Khi Vong Ma Là Người Yêu
Phần 14
Khi Vong Ma Là Người Yêu
Tác giả : Huyền Trần
Thuhuyen Tran
#14
Lấy chân tôi đẩy đẩy lay anh dậy. Ngủ gì say dữ! Anh quay lại miệng còn nhọp nhẹp nhai , nước miếng kéo thành sợi. Nhìn mà thấy gớm!
Tắt nguồn điện thoại tôi vùi dưới gối. Xa xa vang đâu đây tiếng gà gáy , chẳng quan tâm là mấy giờ nữa. Tôi ôm mền chìm vào giấc ngủ!
…..
Tiếng chổi tre xoạt xoạt quét dưới nền đất. Tôi trở mình , khua tay dưới gối bấm mở điện thoại.
“5h30 rồi à? Chắc má đang quét sân. Má dậy sớm thế! ”
Trước khi bước xuống giường tôi không quên nhá máy cho Thắm.
Không khí sáng sớm dễ chịu thiệt ! Tôi đứng chỗ hiên hít thở tập thể dục .
Má tay cầm cái giá hót rác nhìn tôi :
– Dậy rồi hả con. Có hột gà má nấu á! Lát mấy đứa ăn nha!
– Dạ. Sao má dậy sớm vậy!
– Ừa. Má lo đồ cúng, chút còn qua ông Tám ..
Tôi tới gần :
– Má.! Sang lấy sớ thì má qua cũng được, chút con qua nhà Hương rồi ra nơi Hương an nghỉ nữa.
Má kéo tay tôi kéo đi vào bếp đưa mắt xung quanh nói nhỏ :
– Sang ông Tám coi giùm..má là má thấy có gì đó..
Hồi hôm nhìn con Thắm thế nào ra con Hương..làm má bạt hồn bạt vía.
Tôi vỗ vai má trấn an :
– Chắc tối nhìn nhầm thôi à. Chút nữa con và Thắm đi cùng má.
– Ừa. Lên nhà đi, má chạy ra chợ mua ít đồ.
Nói xong má vô dắt xe, cầm theo cái giỏ đạp ra chợ. Tôi đi lên nhà , trên bàn có đĩa hột gà còn nóng , cả bình trà cũng vậy. Ba tôi chắc đi đâu rồi! Tôi ngó gian buồng nhưng không thấy. Chỗ tủ cũ gần cửa sổ cái áo trắng mà Thắm nhìn ra bóng trắng không đầu móc lên còn nguyên đấy !
Hihi về nhà đã quá! Ngủ dậy đã có cái ăn liền!
– Sáng sớm tiết trời dễ chịu anh nhở!
Nghe thấy tiếng Thắm tôi quay lại :
– Em thức rồi hả ? Sau lúc đó có ngủ ngon hông?
– Dạ.! Em ngủ ngon..nằm cạnh bác gái an tâm hihi.
– Có hột gà má anh mới nấu á! Cùng ăn sáng ha.!
Ngồi bóc hột gà đưa cho Thắm, chợt nhớ những tin nhắn đêm qua tôi nóng lòng vô cùng..
Tiếng lóc cóc xe , má tôi đi chợ mua về bao nhiêu là thứ. Buộc chất bao tải chằng đằng sau.
Má dựng xe vô tường gọi :
– Mấy đứa ra phụ má một tay nè !
Tôi với Thắm chạy ra , ở quê nhà nào cũng cúng đúng này nên làm cỗ chẳng ai mời ai cả. Thấy Thắm đang lặt rau, tôi quay sang má :
– Má với bạn con lo đồ nha, con chạy qua bác Sáu xem ba có ở bển không?
Má đứng lên đi ra chuồng gà nói ới :
– Sớm ba con với bác Sáu đi câu. Chắc về tới bây giờ à!
– Dạ! Để con chạy qua bển.
– Ơ. Thế không giữ giùm má con gà.?
– Má nói Thắm giữ nha má! Hihi
Tôi cười rồi chạy đi, ra tới giàn mướp , chống lại cái cổng đổ lên tạm tôi lấy điện thoại bấm gọi số lạ đêm qua.
Chuông đổ một hồi có người bắt máy, là tiếng đàn ông :
– Alô!
Tôi hít sâu thở mạnh rồi đáp :
-Alô ! Dạ cho hỏi anh là .. đêm qua số máy này nhắn tin cho máy em!
– Đêm qua á? Không ,tôi không nhắn cho ai hết?
– Em có lưu ở đây. Phiền anh coi lại mục tin nhắn giùm.. Vì..nội dung nói chuyện này là giữa em và một người đã mất..
– Gì? Nói ghê vậy ? Rồi ! Chờ xíu tôi coi xong tôi điện lại!
– Dạ. Cảm ơn anh!
Tôi tính cúp máy thì đầu dây bên kia hỏi :
– Đợi đã! Mà em đang ở đâu?
Tôi đáp :
– Dạ ! Em đang ở Vĩnh Long. Còn anh?
– Uầy! Vĩnh Long hả? Tôi ở Cà Mau! Ờ chờ xíu hen. Tôi coi lại tin nhắn!
– Dạ!
Tôi tắt máy, trong lòng như lửa đốt. Đúng là số máy đó nhắn tin nhưng giọng điệu lại là của Hương! Đầu óc tôi rối bù , không hiểu chuyện này là sao nữa?
Tôi đi thật nhanh sang nhà ông Sáu, trên tay vẫn cầm điện thoại chờ cuộc gọi xác nhận lại. Qua giặng tre già đã ngả màu.. Tôi nhìn lên trên những cành tre cao vút thẳng, không có nhẽ nào có cành gẫy nằm chắn ngang đêm qua cũng là do Hương?
Rì rào..
Có cơn gió thoáng qua sau suy nghĩ của tôi.. Mặt trời đã lên quá ngọn tre , bóng hình tôi in dài ..lấy chân tôi đá đá chính cái bóng của mình..chợt nhớ tới có lần tôi đã đi đâu đó cùng Hương cũng có đèn điện nhưng lại không có bóng dưới đường. Đúng rồi! Lúc đó chúng tôi cùng mặc áo màu trắng! Mà đi đâu nhỉ? Ôi sao tôi lại không nhớ ra cơ chứ?
Chuông điện thoại reo lên, tôi vội bấm :
– Dạ ! Em nghe!
Đầu dây bên kia giọng người đàn ông vừa nãy vang lên :
– Tôi thiệt không hiểu nổi. Trong mục thư gửi đi có hai tin nhắn gửi cho em. Rõ là tôi không viết, thậm chí tôi còn không biết số này của ai..
Nghe anh nói một hồi tôi mới đáp:
– Bởi vậy em mới bán tính bán nghi. Cũng không hiểu nổi.! Có điều.. Dòng tin nhắn đó la cuộc nói chuyện giữa em và người yêu..nhưng cô ấy đã mất cách đây một tuần !
Người đàn ông nói trong điện thoại run giọng :
– Trời đất ơi ! Sao mà tin nổi đây trời! Được rồi..tôi ở gần ngôi chùa..tôi lên đó hỏi sư thầy coi sao.!
Tôi đầu dây bên này lau mồ hôi giọng nghẹn không kém :
– Dạ. Có gì phiền anh liên lạc với em..
– Ờ rồi..vậy thôi nhen. Tới giờ tôi vô làm không trễ mất!
Tôi cất điện thoại đi, mồ hôi ra như tắm. Giặng tre có gió thổi qua vẫn nghe tiếng rì rào. Sang gần tới nhà ông Sáu thì gặp ba tôi đi về :
– Làng gì mà mồ hôi nhễ nhại vậy bay?
Tôi cười cười :
– Con chạy bộ..lắm mồ hôi quá ba.
– Ờ..nè nhìn nè, ba với ông Sáu được mẻ cá nè !
Nói rồi ba giớ tấm lưới buộc chụm bên trong rất nhiều cá!
Tôi vỗ tay nhảy lên:
– Oa thích quá ba! Vậy mà hồi sớm chả gọi con?
– Gọi dậy sao nổi. Hai anh em bay ngáy như sấm trời. Ba không ngủ được mới dậy á! Thôi đi về ba còn phụ má làm cỗ.
Tôi mang lưới cá rồi cùng ba đi về. Lâu lắm hai ba con không đi cùng như này! Câu chuyện nói tới là luôn dặn dò tôi có một mình ở thành phố ..
Má và Thắm cũng đã chuẩn bị xong. Để đó cho ba ở nhà xếp đồ. Tôi, má với Thắm đi sang ông Tám. Tới gần kệ thờ má hạ xuống lấy cơi trầu cau đã thắp nhang bỏ vào giỏ.
Nay cúng rằm có khác, nhà ông Sáu đông người tới thế! Tôi với má cùng Thắm vừa tới cổng ,đàn chó trong nhà lao ra cắn dữ dội. Ông Sáu la thế nào chúng cũng không im. Khi chúng tôi vô đến sân ,đàn chó cứ đứng chỗ cột cổng mà gầm gừ.
Ông Sáu nhìn má tôi:
– Chị và các cháu vô nhà đi! Có vong theo..tà khí quá.!
Nói rồi ông lắc đầu bước đi trước. Tôi ngoái nhìn ra ngoài cổng , đàn chó vẫn chu gầm gừ dữ tợn lên không trung.
Vô nhà, má tôi lấy trong giỏ cơi trầu đặt lên đĩa mà ông Sáu đã để sẵn. Bổ trái cau làm tư , ông cau mày :
– Nhà này về lễ tạ tổ tiên nha.!
Má tôi ngạc nhiên :
– Là sao ông Sáu?
– Nhờ có tổ tiên linh thiêng ..nếu không hôm nay là tuần đầu của cháu Kiên chị à!
Má tôi sững người quay sang tôi rồi gật đầu :
– Đúng..đúng vậy ông Sáu ơi hic hic
Ông Sáu chậm rãi lấy ra cỗ bài tây nháo lên bảy lần, sau ấy đưa ra nói với tôi :
– Con rút một lá bất kì !
Tôi run run giơ tay rút một lá, ông ra hiệu tôi úp xuống đẩy qua bên ông. Tôi làm theo mà hồi hộp đến nín thở.
Ông lại nháo chín lần rồi đưa cho Thắm . Thắm cũng rút một lá làm giống tôi.
Nhấc hai lá bài lên cùng lúc ông Sáu nhìn chúng tôi , như có điều khó hiểu ông hỏi tôi :
– Con đã biết và gặp thầy rồi phải hông?
Tôi gật đầu đáp nhẹ :
– Dạ.
– Dù là thế nhưng cũng cần gặp một người nữa..
Tôi ngạc nhiên :
– Gặp người nữa là sao hả ông Sáu?
Ông Sáu trầm ngâm :
– Chiều nay ta sẽ dẫn con tới đó.
Tôi vội vàng :
– Chiều con lên lại thành phố … Con..
Ông Sáu bỏ cỗ bài xuống nhìn tôi chằm chằm :
– Việc gấp cần làm ngay lúc này! Con hãy suy nghĩ. Nếu đồng ý thì đầu giờ chiều qua ông. Còn không..thì..có xảy ra chuyện gì đừng có trách ông không nói.
Tôi cúi xuống im lặng.. Run lên bần bật..
Ting Ting
Máy điện thoại trong túi rung lên..dù đang nói chuyện với ông Sáu nhưng chẳng hiểu sao tôi lại lấy ra coi.
” Là số máy lạ đêm qua nhắn tới..”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!