Khi Vong Ma Là Người Yêu - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
330


Khi Vong Ma Là Người Yêu


Phần 16


Khi Vong Ma Là Người Yêu
Tác giả : Huyền Trần
Thuhuyen Tran

#16

Chính là ông ta đây mà! Khuôn mặt dữ dằn này khiến tôi sợ đến mức cứ úp sau Nội.
Tôi đặt tay mình lên thanh sắt đang chống xuống đất..một luồng khí lạnh bỗng chạy dọc sống lưng. Khẽ rùng mình tôi đi tới gần nơi ba của Hương đang đứng. Trong gian miếu nhỏ có tượng vị quan đội mũ ngồi ngay chính giữa nhìn ra ngoài. Hướng đôi mắt vẽ ấy như chằm chằm vào tôi vậy! Không thể nhầm lẫn được , đúng là vị quan này còn hỏi tôi đi xuống đây với ai? …
Không lẽ tôi đã từng xuống dưới âm phủ ? Những hình ảnh tự trôi về trong suy nghĩ của tôi rất rõ . Tôi nhớ Nội đưa tôi ra xe còn vẫy chào lúc xe chuyển bánh.

– Bác xong rồi, chúng ta đi sang dãy kia nha !

Tiếng nói cất lên rất nhẹ nhưng tôi cũng giật mình thon thót :

– Dạ.

Bác vỗ vai tôi :

– Gì mà giật nảy thế? Hôm rồi bác cũng nói với Hương. Thôi thì lúc còn sống thì thương nhau bây giờ âm dương cách biệt, cháu coi có người tâm đầu ý hợp nào nên tìm hiểu..

Tôi gãi đầu :

– Dạ. Chuyện đó để sau đi ạ..

– Ừ. Là bác nói vậy. Cho cháu khỏi nghĩ này nghĩ nọ.

Bác nói mà mặt rầu rầu dắt xe đạp đi lên trước , tôi và Thắm đi theo sau . Ra tới cổng chính đi thành hình vòng tròn quanh cây sala là quẹo vô dãy thứ nhất của bãi tha ma này . Tôi nhìn tứ phía..con đường này tôi..tôi..đã đến đây cùng với Hương!

Ôi..đầu tôi đau quá!
Để xe dựa vô người tôi lấy hai tay ôm đầu mình ..ôm thật chặt!
Có ai đấy ở ngay sau lưng tôi thì thầm :

– Gắng lên thằng út..!

Tôi xoay người đổ cả chiếc xe đạp mà hốt hoảng :

” Ai vậy” ? ” Ai vậy”?

Thắm chạy lại thở hổn hển bám người tôi :

– Anh có sao hông? Mặt mày tím tái quá!

Tôi hít thở đều đáp :

– Anh..không sao..chắc bị trúng gió.!

Ba của Hương cũng dắt xe đi lại về phía tôi :

– Cháu ổn không? Hay chúng ta quay về, bữa khác ra !

Tôi vội vã đáp :

– Dạ. Cháu đi được. Hổng có sau đâu bác! Đi mình đi đi nha !

Dựng xe đạp tôi vội dắt bộ nhanh đi trước . Thắm và bác ánh mắt nhìn tôi chừng rất khó hiểu. “Haiz..đến tôi đây còn chẳng hiểu nữa là..”

Vừa đi tôi vừa nhìn sang hai bên, nhũng ngôi mộ có tấm bia ghi rõ họ tên, năm sinh và địa chỉ của người đã mất. Những tấm bia này tôi cũng đã nhìn thấy ở đâu rồi..chăm chú tôi quan sát ..

Cứ thế tôi đi lố lên trên , tiếng của bác gọi giật giọng :

– Hương ở đây nè cháu, đi quá rồi!

– Dạ. !
” Đúng thật là đã không biết đường mà lại đi đầu ”

Tôi quay xe lại… Có chút gió phả vào mặt nửa nóng nửa lạnh. Quệt tay áo lau , giọt mồ hôi vô mắt cay xót quá khiến mắt tôi nhoà đi.
Cùng với con đường thẳng kia dưới bầu trời mây đen tối mịt .. Có bóng trắng tóc dài giơ tay vẫy tôi .. Cố quẹt lau để nhìn cho rõ nhưng càng cố thì bóng trắng ấy mờ mờ ảo ảo. Tôi bắt đầu bước đi.. Xa xa có ánh sáng chập chờn, tiếng nói cười khúch khích của nhóm người chụm nhau lại, họ vây quanh bên những thùng hàng chất cao như núi! Vang vọng đâu đây giọng nói quen thuộc ngọt ngào : ” Người nhà gửi xuống đó anh! Khi nào anh ở đây cũng được nhận như này hihi vui lắm! ”

Cái bóng trắng kia lừ lừ đi tới, mái tóc dài xoã che kín mặt. Nó chẳng chịu vén lên để nhìn mà cứ ngước ngước sau nhũng kẽ hở tóc ấy là len lén. Trên tay cầm vật gì dài lắm..đó đưa lên cao.. Ơ..không lẽ nó muốn oánh tôi? Má ơi..tôi phản xả tính nhấc xe đạp lên đỡ thì..một bóng người cao lớn dang tay chắn đẩy người tôi lại.

Tai tôi lúc này như bị ù đi, chỉ nghe thấy tiếng ong võ vè . Khó chịu thiệt! Dựng chống chân tôi gãi gãi.. Bên kia dáng người cao lớn kia nói gì đó rất gay gắt .. Rất nhanh sau đấy cái bóng trắng mờ dần mờ dần rồi biến mất ..
Dáng người cao lớn kia quay lại. Ông ta chống tay nhìn tôi mặt hằm hằm. Tôi ngã ngửa: ” Ổng có phải là tượng hôm lên lầu nhà bà Năm tôi..tôi..đã thấy hay không? ”

– Này anh làm gì mà lề mề vậy? Em với bác đợi anh nãy giờ !

Thắm hỏi làm tôi vội nhìn chỗ khác :

– Ờ anh..anh chắc bị trúng gió thiệt..

– Có ổn không? Em đưa anh về nghen!

– Ra chỗ Hương rồi về..

Thắm đỡ tôi, vờ như đang bệnh tôi bước đi thật chậm. Tôi nhìn sang chỗ khi nãy, có dáng người cao lớn nhưng không thấy ông ta đâu cả!
……

Đứng trước bia mộ của Hương , đúng là phải xuống một bậc gạch mới chạm tới bát nhang. Bậc gạch này mà tôi đã bị hẫng chân té xuống đây sao? Không lẽ mọi thứ đều có linh hồn?
Ngồi xuống bên cạnh Hương, tay tôi chạm vào em..em nằm đấy cô đơn lạnh lẽo quá! Ước gì em đừng có suy nghĩ dại dột.. Hay tại tôi! Tôi chưa quan tâm đến em nhiều ,không chia sẻ cùng em?
“Hương ơi “!

Tôi đã khóc khi gọi tên em!

Bác kéo tôi đứng lên:

– Rồi.! Giờ đi về nào! Ở đây bác lại khóc theo bây giờ!

Tôi đứng dậy lau nước mắt, nghẹn không nói được gì. Dắt xe theo bác về tâm trạng vẫn còn xúc động! Tới cổng chính tôi quay lại..sau lưng tôi trở về là con đường dài hun hút!

…….

Tin .. Tin.. Tin..

Tiếng còi xe chở gỗ đi qua , rõ là tôi thấy chằng buộc cẩn thận nhưng chẳng hiểu tại sao khi vượt lên quá chỗ tôi rồi bỗng có đoạn gỗ bằng gang tay chợt rớt xuống lăn lốc..
Tôi la lên vội thắng lại nhảy ra kéo Thắm .Mất đà chúng tôi ngã xuống ruộng, người lấm lem nhèm nhẹp. Trên đường đất khúc gỗ kia chèn qua xe đạp rồi dừng lại ở rìa ruộng bên kia. Lái xe và ba của Hương cùng chạy tới.

Tài xế hốt hoảng :

– Anh chị có sao không? Tôi xin lỗi!

Tôi và Thắm từ dưới ruộng đi lên :

– May không sao! Anh chở gỗ nguy hiểm quá!

– Tôi giằng rất kĩ, chẳng hiểu sao lại rớt hic hic. Mong anh chị thông cảm..tôi tôi xin trả tiền cái xe hỏng.!

Ba của Hương nói với tôi và Thắm:

– Cũng may không ai bị thương. Cứ theo ý anh tài đi mấy đứa!
Cả anh tài nữa lần sau chú ý nha!

Anh tài rối rít :
– Con cảm ơn chú, cảm ơn anh chị!
……

Anh tài đi rồi tôi nói với bác :

– Bác về trước đi ạ. Tụi con đẩy xe về sau. Tối có thời gian con ghé.!

– Bác nghĩ cháu lên thành phố chứ?

Biêt lỡ miệng nên tôi vội đáp:

– Cháu tính lên mà ..lâu không về nên ở thêm môt vài bữa bác ạ.!

– Ừ vậy bác về trước, tốt qua bác nha, qua bác ăn canh rau đắng!

Ba của Hương lên xe đi về, trời bắt đầu có hạt mưa tôi và Thắm đẩy chiếc xe méo hết quãng đường khá dài mới tới nhà. Ba má tôi đang chờ chờ cơm, các chị gái lo cúng rằm bên gia đình chồng không về. Còn anh Hậu và tôi chưa lấy vợ nên cũng làm nũng ba má lắm.!

Tôi thay bộ đồ lấm lem ,thắp nhang cho tổ tiên rồi giải thích chuyện chiếc xe đạp trở nên méo mó cho ba má nghe . Ba và anh Hậu nói tôi may mắn chứ đoạn gỗ đó rớt trúng người là tôi và Thắm đi toi rồi. Còn má thì giục tôi ăn cho lẹ để sang nhà ông Tám nữa.
Xong công việc tôi và Thắm vội đi qua đấy cho kịp giờ. Ông Tám nói nếu sau 2h sẽ lui lại sang ngày hôm sau , trễ thêm lúc nào tôi lo lúc đấy.
….

Tới nhà ông lúc này là 2h thiếu 5 phút. Cửa cổng khoá nên tôi đứng ngoài gọi :

– Ông Tám, ông Tám tụi con tới rồi.!

Đàn chó trong sân chu chéo rú gầm gừ chạy lao vô cổng rầm rầm. Trong nhà tiếng ông Tám cất lên :

– Ở đó đợi ông ra đi liền nghe!

– Dạ.!

Đúng 2h ông Tám đi ra.. Lúc ông mở cổng ,cả đàn chó ấy không một con nào cắn. Chúng nhìn lên khoảng không rồi quay vô hiên nhà nằm.
Ông Tám đi trước, trên tay khoác cái giỏ màu nâu, chúng tôi lặng lẽ đi theo sau..
Đến bến sông, tất cả chúng tôi lên đò.. Người lái đò miệt mài khua rẽ dòng nước.. Bông điên điển trổ vàng óng đẹp quá! Tôi và Thắm lắng chìm trong bức tranh thiên nhiên mộc mạc mà không để ý tới trên đò ông Tám đang làm gì với giỏ xách màu nâu kia…

Có lẽ rất lâu sau đó ông Tám mới mở lời :

– Chúng ta tới nơi rồi!

Tôi nhìn lên : ” Hồng Phúc Tự ” một ngôi chùa cổ kính. Hồi còn nhỏ tôi hay theo Nội tới đây ..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN