Khi Vong Ma Là Người Yêu - Phần 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
317


Khi Vong Ma Là Người Yêu


Phần 17


Khi Vong Ma Là Người Yêu
Tác giả : Huyền Trần
Thuhuyen Tran

#17

Tôi và Thắm vẫn đi sau ông Tám..có lẽ rất lâu rồi tôi mới đi đến chùa.. Ở đây khá rộng gian chính nằm ở giữa có tượng phật Di Đà rất lớn. Hai bên cạnh chắc là nơi tu tập của các thầy.. Cảm giác nhẹ bẫng tôi cúi nhặt chiếc lá rớt xuống sân. Thắm cũng cúi nhặt chiếc lá như thế !Khung cảnh yên bình quá, tôi cứ mải miết ngắm nhìn không hay biết có chú tiểu nhỏ đứng đó từ khi nào :

– A di đà Phật! Mời mọi người vô trong, thầy đang đợi ạ!

Tiếng ông Tám đáp :
– Cảm ơn chú tiểu ! A di đà Phật.

Chú tiểu gật đầu rồi bước quay đi.

Tới gian phòng cuối , chú tiểu gõ cửa:

– Thưa thầy! Họ tới rồi ạ!

Bên trong vọng ra tiếng sư thầy:

– Con mời họ vô !

– Dạ!

Chú tiểu nhỏ khẽ đẩy cánh cửa ra quay sang nói :

– Mời mọi người !

Chúng tôi đi vô trong, vị sư thầy già ngồi tay đếm chuỗi hạt gật đầu :

– Ông Tám và hai con ngồi đi!

Ông Tám lên tiếng :
– Thầy..

– Bình tĩnh , tụi nhỏ nghỉ một chút, ta thấy rồi!

Sư thầy rót chén trà đưa cho tôi và Thắm :

– Uống miếng nước rồi chúng ta nói chuyện nghe!

Tôi đỡ ly trà :

– Dạ. Con cảm ơn thầy. !

Sau câu nói ấy, tất cả yên lặng. Ngoài trời vẫn âm u như đã về chiều muộn . Mưa được vài hạt lại ngưng , gió man mác dễ chịu thiệt.

Ting Ting..

Tiếng tin nhắn đến khiến tôi giật bắn mình xíu đổ ly trà. Tôi nhìn sư thầy, thầy ra dấu nói tôi cứ mở đọc. Lấy điện thoại ra, tôi run run..lại là số điện thoại lạ hôm rồi :

” Anh tìm thầy để bắt em? Hahaha đừng có hòng” !

Tôi vội đưa cho sư thầy , thầy nhìn tin nhắn rồi nhìn tôi :

– Con đã nhận những tin như này bao lâu rồi?

Tôi ngập ngừng :

– Dạ..từ hôm xưa thầy à.. Tin nhắn con vẫn lưu ..thậm chí con còn gọi lại chủ nhân của số điện thoại này ở tận Cà Mau. Con không quen biết anh ta.!

– Ta hiểu rồi!

Tôi lo lắng hỏi :

– Vậy con có cần gọi lại cho số máy kia nữa không ? Ảnh cũng nói sẽ lên ngôi chùa gần nhà để nhờ thầy à!

Sư thầy nhấp miếng nước ,lắc đầu :

– Có gọi hỏi thì anh ta cũng không biết là tại sao! Vì đây là tà ma đã mượn điện thoại để nhắn tin. Có điều nhiều tà liệm oán hờn quá nhưng…

Tôi rối cả lên :

– Nhưng sao, sao hả thầy?

Ông Tám ngồi bên cạnh bám tay tôi :

– Cháu bình tĩnh nghe thầy nói.!

Tôi cúi xuống vò tay vào nhau, trong lòng như lửa đốt..
Một lát sư thầy lên tiếng :

– Nhưng nhược điểm của tà ma này là .. ” yêu” . Oán hờn nhiều quá khắc biến vong ma thành quỷ . Vì trên người con có hộ mạng nên mới may mắn.Cả cô gái kia cũng vậy!

Tôi gật đầu lia lịa :

– Sao thầy biết ạ? Con đâu có nói với ai.!

Tôi nói rồi tháo nút áo trên kéo hình tượng của cái dây đang đeo trên cổ ra. Sư thầy nhìn một hồi rồi chậm rãi :

– Hộ mệnh này của người Hoa, pháp thuật cao ma quỷ không thể gây hại được. Ta..ta..cần coi thứ mà cô gái bên cạnh con đang giữ.

Thầy nói rồi nhìn sang Thắm.!
Gói rất kĩ trong khăn tay, Thắm đưa cho sư Thầy :

– Con giữ cái này thầy à.

Đỡ lấy sư Thầy mở thứ đó lật đi lật lại rồi nói:

– Đúng là pháp thuật rất cao nhưng theo thầy ta nên dùng nhược điểm của tà ma này!

Tôi thấy khó hiểu :

– Pháp thuật cao không được hả thầy?

Sư thầy nhìn tôi:

– Lúc con làm theo họ có nói gì không?

– Dạ có..mục đích là khiến vong ma ghen nhiều lên..khi ấy mới dễ quy phục.

Sư thầy gật đầu :

– Đúng rồi! Ta sẽ giải thích cho con hiểu. Khi vong ma càng biểu lộ ghen tuông ra ngoài thì sức mạnh sẽ suy yếu đi. Đến một lúc cạn kiệt sức lực thì pháp thuật cao siêu này lập tức thâu tóm được. Khi không phải là tự nguyện đến một lúc nào đó phục hồi được sức mạnh thì dã tâm sẽ càng lớn. Nên con có muốn làm theo cách của ta một lần?

Nghe sư thầy nói tôi cũng thấy có lý. Tuy không hiểu lắm về thế giới bên kia nhưng sau lần nhớ lại Hương có ý định kéo tôi đi theo may nhờ có Nội giúp chứ nếu không làm gì tôi có thể ngồi đây như này được. Tôi quay sang ông Tám, ổng nói nhỏ:

– Tùy thuộc vào cháu quyết định vì khi đồng ý chúng ta cần làm là ‘”thoát xác'”!

Tôi tròn mắt :

– Thoát xác ạ?

– Ừa. Nên suy nghĩ ,có câu trả lời thì cháu nói với sư thầy. Linh hồn của cháu sẽ đi gặp tà ma kia..

– Cháu..

Ông Tám vỗ vỗ vai tôi :

– Cháu cần quyết định nhanh. Để càng lâu, tà khí cành mạnh khi đó chúng ta, sẽ gặp khó khăn.

Thắm lay người tôi :

– Đồng ý đi anh.! Như vậy sẽ tốt cho Hương. Đừng để Hương biến thành quỷ dữ!

Tôi vội vàng nói với sư thầy :

– Thầy giúp con!

Sư thầy đi tới chỗ tủ kính nhỏ lấy ra ba vòng hạt :

– Vòng hạt này ta đã dâng lên Đức Phật tụng niệm trong 30 ngày. Mỗi con hãy đeo một chiếc vào tay mình.
Cái còn lại ta cất trong túi áo nâu khi con thoát khỏi xác của mình. Nếu thu phục được tà ma kia thì lấy đeo vô cho nó!

Tôi không hiểu nếu để vòng trong túi áo nâu tôi mặc khi thoát xác thì khi gặp Hương sao mà có chứ. Tôi chỉ thoát linh hồn thôi mà.. Nghĩ vậy tôi hỏi :

– Thưa thầy! Đến lúc ấy, chiếc vòng vẫn trong túi áo thì..sao con lấy đeo cho Hương được ạ?

Sư thầy khẽ cười :

– Con yên tâm.! Khi ấy ắt sẽ có. Chỉ cần con thuyết phục được tà ma kia thôi.

– Dạ , con sẽ gắng hết sức.! Giờ con sẽ bắt đầu phải từ đâu ?

Sư thầy ngồi xuống ghế, đưa cho tôi cô hai miếng vải màu đỏ , nhìn đồng hồ :

– Đúng 12h đêm nay chúng ta bắt đầu. Hiện tại hai con vẫn mang hộ mệnh của người Hoa bên mình, tay thì đeo vòng hạt của ta. Còn hai mảnh vải màu đỏ đây là kết nối âm dương. Trong trường hợp tà ma ương bướng thì ta sẽ gọi con về lại thể xác .

Tôi chạm vào mảnh vải đỏ, chỉ là tấm vải bình thường mà sao lại gọi được linh hồn về? Tôi đang suy nghĩ thì tiếng của sư thầy cất lên :

– Tấm vải này ta đưa cho con sau. Giờ cầm tờ giấy này về con đọc bằng mắt chớ có nhẩm thành lời nhen.

Tôi nhận lấy tờ giấy sư thầy đưa ,đọc qua nội dung là những lời thuyết phục Hương đến với cửa Phật..

……

Ông Tám với tôi và Thắm chào sư thầy ra về. Chú tiểu nhỏ tiễn chúng tôi ra tận ngoài. Lên đò đi hết đám bông điên điển là tới đường đất thôn tôi. Như đã hẹn 10h đêm tôi và Thắm có mặt tại bến đò. Tối nay chúng tôi sang nhà Hương cùng ăn cơm canh rau đắng như lúc sáng ba của Hương nói.

Chúng tôi về tới giặng tre đã thấy má đứng đó ,tôi giơ tay gọi:

– Má. Tụi con về rồi!

– Lâu dữ! Làm má lo quá trời à? Thế nào ?nói má nghe!

– Dạ ,không đáng lo lắm. ! Tối con qua nhà Hương ăn cơm. Đêm nay con lên chùa ngủ má nha.

– Trời đất. Về mà đi suốt vậy hả? Thôi vô ăn xíu với ba má rồi hẵng đi

Tôi và Thắm vô ăn chút cơm sớm với ba má ,lo xếp chút đồ chuẩn bị cho đêm nay!

Qua nhà Hương , mùi canh rau đắng trong bếp thấy thấy thơm lừng ! Tôi lại nhớ ngày trước mỗi lần sang là Hương lại nấu món này đãi tôi. Hai đưa vui vẻ lắm..!

– Vô nhà đi các cháu!
Tiếng bác gái khiến tôi bừng suy nghĩ :

– Dạ. Con vô liền ạ !

Bên mâm cơm thiếu vắng Hương .. Nhâm nhi lon bia, câu trò câu chuyện cũng đến 9h..
Chào tạm biệt hai bác Tôi và Thắm đứng trước di ảnh của Hương một chút rồi ra về.

Ra cổng vừa lúc anh Hậu đi xe tới :

– Lên xe đi hai đứa. Ra tiệm café bạn anh uống xíu rồi anh đưa ra bến đò .

Tôi ái ngại đáp :

– Em có lon bia mà muốn xỉn quá! Giờ uống cafe vô chắc bẹp mất .

– Lo gì? Ra đấy ngồi hóng mát cũng được. Đi leo lên!

Chúng tôi ra ngoài đường chính chỗ bữa hổm xe khách dừng vô . Tiệm cafe bạn của anh Hậu ở gần đấy. Tôi với Thắm ngồi một bàn mỗi người mỗi suy nghĩ riêng. Mở tờ giấy sư thầy đưa.. Tôi cần thuộc nội dung trong đây..nhưng không biết khi gặp Hương tôi sẽ bắt đầu như nào? Liệu em có nghe theo lời tôi hay không?
Nhìn một lúc mà mắt tôi mỏi quá..chỉ muốn nằm xuống ngủ thôi. Cố gượng gượng tôi hối anh Hậu đưa ra bến đò, trễ thế này không biết ai còn chịu đưa đò muộn..?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN