Thiên Thần Hộ Mệnh - Chương 4 :2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Thiên Thần Hộ Mệnh


Chương 4 :2



Đột nhiên anh muốn đánh thức cô dậy và yêu cầu cô nói cho anh biết tên của kẻ khốn nạn đã làm điều đó với cô.

Cô bỗng rên rỉ trong giấc ngủ. Những cử động bồn chồn của cô làm anh nghĩ rằng cô đang phải chịu đau đớn vì một cơn ác mộng. Cô lại hắt hơi lần nữa, rồi lại thốt ra một tiếng thút thít vẻ đau đớn. Caine thở hắt ra với vẻ tuyệt vọng sâu sắc, anh vơ lấy chiếc váy ngủ và quay trở lại với vị thiên sứ mà anh đã ngu ngốc đến mức nhận lời bảo vệ. Anh cố gắng tìm thấy điểm hài hước trong tình huống trớ trêu này. Lần đầu tiên trong cuộc đời của anh, anh đang thực sự mặc một chiếc váy ngủ vào cho một người phụ nữ.

Caine vừa mới chỉ cúi người xuống thì đã kịp nhìn thấy ánh sáng kim loại lóe lên từ phía khóe mắt. Phản ứng của anh hoàn toàn là bản năng. Anh di chuyển để chặn lại cú tấn công của cô với một động tác dứt khoát mạnh mẽ bằng cánh tay trái. Cô đã hoàn toàn tự dừng lại khi cánh tay của anh tống vào cổ tay cô. Con dao găm bay vèo ngang qua phòng và rơi xuống vang lên một tiếng lanh canh trên nóc chiếc lò sưởi.

Jade đã biến thành một người vô cùng khó chịu. Lúc này cô đang quỳ trên đầu gối và đối mặt với anh. Hơi thở của cô nặng nhọc, sự tức giận hiện ra rõ ràng trên gương mặt cô. “Đừng bao giờ lén lút xông vào phòng tôi thêm một lần nữa.” Cô quát vào mặt anh. “Chúa ơi, đồ đàn ông, tôi có thể đã giết chết anh.”

Caine cũng nổi điên lên với cô không kém. “Đừng bao giờ cố gắng dùng con dao đó với tôi,” anh gầm lên, “Không thì vì Chúa, đồ đàn bà, tôi sẽ giết chết cô.”

Cô không có vẻ gì là ấn tượng với sự đe dọa của anh. Caine kết luận là cô không hiểu tình trạng hiểm nghèo của mình, nếu không chắc chắn cô sẽ phải cố gắng tỏ ra một chút ăn năn hối lỗi. Cô cũng hoàn toàn quên rằng cô đang không mặc bất cứ thứ gì trên người cả.

Nhưng anh thì không quên. Bộ ngực đầy đặn, căng tròn của cô chỉ được che giấu một phần bởi những lọn tóc sẫm và dài. Núm vú của cô hồng và căng cứng. Cơn thịnh nộ làm cô thở hổn hển, lồng ngực của cô nâng lên hạ xuống với một nhịp điệu làm anh cảm thấy như bị thôi miên.

Anh cảm thấy mình như một kẻ vô lại vì đã để ý đến điều đó cho đến khi cô lại bắt đầu chọc tức anh. “Anh sẽ không giết tôi.” Cô tuyên bố. “Chúng ta đã thảo luận về chuyện đó rồi, nhớ không?”

Anh đang nhìn trừng trừng xuống cô với vẻ mặt sửng sốt nhất mà cô từng thấy. “Cô không hề sợ tôi một chút nào, đúng không?”

Cô lắc đầu, mái tóc dài của cô lắc lư một cách yêu kiều trên hai vai cô. “Tại sao tôi lại phải sợ anh?” Cô hỏi. “Anh là người bảo vệ tôi, thưa quý Ngài.”

Giọng nói cáu kỉnh của cô là sự khiêu khích cuối cùng mà anh phải nhận lấy. Caine túm lấy hai bàn tay cô và thô bạo đẩy cô ngã lăn ra đệm. Anh ngã theo cô, tách hai chân cô ra bằng cách chêm một chân của mình vào giữa để cô không thể húc anh bằng chân của cô và gây ra tổn thương thực sự cho anh. Anh sẽ không mạo hiểm với chuyện cô sẽ cố biến anh thành một tên hoạn quan nếu như cô có cơ hội. “Tôi nghĩ đã đến lúc cô phải hiểu một số luật lệ cơ bản rồi.” Anh nghiến răng nói.

Cô thở hắt ra khi bộ ngực trần của anh chạm vào ngực cô. Caine đoán rằng cuối cùng cô đã nhận ra là cô không hề mặc váy ngủ. “Chính xác!” Anh nói và buột ra một tiếng rên rỉ từ trong cổ họng.

Chết tiệt thật, nhưng cô quá mềm mại, quá tuyệt vời. Anh muốn vùi đầu vào hõm cổ của cô và nhẹ nhàng, dịu dàng làm tình với cô. Anh thề sẽ có cô, nhưng cô sẽ phải thật sự ham muốn và cầu xin anh, chứ không phải lẩm bẩm những từ nguyền rủa không quý phái một chút nào vào tai anh như cô đang làm lúc này.

“Cô học những lời lẽ báng bổ đó từ nơi chết tiệt nào thế?” Anh hỏi khi cô đe dọa sẽ giết chết anh bằng một cách đáng kinh ngạc nhất.

“Từ anh.” Cô nói dối. “Anh rời khỏi người tôi ngay, đồ sâu bọ.”

Cô làm ra vẻ vô cùng can đảm, nhưng giọng nói của cô rõ ràng đã có chút run rẩy sợ hãi. Caine ngay lập tức phản ứng lại. Anh phải vận dụng sự tự chủ tột bực, nhưng rồi anh cũng có thể từ từ rời khỏi cô. Quai hàm anh siết chặt lại và mồ hôi rỉ ra đầy trán anh. Núm vú của cô cọ vào ngực anh khi anh di chuyển. Caine rên lên từ trong cổ họng. Ngực cô đã sẵn sàng cho anh, ngay cả nếu phần còn lại của cô vẫn chưa sẵn sàng. Sẵn sàng để anh ngậm vào miệng, để hôn, để mút, để…

“Caine?”

Anh chống người lên khuỷu tay để có thể nhìn thấy gương mặt cô. Ngay lập tức anh ước gì mình đã không làm thế. Vẻ mặt cau có dữ dội của cô đã lại làm anh nổi điên lên.

Trong cô lúc này đang tràn ngập những cảm xúc trái ngược. Cô biết cô nên cảm thấy tức giận, nhưng cảm giác ngược lại mới thực sự là những gì đang diễn ra. Mảng lông sẫm màu trên ngực anh, xoăn tít, quá ấm áp, làm ngực cô cảm thấy nhồn nhột và chỉ muốn hưởng ứng lại. Anh quá ấm áp, quá kích thích – và rắn chắc nữa, cô tự thêm vào. Lớp cơ bắp phồng lên trên cẳng tay anh làm cho cô dường như không thở được. Cô biết phải làm điều gì đó tốt hơn là việc để cho anh biết anh ảnh hưởng đến cô nhiều thế nào. Phải giận dữ, cô nhớ lại. Mình phải nổi giận, và phải sợ hãi nữa.

“Đây là kế hoạch bảo vệ tôi của anh đấy à?” Cô hỏi, cố nặn ra đủ vẻ sợ hãi trong giọng nói của mình.

“Không, đây không phải là những gì tôi lên kế hoạch bảo vệ cô.” Anh trả lời bằng một giọng khàn khàn.

“Caine?”

“Gì thế?”

“Anh trông như thể đang muốn hôn tôi. Đúng không?”

“Đúng thế,” Anh thừa nhận. “Tôi muốn hôn cô.”

Cô định lắc đầu, nhưng anh ngăn cô lại bằng cách dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt cô và giữ cô nằm im.

“Nhưng anh thậm chí còn không thích tôi nhiều lắm.” Giọng cô thì thầm thoang thoảng. “Anh đã nói thế, nhớ không? Hay là anh đã đổi ý rồi?”

Anh cảm thấy mình mỉm cười trước vẻ mặt bối rối của cô. “Không,” anh trả lời với mục đích chọc tức cô.

“Vậy thì tại sao anh lại muốn hôn tôi?”

“Tôi không thể giải thích điều đó.” Anh nói. “Có lẽ bởi vì cô hoàn toàn khỏa thân, và bởi vì tôi có thể cảm thấy làn da mềm mại của cô phía bên dưới tôi. Có lẽ…”

“Vậy thì chỉ một lần thôi đấy.”

Anh không hiểu ý cô định nói gì, nhưng hai má cô đỏ ửng lên và anh biết cô đang xấu hổ. “Chỉ một lần gì thế, Jade?” Anh hỏi.

“Anh có thể hôn tôi, Caine.” Cô giải thích. “Nhưng chỉ một lần thôi đấy. Rồi anh phải rời khỏi người tôi và ra khỏi phòng tôi ngay.”

“Jade, cô muốn tôi hôn cô à?”

Giọng nói của anh trở nên quá dịu dàng, cô có cảm giác như thể anh vừa mới vuốt ve cô. Cô nhìn chăm chú vào miệng anh, tự hỏi không biết cảm giác sẽ thế nào nếu như anh hôn cô thật trọn vẹn. Liệu miệng anh có rắn chắc như phần còn lại trên cơ thể anh không?

Sự tò mò đã thắng thế cảm giác thận trọng. “Đúng thế.” Cô thì thầm. “Tôi thực sự muốn anh hôn tôi, Caine.”

Nụ hôn thể hiện sự sở hữu tuyệt đối. Miệng anh mạnh bạo, đòi hỏi. Lưỡi anh trượt vào trong miệng cô và quấn lấy lưỡi cô. Cô không hề biết đàn ông có thể hôn đàn bà theo cách như thế, nhưng cô cảm thấy rất thích cảm giác lưỡi anh vuốt ve cô – cảm giác vô cùng kích thích. Chỉ đến khi lưỡi cô bắt chước hành động bạo dạn của anh thì nụ hôn của anh mới trở nên dịu dàng hơn. Cái cách anh dùng lưỡi mình quấn lấy lưỡi cô một cách vô cùng gợi cảm thật là đáng xấu hổ, nhưng cô không quan tâm. Cô có thể cảm thấy cơ thể anh rắn chắc phía trên người cô. Cứ mỗi lần lưỡi anh trượt sâu vào trong miệng cô, anh lại áp sát vào cô. Một luồng hơi nóng bắt đầu từ từ hình thành bên trong cơ thể cô.

Cô dường như không thể dừng việc chạm vào anh. Miệng anh làm cô trở nên hoang dã. Lưỡi anh trượt vào rồi lại rút lui, hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô rùng mình đòi hỏi nhiều hơn nữa. Tay Caine túm chặt lấy tóc cô để giữ cô nằm yên nhưng hành động đó thực sự là không cần thiết. Lúc này cô đang đeo cứng lấy anh.

Đã đến lúc phải dừng lại. Caine biết anh đang có nguy cơ đánh mất tất cả sự kiểm soát của mình, Jade đang cố gắng kéo anh lại với cô bằng cách bấu chặt ngón tay vào vai anh. Caine kháng cự lại lời mời mọc không lời đó. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc lâu, cảm thấy thích những gì anh thấy ở đó, thậm chí anh còn không cố gắng giấu vẻ mặt đàn ông toe toét đầy thỏa mãn của mình. “Em có vị đường và mật ong.”

“Thật ư?”

Anh lướt nhẹ môi anh lên môi cô một lần nữa. “Ồ, đúng thế.” Anh nói. “Cả mùi brandy nữa.”

Cô liên tục cựa quậy phía bên dưới anh. “Đừng có đẩy hông lên như thế.” Anh ra lệnh. Quai hàm anh siết chặt lại trước sự khiêu khích vô tình đó.

“Caine?”

“Ừm?”

“Chỉ hai lần thôi nhé.” Cô thì thầm. “Được không?”

Anh hiểu. Cô đang cho phép anh hôn cô lần nữa, và anh không thể cưỡng lại. Anh lại cúi xuống hôn cô, một nụ hôn dài, mạnh bạo, kích thích, và khi anh nhìn vào trong mắt cô lần nữa, anh lại cảm thấy hết sức hài lòng. Cô trông có vẻ hoàn toàn mê mụ và anh biết chính anh đã làm cô rơi vào tình trạng đó. Sự đam mê ẩn sâu trong người cô còn hơn là sánh được với nỗi đam mê của chính anh.

“Caine?”

“Không thêm nữa, Jade.” Anh gầm gừ.

“Anh không thích ư?” Cô hỏi, vẻ lo lắng hiện rõ ràng trong mắt cô.

“Dĩ nhiên là tôi thích rồi.” Anh trả lời.

“Vậy tại sao…”

Tay cô đang vuốt ve trên vai anh và việc duy trì khả năng tự chủ của anh trở nên cực kỳ nhức nhối. “Tôi không thể hứa với em là tôi sẽ dừng lại được nếu như tôi hôn em lần nữa, Jade. Em có sẵn lòng mạo hiểm không?” Trước khi cô có thể trả lời anh, anh đã bắt đầu từ từ rời khỏi cô. “Đó không phải là một câu hỏi công bằng trong tình trạng hiện tại của em.”

Sự đam mê đang dần dần làm cho cô không suy nghĩ gì được nữa. “Tình trạng hiện tại nào?”

Anh thở dài thườn thượt. “Tôi nghĩ cuối cùng rồi tôi sẽ làm tình với em, Jade.” Anh thì thầm. “Nhưng em sẽ phải quyết định trước khi sự đam mê che phủ đầu óc em.” Vẻ mặt anh tối lại khi cô bắt đầu vùng vẫy phía bên dưới anh. Cử động của cô làm anh nhớ đến bầu ngực mềm mại của cô đang chờ được anh vuốt ve. “Nếu như em không dừng ngọ nguậy phía bên dưới tôi như thế.” Anh gầm lên, “Tôi thề là chuyện đó sẽ xảy ra ngay bây giờ đấy. Tôi không phải được làm từ kim loại, cưng ạ.”

Cô trở nên tuyệt đối cứng đờ.

Mặc dù anh rất miễn cường khi rời khỏi cô nhưng anh vẫn có thể giúp cô mặc chiếc váy ngủ vào. Anh từ chối không trả lại con dao găm cho cô ngay cả khi cô nồng nhiệt hứa rằng cô sẽ không sử dụng con dao đó chống lại anh lần nữa.

“Lúc đó tôi buồn ngủ.” Cô lý luận. “Và anh thì lén lút vào phòng tôi như một tên trộm. Tôi phải tự vệ chứ.”

Caine túm lấy tay cô và kéo cô về phía phòng anh. “Em gặp ác mộng, đúng không?”

“Có thể là thế.” Cô trả lời. “Giờ tôi không nhớ nữa. Tại sao anh lại kéo tôi đi?”

“Em sẽ ngủ với tôi, như thế em sẽ không phải lo lắng có người nào đó lén lút vào phòng em nữa.”

“Ra khỏi tàu và chìm vào trong lòng biển, có phải thế không?” Cô hỏi. “Tôi thực sự tin rằng mình sẽ an toàn hơn rất nhiều nếu chỉ có một mình, cảm ơn anh.”

“Em không đủ tự tin là sẽ giữ được tay mình không chạm vào người tôi à?” Anh hỏi.

“Đúng vậy.” Cô thừa nhận và giả vờ thở dài. “Mặc dù vậy tôi sẽ phải tự kiềm chế bản thân, nếu không tôi chắc chắn sẽ bị đem đến giá treo cổ. Chuyện giết người vẫn không được tán thành ở đây, đúng không?”

Caine bật cười. “Em sẽ không thể nghĩ được đến chuyện giết tôi khi tôi đang chạm vào em.” Anh dự đoán.

Cô rên lên với vẻ thất vọng. “Anh sẽ không làm chuyện đó đâu. Người bảo vệ không nên ham muốn người mà mình bảo vệ.”

“Thế còn em thì sao?” Anh hỏi. “Em có ham muốn người bảo vệ của em không?”

Anh quay lại chờ cô trả lời. “Tôi không biết.” Cô nói. “Tôi thấy anh vô cùng hấp dẫn, Caine, nhưng tôi chưa bao giờ lên giường với người đàn ông nào và tôi không biết liệu tôi có muốn anh nhiều đến thế không. Tuy vậy, sự lôi cuốn này đang trở nên quá mạnh mẽ so với sự sao lãng. Anh không nên làm điều đó, thưa quý Ngài. Khi trời sáng, tôi sẽ phải tìm ai đó khác bảo vệ tôi … ai đó ít hấp dẫn hơn.”

Rồi cô cố gắng vùng ra khỏi người anh. Caine túm được cô trước khi cô kịp quay trở lại chiếc giường của mình. Với một chuyển động nhanh gọn, anh xốc cô lên vai và vác cô qua ô cửa nối giữa hai phòng.

“Anh dám đối xử với tôi như thế này à? Tôi không phải là một bao thức ăn. Thả tôi xuống ngay, đồ con hoang trác táng.”

“Đồ con hoang trác táng ư? Cưng ạ, em biết khá nhiều những từ ngữ đứng đắn dành cho các quý cô đấy.”

Anh thả cô xuống chính giữa giường anh. Bởi vì anh chuẩn bị sẵn tinh thần cô sẽ bật dậy và cố gắng trốn thoát nên anh khá ngạc nhiên với vẻ thích thú khi cô bắt đầu quây tấm chăn quanh người cô. Sau khi cô đã dịch sát sang một phía của chiếc giường, cô liền vuốt phẳng chiếc gối bông phía sau đầu cô và vén mái tóc ra sau vai. Những lọn tóc đỏ rực lấp lánh cám dỗ nổi bật trên chiếc váy ngủ màu trắng trinh nguyên trông quyến rũ đến không ngờ. Người phụ nữ vừa mới gọi anh là đồ con hoang lúc này lại trông giống như một thiên thần.

Caine thở hắt ra mạnh đến mức có thể làm tắt những ngọn nến.

“Tôi là một quý cô.” Cô lẩm bẩm khi anh trèo lên giường bên cạnh cô. “Nhưng anh làm tôi nổi điên lên, Caine, và đó là lý do cho những …”

“Từ ngữ phong phú ư?” Anh hỏi khi cô không nói hết những suy nghĩ của mình.

“Đúng thế.” Cô trả lời, nghe có vẻ đau khổ khi thêm vào. “Tôi có phải xin lỗi không?”

Anh cố kiềm chế tiếng cười của mình. “Tôi sợ là em không thật lòng xin lỗi.” Anh trả lời, rồi xoay nghiêng người và cố gắng kéo cô vào trong vòng tay. Khi cô gạt tay anh đi, anh lại nằm ngửa ra, kê hai tay phía sau đầu và nhìn chằm chằm vào trong bóng tối phía trên trần trong khi anh nghĩ về cơ thể ấm áp nằm ngay bên cạnh anh. Cô chắc chắn là người phụ nữ kỳ lạ nhất mà anh đã từng gặp. Vì sao ư, cô có thể làm cho anh cười phá lên một giây trước rồi lại phải quát ầm lên giây sau đó. Anh không thể giải thích phản ứng của mình trước cô bởi vì anh không hiểu chính bản thân mình. Chỉ có một điều anh chắc chắn trong đầu, anh biết rằng cô khao khát anh, nụ hôn của cô đã cho anh biết điều đó.

“Jade?”

Giọng nói khàn khàn của anh làm cô rùng mình. “Vâng?”

“Thật vô cùng kỳ quặc, đúng không?”

“Cái gì vô cùng kỳ quặc?” Cô hỏi.

Anh có thể cảm thấy nụ cười trong giọng nói của cô. “Em và tôi cùng nằm trên chiếc giường này mà không hề chạm vào nhau. Em thực sự cảm thấy thoải mái với tôi, đúng không?”

“Đúng thế.” Cô trả lời. “Caine?”

“Gì thế?”

“Làm tình có đau không?”

“Không.” Anh trả lời. “Nó chỉ đau khi em muốn làm điều đó mà không thể làm được thôi.”

“Ồ! Vậy thì hẳn là tôi không muốn anh nhiều lắm, Caine, bởi vì tôi không thấy đau đớn gì cả.” Cô khẳng định sự thật đó với một giọng rất vui vẻ như để chọc tức anh.

“Jade?”

“Vâng?”

“Ngủ đi.”

Cô cảm thấy anh xoay sang phía cô và ngay lập tức căng người chờ đợi một nụ hôn khác. Sau khi chờ một lúc lâu, cô nhận ra là anh sẽ không hôn cô lần nữa. Cô cảm thấy vô cùng thất vọng. Caine chống người lên khuỷu tay và nhìn chằm chằm xuống cô. Jade cố gắng tạo một vẻ mặt thờ ơ đề phòng trường hợp anh có một đôi mắt mèo có thể nhìn xuyên qua bóng tối.

“Jade? Làm thế nào em lại có vết roi quất ở sau lưng thế?”

“Từ một chiếc roi ngựa.” Cô trả lời, rồi xoay nghiêng người và cố gắng chống lại thôi thúc muốn cuộn người trong vòng tay ấm áp của anh.

“Trả lời tôi đi.”

“Làm sao anh biết được đó là một vết roi quất?”

“Tôi cũng có một vết giống hệt phía sau đùi.”

“Thật ư? Anh bị vết đó như thế nào?”

“Em sẽ trả lời mọi câu hỏi của tôi bằng một câu hỏi của em à?”

“Theo Socrates thì cách đó khá là hiệu quả.”

(Socrates: một triết gia Hy Lạp cổ đại, người được mệnh danh là bậc thầy về truy vấn. Ông còn được coi là người đặt nền móng cho thuật hùng biện dựa trên hệ thống các câu hỏi đối thoại.)

“Nói cho tôi biết em có vết roi quất đó như thế nào.” Anh hỏi lại một lần nữa.

“Đó là chuyện riêng tư.” Cô giải thích. “Đã sắp bình minh rồi, Caine. Tôi đã có một ngày khá mệt mỏi.”

“Thôi được.” Anh thừa nhận. “Em có thể nói cho tôi biết về chuyện riêng tư đó khi trời sáng.”

Trước khi cô có thể tránh được, anh vòng tay quanh eo cô và kéo cô sát vào người anh. Cằm anh tựa trên đỉnh đầu cô. Đùi anh rắn chắc áp vào lưng cô.

“Em đã đủ ấm chưa?” Anh hỏi.

“Tôi đủ rồi.” Cô trả lời. “Còn anh.”

“Ồ, đủ rồi.”

“Anh sẽ không làm gì chứ, đúng không?” Cô trêu anh.

“Có lẽ.” Anh trả lời. “Jade?” Anh lại hỏi, giọng anh lúc này có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều.

“Vâng?”

“Tôi sẽ không bao giờ làm điều gì mà em không muốn tôi làm.”

“Nhưng sẽ thế nào nếu anh nghĩ rằng tôi muốn anh làm điều gì đó … nhưng thực ra tôi lại không muốn…”

“Trừ khi em nói câu chấp thuận với tôi, toàn tâm toàn ý chấp thuận, còn không thì tôi sẽ không chạm vào em. Tôi hứa.”

Cô nghĩ rằng đó là lời hứa tử tế nhất mà cô từng được nhận. Anh nghe rất chân thành, và cô biết rằng anh thực sự thật lòng với những gì anh nói.

“Caine? Anh có biết tôi vừa mới khám phá ra điều gì không? Anh thực sự là một quý ông, và là một quý ông hoàn toàn đáng kính.”

Anh đã ngủ thiếp đi trong lúc ôm cô, Jade quyết định cũng sẽ làm điều tương tự. Cô xoay người trong vòng tay anh, luồn tay cô quanh eo anh, và rồi ngay lập tức trôi vào giấc ngủ.

Caine thức dậy khoảng một giờ sau đó khi Jade rên lên trong giấc ngủ. Cô lẩm bẩm điều gì đó mà anh không giải mã được, rồi bỗng hét lên một tiếng kinh hoàng. Anh vội lay cô tỉnh dậy. Khi vén mái tóc ra khỏi gương mặt cô, anh cảm thấy má cô ướt đẫm. Cô đã khóc trong lúc ngủ.

“Bé con, em đang gặp ác mộng thôi. Giờ thì ổn rồi.” Anh vỗ về. “Em an toàn bên cạnh tôi.” Anh xoa nhẹ lên vai và lưng cô cho đến khi người cô thả lỏng trở lại. “Em đã mơ thấy cái gì thế?” Anh hỏi khi hơi thở của cô đã dịu xuống.

“Cá mập.” Lời nói thốt ra với một tiếng thì thầm đầy vẻ đau khổ.

“Cá mập ư?” Anh hỏi, không chắc chắn là anh có nghe đúng hay không.

Cô rúc đầu dưới cằm anh. “Em mệt quá.” Cô thì thầm. “Em không nhớ cơn ác mộng đó nữa. Ôm em đi, Caine. Em muốn ngủ trở lại.”

Giọng cô vẫn còn run rẩy, và Caine biết cô nói dối. Cô nhớ rõ cơn ác mộng của mình. Nhưng anh sẽ không ép cô phải nói cho anh nghe về điều đó lúc này.

Anh hôn lên đỉnh đầu cô rồi làm theo yêu cầu của cô và kéo cô sát vào mình.

Jade biết khi anh ngủ trở lại. Cô chầm chậm gỡ người ra khỏi vòng tay của anh và dịch về phía mép giường. Tim cô vẫn nện thình thịch trong ngực. Anh nghĩ rằng cô chỉ gặp ác mộng. Liệu việc hồi tưởng lại một sự kiện đã thực sự xảy ra có giống như thế không? Và liệu cô có thể quên đi cảm giác kinh hoàng đó được hay không?

Chúa giúp cô, liệu có bao giờ cô có thể sẵn sàng để quay trở lại với đại dương được nữa hay không?

Cô cảm thấy muốn khóc và phải vận dụng toàn bộ sự tự chủ của mình để không đầu hàng trước cảm giác thôi thúc muốn ôm chầm lấy anh lúc này. Caine là một người đàn ông rất dễ dàng để có thể tin tưởng. Cô có thể sẽ quen với việc phụ thuộc vào anh, cô biết điều đó. Đúng thế, anh là kiểu người có thể tin cậy được, nhưng anh cũng có thể làm cho trái tim cô tan vỡ.

Cô hoàn toàn hoang mang trước phản ứng của mình trước anh. Từ tận đáy lòng, cô hoàn toàn tin tưởng vào anh.

Vậy tại sao chính em trai của anh lại không tin anh?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN