Đừng Đến Chọc Ta ( Np, Sắc)
Mở Đầu
Đây là tiểu viện của Sở gia. Rừng trúc xanh ngắt bao quanh hành lang gấp khúc, những cây cột hình trụ bằng gỗ tinh xảo, cửa gỗ chạm khắc hình quạt, cho thấy chủ nhân là một người mê đồ cổ.
Giờ phút này, trước cửa phòng, hai người đàn ông tuấn mị lại cùng hai bé trai ước chừng ba, bốn tuổi mắt to trừng mắt nhỏ.
“Bọn mình quả thật rất tuấn tú rất đáng yêu nhưng mà bọn họ có cần một mực trừng mắt nhìn bọn mình không?” Sở Nhưng lấy khuỷu tay đẩy Sở Mạc bên cạnh, dùng ánh mắt tiến hành trao đổi.
Sở Mạc nhún nhún vai, tỏ vẻ không biết. Cuối cùng, nó lộ ra cái nhìn khinh khỉnh.“Bọn họ bộ dáng ngơ ngác thật là khó coi a, Tiểu Nhưng, em đi đánh thức bọn họ.”
“Vì sao là em đi, anh khó chịu như vậy, sao không tự mình đi đi?”
“Ai kêu em ra đời chậm hơn anh một phút, còn có, là ai kéo anh tới nơi này? Anh về trước đây .”
Sở Mạc ngáp một cái, xoay người làm bộ rời đi.
Sở Nhưng nở nụ cười ngọt ngào, bàn tay nhỏ bé kéo kéo ống quần một trong hai người đàn ông, ngọt ngào gọi “Chú à!”
Mị Phong thần trí đã bay lên cao bị gọi trở lại, hắn cúi người nhìn đứa trẻ đáng yêu trước mắt,“Em nhỏ, có chuyện gì sao? Nơi này không phải nơi các em có thể đùa giỡn a.”
“Bọn con không phải đến đùa, bọn con là đưa thuốc đến.” Sở Mạc cũng mỉm cười ngọt ngào, giơ lên cái khay trong tay.
Mị Ảnh nhíu nhíu mày,“Chẳng lẽ hết người sao? Như thế nào lại kêu tới hai đứa nhóc đưa? Thuốc đưa cho chú đi, các con mau trở về.” Hắn tiếp nhận khay trong tay Sở Mạc.
Sở Mạc hạ mi mắt nhằm che khuất sự vui vẻ trong đáy mắt. Đương nhiên không có người a, bởi vì thuốc này là Tiểu Nhưng từ chỗ bác sỹ tùy tiện lấy vài chai không biết gọi là gì.
“Chú” Sở Nhưng lại ngọt ngào.
Mị Phong cuời cười ôn hòa,“Còn có chuyện gì nữa?”
“Chú, bọn con nghe nói bên trong có một chú bị thương.”
“Bọn con muốn vào nhìn một chút, được không?”
“Không được” Mị Ảnh không chút suy nghĩ, quả quyết cự tuyệt.
Chứng kiến hai đứa trẻ rõ ràng run rẩy, Mị Phong nhíu mày, bất mãn nhìn Mị Ảnh,“Ảnh, cậu dọa bọn nhóc sợ rồi kìa.”
“Chú, cháu sợ” Sở Mạc Sở Nhưng hướng đôi mắt ngập nước về phía Mị Phong, nước mắt chực rơi làm cho người ta thương tiếc.
Mị Phong ôn nhu nói,“Người bên trong là ông chủ của bọn chú, bọn chú phụ trách bảo vệ người nên không thể tùy tiện để cho người khác đi vào quấy rầy được, hiểu chưa? Hơn nữa chú bên trong bị thương, nặng các con nhẫn tâm vào làm ồn chú ấy nghỉ ngơi sao?”
Mị Ảnh trừng mắt Mị Phong vẻ mặt không thể tin, hắn không nhìn lầm a! Phong trên mặt biểu lộ là….. Ôn nhu? Đối hai cái tiểu quỷ?
“Nhưng mà…….” Sở Nhưng muốn nói lại thôi, bẹt cái miệng nhỏ nhắn, rất là đáng yêu.
Chú à, chú càng không cho bọn con tiến vào, bọn con càng muốn vào a, làm sao bây giờ?
“Chú kia bị thương nhất định rất đau, bọn con có thể giúp chú ấy giảm đau!” Sở Mạc nghiêng đầu, chớp chớp mắt to.
“Đúng vậy đúng vậy, con nhớ lần trước mẹ bị đứt tay , bọn con giúp mẹ thổi thổi vài cái thì mẹ không còn đau nữa!” Sở Nhưng cũng nghiêng đầu, chớp chớp mắt to.“Để cho con đi vào giúp chú kia thổi a!”
Mị Phong vô lực nghe hai đứa nhóc cùng nói, lại không đành lòng đuổi bọn chúng đi.
“Chú, cho bọn con đi vào từng người một được không? Bọn con thật sự rất lo lắng cho chú kia mà!”
Mị Phong nhìn hai khuôn mặt đáng yêu tràn ngập sự chờ mong, khẽ cắn môi,“Từng người thôi đó!”
“Cám ơn chú.” Hai đứa nó kéo đầu Mị Phong xuống, mỗi đứa một bên hôn lên má của hắn.
Mị Ảnh trừng mắt nhìn lưng hai đứa nhóc vừa đẩy cửa bước vào,“Phong, cậu điên rồi phải không? Để cho hai đứa trẻ đi vào, môn chủ…..”
“Không có việc gì, chỉ là một lát, môn chủ vừa uống thuốc chắc đã ngủ rồi, phỏng chừng không nhanh tỉnh lại đâu, Ảnh, cậu ko để ý sao? Bọn nó…”
“Ân” Mị ảnh gật gật đầu,“Thực tế bộ dáng đứa bé kia khiêu mi… Nếu như không phải biết rõ tính cách môn chủ cùng Hoàng chủ, tôi còn nghĩ…..”
Trong phòng
Sở Mạc Sở Nhưng ngồi trên ghế sa lon gần giường lớn, nghiêng đầu nhìn xem người đàn ông nhắm mắt nằm ở trên giường.
“Di? Tiểu Mạc, em còn tưởng rằng hắn có thêm một con mắt, hoặc là nhiều hơn một chân! Chẳng phải cùng người thường không khác lắm sao? Muốn nói đặc biệt, thì bất quá là suất một chút, đẹp một chút a”
Sở Mạc lườm hắn một cái,“Chẳng lẽ em nghĩ ở đây nuôi quái thú?”
“Hì hì… Em thật sự tưởng quái thú ! Ai kêu cậu không cho chúng ta đi nhìn hắn, còn dặn đi dặn lại khiến lỗ tai nghe phát chán , thật nhàm chán a!”
Sở Mạc chăm chú nhìn mặt người đàn ông trên giường, sau nửa ngày,“Tiểu Nhưng, em có cảm thấy em rất giống hắn không?”
“Phải không phải không?” Sở Nhưng nhảy từ sô pha xuống, hiếu kỳ bò lên giường, khoảng cách gần quan sát người đàn ông đang hôn mê.
Sở Mạc đi theo bò lên giường, giở cổ áo hắn lên, trong nháy mắt mở to mắt, một giây sau, hắn kéo Sở Nhưng, nhảy xuống giường,“Tiểu Nhưng, chúng ta đi.” Trên mặt biểu lộ thần thái thâm trầm ngưng trọng không thuộc về một đứa trẻ.
“Đứng lại.”
Một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, tuy nhỏ nhưng lại mang theo sự nguy hiểm.
Người trên giường dùng khuỷu tay cố gắng ngồi dậy, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu cảm, mắt phượng nhắm lại, giống như một con báo vừa mới tỉnh ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!