANH KHÔNG BIẾT GÌ CẢ! ANH CHỈ BIẾT EM LÀ YUUKI CỦA ANH THÔI. ĐỪNG TỰ XẾP MÌNH CHUNG VỚI LŨ RÁC RƯỞI ĐÓ.

– IM ĐI! Tôi nhắc lại, tôi là một Vampire và tôi tự hào về điều đó.

– NẾU VẬY THÌ MÀY MAU CÚT XUỐNG ĐỊA NGỤC CÙNG VỚI CON QUỶ KURAN KANAME ĐI!

Một giọng thét từ phía sau lưng Zero vang lên và ngay sau đó là hàng loạt tiếng súng nổ. Zero chưa kịp phản ứng gì trước diễn biến mới nhất thì đã thấy hàng trăm viên đạn từ phía sau mình nhằm thẳng cơ thể Yuuki phóng tới.

– KHÔNG! – Zero hét lên

Nhưng lại càng bất ngờ hơn nữa khi Yuuki bất ngờ đưa tay lên trước ngực làm động tác gì đó. Và rồi mọi việc trước mắt xảy ra như một cuốn phim quay chậm. Những viên đạn vừa được bắn ra đột ngột bay chậm lại hẳn và theo chiều xoay tay của Yuuki chúng dần đứng im rồi rơi lộp bộp trên mặt đất. Yuuki quắc mắt nhìn Zero rồi ném một quả bóng năng lượng từ lòng bàn tay thẳng vào hai chiếc xe gần đó của phe Hunter.

“ẦM …!”

Hai chiếc xe vỡ tan ra hàng ngàn mảnh trước sự sửng sốt của mọi người.

– Hoặc rút quân hoặc tiếp theo sẽ là các người! – Yuuki nói hết sức nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để các Hunter rợn hết tóc gáy.

Ngay lập tức không ai bảo ai, chúng vội vàng rút quân ngay trước cả khi Zero ra lệnh. Phần Zero, mắt vẫn còn chưa hết bàng hoàng trước những gì vừa xảy ra, anh quay người đi sau khi để lại một câu

– Việc này chưa xong đâu Yuuki ạ!

***

END CHAP 31

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN