Em Vẫn Chờ Anh
Chương 18: Một thân giao chiến – hỗn loạn
Khi anh đã nắm hờ được áo thằng bé, còn tên kia cũng chạm tay vào tập giấy tờ. Vĩnh Uy liền dồn hết sức mạnh vào cẳng chân… tay ném mạnh tập giấy tờ khiến nó vãi tung lên mặt tên đô con, hắn hoàn toàn bất ngờ… tay còn lại anh giật mạnh thằng bé về phía mình. Đồng thời tung cú đá dồn hết sức đạp thẳng vào bụng hắn.
Vĩnh Uy ôm chặt con lùi nhanh lại, cả bọn nổi lên tiếng rống phẫn nộ… Nhưng cũng ngay khi đó tiếng còi rú rít, tiếng hô ngừng tay của cảnh sát vang lên, cùng lúc hàng chục bóng áo xanh xông vào, tay giơ cao súng, miệng hét tất cả ngừng tay.
Trong một thoáng tất cả đều hỗn loạn, kẻ thì chạy chối chết, tên thì quá bất ngờ chết đứng. Tên mặt vàng không hiểu nổi, rõ ràng hắn đã cho người theo sát thằng khốn kia từ lúc hắn lao đến đây, hoàn toàn không có một bóng cảnh sát bám theo. Vậy mà…
Trong cơn điên cuồng không còn lối thoát, hắn cầm một khúc côn bằng sải tay, gào lên một tiếng bi phẫn lao thẳng đến chỗ Vĩnh Uy đang ôm thằng bé trong tay.
Anh dồn chút sức lực cuối cùng để bảo vệ con, nép đầu thằng bé trong lòng, cánh tay giơ lên bắt lấy sức mạnh vùn vụt từ chiếc côn. Hai bên giằng co quyết liệt, bàn tay đỏ lừ rớm máu. Anh cứ từng chút một cuốn lấy từng khúc, từng khúc về phía mình. Và cuối cùng giằng mạnh khỏi tay hắn. Tên mặt bủng thấy không còn vũ khí liền lao thân hình phì nộn của hắn lại, gầm lên như một con thú.
Vĩnh Uy lại tung thêm một cú cước ngang mặt hắn, tên mặt bủng ngã lăn ra đất.
Mấy người cảnh sát bước đến còng tay hắn lại. Mọi chuyện đã kết thúc.
Anh ôm chặt thằng bé, thì thầm vào tai nó: “Không sao rồi, không sao rồi! Bé con đừng sợ. Qua rồi.”
***
Vĩnh Uy mang con về cho Lệ Na, thằng bé áp đầu lên vai anh ngủ ngon lành, bao nhiêu những điều đáng sợ, bao nhiêu khuôn mặt của những kẻ xấu đều tan biến hết.
Người anh bê bết đầy máu, quần áo rách nát, chân tập tễnh. Khi anh bước vào tất cả mọi người đều nhìn bằng con mắt mở to sửng sốt. Vĩnh Uy đưa bé Bin cho Na, cô đỡ lấy thằng bé và nhìn anh thảng thốt, vội đưa một ngón tay chạm lên vết thương trên khóe môi anh. “Chuyện gì vậy?”
Nhưng rồi Lệ Na lùi lại ngay, khuôn mặt hằn sâu tâm trạng khổ sở.
Anh nhìn cô đăm đăm, khẽ nói cô hãy cho bé Bin đi nghỉ, thằng bé đã rất mệt mỏi rồi. Còn lại mình Uy, anh sụp ngồi xuống chiếc ghế băng đặt trên hành lang nối sảnh ngoài và dãy phòng bên trong. Những căng thẳng, mệt mỏi, lo lắng như cùng lúc đổ sập xuống cộng với nhức nhối từ những vết thương bên ngoài.
Lệ Na bước ra, trên tay ôm một bọc bông gạc và thuốc sát trùng. Thả vào tay anh và nói: “Hãy tự chăm sóc vết thương cho mình!” Cô quay đi nhưng Vĩnh Uy giữ tay lại.
“Em! Tại sao lại không nói cho anh biết?”
Na nhìn anh bằng ánh mắt không hiểu.
“Em định giấu anh đến bao giờ?” Ngước lên nhìn sâu vào mắt cô, anh nói tiếp: “Lẽ nào em định không bao giờ cho anh được nhận con mình?
Lệ Na kinh ngạc: “Sao… anh biết?”
“Anh biết anh quả là một tên ngu ngốc khi suốt thời gian qua không nhận ra con trai mình. Nhưng vì sao chứ, sao không cho anh biết sự thật?”
Lệ lại dâng ngập khóe mi, Na khóc cho bao tủi hờn xót thương chợt vỡ òa khi những trăn trở bấy lâu đã trở nên sáng tỏ. Khóc cho những ấm ức được vỡ tung để bớt đi bao chất chứa đè nặng tâm hồn.
Vĩnh Uy đứng dậy, anh hiểu cảm giác của cô lúc này, đưa tay lau nước mắt trên má cô anh khẽ nói: “Anh sẽ bù đắp tất cả.”
Lệ Na đẩy anh ra, cô càng khóc dữ hơn. “Muộn rồi, đã quá muộn rồi… bao nhiêu năm rồi, tôi đã chờ đợi, đã hy vọng. Có những khi tôi tuyệt vọng và muốn quên tất cả nhưng thật ra chỉ là dối lòng, tôi vẫn luôn mong chờ… một ngày lại được bên anh…” những lời nói thấm đẫm thổn thức, uất nghẹn tuôn trào, “nhưng giờ thì hết thật rồi. Kết thúc rồi.”
“Anh không hiểu…”
Giọng cô như lạc đi khi nói tiếp: “Ba tôi… ba tôi. Sao anh không cho ông ấy một cơ hội… tự tử, tự tử… sao anh nỡ… Tại sao chứ? Ba tôi… ba đi rồi… quỳ xuống cầu xin… nắng nhức mắt quá… rơi…” Lệ Na choáng váng, những hình ảnh cứ mập mờ, ẩn hiện trong tâm thức. Nhức buốt, hỗn loạn… tất cả giống như một cơn ác mộng cứ day dứt, ám ảnh mãi…
Vĩnh Uy bàng hoàng, nhưng anh còn kịp đỡ lấy thân hình đang lịm đi của cô
***
Bóng chiều bảng lảng nhiều nét ảm đạm, Vĩnh Uy cứ nhìn mông lung ra những đường dài tăm tắp và các mái nhà ngút tầm mắt ngoài kia. Chẳng phải chính tại nơi đây, căn phòng này, trước khung cửa sổ này đã chứng kiến bao nỗi bi lụy, thương tâm hay sao.
Hình ảnh người đàn ông trung niên năm nào cứ dội về trong anh. Số phận thật nghiệt ngã khi cứ xếp đặt những tang thương trùng lặp. Thật đáng hổ hẹn, chính mày chứ không ai đã hại ba em ra nông nỗi đó, chính mày đã khiến em phải chịu giày vò, khổ sở trong khi đang mang trong bụng đứa con của mày. Anh tự trách mình thật tồi tệ, đốn mạt. Đôi mắt nhắm nghiền kìm giữ cơn chấn động…
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng uy nghĩ, anh mở mắt nhưng vẫn giữ nguyên tư thế. “Vào đi!”
Ông Thiêm bước vào, chậm rãi tiếng đến gần và cùng đứng nhìn ra bóng chiều đỏ ửng đang nhuộm màu lên cảnh vật. Cuộc sống luôn cần thật nhiều những khoảng lặng như thế này. Thế cuộc đảo điên, hỗn mang rốt cuộc chỉ nhận lại một chữ hoải, bước chân mòn mỏi tham tàn cuối cùng cũng trở về với hư vô, cát bụi. Biết vậy nhưng sao cứ mãi quẩn quanh với những ảo vọng. Con người thật lạ.
“Chắc cậu đang rất nhiều tâm sự?”
Nét cười bi thương hằn sâu trên những nét góc cạnh, anh trả lời: “Mấy ai mà không phải trả giá những sai lầm trong quá khứ. Và tôi đang hứng trọn lấy điều đó. Cuộc đời thật công bằng.”
“Tôi không hiểu…”
“Người con gái tôi yêu. Ông biết chứ? Đó là người mà ba tôi và ông cũng phải hao tâm tốn sức nhiều rồi.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Năm năm trước… ông còn nhớ người đàn ông năm năm trước không? Người đã phải quỳ xuống cầu xin tôi. Nhưng tôi lại chẳng giúp gì được ông ta cả.” Anh lại chìm sâu hơn vào tâm tư hỗn độn.
“Ý cậu nói…”
“Phải. Tổng giám đốc công ty xây dựng An Bình. Chính tôi đã hủy hoại sự nghiệp và cuộc sống của ông ấy. Và hại cả con gái ông ấy, người phụ nữ mà tôi yêu.”
Trầm ngâm một lúc thật lâu. Không khí như chùng thêm sức nặng, ông Thiêm bận sắp xếp lại ý nghĩ và những mảnh rời rạc từ câu chuyện. rồi ông cất tiếng: “Tôi biết cậu trách tôi. Nhưng tôi chỉ làm tất cả những gì phải làm vì Cao Kiến và vì cậu mà thôi.”
“Tôi hiểu. Từ lâu rồi tôi không còn trách ông nữa. Tôi chỉ tự trách bản thân.”
Và họ lặng im nhận chìm trong nỗi niềm riêng. Bầu trời sụp tối nhanh, ngoài kia những ánh đèn lung linh huyền ảo về đêm đã bắt dầu trở nên rực sáng hơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!