Khi Vong Ma Là Người Yêu - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
330


Khi Vong Ma Là Người Yêu


Phần 15


Khi Vong Ma Là Người Yêu
Tác giả : Huyền Trần
Thuhuyen Tran

#15

Tôi run rẩy mở đọc, dòng tin nhắn trắng không một chữ viết. Mông lung không biết tin này có phải chủ nhân đích thị của nó gửi hay không? Tôi cất điện thoại cũng là lúc má tôi hỏi :

– Con có chuyện gì vậy ?

Tôi ấp úng :

– Dạ..không có gì đâu má!

Tôi nói rồi cúi xuống .Ông Tám rót chén trà đưa về phía tôi :

– Con uống miếng nước đi! Có phải con có chuyện thắc mắc chưa có lời giải đúng không?

Uống miếng nước mà suýt nữa tôi sặc, sao ông đoán trúng vậy?
Tôi khẽ gật đầu:

– Dạ. Con..

– Được rồi! Có gì đầu giờ chiều qua cùng ông tới một nơi..nơi đó con có thể nói!

– Dạ..con..

– Ông không ép , con về suy nghĩ..ông đợi tới đúng 2h . Sau giờ ấy nếu muốn đi sẽ phải lui lại tới hôm sau.!

Nói rồi ông Tám gói lại cơi trầu trái cau vừa mới bổ đưa cho má :

– Chị mang về theo dõi từ bây giờ cho tới ngày mai ,nếu lõi cau có mùi thiu thối thì mang đến đây lại. Còn không thì khỏi cần!

Má cuống quýt đỡ lấy :

– Ông Tám ! Mong ông giúp gia đình tôi, thằng Kiên có chuyện gì tôi không sống nổi!

Ông Tám xua tay :

– Chị bình tĩnh, bản thân tôi cũng không giúp được còn tùy thuộc vào cháu. Thôi hai má con với cháu gái về đi.

Chúng tôi chào ông Tám ra về. Đã có mấy người ở bên ngoài chờ lấy tờ sớ. Ra tới cổng, đàn chó vẫn đứng ở đó nhe răng gừ gừ.
Vừa đi má vừa hối :

– Tụi bay xem thu xếp ở thêm bữa nữa. Chiều đi sang ông Tám nha.!

Tôi chưa kịp nói gì thì Thắm đã lên tiếng:

– Dạ. Chút nữa con gọi về trường bác ạ. Con nghĩ mình nên giải quyết việc này..mong cho Hương được siêu thoát.!

Tôi cũng nói ngay sau đấy :

– Con cũng quyết định ở lại thêm một bữa má à!

– Ừa đi rồi về sớm. Hẹn đầu giờ chiều đó !

– Dạ!

……

Về tới nhà , lấy xe đạp chúng tôi sang thôn bên. Chở Thắm phía sau tôi lại nhớ ngày trước tôi và Hương cùng nhau như vầy. Mỗi sáng tôi tới đón Hương đi học ..kỉ niệm chợt ùa về! Tôi thấy cay cay sống mũi. Qua cánh đồng lúa xanh mướt , qua cầu nối giữa hai thôn một xíu chúng tôi đã đến nhà Hương .
Ba của Hương đang cắt tỉa mấy chậu cảnh nghe tiếng xe đạp ngó ra, tôi chào lớn:

– Bác ạ. Con Kiên đây! Con qua thắp cho em nén nhang.

– Kiên đó hả? Vô nhà đi con! Ơ Thắm! Con cũng về hả?

Thắm cười gật đầu :

Da. Nay con mới có dịp về ..Bác cho con thắp nén nhang cho Hương nha !

Bác chỉnh thế cây kiểng lần nữa rồi cùng chúng tôi cùng đi vô .Nhà có chó đẻ mà nó không cắn sủa mà chỉ ngườm ngườm chốc chốc liếc lên nhìn rồi lại cúi liếm liếm đàn chó con.

Bước qua bậc thềm cửa ..tôi thấy lành lạnh. Trên nắp tủ ly ,di ảnh của Hương ở đó. Lấy gói bánh trong rọ mà má để đấy.. Tôi và Thắm lại gần , bật hộp quẹt châm nhang. Tôi một cây, Thắm một cây chúng tôi cài lên . Trong di ảnh Hương cười thật tươi.. Nụ cười này..

Phụp Phụp.
Phừng Phừng!

Hai cây nhang vừa cài lên vụt bốc lửa nguồn nguộn cuộn lên. Cả tôi và Thắm đều giật mình lùi lại.
Ba của Hương đang pha trà cũng giật mình bật đứng dậy. Lần đầu tiên chứng kiến như vậy ai cũng sợ sệt, chẳng biết làm gì nữa! Cứ đứng trơ ra nhìn bát nhang cháy. Ánh lửa rọi vô di ảnh ,khuôn mặt Hương trông dữ tợn vô cùng. Nơi miệng xinh kia cười như có hai răng nanh dài nhọn xuống tận cằm..
Sau một lúc như nhớ ra , bác lấy điện thoại gọi cho ông Tám. Không biết ổng nói gì. Bác cúp máy ngồi xuống bàn pha nốt ấm nước dở khi nãy, quay sang tôi :

– Biết là điềm báo nhưng chẳng thể làm gì. Các cháu uống nước đi.!

– Dạ.

Không gian im lặng …
Một lúc sau ấy lửa cháy nhỏ dần nhỏ dần. Bát nhang còn trơ trọi, tàn cháy rơi xuống phủ xung quanh nắp tủ , nham nhở trên di ảnh..
Yên lặng quá !
Tôi mở lời xua đi không khí đó :

– Bác..chút nữa cháu muốn ra thăm nơi Hương an nghỉ.

Bác gật đầu :

– Ừ. Để bác đưa ra !

Uống hụm nước tôi hỏi bác :

– Lý do gì mà Hương làm vậy hả bác? Rồi gia đình còn giấu không cho cháu biết..

Bác buồn bã lắc đầu :

– Bác cũng không rõ, chỉ biết nó viết giấy nên gia đình ..
Nó dại dột quá! Chọn cái chết đau đớn không toàn thây!

Tôi đến bên cạnh ngồi sụp xuống nắm tay :

– Bác.. Chẳng lẽ một chút lý do, tất cả mọi người không biết hay sao?

Bác nhìn tôi rơm rớm :

– Bộ nhìn bác giống nói dối cháu lắm hả.? Bác mất con bác còn muốn hỏi điều đó đến ngàn lần ” lý do là gì”.

Tôi lắng nghe từng câu nói.. Tâm can rối bời.! Không biết tìm đâu ra nguyên do khiến Hương có hành động như vậy. Tôi thấy Thắm đứng trước di ảnh của Hương nói điều gì ấy rồi dùng tay mình vun những tàn cháy rơi vãi vô cho gọn. Chợt nhớ tới bìa thư bác bảo vệ gởi ,vội lấy ra chắp tay khấn :

” – Hương ! Tấm lòng của bác bảo vệ ở trường.. Em sống khôn thác thiêng phù hộ cho mọi người và nói cho anh biết..tại sao.. ”

Tôi khấn xong,,,hồi hộp chờ tin nhắn điện thoại hi vọng số máy lạ kia sẽ gửi tới tin nhắn của Hương..
Đột nhiên mây đen kéo đến, gió thổi mỗi lúc một mạnh ,cây cối ở ngoài vườn xào xạc lá rụng xuống bay xô vào hiên nhà cuốn vô lại thành một chụm. Tôi đi ra nhìn ” có lẽ sắp mưa..như thế này sao tôi ra bãi tha ma được cơ chứ” ! Thở dài tôi nhìn đồng hồ , còn vài tiềng nữa là tới 2h chiều. Ngẫm nghĩ tôi nói với bác :

– Bác..bây giờ bác có thể dẫn cháu ra chỗ Hương không ạ? Chiều cháu lên lại thành phố ..

Tôi chưa nói hết câu, bác đã đứng dậy :

– Ừa..trời coi vậy chớ khó mưa lắm! Bác đưa tụi bay đi.

– Dạ.! Tụi con cảm ơn bác !

Chúng tôi đi theo bác ra nơi an nghỉ của Hương. Mây đen kéo đến khiến cho bầu trời trở nên tối mịt.! Mới ban sáng mà như đã xế chiều..gió từng cơn rin rít qua những bụi cây tạo nên âm vang u ám .Đi trên đường chốc chốc tôi để tay lên túi quần xem có rung tin nhắn đến không nhưng tuyệt nhiên không có!
Bãi tha ma này của xã, ngày còn nhỏ tôi hay ra thả trâu thả bò ở gần đó, cứ thấy có đám ma lại chạy ra coi. Chẳng sợ đâu! Lâu rồi không biết có khác lúc trước không? Hihi tôi khùng thiệt chớ! Có người mất đem chôn là khác rồi! Tự nghĩ tự nói tôi giật mình bởi tiếng của bác :

– Tới rồi mấy đứa!

Tôi theo hướng tay chỉ, phía trước là con đường dài hun hút.. Ủa! Mà lối đi này sao quen quá! Mờ mờ xa tít ..
Tôi đập tay vào đầu mình .. ” Cố nhớ đi Kiên”

Bác xuống xe đạp dắt bộ nói với tôi:

– Chúng ta vô đây trước nha!

Tôi và Thắm cùng gật đầu :

– Dạ.!

Bác đi vô một miếu nhỏ bên phía tay trái chúng tôi đứng, bên ngoài có tượng canh giữ khuôn mặt dữ dằn, trên tay ông ta là thanh sắt chống xuống đất.
Bác chậm rãi nói :

– Xã mới xây miếu tượng đó cháu. Như là người cai quản bãi tha ma này. Muốn vô thắm người thân thì phải vô đây trình trước!

Tôi nhìn bức tượng ,rồi đáp:

– Vậy ạ? Lúc cháu ở nhà chưa thấy có!

Bác không đáp mà vô miếu châm nhang, đốt chút vàng mã cung kính chắp tay .
Nhìn bức tượng..quen quá! Như tôi đã gặp ở đâu đó?
“A.. A..đúng rồi..! Có lần tôi và Nội còn nói chuyện với ông ta!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN