Em Vẫn Chờ Anh - Chương 22: Khởi điểm tan vỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Em Vẫn Chờ Anh


Chương 22: Khởi điểm tan vỡ


Anh nắm tay cô bước trên lớp ván gỗ lót dọc bến tàu, tay còn
lại ôm chặt bé Bin đang ngủ gục trên vai. Thằng nhỏ tuyên bố nó phải được chiêm
ngưỡng món quà trước tiên nhưng đã say ngủ lúc nào không hay.
Vĩnh Uy dừng lại. Nổi bật một mình trong làn nước xanh biếc
là một chiếc du thuyền cực sang, những chiếc tàu thuyền phía xa đều trở nên nhạt
nhòa thiếu sức sống. Lệ Na há hốc miệng nhìn lớp sơn trắng bóng mới tinh, thân
hình thuôn dài kiêu kì, tráng lệ. Những ô kính thẫm màu đều sáng bừng ánh đèn từ
bên trong các khoang. Trên thân du thuyền nổi dập dềnh ngang mặt nước dòng chữ
ánh xanh nước biển Lệ Na. Cô chưa từng thấy một chiếc du thuyền nào lộng lẫy đến
vậy, từ lớp thân bóng lộn được tạo hình thuôn nhọn về đằng mũi đến những lớp bọc
ngoài đen nhánh trên các gờ của đường tầng xếp nối đằng đuôi. Tất cả đều vô
cùng quyến rũ.

Anh thì thầm: “Nó là của em!”

Lệ Na ôm chẹn lấy ngực ngăn một tiếng thét vui sướng: “Ôi!

Tuyệt quá!” Cô rướn người, vòng tay qua cổ ôm chầm lấy anh nhưng vì vướng bé
Bin nên vòng ôm không được thoải mái lắm.

Vĩnh Uy bật cười: “Em còn chưa thấy bên trong. Theo anh
nào!”

Anh kéo cô bước lên tấm ván bắc với thân thuyền. Họ đặt chân
lên boong trước được lát bằng những thớ gỗ mịn như thảm, những chiếc ghế tắm nắng
được xếp dọc theo hình vòng cung, không hề tạo cảm giác chật chội. Bước xuống cầu
thang uốn lượn hình xoắn ốc là tầng áp, choáng ngợp trước mắt là căn phòng
chính giữa, đây là sảnh nghỉ và tiếp khách được bài trí xa hoa với đồ nội thất

cao cấp. Bộ sa lông quây tròn màu vàng đồng hài hòa với bức tường xen kẽ những
tấm gỗ nâu trơn láng và kính đen loáng bóng. Bình cây xanh cao lưng chừng được
đặt ngay dưới ô thoáng thông với khí trời luôn tạo cho không khí vẻ tươi mát.

Lệ Na lay con dậy: “Bé yêu! Dậy mau.”

“Cứ để cho con ngủ. Thời gian còn nhiều mà. Ngày mai chúng
ta ra đảo nhé?”

Na chẳng để ý lời anh nói, cô tiếp tục thăm thú khắp mọi
ngóc ngách hào nhoáng của chiếc du thuyền. Nối liền sảnh nghỉ là căn bếp sáng

bóng có đầy đủ dụng cụ làm bếp, tủ lạnh chất đầy ắp thực phẩm, ngay bên là một
cầu thang xoắn ốc nữa hướng thẳng lên bàn ăn lộ thiên trên boong sau – gần ngay
bàn ăn bằng đá trắng muốt là một quầy bar nhỏ với đủ loại thức uống – Còn dọc
theo hành lang trái bước từ sảnh nghỉ là phòng điều khiển có đầy đủ tiện nghi
bên trong.

Tầng cuối có ba phòng ngủ. Phòng ngủ lớn nhất, chính giữa là
chiếc giường bề thế phủ đậm màu boóc đô. Tấm gương lớn cao từ trần xuống nền được
ốp liền tường phía cuối phòng. Bàn trang điểm rộng gần bằng hai sải tay trông
thật duyên dáng. Lệ Na ngồi ngay xuống ngắm mình trong chiếc gương được uốn cầu
kì. “Mình sống luôn ở đây cũng được đấy anh!”

Anh chỉ tủm tỉm không nói gì, tiến đến chạm tay lên lớp gỗ ốp
tường, đẩy nhẹ một chút, tấm gỗ dịch chuyển hiện lên bên trong là hàng tá bộ áo
xống, váy díp được treo móc gọn gàng. Cô lại đưa tay lên che miệng, nén một tiếng

hét vui sướng.

Hai phòng bên nhỏ hơn một chút nhưng đều có đủ phòng vệ sinh
cá nhân riêng.

Trang thiết bị điện tử như màn hình siêu phẳng, máy chơi
game tốc độ cao… tất cả không thiếu một thứ gì. Lượn theo hình nửa vòng cung
bên cánh trái là bể tắm lớn, nước xanh ngắt đậm màu, từ những vòi phun bên
thành bể xối ra hàng chùm nước sôi sục ngầu bọt bong bóng. Đường viền bao bọc
quanh bể được rải đầy sỏi, thêm mấy hàng non bộ và cây cảnh khiến nơi đây không
khác chi một thiên nhiên thực thụ…

Tất cả phòng ốc đều được bố trí hài hòa, đẹp đẽ không hề có
một lỗi dư hay sự thiếu hụt, cảm giác chiếc du thuyền như một căn nhà ấm cúng
mà bất cứ ai chỉ cần đặt chân đến cũng không muốn rời đi.

Họ trở lên boong trước. Bé Bin đã được đặt nằm ngay ngắn
trên chiếc giường êm ái, xung quanh bày toàn thứ đồ chơi dã chiến dành cho những
em bé hiếu động.

Vĩnh Uy mang ra một khay chất đầy hoa quả, rượu bánh cùng
hai chiếc ly, một tiệc rượu nho nhỏ chỉ dành riêng cho hai người. Anh dưỡn người
ngồi thoải mái bên cạnh cô cùng tận hưởng khí trời. Ghế xếp đầy xung quanh
nhưng họ thích ngồi bệt trên boong hơn. Anh đưa cô một ly với thứ Champagne ngọt
dịu.

Lệ Na cạch chiếc ly chạm nhẹ với anh, uống mừng về tất cả những
điều tốt đẹp cùng đến với họ. Cô tựa đầu lên vai anh ngắm trời đêm đầy sao.
“Ngày hôm nay em rất hạnh phúc.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, cô cũng ngẩng nhìn anh, đáy mắt
sóng sánh lay động phản chiếu lấp lánh những vì sao chan chứa ngập đầy vị
tình.Vĩnh Uy cúi tìm môi cô, Lệ Na cũng đáp lại mọi chuyển động của anh. Hai
đôi môi quyện vào nhau say đắm.

Một nụ hôn chất đầy vị ngọt lịm như mật ong và cay nồng như
rượu, một nụ hôn chao đảo. Quên cả trời đất, mây gió, trăng sao, sông nước…

Thể xác và tâm hồn cùng hòa tan trong biển tình mênh mông.

***

Thời gian nối tiếp trong những niềm vui bất tận, cuộc sống
êm ả lướt quá mau khiến đôi khi chợt thấy nuối tiếc những gì đã qua, sợ rằng
ngày mai hạnh phúc sẽ không trọn đầy như hôm nay. Ngày cưới đã gần kề trong sự
chuẩn bị háo hức của tất cả mọi người.

Lệ Na bỗng thấy bồi hồi xốn xang, ngày mai là ngày thử váy
cưới rồi, cứ nghĩ đến cảm giác được mặc trên mình bộ váy cưới trắng tinh, sánh
bước cùng anh cô lại không tin nổi là thực hay mơ nữa. Đôi lúc tâm trí cứ lang
thang vẩn vơ khiến Mỹ Hà nghĩ cô có vấn đề về thần kinh.

**<>

Người đàn ông tóc bạc vội đứng lên khỏi chỗ ngồi khi thấy
Vĩnh Uy bước lại, ông ta cúi mình chìa tay ra bắt. Anh cũng lịch sự đưa tay ra
ngồi xuống chiếc ghế đối diện và vào ngay công việc sau khi ra hiệu mang đến một
cốc café.<>

Người phục vụ đặt tách café xuống rồi lui ra nhưng cô ta
không quay lại công việc của mình mà len lén nhìn trước ngó sau rồi lẻn ra cửa
hông…

Anh vừa nhấp thức uống quen thuộc vừa lắng nghe đối tác giải
trình kế hoạch. Mười lăm phút sau, quyết định cuối cùng được thông qua. Cũng đã
khá muộn nên việc ký kết đều nhanh gọn, chóng vánh. Nét mặt tươi cười vì công
việc tốt đẹp, người đàn ông đút tập hồ sơ lại cặp da.

Vĩnh Uy nói: “Vậy đã nhé! Tôi đi trước.” Nhưng vừa đứng lên
anh đã thấy đầu óc quay cuồng, váng vất một cảm giác khó chịu lan tỏa khắp cơ
thể. Anh vịn đôi tay xuống cạnh bàn, đầu cúi gằm lắc mạnh xua đi sự choáng
váng. Mình bị gì thế này…

Vị đối tác hỏi thăm xem anh có sao không, Vĩnh Uy lắc đầu
xua tay ra ý không sao rồi cứ thế quay mình bước đi trong ánh mắt ngạc nhiên của
ông ta. Vừa đi vừa nới chiếc cà vạt, càng lúc anh càng thấy cơ thể nóng bức, ngột
ngạt quá thể.

Khí trời thoáng đãng cũng không thể làm dịu mà còn khiến cơ
thể buồn bực, khó chịu hơn. Chiếc cà vạt được rút hẳn. Bật tung hai chiếc cúc
áo ngực cho dễ thở anh đứng dựa vào bức tường ngoài quán. Kiều Diễm từ xa tiến
lại gần, cô ta làm như tình cờ chạm mặt anh ở đây.

“Anh không sao chứ? Hình như anh sốt rồi!” Cô ta đưa bàn tay
mát lạnh chạm lên má anh.<>

Cơn ớn lạnh rùng mình chạy dọc toàn thân.“Tránh ra!” Da mặt
se lại, Vĩnh Uy sợ hãi gạt mạnh tay cô ta ra. Anh bước nhanh về phía xe mình.
Kiều Diễm lao theo trên đôi chân gấp gáp.

Diễm với tay vuốt lên sống lưng cứng đờ phía trước. Vĩnh Uy
dừng phắt lại, tay cô ta như một con rắn độc gớm ghiếc đang trườn mình, anh bật
người quay lại, giọng gào lên khản đặc: “Làm gì thế…”

Nhưng miệng đã bị khóa chặt bởi một nụ hôn dồn dập. Kiều Diễm
rướn mạnh người hơn và vòng tay thít chặt lấy cổ anh. Lí trí còn sót lại khiến
anh cố gắng vực mình tỉnh táo lại nhưng cô ta như một con đỉa bám chặt anh
không rời. Đầu đau nhức như muốn nổ tung, cả một biển lửa ngùn ngụt thiêu đốt
nhấn chìm anh trong sự điên loạn…

Thứ ánh sáng nhờ nhờ của ngày mới lay động rèm mi, Vĩnh Uy cảm
thấy toàn thân bải hoải, rã rời. Anh không muốn thức dậy mà muốn uể oải lún sâu
hơn vào lớp nệm êm ái. Nhưng rồi ý thức dần trở lại, hàng lớp lớp sóng diễn biến
từng chút ùa về trộn lẫn với những mơ mơ ảo ảo quăng mạnh vào khiến trái tim
như nghẹn thở. Thân hình bên cựa quậy dán sát lại gần hơn. Da chạm da nghe như
có một luồng điện giật mạnh.

Vĩnh Uy mở bừng mắt, đập ngay vào nhãn quang còn mù mờ là trần
nhà trắng muốt đến nhức mắt. Anh bật ngồi dậy, mồ hôi bỗng tuôn như tắm, nét mặt

tái đi khi ghé mắt nhìn lại thân hình ưỡn ẹo cạnh bên.

Kiều Diễm nhìn anh lả lướt, miệng cười tình vẻ thỏa mãn.
“Anh ngủ tiếp đi. Dậy sớm làm gì!” Bàn tay với móng tay sắc nhọn miết lên tấm
lưng trần của anh.

Vĩnh Uy giật mạnh tay cô ta ra, đôi mắt vằn lên đáng sợ. Anh
hất chăn sang bên, túm lấy quần áo và mặc nhanh nhất có thể.

“Anh định đối xử với em thế à?”

Trước khi rời khỏi căn hộ riêng của Kiều Diễm, anh buông lại
một câu: “Nếu để cô ấy biết tôi sẽ không tha cho cô. Nhớ lấy! Đừng chống lại lời
tôi nói. Nếu không cô sẽ phải hối hận.”

***

Mái đầu khẽ ghé lên cánh tay chống lên thành ghế sofa, Vĩnh
Uy trầm tư trong u uất, anh không hiểu nổi chính mình nữa. Ánh mắt thẫn thờ,
chân gác một bên, cử chỉ bề ngoài trông hết sức nhàn nhã, phóng túng. Mấy nhân
viên nữ của tiệm áo cưới mỗi lần chạy qua chạy lại để chăm sóc cho cô dâu đều
liếc nhìn anh với sự ngưỡng mộ tột cùng.

Tiêu Vũ Bội tươi cười bước ra nói đã xong, anh sẽ được chiêm
ngưỡng một tuyệt tác. Ngoài tiệm salon của mình Vũ Bội còn chung vốn với nhiều
tiệm áo cưới, trang điểm… khác và cũng là một chuyên gia rất giỏi trong lĩnh vực
này. Cô kéo tấm rèm sang một bên. Tấm rèm chuyển động hé mở dần.

Lệ Na đứng đó, khuôn mặt ửng hồng e ấp, mái tóc vấn cao được
gắn một miện ngọc nhỏ nhắn và lấp lánh vô cùng. Cô đứng trên bệ cao, chiếc váy
cưới trắng tinh khiết ôm sát thân trên và tuôn xuống bồng bềnh cùng hàng châu
ngọc óng ánh được trang trí trên mỗi nếp gấp, lớp ren ngoài lay động nhẹ nhàng
theo mỗi cử động. Cổ cao trắng ngần đeo một sợi dây chuyền mảnh. Đôi tay nuột
nà đang nắm nhẹ lấy nhau kia được phủ bằng lớp găng ren kì công.

Hàng mi cong vút đánh phấn hồng khẽ chớp chớp nhìn anh ra ý

hỏi. Vĩnh Uy vẫn sững người lặng im nhìn cô chăm chú. Đẹp quá! Em có phải nàng
tiên? Cô dâu của anh diễm lệ vậy sao. Hạnh phúc này có thật không? Nhưng tại
sao anh lại có thể, lại có thể…

Lệ Na huơ huơ tay qua lại: “Anh… sao vậy?”

Vĩnh Uy nhấc mình đứng dậy tiến đến bên cạnh cô, anh đứng
trên bậc thấp hơn nhưng vẫn cao hơn cô. Anh thì thầm dịu dàng: “Em đẹp lắm. Thật
đấy. Rất đẹp!”

Na nhoẻn cười sung sướng, mắt sáng bừng long lanh.

Anh vòng tay ôm lấy cô, một cái ôm nhẹ nhàng ngập tràn yêu
thương, mặc những ánh nhìn kế bên. Lệ Na cũng thấy trái tim đong đầy cảm xúc,

cô ôm siết lấy bờ vai anh. Bờ vai rộng vững chãi sẽ theo cô suốt cuộc đời.

Họ ăn trưa ở nhà hàng Nhật, không khí trầm lắng như chỉ có
mình và cô đang tận hưởng những giờ phút vui sướng bên nhau.

“Tại sao chúng ta không về nhà ăn nhỉ, đồ ăn ở đây mắc lắm
anh.” Cô trầm ngâm suy tính: “Xem nào. Từ hôm chuẩn bị đám cưới đến giờ anh phải
chi mất bao nhiêu là thứ. Em phải chịu một nửa tiền áo cưới mới được!”

Vĩnh Uy đang trộn đều món Oden đậm chất Kansai ra đĩa, anh đẩy
về phía cô rồi vừa ngắm Na ăn vừa nói: “Em đừng có tính toán mấy chuyện đó. Anh
sẽ lo hết.”

“Đâu có được, em cũng phải đóng góp công sức xây dựng tổ ấm
của mình chứ!”

“Thôi được chuyện đó nói sau, em ăn đi đã!”

Lệ Na để ý anh chỉ tiếp đồ ăn cho cô còn mình chẳng chịu ăn
thứ gì, chỉ thi thoảng nhấp một chút Maccha Latte, thức uống nồng nàn kết hợp
trà xanh và sữa.

Cô ngạc nhiên hỏi: “Sao chỉ có mình em ăn thôi vậy. Anh
không khỏe à? Hay là… anh…”

Vĩnh Uy giật mình: “Sao cơ?”

“Khai mau, hay là anh có âm mưu biến mình thành chú rể có
phom người mảnh khảnh, lãng tử còn em thì thành cô dâu mập ú. Có đúng không hả?”

Anh bật cười: “Em thật khéo đùa. Anh không đói.”

“Vậy thì ăn một miếng đi. Nào. A. Há miệng ra!” Na xúc một
thìa đầy cà ri gà đưa tận miệng anh.

Vĩnh Uy há miệng để cô bón cho mình miếng cà ri cay cay thơm

nồng, nuốt đến đâu cảm giác nóng bừng tỉnh táo đến đó.

“Hi thế có phải ngoan không.” Cô vui vẻ liếc nhìn bàn ăn đầy
ắp các món. Nhìn khay shushi cá hồi, một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu Na.

“A. Anh! Từ lâu rồi em vẫn có một mong ước, đó là được đi dã
ngoại cùng người mình yêu và làm cho anh ấy món cơm cuộn.” Lệ Na tay chống cằm,
mắt nhìn anh mơ mộng. “Trưa mai chúng ta hẹn hò kiểu thế nhé. Không cần đi đâu
xa, ra bãi cỏ ngoài công viên là được. Nhá anh. Sau này kết hôn rồi sẽ không

còn cơ hội nữa.”

“Okie em! Em muốn gì cũng được.”

Lệ Na thích thú cười vang: “Oa! Anh thật tuyệt. Tại sao hôm
nay anh lại ân cần và chiều chuộng em thế nhỉ? Từ giờ ngày nào anh cũng phát
huy thế nhé!”

Anh chỉ gượng cười không đáp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN