Bươm Bướm Bay - Chương 10 : Muốn ăn chút gì
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
361


Bươm Bướm Bay


Chương 10 : Muốn ăn chút gì


 Cả buổi tối Tông Chính luôn ở bên cô như vậy, ôm cô trong vòng tay, đợi cho đá trong túi tan ra thành nước mới đổ ra ngoài, đổi thành những cục đá vẫn còn nguyên vẹn, dùng dây nịt buộc chặt, rồi áp lên. Anh mượn ở phòng trực y tá một chiếc nhiệt kế. Cứ cách một tiếng anh lại đo nhiệt độ cho Đồng Tiểu Điệp một lần. Quá nửa đêm thì cô bắt đầu hạ sốt, người cũng không còn nóng như vậy nữa, Tông Chính thở một hơi dài.

Ngày thứ hai, khi bác sỹ đầu hói đến kiểm tra phòng, đọc ghi chép nhiệt độ, nói với Đồng Tiểu Điệp đây thể hiện việc tác dụng phục hồi của bản thân cô đối với chứng viêm. Cô hạ sốt rất nhanh, điều này giúp ích rất nhiều cho việc chữa trị.

Sáng sớm hôm nay Đồng Tiểu Điệp thức dậy đã không còn cảm thấy khó chịu nữa, cô biết Tông Chính đã ở bên mình cả đêm. Lúc cô tỉnh lại anh đã nằm bò bên giường ngủ thiếp đi, tay vẫn không quên đè lên đầu gối cô.

Bác sỹ dặn cô nên xuống giường năng đi lại, đề phòng bị dính ruột. Vốn dĩ cô muốn hỏi xem bây giờ mình còn có thể bị thủng ruột nữa không. Nhưng nhìn thấy Tông Chính ở bên cạnh, cô nhẫn nhịn không hỏi tiếp, định đợi đến lúc đi dạo sẽ hỏi.

Bệnh của mình cô không muốn để người khác biết. Cho dù trong lòng cô có lo sợ sẽ thủng ruột đến thế nào, lo vết thương sẽ không lành lại được, nhưng cô vẫn không hề thể hiện ra ngoài chút nào.

Tông Chính chỉ biết bệnh viêm ruột thừa của cô gái nhỏ này đã thuộc cấp độ nặng nhất, hoàn toàn không ngờ rằng thật ra trong lòng cô còn có một gánh nặng như vậy.

Rất lâu rất lâu sau anh đã nghĩ, nếu bản thân anh rơi vào hoàn cảnh đó, liệu cũng có dũng khí đưa ra một quyết định như cô ấy không. Khi anh nói giả thiết của mình cho Đồng Tiểu Điệp đang ngoan ngoãn nằm bên cạnh mình, đã “ăn” một đòn hiểm của cô, cô gái nhỏ của anh đã rất tức giận bảo ban anh: “Tông Chính Hạo Thần! Sau này anh còn dám nghĩ những chuyện bậy bạ linh tinh như vậy nữa em sẽ giận thật đấy! Anh không biết có nhiều chuyện nghĩ mãi sẽ thành sự thật sao?”

Tông Chính chỉ đành bày ra khuôn mặt nịnh nọt tiến đến ôm lấy cô: “Biết rồi, biết rồi! Chính vì ngày nào anh cũng nghĩ đến em nên giờ em thật sự đã là vợ anh rồi đấy! Vợ à, em làm nũng trông đáng yêu lắm!”

Lúc Quản Tử đến, Đồng Tiểu Điệp đang vừa xem tivi vừa truyền nước. Tông Chính nâng giường lên cao một chút để cô có thể thoải mái ngồi dậy.

“Bướm nhỏ! Anh đến thăm em đây!”

“Haha, chào anh!”

“Phòng này cũng không tệ đâu nhỉ.”

“Vốn dĩ lúc đầu em còn ngủ ngoài hành lang cơ, sau đấy mới được vào đây. Anh thấy số em may không? Còn bao nhiêu người phải ngủ ngoài kia mà.” Đồng Tiểu Điệp đắc ý nói, cười tít mắt.

“Ừ… Ồ, vậy sao? Vậy thì em có phúc lắm đấy.” Quản Tử hơi ngẩn người giây lát. Anh tưởng Hạo Tử sẽ nhân cơ hội này ra tay “anh hùng cứu mỹ nhân”. Xem ra tên nhóc này lại khiêm nhường rồi, bướm nhỏ hoàn toàn không biết mình đang được ở trong phòng dành cho cán bộ cao cấp.

“Này, em xem! Anh mang đến cho em nhiều món ngon lắm. Đây là canh cô anh ninh đấy, người bình thường không được ăn đâu!”

Câu này không phải giỡn chơi. Canh của nhà Quản nguyên soái thật sự không tầm thường.

Nhưng Đồng Tiểu Điệp lại thấy tủi thân, vì sao vậy?

Quản Tử rất hào phóng hai tay khệ nệ đặt lên bàn, hai chiếc túi xanh xanh đỏ đỏ. Nào hoa quả, đồ ăn vặt, còn cả một hộp canh, cô đều không ăn món nào.

Tông Chính đứng bên cạnh thấy vậy mỉm cười. Cái dáng điệu Đồng Tiểu Điệp rất không cam tâm bịt mũi lại khiến anh buồn cười. Đây là lần đầu tiên buổi sáng thức dậy thấy anh cười.

“Sao thế?” Quản Tử nhìn Tông Chính cười lại càng chẳng hiểu gì.

“Cô ấy bây giờ không thể ăn được gì.”

“Ồ, không sao, ngày mai ăn cũng được.” Còn tưởng là chuyện gì to tát mà em ấy lại tủi thân.

“Quản Tử! Bướm nhỏ ít nhất trong vòng ba ngày không được ăn uống gì, đến nước còn không được uống nữa là.”

“Tại sao chứ?” Quản Tử phẫn nộ “Dựa vào đâu? Bướm nhỏ, em đừng sợ. Anh Quản Tử sẽ làm chỗ dựa cho em.”

“Quản Tử, em bị thủng ruột, bác sỹ cũng chỉ muốn tốt cho em thôi.” Cái gì mà anh Quản Tử, xinh đẹp như thế nên gọi là “chị Quản Tử” mới đúng.

“Nghiêm trọng vậy sao!”

Đồng Tiểu Điệp hết cách, gật đầu, nhìn những món ăn trên bàn đầy tiếc nuối. Tông Chính cảm thấy cô như vậy thật sự quá đáng yêu, đặt tay lên xoa xoa đầu cô.

Quản Tử nhìn thấy điệu bộ đó của Tông Chính cả người bứt rứt. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy biểu lộ sự cưng chiều như vậy.

“Ồ, thế thì Hạo Tử, cậu ăn hết đi!”

Tông Chính gật đầu, lấy dao ra bắt đầu gọt lê.

Đồng Tiểu Điệp ngước mắt nhìn túi nước đầy ự trên đầu mình, thầm nuốt nước bọt. Đành vậy, mày sẽ là đồ ăn của tao, hơn nữa tao thực sự không cảm thấy đói, tốt quá!

Lần một, Đồng Tiểu Điệp cảm thấy mình có thể nhẫn nhịn. Lần hai, cô cũng có thể kiềm chế bản thân mình rất tốt. Lần ba cũng không vấn đề gì. Nhưng mà, đến ngày thứ ba, phải duy trì vận động, liên tục không ăn không uống hơn nữa bên cạnh còn có một anh chàng thích ăn quà vặt bất cứ khi nào cũng kích thích cô, cuối cùng cô cũng bùng nổ.

“Hạo Thần…”

“Ừ?” Tông Chính đang rất vui vẻ cắn một miếng kẹo mút.

“Ờ…” Đồng Tiểu Điệp thầm cắn cắn ngón tay.

“Đừng động đậy, để anh bôi môi cho em, em xem khô cong cả rồi.”

Tông Chính rất tự nhiên lấy ra một miếng bông lại gần, nhấp chút nước ấm bôi lên bờ môi Đồng Tiểu Điệp. Nhưng, trong miệng anh cắn một miếng kẹo mút, lúc nói chuyện ở khoảng cách đó, hương vị hoa quả bay đến mũi Đồng Tiểu Điệp.

Ở khoảng cách rất gần, cô cũng không dám mở miệng nói gì. Nhưng hương thơm đó hấp dẫn khiến cô cảm thấy đói cồn cào.

Tông Chính buồn cười nhìn bướm nhỏ giằn vặt trước mặt mình. Miệng của cô rất bé, hơi hồng hồng, nhưng rất đầy đặn. Bên trên có mấy lớp da chết cong lên, khiến anh rất mươn đưa tay ra sờ. Sự thật là anh cũng có hơi chạm vào rồi. Cảm giác kích thích đó khắc sâu vào tim anh.

“Đợi lát nữa bác sỹ đến anh hỏi giúp em.” Anh lau đôi môi nhỏ của cô “Bây giờ em muốn ăn gì nhất?”

“Lê!”

“Lê?” Tông Chính nghĩ yêu cầu của cô gái nhỏ này thật sự không cao.

“Vâng! Chính là mấy quả lê hôm trước Quản Tử mang đến anh gọt cho anh ấy ăn đó. Anh gọt đẹp thật!”

Lần này Đồng Tiểu Điệp phải ngưỡng mộ Tông Chính. Bởi vì cô không biết dùng dao gọt hoa quả*. Lần nào cũng chỉ đành thèm thuồng nhìn người khác gọt vỏ hoa quả thành những dây dài ngoằng liền nhau.

*Kiểu gọt hoa quả đẹp của người Trung Quốc là cầm ngược dao gọt vỏ sao cho vỏ của hoa quả không bị tách rời mà liền mạch thành một dây.

“Được thôi!” Tông Chính vỗ vỗ đầu cô, cảm thấy dáng vẻ thèm thuồng của cô rất buồn cười.

Đồng Tiểu Điệp nghe thấy vậy tinh thần phấn chấn hẳn, gật đầu nhiệt tình, không hề phát hiện ra rằng hành động vừa rồi của bản thân là đang làm nũng.

Vị bác sỹ đầu hói đến kiểm tra. Tông Chính hỏi ông: “Bây giờ cô ấy ăn gì đó được chưa?”

Bác sỹ đầu hỏi nhìn bệnh án: “Ăn đi! Nếu hôm nay “thông hơi” được thì có thể ăn một chút thức ăn lỏng.”

“Vậy tôi có thể ăn lê không?” Đồng Tiểu Điệp chớp chớp mắt hỏi ông, bắt đầu tưởng tượng đến cảm giác mình được cắn vào những miếng lê thanh ngọt đó.

“À… Món này tốt nhất vẫn chưa nên ăn. Có thể uống nước cơm, phải thật thanh đạm.”

“…”

Vị bác sỹ ra ngoài rồi. Tông Chính nhìn thấy Đồng Tiểu Điệp nhìn chiếc giỏ hoa quả để trên bàn, mắt chớp chớp hướng về những quả lê mọng nước phía trên.

“Khi nào em khỏe, anh sẽ mua cho em.”

“Nhưng bây giờ em muốn ăn mà.”

“Cố nhịn đi! Em sẽ mau khỏe thôi.”

Trong lòng Đồng Tiểu Điệp cũng nghĩ vậy, chẳng phải mình đang hồi phục rất tốt sao! Lần trước cô còn lo lắng hỏi vị bác sỹ đầu hói mình có bị thủng ruột không. Đến ông bác sỹ đó còn khen cô sức khỏe đã tốt, không hề xuất hiện những tình trạng phức tạp như những bệnh nhân trước đây hơn nữa vết mổ cũng dần dần liền sẹo.

Thế là tâm trạng của cô trở nên rất tốt, xem xem, mình vẫn may mắn lắm đấy chứ!

Bao năm nay, Đồng Tiểu Điệp luôn ôm một tâm trạng lạc quan như thế để sống. Cô luôn cảm thấy mình sẽ khổ tận cam lai, nhớ đến một câu mà cô thích nhất: “Trời giao trọng trách lớn cho người thì trước hết phải đau khổ về thể xác, giày vò về tinh thần.”*. Cô nghĩ, bản thân mình là người như vậy, hãy trải nghiệm hết khổ đau đi sau này mới cảm nhận được vị ngọt.

*Một câu nói nổi tiếng của Mạnh Tử.

Ngày thứ ba, nước mủ trong chiếc túi mềm đã dần dần ít đi. Nhưng Tông Chính vẫn kiên trì mỗi ngày thay một chiếc túi mềm cho Đồng Tiểu Điệp. Thật ra Đồng Tiểu Điệp thấy rất xấu hổ, bởi vì cô cảm thấy bản thân mình vô cùng phiền phức. Cô muốn nói mình có thể tự thay được nhưng người ta không chịu. Cô nghĩ, Tông Chính thật dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn với vẻ bề ngoài! (Tông Chính mặt đen xì, vẻ bề ngoài của anh làm sao?)

Không chỉ có vậy, vì cô không được cong lưng, không được xách vật nặng, mấy ngày nay đều nhờ Tông Chính giúp cô lấy nước rửa mặt. Đầu tiên anh đổ đầy nước nỏng nghi ngút vào một chiếc xô nhựa, sau đó lại đổ ra để cô ngâm chân. Sau đó chỗ còn lại thì để ra ngoài ban công. Đợi khi cô ngâm chân gần xong thì nước ngoài ban công cũng thích hợp dùng để lau người.

Nguyên tắc này cô cũng biết, người đã làm phẫu thuật không được động vào nước lạnh, tắm rửa lau người đều phải dùng nước sôi để nguội, tuyệt đối không được dùng nước máy, người già hay gọi là nước nóng.

Bởi vì vết thương được bọc bằng vải, mỗi ngày phải thay thuốc một lần, thế nên buổi tối khi Đồng Tiểu Điệp lau người phải treo túi mềm vào eo. Cô vốn không nhìn được những chỗ khác, chỉ nhìn được bức ảnh Tông Chính chụp cho cô, tưởng tượng bụng của mình như được cắm một cái ống vậy, thật là, cũng không có cảm giác gì.

Ngày đầu tiên cô nhập viện, chú Phó và dì Phó có đến thăm cô. Dì Phó còn định ở lại chăm sóc cô. Đương nhiên cô không chịu. Cô nói công việc trong quán ăn bận rộn như vậy, tuổi chú dì cũng đã cao rồi, cứ chạy đi chạy về như vậy sức khỏe không thể chịu đựng được. Lúc đó Tông Chính vừa hay đi lấy nước về, nhìn thấy chú dì Phó đã gặp lần trước nên rót nước cho hai người. Lúc dì Phó kiên quyết đòi ở lại chăm sóc cô, anh đã nói: “Cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Sau đó, anh thật sự đã chăm sóc cho cô rất chu đáo. Tối nào cũng lấy nước cho cô rửa mặt, tắm rửa, lau người. Tắt đèn xong, cơ thể dài ngoằng co rụt lại trên chiếc ghế sô-pha nói chuyện với cô một lúc rồi mới ngủ.. Sáng sớm ngày hôm sau anh còn dậy sớm hơn cô, lại lấy nước để cô đánh răng rửa mặt, còn từng gội đầu cho cô nữa! Tóc cô dài như vậy bao lâu không được gội thật sự rất khó chịu. Cô nhẫn nhịn không nói ra, nhưng Tông Chính luôn nhìn ra được, đun nước ấm để cô nằm lên giường, rồi anh gội đầu cho cô. Mặc dù kỹ năng của anh vẫn còn gượng gạo, tư thế cũng rất kỳ lạ, nhưng Đồng Tiểu Điệp luôn cảm thấy được thế này thật tuyệt, giống hệt như lúc nhỏ cô bị ốm bố mẹ lúc nào cũng ở bên cạnh cô, dỗ dành cô, cưng chiều cô.

Lúc Quản Tử gọi điện đến, Tông Chính đang dìu Đồng Tiểu Điệp đi dạo. Bên ngoài trời quá lạnh cũng không thể đi ra, chỉ có thể đi dạo ngoài hành lang.

“Sao cậu vẫn chưa đến?”

“Hôm nay mình không đến đâu.”

“Không phải chứ, cậu vẫn ở lỳ trong bệnh viện sao?” Quản Tử hét lớn.

“Ừ!” Tông Chính đáp lại rất bình thản, anh cũng không muốn Đồng Tiểu Điệp bên cạnh nghe thấy.

“Hạo Tử! Dạo này cậu rất không bình thường đấy.”

“Ừ, không còn việc gì mình cúp máy đây.”

“Đợi đã!”

“Nói!”

“Mình đoán mấy hôm nay cậu cũng không đi làm phải không?” Bên kia Hạo Tử cười nhạo.

Cạch! Tông Chính chau mày cúp điện thoại.

“…” Hạo Tử ngẩn ngơ nhìn cái điện thoại, trong lòng anh đã chắc chắn, cậu ta chắc chắn không bình thường rồi! Sau đó hét lớn với đám con gái đứng sau đang chờ đợi Tông Chính với ánh mắt lấp lánh: “Cậu ta uống nhầm thuốc vào bệnh viện rồi, mọi người về hết đi!”

Rất nhanh chóng, “Cây chổi” trở nên vắng lặng, đã không có cảm giác nhàn hạ như vậy rồi. Quản Tử là ông chủ, ngồi ở quán bar chẳng gấp gáp chút nào, ngược lại đang hưởng thụ khung cảnh yên tĩnh này. Anh cảm thấy, thường ngày khi có tên Hạo Tử đó ở đây thật là ồn ã.

Quản Tử mãn nguyện nhắm nghiền đôi mắt, suy nghĩ. Chỗ này của anh vốn không có phong cách như vậy, đều nhờ ngày xưa Diệp Cầm và Hạo Tử đã hợp tác sửa đổi giúp anh, thế nên “Cây chổi” mới có thể duy trì được những buổi diễn với ban nhạc.

Diệp Cầm… Thôi, đừng nghĩ đến nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN