Hẹn Ước Một Kiếp - Chương 4: Hẹn ước ba tháng sau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Hẹn Ước Một Kiếp


Chương 4: Hẹn ước ba tháng sau


Sau khi tiệc hội ở Nhạn Yên tửu quán kết thúc, nàng và hắn vì muốn ăn mừng khúc cầm phổ nên cùng nhau đi dạo một vòng quanh trấn xem có bao nhiêu là thú vui kì lạ gì nữa không

“Lãnh đại hiệp không biết huynh thường ngày có sở thích gì nhỉ?” Nàng đi cùng với hắn không biết từ lúc nào đã thật sự xem mình là một nữ nhi yếu đuối. Đến nói chuyện cũng có thể nhẹ nhàng đến vậy…

“Tại hạ sao… Chính là thưởng trà, luận kiếm, đánh cờ, chơi đàn một số thú vui tiêu khiến mà thôi haha đã để Mi Nhi cô nương chê cười rồi. À phải rồi cô nương nói nhà của mình ở Lâm Châu vậy không biết khi nào cô trở về nhà đây?” Lãnh Thiên Nhai đáp trả một cách rất nhu hòa đến âm thanh cũng khiến người khác cảm thấy ấm lòng. Nàng quay mặt sang nhìn hắn, hắn đúng là một nam tử rất tốt! Thật không ngờ loại tiểu nhân bỉ ổi như Nam Cung Chính lại có thể dạy dỗ một đệ tử tốt như hắn!

Lúc này nàng mới có phần bối rối trả lời câu hỏi của hắn

“Thật ra… Mi Nhi bây giờ có nhà nhưng không thể về!”

“Cô nương có ngại nói rõ một chút với Lãnh mổ được chứ?”

“Ta… thật ra gia phụ ta muốn ép ta lấy một nam ta mà ta vốn chưa gặp lần nào. Một người ta còn chưa gặp đừng nói hắn tốt hay xấu, không có tình cảm sao có thể lấy chứ. Huynh nói đúng không?” Nàng chìa môi một chút trong lúc không biết trả lời hắn như thế nào thì bất chợt ra một câu chuyện thật hay. Nàng khẽ mỉm cười trong lòng

“Không sai cô nương nói đúng không thể lấy một người mình không có tình cảm. Nhưng không lẽ cô nương dự định nay đây mai đó như thế mãi sao? Ha ha cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc thế này, đến cả mĩ nữ xinh đẹp nhất mà trước kia ta từng gặp cũng không qua được cô. Tại sao cô không thử tìm một người tốt để gả chứ?”

“Người tốt? Người hợp với mỹ nhãn của ta trên đời này e là rất khó. Lãnh công tử không biết người có thể thu nhận Mi Nhi đi theo người không. Hiện tại Mi Nhi thật sự không còn nơi để nương thân… Mi Nhi muốn đi theo huynh một thời gian sau đó mới tính tiếp, có được không?” Nàng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, vô cùng nhỏ nhẹ nói ra đề nghị.

Lúc này nàng và hắn bốn mắt giao nhau, Lãnh Thiên Nhai lúc này hắn cũng không biết phải thế nào. Trước giờ hắn cũng không muốn mang theo một nữ nhi bên mình. Nhưng không hiểu sao lúc này hắn không thể từ chối. “Được”

“Vậy là huynh đồng ý rồi sao! Tốt quá ta có nơi nương tựa rồi, nhân một ngày tốt như vậy ta muốn cùng huynh kết bái bằng hữu. Không biết huynh có đồng ý không?”

“Tất nhiên là được” Hắn vui vẻ nhận lời

Lúc này nàng kéo hắn đi mua một tĩnh rượu lớn, sau đó dẫn theo hắn đến một bãi cỏ ở ngoại thành. Chủ yếu bởi vì nàng không thể để hắn biết võ công của nàng nên đành phải đóng vai nữ tử yếu đuối trước mặt hắn, để hắn dùng khinh công đưa nàng đi

Vừa tới nơi, lúc hắn vừa tính buông nàng ra không biết vì nguyên do gì lúc này nàng nhìn hắn như người mất hồn, vừa lúc xem ngã xuống liền được hắn đỡ lấy ôm nàng vào trong lòng

“A a xin lỗi cô nương Lãnh mỗ không có ý mạo phạm vừa rồi chỉ muốn đỡ lấy cô hoàn toàn không có ý gì khác” Hắn ôm nàng được mấy giây sau đó giống như hoàn hồn, xem nàng như một món đồ lập tức buông ta

Nhìn thấy thái độ của hắn nàng không khỏi bật cười, gật đầu nhẹ, tựa tiếu phi tiêu nhìn hắn “Huynh không cần phải như thế ta biết huynh là một nam tử tốt. Nếu không hôm qua nhất định không cứu ta khỏi tay tên sở khanh kia”

“Cô nương hiểu là tốt rồi, haiza đêm nay rượu ngon đã có lại ngay dịp trăng rằm. Nếu chỉ uống rượu không đúng là quá buồn tẻ, biết như thế vừa rồi ta đã xin Lâm lão tiền bối cổ cầm kia rồi. Haha” Lãnh Thiên Nhai hào sảng cầm một vò rượu lớn húp vài ngụm rồi nhìn lên trời có vẻ tiếc nuối

“Hay là như thế đi ta với huynh hẹn ước thế này đi. Ta sẽ thổi sáo còn huynh sẽ đánh đàn, hai người chúng ta tự tìm cho nhau cầm tiêu cho chính mình sau đó học thuộc khúc nhạc. Hẹn ba tháng sau vào ngày này tối hôm nay tại nơi đây cầm tiêu hợp bích tấu lên một khúc Hồng Trần Mộng khúc. Huynh thấy có được không? Hiện tại Mi Nhi vì muốn báo ân cứu mạng của huynh ta sẽ biểu diễn cho huynh xem một điệu múa của ta!” Nàng nhìn thấy hắn tiếc nuối nên trong lòng không biết lúc nào lại nảy ra ý định cùng hắn thật sự tấu khúc nhạc kia

“Được! Mi Nhi cô nương thật sự khiến tại hạ phải bái phục rồi! Thật không ngờ lúc nào cô cũng có những đề nghị hay đến vậy. Lãnh mỗ nhất định sẽ học hỏi… ha ha” Lãnh Thiên Nhai và nàng cùng nhau nghéo tay hẹn ước

Thế sự nhân tình khó lường chỉ hi vọng ngày đó nàng và hắn có thể tấu lên khúc nhạc này.

Lãnh Thiên Nhai bước lùi phía sau vài bước, hắn ngồi bệt xuống bãi cỏ, một tay chống phía sau một tay cầm vò rượu thi thoảng sẽ uống một ngụm. Đôi mắt của hắn chăm chú nhìn theo bóng lưng của nàng, không khác gì tiên nữ hạ phàm. So với Xuân Nhi sư muội mà hắn yêu thương nhất dường như còn mỹ mạo hơn gấp bội.

Nàng dáng vẻ thanh thoát, yểu điệu. Nàng mặc một bộ y phục màu xanh nhạt kèm với nhiều đồ trang sức giản dị nhưng tinh xảo mãn nhãn. Nếu bộ trang phục này được mặc bởi một người khác thì chưa chắc có được khí chất tiên nữ giống như nàng. Lại nói nó mặc trên người nàng thì lại vô cùng phù hợp. Người ta thường nói “người đẹp vị lụa” nhưng nàng thì khác, giống là người mặc thổi hồn làm cho trang phục đẹp hơn. Nàng có lẽ là một người như vậy. Tuy trang phục rất nhẹ nhàng lại cho người ta cảm giác êm dịu thanh thoát, động lòng khó quên, nàng lại trang điểm vô cùng nhẹ nhàng. Có lẽ vì da của nàng đã trắng sẵn rồi nên không cần nhiều phấn, môi nàng đã đỏ rồi nên chẳng cần tốn nhiều son môi.

 

Hắn như bị hớp hồn bởi ánh mắt nàng. Đôi mắt nàng to, tròn và đen tuyền. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đôi mắt ấy như muốn nói cho người khác rất nhiều điều thậm chí có chút ưu sầu. Không biết những người khác gặp nàng có cảm nhận được không, nhưng hắn thấy một sự lạnh lùng tỏa ra từ người nàng, càng khiến hắn đắm say. Ở nàng hắn thấy có 1 khí chất gì đó mà hắn không giải thích nổi, nhất là đôi mắt cực kì cuốn hút và động lòng người khác. Ánh mắt của nàng cuốn hút mọi người, đặc biệt là hắn. Hắn tự nhận mình không dễ chìm vào nữ sắc nhưng ngay từ lần đầu gặp nàng hắn đã không thể cưỡng lại. Nhất là giờ phút này đây, nếu trước kia Nguyệt Nhi là sư muội hắn yêu thương nhất, đối với hắn muội ấy không ai có thể diễm lệ bằng. Nhưng hôm nay hắn đã tìm thấy rồi, chính là nàng, không nói về dung mạo nhưng dù là khí chất tỏa ra trong nàng nhất là ánh mắt đến nụ cười đã làm hắn xao xuyến. Chẳng lẽ đây chính là tình cảm giữa nam nữ? Hắn đối với Nguyệt Nhi tình như huynh muội, nhưng chỉ có Mi Nhi nàng khiến hắn có cảm giác này. Nâng vò rượu trong tay nhâm nhi vài ngụm, hắn say càng say

 

Nàng bắt đầu một điệu múa, uyển chuyển và xinh đẹp. Hắn cũng không chằm chằm nhìn nàng, hắn hơi cúi đầu xuống, suy nghĩ và uống cạn 1 ly rượu. Khi ngẩng lên, vô tình ánh mắt hắn và nàng giao nhau. Không hiểu sao, hắn vô tình nhoẻn một nụ cười, chỉ hơi nhếch mép và gượng gạo. Nàng cũng nở một nụ cười, nhưng rồi xoay đi hướng khác, tiếp tục điệu múa và không nhìn hắn nữa.

 

Kết thúc điệu múa, hẳn đứng dậy vỗ tay thật lớn

 
“Thật không ngờ Mi Nhi cô nương chẳng những dung mạo như hoa đến cả vũ nghệ cũng tuyệt trần như vậy, thật khiến cho Thiên Nhai mở rộng tầm mắt! Kết giao với bằng hữu như cô nương Thiên Nhai hãnh diện không gì bằng!!!” Lãnh Thiên Nhai vừa ngưỡng mộ lại vừa phấn khởi bước tới gần nàng, ánh mắt của hắn dường như có một chút ái mộ nhưng dẫu nào cũng không che được khí chất nam tử của hắn

“Lúc nãy huynh nói trước kia trong lòng huynh có một mỹ nữ rất xinh đẹp sao?” Nàng khẽ nhướn mi, đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn chờ đợi câu trả lời

Lãnh Thiên Nhai còn không biết vì sao nàng lại hỏi như thế, vẫn thật thà đáp lại một cách rất nhẹ nhàng

“Đó là Nguyệt Nhi sư muội của ta, cô ấy là nhị sư tỷ Thánh Kiếm môn cũng là nữ nhi của sư phụ. Ta và muội ấy có thể nói lớn lên bên nhau từ nhỏ. Lúc ta mới năm tuổi bị thân phụ mẫu bỏ rơi. Sư phụ và sư mẫu tìm thấy ta trong một ngôi chùa sau đó đem ta về nuôi. Bởi vì lúc ấy hai người vì muốn có con nên đã đến Linh Thiện tự cầu xin bồ tát không ngờ lại trùng hợp thu nhận ta. Cũng không lâu sau sư mẫu sinh hạ Nguyệt Nhi. Vì thế từ nhỏ sư phụ sư nương luôn muốn ta và muội ấy là một đôi. Chỉ tiếc là… Thiên Nhai từ trước đến nay chỉ xem muội ấy như muội muội ruột, làm cách nào cũng không thể có tình yêu nam nữ. Cho nên sư nương cũng không miễn cưỡng ta”

Nghe hắn nói xong không biết vì sao trong lòng nàng dâng lên một cảm giác vui sướng trong lòng. Nhưng cũng không biết đó là gì, bất tri bất giác nàng lại vô tình thốt lên “Thế nào mới là tình yêu chứ?”

“Câu này cô hỏi ta cũng khó trả lời quá rồi, là thế nào chỉ có khi tự mình trải nghiệm mới biết được”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN