Thiên Thần Hộ Mệnh - Chương 15 :4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Thiên Thần Hộ Mệnh


Chương 15 :4


Cô buột ra lời thú nhận đó và giấu mặt vào trong cổ áo của chiếc áo choàng của anh. Tràng cười của anh ngừng bặt. “Em vừa nói gì ư?” Anh hỏi, giả vờ như anh không nghe thấy cô nói, rồi nâng cằm cô lên ép và nhìn thẳng vào mắt cô.

Phải mất một lúc lâu sau cô mới có thể lặp lại những lời nói ấy, và chúng cũng đã tiêu hết từng ounce dũng khí mà cô sở hữu. Cổ họng cô thắt chặt lại, trái tim cô nện những nhịp đập hoang dã, và dạ dày cô có cảm giác như đang gút lại thành nút. Hẳn là cô sẽ không thể nói với anh điều đó nếu như anh không giúp cô, vẻ mặt của anh chan chứa yêu thương, nó đã làm cho một phần trong sự sợ hãi ở trong cô dịu đi, và lúm đồng tiền của anh làm nốt phần việc còn lại.

“Em yêu anh.”

Anh cảm thấy nhẹ nhõm cho đến khi cô lại òa lên khóc. “Chuyện đó khăn đến thế sao? Nói với anh rằng em yêu anh ấy?”

“Đúng vậy.” Cô lúng búng trong khi anh hôn đi những giọt nước mắt trên má cô. “Em không quen chút nào với việc thú nhận những gì ở trong trái tim em. Em không tin rằng em thích điều đó một chút nào.”

Anh hẳn là sẽ cười phá lên nếu như trông cô không quá dễ tổn thương như thế, thay vào đó anh hôn cô.

“Em cũng không thích làm tình vào lần đầu tiên.” Anh nhắc lại cho cô nhớ trước khi lại hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô lần nữa. Cả hai người họ cùng run lẩy bẩy khi rời khỏi nhau, anh hẳn là sẽ lôi cô lên giường nếu như tiếng gầm của Ngài Richards không phá ngang hai người họ. Cả hai cùng nhau thở dài. “Đi thôi, em yêu. Đã đến lúc lên đường rồi.”

Anh bước về phía cửa phòng, kéo cô đi theo.

* * *

Lyon và Richards đang chờ họ trong phòng giải trí. Khoảng thời gian vui vẻ tiệc tùng nhanh chóng bị đẩy sang một bên. Họ bước đi trong yên lặng xuyên qua khoảng rừng hẻo lánh nơi Matthew và Jimbo đang đứng đợi với những con ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Caine đi đầu dẫn đường, Jade nối tiếp theo sau với Lyon chịu trách nhiệm bảo vệ sau lưng cô. Ngài Richards bọc hậu cuối cùng.

Caine tỏ ra thận trọng quá đến mức điên cuồng. Khoảng thời gian duy nhất họ dừng lại nghỉ ngơi là khi anh tự mình quay lại lối cũ để đảm bảo rằng họ không bị theo dõi. Tuy nhiên, Jade không bận tâm đến sự bất tiện, cô cảm thấy được an ủi trước sự đề phòng của anh.

Mỗi lần Caine rời khỏi, Lyon liền ở ngay bên cạnh cô. Và mỗi lần anh nói chuyện với cô thì chủ đề câu chuyện luôn luôn là về tập hồ sơ của anh. Rõ ràng là Lyon rất quan tâm đến chuyện có một ai đó khác có thể nắm giữ hồ sơ đó. Jade gợi ý anh ăn cắp tập hồ sơ của riêng mình để anh có thể tìm lại sự yên bình trong đầu óc. Lyon lắc đầu. Anh cố gắng không mỉm cười trong lúc giải thích rằng chuyện đó là không phù hợp với luân thường đạo lý. Cũng có thể sẽ có một lúc nào đó trong tương lai, anh thêm vào, khi một ai đó đặt ra những nghi vấn về những điệp vụ mà anh đã tham gia. Tập hồ sơ đó không thể bị phá hủy hay đánh cắp, bởi vì sự thật chính là sự bảo vệ đối với anh.

Jade không tranh cãi với Lyon, nhưng cô khẳng định rằng tập hồ sơ sẽ được bảo vệ an toàn hơn rất nhiều ở nhà anh hơn là ở Bộ Chiến tranh. Cô quyết định là sẽ tự mình xử lý việc vặt đó.

Cho đến lúc họ tiến đến vùng ngoại ô London một cách an toàn thì mặt trời đã đang lặn phía chân trời. Jade cảm thấy kiệt sức sau chuyến đi dài. Cô không phản đối gì khi Caine chuyển cô sang ngồi trong lòng anh. Cô cưỡi ngựa suốt phần quãng đường còn lại với vòng tay của anh ôm quanh người cô. Và trong suốt khoảng thời gian đó cô cứ tự nhủ với bản thân rằng Caine là một người đàn ông vững vàng và đáng tin đến thế. Một người phụ nữ hoàn toàn có thể phụ thuộc vào anh.

Cô vừa mới bắt đầu trôi giạt vào giấc ngủ thiu thiu thì họ đã về đến căn nhà phố của anh. Caine vào bên trong trước, sẵng giọng giải tán đám người hầu trong đêm, rồi đưa Jade vào trong thư viện. Mùi khói vẫn còn thoang thoảng trong không khí, và hầu hết những bức tường vẫn còn đen nhẻm vì vụ cháy, nhưng những người hầu đã làm việc rất tốt trong việc sửa sang lại những thiệt hại. Căn nhà phố trông đã đủ tốt để có thể ở.

Khi Lyon và Richards tham gia vào cùng với Jade và Caine, Richards nói. “Chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay khi trời tối hoàn toàn.”

“Sẽ an toàn hơn nếu chúng ta chờ đến nửa đêm.” Jade xen vào. “Sẽ có hai lính gác cho đến tận lúc đó.”

“Và chuyện gì sẽ xảy ra vào lúc nửa đêm?” Ngài Richards hỏi.

“Chỉ còn lại một lính gác ở đó trong suốt khoảng thời gian sau nửa đêm.” Cô giải thích. “Tên anh ta là Peter Kently và anh ta luôn luôn ngà ngà say vào khoảng thời gian anh ta bắt đầu phiên canh gác. Giờ, nếu chúng ta chờ cho đến hiệp hai, anh ta sẽ uống hết chai cuối cùng của mình và rồi anh ta sẽ nhanh chóng ngủ thiếp đi.”

Ngài Richards đang trố mắt nhìn cô, miệng há hốc ra. “Làm thế nào mà cô …”

“Thưa Ngài, ta luôn luôn phải chuẩn bị tinh thần cho khả năng bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra nếu như ta muốn thành công.” Cô khuyên ông.

Trong khi Ngài Richards lắp bắp về chuyện thiếu đạo đức tác phong làm việc trong đội ngũ nhân viên của Chính phủ thì Lyon hỏi Jade về những ổ khóa.

“Cửa sau là một chướng ngại vật đáng kể.” Cô tuyên bố, mắt cô lấp lánh vẻ hớn hở bởi vì rõ ràng là cô đang cảm thấy háo hức với chủ đề của mình.

“Chướng ngại vật đáng kể ư?” Caine hỏi, mỉm cười trước vẻ nồng nhiệt của cô.

“Cũng khó.” Cô làm nhẹ đi.

Ngài Richards ngẩng phắt lên. “Ồ, ơn Chúa vì cũng có cái gì đó khó khăn.”

Cô trao cho ông một ánh mắt cảm thông. “Khó, Ngài Richards, chứ không phải không thể. Tôi đã từng lọt vào trong, nếu ông còn nhớ.”

Ông trông vô cùng tiu nghỉu, cô liền vội thêm vào. “Lần đầu tiên thì nó cũng mất khá nhiều thời gian. Khóa đôi nên đòi hỏi phải khéo léo hơn rất nhiều.”

“Nhưng không phải là không thể.” Lyon xen vào. “Jade, lần đâu tiên đó cô mất bao nhiêu thời gian?”

“Ồ, năm … có lẽ là cũng phải đến sáu phút.”

Richards vùi mặt vào lòng bàn tay, Jade cố gắng xoa dịu ông. “Nào, nào, Ngài Richards. Nó không tệ quá đến mức thế đâu. Vì sao ư, tôi phải mất gần một giờ đồng hồ mới lọt được vào nơi cất giữ phía trong nơi lưu trữ những tập hồ sơ được niêm phong đấy.”

Viên chỉ huy lúc này không có vẻ gì là giống như thể ông muốn được xoa dịu cả. Jade để lại ba người đàn ông với những kế hoạch của họ ở đó và đi vào nhà bếp để tìm thức ăn. Cô quay trở lại thư viện với một đống đồ ăn đã được phân loại đàng hoàng. Họ cùng nhau ăn táo, phô mai, thịt cừu lạnh, bánh mì cũ và rượu nâu sẫm. Jade tháo ủng ra, rúc hai chân vào phía dưới người, rồi ngủ thiếp đi trên ghế bành.

Những người đàn ông hạ giọng xuống trong khi họ bàn bạc về Hội Tribunal. Khi Jade tỉnh giấc vài giờ sau đó, cô nhìn thấy Caine đang ngồi đọc lại những lá thư mà cô đã chép lại. Vẻ mặt anh có vẻ khó hiểu, anh tập trung hoàn toàn, và khi anh đột nhiên mỉm cười và ngả người ra lưng ghế, cô nghĩ rằng hẳn là anh đã nghĩ thông suốt vấn đề mà anh đang xem xét. “Anh đã có kết luận rồi à, Caine?” Cô hỏi.

“Anh đang tiến dần đến chỗ đó đây.” Caine trả lời, giọng nghe có vẻ vô cùng phấn khởi.

“Anh đang trở nên logic và tính toán rồi, đúng không?” Cô hỏi.

“Đúng thế.” Anh trả lời. “Chúng ta sẽ thực hiện bước đi này ngay, Jade.”

“Anh ấy là một người rất logic.” Cô nói với Lyon và Ngài Richards. Caine có cảm tưởng như cô đang bào chữa cho một khuyết điểm đáng tiếc nào đó. “Anh ấy không thể khác đi được. Anh ấy cũng rất tin người nữa.”

“Tin người ư?” Lyon khịt mũi bật cười. “Cô không nghiêm túc đó chứ Jade. Caine là một trong những người hay nghi ngờ nhất ở Anh quốc đấy.”

“Một tính cách mà tôi đã phát triển nhờ vào cơ hội làm việc cùng với cậu.” Giọng Caine kéo dài.

Jade cảm thấy sửng sốt trước những lời nhận xét của Lyon, anh có vẻ rất chắc chắn, Ngài Richards cũng gật đầu. Cô quay sang mỉm cười với Caine. “Vậy thì em rất lấy làm vinh dự vì được anh tin tưởng.”

“Cũng chỉ nhiều như em tin anh thôi, em yêu.” Anh trả lời.

Cô cau mày nhìn anh. “Và chuyện đó có nghĩa là gì? Anh đang mỉa mai em đấy ư?”

Caine cười gằn. Jade liền quay sang Lyon. “Anh có suy nghĩ gì về chuyện thật điên khùng đến mức nào khi kết hôn với một người mà lúc nào cũng tỏ ra cực kỳ logic quá đáng hay không?”

Caine trả lời cô. “Anh không có tí ý tưởng nào cả.”

Jade quyết định dừng chủ đề đó lại. Cô thả hai chân xuống sàn, nhăn mặt vì cảm giác tê rần mà hành động đó gây ra cho mông của cô. Nếu cô chỉ có một mình, hẳn là cô sẽ rên rỉ ầm ĩ và không ý tứ chút nào. “Em không quen chút nào với việc cưỡi ngựa trong nhiêu giờ như thế.” Cô thừa nhận.

“Cô đã thể hiện rất tốt trong ngày hôm nay.” Lyon khen ngợi, rồi anh quay sang Caine. “Khi chuyện này đã kết thúc, Christina và tôi sẽ tổ chức đón mừng hai vợ chồng cậu.”

“Cậu thật tử tế.” Caine xen vào. “Cậu biết đấy, Lyon, Jade và Christina khá là giống nhau.”

“Vậy cô ấy cũng là một tên trộm ư?” Jade hỏi trước khi có thể dừng mình lại. Giọng cô đầy vẻ hăng hái. “Bọn em đã khá hòa hợp với nhau ngay từ lúc ban đầu. Không nghi ngờ gì …”

“Rất tiếc vì làm em thất vọng, em yêu, nhưng Christina không phải là kẻ trộm.” Caine nói.

Cô trông có vẻ tiu nghỉu. Lyon liền bật cười. “Christina cũng không logic lắm, Jade. Cô ấy xuất thân từ một gia đình không bình thường chút nào. Cô ấy có thể hướng dẫn cô tất cả các thứ.”

“Chúa cứu chúng con.” Caine xen vào, bởi vì anh rất quen với cái xuất thân không bình thường của Quý bà Christina. Vợ Lyon đã được nuôi nấng tại một vùng hoang dã ở Châu Mỹ bởi một trong những bộ tộc da đỏ Dakhôngta.

Jade hiểu lầm phản ứng của Caine. “Em chắc rằng em là một học sinh sáng dạ, Caine. Nếu em tự nguyện, em có thể học được mọi thứ mà Christina thích dạy em.” Cô không cho anh có đủ thời gian để trả lời cô. “Em sẽ đi thay quần áo, chúng ta phải rời khỏi đây sớm thôi.”

Caine, cô nhận thấy, đang trừng mắt nhìn Lyon khi cô rời khỏi phòng. Jade nhanh chóng mặc vào bộ váy màu đen. Cô mang theo một chiếc áo choàng. Chiếc mũ trùm đầu sẽ che chắn mái tóc rực lửa của cô trong ánh đèn đêm.

* * *

Họ cuốc bộ hầu hết quãng đường đến Bộ Chiến tranh. Tòa nhà của Bộ nằm phía bên kia thành phố, nhưng họ chỉ sử dụng ngựa thuê cho một nửa quãng đường. Khi họ đến con ngõ phía sau tòa nhà, Jade liền tiến lên cạnh Caine. Cô túm chặt lấy tay anh trong khi nhìn chằm chằm lên tầng trên cùng của tòa kiến trúc bằng gạch.

“Có chuyện gì đó không ổn, Caine.”

“Gì cơ?” Ngài Richards hỏi từ phía sau lưng cô. “Bản năng của cô, cô gái thân mến, hay …”

“Có ánh đèn hắt ra từ ô cửa sổ thứ ba phía bên tay phải.” Cô giải thích. “Ở đó phải không có ánh đèn nào mới đúng.”

“Có lẽ lính gác ở lối vào …”

“Lối vào ở phía đối diện.” Jade cắt ngang. “Ánh đèn đó hắt ra từ phía văn phòng phía trong.”

Caine quay sang Lyon. “Nếu ai đó ở trong kia đang lùng tìm những tập hồ sơ, thì hắn sẽ sử dụng cửa hậu khi hắn rời khỏi.”

“Để hắn qua nếu hắn rời khỏi đó.” Ngài Richards chỉ đạo. “Tôi sẽ bám theo hắn.”

“Ngài có muốn tôi đi cùng Ngài không?” Lyon hỏi. “Nếu như có nhiều hơn một …”

Richards lắc đầu. “Tôi sẽ tìm hiểu xem ai là thủ lĩnh và theo sau thằng cha đó. Cậu cần có mặt ở đây. Chúng ta sẽ gặp lại ở nhà Caine, cho dù là giờ nào đi chăng nữa.”

Họ di chuyển vào trong bóng đêm cách cửa hậu một khoảng an toàn, rồi kiên nhẫn chờ đợi. Caine quàng tay quanh vai Jade và ôm cô thật gần.

“Anh không muốn em ở đây với anh, đúng không Caine?” Cô thì thào khi vòng tay của anh trở nên gần như nghẹt thở.

“Không, anh không muốn em có mặt ở đây.” Anh trả lời. “Jade, nếu như có rắc rối gì ở bên trong…”

“Lyon sẽ xử lý chuyện đó.” Cô xen vào trước khi anh kịp bày tỏ hết suy nghĩ của mình. “Nếu như cần phải có bất cứ sự giết chóc nào ở đó, Chúa tha tội cho chúng ta, thì Lyon sẽ là người phải làm điều đó. Anh ấy quen với việc đó.”

Lyon nghe lời tuyên bố của cô và nhướn một bên mày lên phản ứng. Anh tự hỏi không biết cô đã đọc hết toàn bộ hồ sơ của Caine chưa. Sự thật là Caine hoàn toàn có năng lực làm điều đó cũng giống như anh.

Tiếng thì thào của họ dừng bặt ngay khi cánh cửa hậu ken két mở ra. Trong khi họ quan sát, hai người đàn ông lúp xúp chạy ra ngoài. Dưới ánh trăng, Jade có thể nhìn thấy mặt họ một cách rõ ràng. Cô không thể ngăn tiếng thở hắt ra của mình, Caine liền vội dùng tay bịt miệng cô lại.

Người đàn ông thứ hai quay lại và khóa cửa. Làm thế nào mà hắn lại có chìa khóa sơ cua được nhỉ? Jade tự hỏi trong khi giữ im lặng cho đến khi hai gã đàn ông đó rẽ khuất ở góc đường. Ngài Richards liền bám theo họ.

Rồi cô quay sang Caine. “Hệ thống an ninh thật quá tệ.” Cô thì thào.

“Đúng vậy.” Anh đồng ý. “Em nhận ra chúng, đúng không?”

Cô gật đầu. “Chúng là hai trong ba gã đàn ông đã chặn đường chiếc xe ngựa của Nathan. Tên to hơn trong hai gã là kẻ đã đánh vào đầu em.”

Vẻ mặt anh làm cô hoảng sợ, cô nghĩ anh có thể sẽ đuổi theo hai gã đàn ông kia ngay lúc đó. “Caine, lúc này anh phải tỏ ra cực kỳ logic, làm ơn đi. Anh không thể đuổi theo chúng được.”

Anh trông có vẻ cáu kỉnh với cô. “Anh sẽ chờ. Nhưng khi chuyện này xong xuôi…”

Anh không nói hết câu nói đó mà nắm lấy tay cô và kéo cô về phía cửa. Với một dụng cụ đặc biệt mà Harry đã tặng cho cô trong ngày sinh nhật lần thứ mười của mình, cô có thể mở khóa trong thời gian cực nhanh. Chốt cửa thứ hai cũng chỉ mất lâu hơn vài phút.

Lyon bước vào bên trong trước. Jade theo sau với Caine bọc hậu phía sau. Cô đẩy Lyon tránh sang một bên và dẫn đường. Họ lên tầng ba theo cầu thang phía sau, Jade nhớ tiếng ken két ở bậc thứ tư trên cầu thang cuốn tầng hai, ra hiệu cho hai người phía sau tránh nó ra, rồi cô bỗng cảm thấy cánh tay của Lyon trên eo mình. Anh nhấc cô qua bậc thang đó và rồi đặt cô xuống. Cô quay lại mỉm cười cảm kích với anh trước khi tiếp tục bước tới.

Tên lính gác không phải là đang ngủ tại vị trí của mình phía sau chiếc bàn làm việc ở trong văn phòng phía ngoài. Anh ta đã chết. Jade nhìn thấy cán một con dao nhô ra từ trên vai anh ta, cô vội lùi lại một bước. Bàn tay Caine lại ngay lập tức bịt miệng cô lại. Hẳn là anh đã nghĩ cô sắp sửa kêu toáng lên.

Qua khung cửa kính họ có thể nhìn thấy hai bóng đen. Caine kéo Jade vào trong góc, ra hiệu cho cô ở đó, rồi theo Lyon tiến vào trong văn phòng phía trong. Cô cảm thấy rất ấn tượng vì sự yên lặng của họ, hai người đó có thể trở thành những tên trộm thứ thiệt, cô kết luận.

Mặc dù vậy, họ đi quá lâu. Cô đứng đó tựa lưng vào bức tường lạnh ngắt, xoắn hai tay vào với nhau trong lúc chờ đợi. Nếu có điều gì đó xảy ra với Caine, cô không biết sẽ phải làm gì. Dĩ nhiên là cho đến khi cô buộc phải rời xa anh, cô tự bào chữa trong đầu … Chúa giúp cô, cô cần anh.

Cô không nhận ra là mình nhắm chặt mắt lại cho đến khi cảm thấy bàn tay Caine trên vai. “Đi nào, giờ chúng ta chỉ còn lại một mình.”

“Những người ở bên trong thì sao?” Cô thì thào hỏi. “Và vì Chúa, hạ thấp giọng anh xuống. Chúng ta đang làm việc đấy.”

Anh không trả lời cô. Jade theo Caine đi vào phía trong phòng lưu trữ, quăng chiếc áo choàng lên chiếc bàn gần nhất trong khi Lyon thắp thêm một cây nến nữa để lấy ánh sáng. Rồi cô nhận thấy hai người đàn ông nằm trên góc sàn nhà. Cô không thể ngăn mình thở hắt ra. “Họ chết rồi ư?” Cô hỏi.

Cô không thể thôi nhìn hai cơ thể đang nằm ườn chồng lên nhau đó, Caine bước tới chắn ngang tầm nhìn của cô và trả lời. “Không.”

Cô nhẹ nhõm hẳn đi.

“Jade, không lẽ không ai trong số người của em đã từng phải …”

“Họ gần như là không.” Cô cắt ngang. “Em hẳn là sẽ phải cho người giấu họ đi. Giết chóc là không được phép. Giờ thì đừng có nói chuyện quá nhiều thế, Caine. Anh phải nhanh lên. Nếu họ tỉnh lại thì họ sẽ hét lên báo động đấy.”

“Chúng sẽ không tỉnh dậy một lúc lâu nữa.” Caine nói, anh kéo ra một chiếc ghế và nhẹ nhàng đẩy cô ngồi vào đó. “Em nghỉ ngơi đi, chuyện này sẽ mất chút thời gian đấy.”

“Nghỉ ngơi trong khi làm việc ư? Không bao giờ.” Cô nghe có vẻ hoảng hốt trước lời gợi ý của anh.

“Hồ sơ của Terrance đã biến mất.” Lyon thông báo, thu hút sự chú ý của họ. Anh đang cúi xuống trên ngăn kéo đựng hồ sơ, nụ cười toét đến tận mang tai. “Thật thú vị, cậu có nghĩ thế không?”

“Những người thắp đèn có lẽ cũng nghĩ rằng chuyện đó rất thú vị.” Jade vặc lại. “Hạ thấp giọng xuống, Lyon.”

“Đúng thế, chuyện này thật thú vị.” Caine lặng lẽ nói, trả lời cho câu nhận xét của Lyon.

“Vậy chúng ta có thể rời khỏi đây rồi chứ?” Jade hỏi, liếc nhìn về phía hai người đàn ông đang nằm trên sàn một lần nữa.

“Jade, tại sao em lại quá căng thẳng thế?” Caine hỏi. “Em đã vào rồi ra khỏi căn phòng này vài lần trước đây rồi cơ mà.” Anh nhắc cô.

“Những lần đó em làm việc với những người chuyên nghiệp.” Cô tuyên bố.

Lyon và Caine nhìn nhau mỉm cười. “Cô ấy lo lắng cho chúng ta.” Lyon nói.

“Không.” Caine phản đối. “Sẽ thật sỉ nhục nếu cô ấy …”

Cô không thể tin được lúc này anh còn dám trêu cô. “Dĩ nhiên là em lo lắng rồi. Hai người các anh thậm chí còn không bằng những kẻ mới học nghề tử tế nữa kìa. Ngay cả một kẻ ngốc nghếch cũng biết rằng giờ không phải là lúc để tán gẫu vô công rồi nghề. Xử lý việc này đi thôi.”

“Cô ấy đang sỉ nhục chúng ta.” Lyon kéo dài giọng. Anh suýt cười phá lên, nhưng ánh mắt gườm gườm của cô làm anh đổi ý.

Sau đó hai người đàn ông trở nên nghiêm túc, họ dốc sức trước một số tập hồ sơ cụ thể trong suốt hai giờ đồng hồ. Jade không cắt ngang và cũng không dám nghỉ ngơi, bởi vì cô quyết tâm tiếp tục canh gác đề phòng có kẻ đột nhập.

“Được rồi, chúng ta đã xong.” Caine nói khi đóng sập tập hồ sơ cuối cùng lại.

Jade đứng dậy và bước về phía ngăn kéo. Cô cầm lấy tập tài liệu từ Caine, quay trở lại, rồi đặt nó lại vào vị trí ban đầu. Lưng cô lúc này quay lại phía hai người đàn ông và cô không mất nhiều thời gian chút nào để lấy đi hai tập hồ sơ dày cộp của Caine và Lyon.

Cô quay người lại, quyết tâm làm cho ra nhẽ với họ ngay lúc đó nếu như họ đưa ra một lời phản đối nào. Tuy nhiên, may mắn đã thuộc về phía cô, bởi vì hai người đàn ông lúc này đã bước ra văn phòng phía ngoài rồi.

“Các anh không kiểm tra túi áo của họ hay sao?” Cô gọi vọng ra và chỉ vào hai người đàn ông đang nằm ngủ.

“Bọn anh kiểm tra rồi.” Caine trả lời. Jade bọc hai tập hồ sơ trong chiếc áo choàng, thổi tắt những ngọn nến và theo hai người họ xuống lầu. Bởi vì họ hoàn toàn chỉ có một mình trong tòa nhà nên cô đoán rằng họ không cần phải giữ yên lặng. Mỗi người trong số họ đang thay nhau lẩm bẩm những từ tục tĩu. Những từ của Caine, cô nhận ra, cũng vô cùng phong phú đầy sắc màu như những từ của Lyon.

“Em sẽ không bao giờ đem bất cứ ai trong hai anh theo trong vụ tập kích tiếp theo đâu.” Cô lẩm bẩm. “Em sẽ không ngạc nhiên nếu như các nhà chức trách đang đứng chờ chúng ta ở bên ngoài.”

Cả Caine và Lyon không ai thèm để ý đến những câu huyên thuyên của cô. Dù sao đi chăng nữa cô cũng sẽ sớm trở nên mệt mỏi với chuyện thuyết giảng họ cho xem.

Ngài Richards đang đứng chờ họ ở đầu ngõ. “Có một chiếc xe ngựa đang chờ cách đây bốn tòa nhà.” Ông thông báo trước khi quay người lại và dẫn đường.

Jade bị sẩy chân khi họ quành qua một góc rẽ, Lyon túm lấy cô, nhấc cô lên trong vòng tay mình. Cô nghĩ rằng anh hẳn là đã có thể cảm thấy tập hồ sơ khi anh chuyển cô sang vòng tay Caine, rồi kết luận rằng anh không hề nhận ra khi anh nhìn xuống cô cười nhăn nhở và lùi lại bọc hậu phía sau. Cô ngủ thiếp đi trong xe ngựa với bọc áo choàng ôm chặt trước ngực. Thật là dễ chịu biết bao khi nhận ra rằng cô không cần phải lo lắng. Chừng nào mà Caine còn ở bên cạnh thì cô còn cảm thấy an toàn, cảm thấy được bảo vệ. Lần đầu tiên trong một thời gian rất dài, cô không cần phải nhớ đến McKindry. Caine sẽ canh chừng bảo vệ cho cả hai bọn họ, anh sẽ không bao giờ có thể làm một tên trộm giỏi, dĩ nhiên rồi, nhưng anh chắc chắn sẽ không để cho những kẻ xấu xa McKindry trên đời này đánh lén họ từ phía sau lưng.

* * *

Cô nhận ra mình đang nằm trên giường của Caine khi tỉnh dậy. Anh đang cố gỡ bọc áo choàng ra khỏi tay cô. “Họ đang chờ anh dưới nhà à?” Cô hỏi bằng một giọng thì thầm ngái ngủ.

“Ừ, họ đang chờ. Em yêu, để anh giúp em…”

“Em có thể tự cởi quần áo.” Cô nói. “Anh có cần em…”

Cô đang định hỏi anh xem anh có cần cô xuống nhà với anh không, nhưng anh đã cắt ngang cô. “Anh sẽ luôn cần em, Jade. Anh yêu em.” Anh cúi xuống và hôn cô. “Ngủ lại đi, em yêu. Anh sẽ lên với em ngay khi bọn anh xong việc.”

“Em không muốn phải cần anh.”

Cô buột miệng thốt ra lời thú nhận đó với một giọng đầy hoảng sợ. Nụ cười của Caine gần như là cảm thông. “Anh biết, tình yêu của anh, nhưng em thực sự cần anh. Giờ thì ngủ đi nào.”

Cô không hiểu vì sao, nhưng phát hiện ra cô được khuây khỏa trước câu nói đầy mâu thuẫn của anh. Anh quá chắc chắn về bản thân, quá tự tin. Đó là một nét tính cách mà cô không thể không thán phục.[ Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com ]

Jade thở hắt ra. Cô đơn giản là quá mệt mỏi để có thể nghĩ về tương lai lúc này. Cô giấu những tập hồ sơ đi, cởi quần áo và rồi ngã người ra giường. Cô nghĩ rất có thể cô sẽ lại gặp một cơn ác mộng kinh hoàng, rồi nhận ra rằng cô không còn khiếp sợ nó nhiều như trước đây nữa.

Cô ngủ thiếp đi trong lúc ôm ấp lời hứa mà Caine đã trao cho cô. Cô sẽ không bao giờ phải đến gần đại dương một lần nữa.

* * *

Caine không lên giường cho đến tận sau bảy giờ sáng hôm sau. Jade mở mắt ra vừa đủ lâu để nhìn thấy anh lật chăn ra và duỗi người nằm xuống bên cạnh cô. Anh kéo cô sát vào người anh, cánh tay anh ôm chặt trên eo cô, và rồi anh ngáy khò khò như một tên say rượu trước khi cô kịp nằm ngay ngắn lại.

Cô xuống dưới nhà vào lúc gần trưa, tự giới thiệu mình với đám người hầu của Caine ở London, và rồi đi vào phòng ăn để ăn sáng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN