Bươm Bướm Bay
Chương 1 : Bánh trôi đêm khuya
Tông Chính Hạo Thần bước vào tiệm ăn đêm bé nhỏ này, một sự ấm áp và sạch sẽ ngoài sức tưởng tượng. Cô gái ngồi trước quầy trong tay cầm một tập tiền lộn xộn, ngẩng đầu, đang ngẩn người ra.
“Còn gì ăn được không?”
Đồng Tiểu Điệp quay đầu, hình ảnh rơi vào tầm mắt là một khuôn mặt côn đồ, đôi lông mày rậm bị bộ tóc để mái hơi xoăn nhẹ trước mặt che lấp mất.
“À… không còn nhiều nguyên liệu nữa, anh muốn ăn gì?”
“Vậy thì cô cứ làm tạm món gì cũng được. Có thể no bụng là được rồi.”
Tông Chính Hạo Thần tùy ý tìm một chiếc bàn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên bức tường đằng sau quầy tính tiền. Đã muộn vậy rồi, ngày mai đi làm nhất định là không dậy nổi.
Đồng Tiểu Điệp trở về nhà bếp phía sau. Nguyên liệu mua hôm qua tối nay đã dùng hết bảy tám phần, đang băn khoăn không biết nên làm món gì, một gói bột gạo đập vào mắt cô, được, vậy thì làm món này đi!
Cô lấy xà phòng rửa tay, lấy một chiếc nồi nhỏ để đun nước. Cô đổ bột gạo nhẵn mịn trắng như tuyết vào một chiếc bát sứ trắng, thêm một chút nước ấm, nhào thành những tảng bột mỳ, rồi nặn thành những sợi nhỏ hơn, nhấp một chút nước lên tay rồi nặn thành da bánh tròn trịa bằng phẳng. Rồi cô lấy từ trong một chiếc hũ nhỏ ra tương vừng và hạnh đào, múc một ít đổ vào nhân bánh, cuối cùng nặn thành chiếc bánh trôi vừa trắng vừa tròn, bỏ vào nồi nước đang sôi sục.
Đồng Tiểu Điệp nhanh nhẹn cho thêm vào chỗ bánh trôi đã nấu xong một chút mật ong hoa quế, bê chỗ bánh trôi nóng hổi đặt lên bàn.
Tông Chính Hạo Thần nhìn món bánh trôi tròn trịa trắng bóc trước mặt, chiếc nào cũng chắc nịch nổi lên, khói bốc lên nghi ngút, mũi ngập tràn hương thơm của hoa quế.
“Mau ăn đi, không ngọt lắm đâu, anh thử đi!”
Đồng Tiểu Điệp ngồi trước quầy, thúc giục người đàn ông kỳ lạ chỉ thẫn thờ sững người ngồi nhìn chiếc bát mà không ăn. Cô cũng để dành cho mình một bát, thổi thổi cho bớt nóng rồi cắn một miếng, tương vừng và hạnh nhân trào ra ngoài, hương thơm ngập tràn trong miệng.
Tông Chính Hạo Thần quay đầu lại, nhìn thấy biểu hiện hạnh phúc ngập tràn trên gương mặt Đồng Tiểu Điệp, nụ cười nhẹ nhàng, khóe môi hơi cong lên của cô, bỗng dưng khiến anh có tâm trạng tốt.
Đồng Tiểu Điệp cũng đang ngầm đánh giá người đàn ông này. Đôi mắt bị mái tóc che nên nhìn không rõ, gương mặt thì rất sạch sẽ, lộ rõ những góc cạnh gầy guộc, đôi môi mỏng cắn vào miếng bánh trôi, bị phỏng trở nên đỏ hồng. Trong lòng cô thầm vui mừng vì người đàn ông này không chê món ăn vừa ngọt vừa ngấy này, đồ ăn mà chỉ có mấy nữ sinh mới thích ăn. Cuối cùng cô yên tâm cụp mắt xuống vừa ấn máy tính theo sổ sách vừa ăn từng miếng bánh trôi nhỏ.
Tông Chính Hạo Thần bê chiếc bát sứ trắng lên, húp nốt chút nước cuối cùng, xoa xoa mép như vẫn còn chưa đã. Anh vốn đã thích ăn đồ ngọt, trong một buổi sáng sớm lạnh như băng thế này lại được một bát trôi nước mềm mại, hợp khẩu vị, anh cảm thấy cả người ấm áp dễ chịu.
Anh rút ví tiền ra hỏi Đồng Tiểu Điệp: “Bao nhiêu tiền?”
Đồng Tiểu Điệp nói với anh năm đồng một bát.
Tông Chính Hạo Thần lấy rút từ trong ví ra một tờ 50 đồng đưa cho cô, đồng thời nhấc chiếc điện thoại không ngừng ồn ào lên.
“Ừ, kết thúc rồi, cậu đến đón mình đi.”
Đồng Tiểu Điệp vội vàng kéo ngăn tủ ra tìm tiền, có mấy đồng tiền lẻ lộn xộn vẫn còn chưa kịp sắp xếp. Đợi khi cô tìm được bốn tờ mười đồng và một tờ năm đồng, ngẩng đầu lên thì người đàn ông này đã đi đến trước cửa một cửa hàng trên đường quốc lộ, bước lên một chiếc xe hơi trông có vẻ rất ngạo mạn. Cô cầm tiền chạy theo ra ngoài, định đuổi theo anh.
Tông Chính Hạo Thần nhìn thấy Đồng Tiểu Điệp đuổi theo, đôi tay cô giơ lên cao, vừa rồi không để ý, thì ra mái tóc của cô gái đó cũng dài đến tận eo, bị gió lạnh thổi tung bay trong không trung, che đi gương mắt bé nhỏ của cô, chỉ để lại đôi mắt dễ nhìn.
Trong tiếng khởi động ầm ầm của ôtô, anh kéo căng cổ họng nói với cô: “Tối mai tôi sẽ lại tới.”
Đồng Tiểu Điệp thở hắt ra, trở về cửa hàng, lấy một chiếc nịt buộc chặt chỗ tiền vừa tìm ra rồi bỏ vào trong chiếc ví luôn mang theo người, sau đó thu dọn bát đĩa, tiếp tục tính tiền.
Trời tờ mờ sáng, có hai vợ chồng đến cửa hàng, thân hình béo mập, gương mặt mang một nét cười rất trìu mến.
“Tiểu Điệp à! Tối qua bán hàng thế nào?”
“Dì Phó, chú Phó, hai người đến rồi ạ? Hôm nay lạnh quá!” Đồng Tiểu Điệp mỉm cười, thu dọn tiền và sổ sách vào trong chiếc túi nhỏ.
“Đúng vậy, mấy hôm nay nhiệt độ lại hạ xuống, cháu bận đến tận khi nãy sao?” Người phụ nữ tên là dì Phó lấy giẻ lau ra lau bàn.
“Dì Phó, cháu đã lau sạch sẽ rồi, dì cứ yên tâm.”
“Ừ, được rồi, Tiểu Điệp à, cháu mau về nghỉ ngơi đi.” Dì Phó tươi cười kéo tay cô.
Đột nhiên từ trong nhà bếp vọng ra thanh âm trách móc, chú Phó đeo chiếc tạp dề bước ra ngoài.
“Tiểu Điệp, sao cháu lại đun cháo cho chú rồi! Thật là không chịu nghe lời! Chẳng phải chú đã nói với cháu không cần phải làm mấy việc này sao?”
“Không sao đâu, chú Phó, cháu tiện tay thôi mà. Vậy không còn việc gì thì cháu về trước đây.”
“Ấy, Tiểu Điệp, chờ đã! Cô Phó đã nấu canh cho cháu, cháu cầm về uống đi.”
Chú Phó ục ịch giúi vào tay Tiểu Điệp một chiếc lọ ấm nóng.
“Dì Phó, canh của dì cháu thích uống nhất đấy, cảm ơn dì!”
“Cái con bé này, cảm ơn dì chứ! Mau về nghỉ ngơi đi!”
“Vậy cháu về nhé. Dì Phó, chú Phó, chú dì làm việc ạ!”
Đôi vợ chồng này mới là chủ nhân thật sự của cửa hàng. Một đôi vợ chồng cần cù phúc hậu, mở một quán ăn nhanh ở thành phố cổ kính này, cung ứng một ngày ba bữa cho các văn phòng gần đó. Đồng Tiểu Điệp một năm trước đã thuê tiệm mỳ của họ từ 9h tối hôm trước đến 4h sáng hôm sau để mở quán ăn đêm, hình thức thuê chung như thế này không hiếm gặp ở thành phố L.
Mặc dù là một thành phố già, nhưng mấy năm nay phát triển cũng khá nhanh, mở rộng mấy tòa nhà cũng xây thêm mấy tòa nhà. Những tòa nhà cao tầng chót vót với lớp cửa kính thủy tinh lạnh lẽo. Những người đến đây làm việc và nghỉ dưỡng tấp nập, khiến nơi đây cũng không thua kém những đô thị trung tâm khác, hơn nữa lại rất gần nhà của Tiểu Điệp, thế nên cô đã chọn cửa hàng này để bán đồ ăn đêm. Mặc dù có hơi mệt mỏi nhưng được cái thời gian tự do, thu nhập cũng ổn định.
Thời gian này mỗi ngày, dì Phó và chú Phó đều bắt đầu nấu cháo làm dưa chuẩn bị bán hàng buổi sáng. Mỗi ngày, Đồng Tiểu Điệp đều đi bộ về nhà, ngày nào con đường về nhà này cũng vắng vẻ quạnh quẽ. Ngày nào người cùng cô đi về nhà cũng chỉ có những công nhân vệ sinh quét rác của thành phố.
Nhà của Đồng Tiểu Điệp đi qua mấy con phố là tới. Nếu có việc gấp, còn có một ngõ nhỏ có thể tiết kiệm đường đi. Nơi đây vốn là một nhà của ba mẹ Đồng Tiểu Điệp thuộc khu nhà người trong gia đình, nhưng mấy năm trước đã chuyển ra ngoại ô thành phố. Khu nhà này trở thành khu độc lập, có người bán nhà rồi mua lại một căn nhà độc lập ở gần đó, thế nên khu vực này toàn những người không quen biết. Cũng may ở đây đều là hàng xóm cũ, tầng dưới tầng dưới cũng có sự qua lại.
Một khu nhà tập thể cũ có sáu tầng, nhà của Đồng Tiểu Điệp ở sát cùng bên phải của tầng năm, giờ này hàng xóm đều chưa thức dậy, cô sợ làm ồn khiến mọi người thức giấc.
Cửa lớn của nhà là cánh cửa sắt màu xanh lá, bên trong lại có một cửa gỗ, vì cũng đã lâu rồi, cánh cửa loang lổ những vết gỉ sắt, lúc đóng mở cũng tốn rất nhiều sức. Đồng Tiểu Điệp rút từ trong ngăn khóa bên cạnh chiếc túi nhỏ ra một bộ chìa khóa, bên trên là bốn chiếc chìa khóa và một chiếc móc khóa hình khỉ hip-hop. Chiếc khóa bằng đồng nhỏ nhất là của phòng kho ở dưới tầng, chiếc chìa khóa hình vuông là của cánh cửa chống trộm mới được lắp đặt cho tầng 1, còn lại hai chiếc khóa bạc hình tròn chính là hai chiếc chìa của cánh cửa sắt và cửa gỗ của nhà cô. Chiếc móc chìa khóa hình khỉ hip-hop đó là năm cô vào cấp hai lần đầu tiên được cầm chìa khóa nhà, mẹ đã mua cho cô.
Đồng Tiệp Điệp mở cửa bước vào, ngọt ngào thốt lên một tiếng với căn phòng trống trải: “Con về rồi đây!”. Cô cởi giầy thay dép, không bật đèn lên, lần theo ánh sáng lờ mờ bước vào nhà bếp, ấn nước vào trong chiếc bình, đặt vào trong bếp điện để đun, rồi ngây ngốc đứng bên cạnh bồn nước thẫn thờ. Bên tai cô vẫn còn hồi tưởng lại tiếng ba mẹ gọi cô, Tiểu Điệp, Tiểu Điệp.
“Bi…bi…bi…”
Nước trong ấm đã sôi, tiếng chuông báo vang lên chói tai cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiểu Điệp. Cô tắt bếp điện, lấy ra từ trong chiếc tủ lạnh kiểu cũ một túi sữa bột, đổ vào một chiếc bát nhỏ. Đầu tiên cô rót vào một cốc nước sôi để nguội, đánh tan lớp bột, sau đó mới đổ nước nóng vào, khuấy đều, rồi cô lại lấy trong tủ ra một gói bánh quy hôm qua còn ăn dở, chấm với sữa. Đây chính là bữa sáng của Tiểu Điệp, tốc độ, tiện lợi lại có thể no bụng.
Cách ăn của Đồng Tiểu Điệp lúc nào cũng chầm chậm như vậy, ăn từng miếng nhỏ, nho nhã. Cô nuốt xuống miếng bánh quy cuối cùng, uống cốc sữa đã không còn nóng, mang bát vào trong bồn rửa sạch sẽ, về phòng ngủ thay bộ quần áo ngủ, rồi mới vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rửa chân tay. Lúc rửa mặt cô thoa một lớp sữa, tiện tay đi đến trước bàn ăn rót một cốc nước nóng từ trong bình ra chiếc cốc uống nước của mình rồi bước vào phòng ngủ.
Phòng ngủ bật một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn vàng nhạt yếu ớt khiến căn phòng của Đồng Tiểu Điệp ấm áp lên rất nhiều. Cô ngồi xuống trước chiếc bàn học nhỏ. Trên bàn có một máy tính cá nhân màu trắng, đằng sau có một chiếc giỏ nhựa màu trắng, trong chiếc giỏ màu trắng là một khung ảnh, bên trên là một tấm ảnh cả gia đình. Lúc đó Đồng Tiểu Điệp vẫn là một cô gái vô tư hồn nhiên không phải suy nghĩ, có thể vui vẻ tươi cười.
Cô lấy ra vài chiếc lọ trong chiếc giỏ trắng, mở ra, đổ ra vài viên thuốc, một nắm thuốc đỏ đỏ xanh xanh, nuốt xuống cùng với cốc nước ấm, khuôn mặt vô cảm đến lạnh đạm.
Tắt đèn, đối mặt với không khí tĩnh lặng, Đồng Tiểu Điệp tự nói với mình: “Chúc ngủ ngon” rồi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ một giấc tỉnh dậy đã là giữa trưa, Đồng Tiểu Điệp luôn quen ngủ đủ sáu tiếng thì tỉnh dậy, còn chuẩn xác hơn đồng hồ. Cô nằm thêm trên giường một lúc, mệt mỏi vặn người, rồi ngồi dậy, bước xuống giường, xỏ chân vào dép lê, mang theo khăn tắm và quần áo để thay, bước vào nhà vệ sinh, vang ra ngoài tiếng nước chảy róc rách.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Đồng Tiểu Điệp thoải mái bước ra ngoài, mái tóc dài đã được sấy khô. Làn da vốn trắng trẻo vì ngâm nước nóng giờ hồng lên như màu hoa hồng. Cô giặt sạch sẽ chỗ quần áo thay ra, ôm chậu rửa mặt lên sân thượng mát mẻ phơi quần áo, rồi lại quay về nhà bếp, lấy bát canh của dì Phó nấu một bát mỳ, trộn với sốt thịt bò do cô làm, một bát mỳ thơm lừng nóng hổi. Cô bê ra bàn uống nước ngoài phòng khách, bật tivi lên, chuyển đến kênh phim truyền hình, bên trong phim đang cười đùa không ngớt. Cô cẩn thận đỡ bát lên uống một ngụm nước mỳ, gắp một đũa toàn mỳ cho vào mồm, nuốt xuống rồi thở một hơi dài, cuối cùng, căn nhà này đã náo nhiệt hơn một chút.
Nói là nhà, nhưng chỉ có một mình Đồng Tiểu Điệp. Hai phòng ngủ một phòng khách không thể gọi là to, trong phòng trang hoàng rất ấm cúng, trên sôpha có gối tựa được thêu thủ công. Trên chiếc tủ dùng để ngăn giữa phòng khách và phòng ăn được bày biện những đồ tinh xảo, chọn lựa kỹ càng. Tất cả mọi thứ vẫn y nguyên như ngày mẹ của Đồng Tiểu Điệp còn sống, không thay đổi một chút nào, Đồng Tiểu Điệp đã cố gắng gìn giữ năm năm nay. Năm năm trước, ba mẹ cô vì một tai nạn giao thông đã cùng lúc rời xa cô.
Đồng Tiểu Điệp dựa vào số tiền bồi thường sự cố và bảo hiểm, vượt qua kỳ thi cao đẳng, một mình trải qua cả một thời kỳ đại học.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!