Bươm Bướm Bay - Chương 9 : Hai vết mổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
270


Bươm Bướm Bay


Chương 9 : Hai vết mổ


 Vị bác sỹ đầu hói đón lấy hồ sơ từ tay trợ lý, trên đó có ghi chép tài liệu phẫu thuật, nhiệt độ mỗi một giờ đồng hồ và các thuốc đã dùng của Đồng Tiểu Điệp. Ông ta xem rất cẩn thận, thi thoảng lại liếc nhìn Tông Chính và Đồng Tiểu Điệp.

“Cô bé à! Ruột thừa này của cô bị thủng rồi. Hôm qua tôi rạch ra xem, đầy một bụng nước mủ! Muộn một chút nữa là cô nguy hiểm rồi.”

Trong lòng Đồng Tiểu Điệp nghĩ, hôm qua ai đã bắt tiếp tục truyền nước, là ai không cho cô phẫu thuật bắt cô nhẫn nhịn? Chính là cái ông đầu hói này, biết chưa?

“Nhưng mà cô yên tâm, tôi đã rửa sạch sẽ cho cô rồi. Bây giờ cô sốt là hiện tượng bình thường, vì chứng viêm của cô khá nặng.”

Tông Chính vừa nghe thấy “thủng” liền chau mày lại: “Sao lại nghiêm trọng như vậy? Hôm trước truyền nước xong còn nói sẽ không đau nữa mà.”

“À, việc này không thể nói trước được! Cô nhớ kỹ ba ngày này không được ăn uống gì, uống nước cũng không được, để tôi kê cho cô truyền một chai nước nho.”

Bác sỹ hói viết viết vẽ vẽ gì đó trên bệnh án xong, cầm lấy găng tay cao su chuyên dụng trợ lý đưa cho mình.

“Cô bé, cô nằm yên nhé, tôi thay thuốc cho cô.”

Các bác sỹ thực tập đứng bên cạnh đều kinh ngạc, từ khi nào phải đích thân chủ nhiệm đến thay thuốc chứ? Còn là một phẫu thuật nhỏ như vậy.

Đồng Tiểu Điệp nằm yên, vén chiếc áo bệnh nhân lên, vừa để lộ ra làn da trắng muốt đã bị Tông Chính kéo chăn lên che lại.

Anh quay lưng về phía cô, thế nên Đồng Tiểu Điệp không nhìn thấy được sắc mặt anh lúc này. Nhưng vị bác sỹ đầu hói thì nhìn rất rõ, lúc này cậu nhỏ đang không được vui.

“Bọn họ…” Tông Chính hất cằm về phía mấy bác sỹ thực tập, “tại sao lại ở lại đây?”

“À, không phải đâu! Họ định ra ngoài bây giờ ấy mà.” Ông bác sỹ hỏi ngượng ngùng gượng cười, xua tay về phía họ. “Các anh chị ra ngoài kia đợi tôi trước.”

Theo thông lệ, bác sỹ thực tập phải đi theo sau quan sát và học tập những bệnh lâm sàng. Nhưng thái độ không vừa ý của Tông Chính khiến bác sỹ đầu hói không dám nói ra câu này.

Các bác sỹ thực tập tản ra ngoài hết, trong phòng lập tức yên tĩnh hẳn. Vị bác sỹ đứng đó thấm cồn vào bông, lấy ra một chiếc nhíp và mảnh vải xô có độ lớn thích hợp.

Tông Chính lại vén tấm chăn lên, lấy áo khoác ngoài của mình đắp lên cổ Đồng Tiểu Điệp.

“Cậu giúp tôi kéo quần của cô ấy xuống thấp chút nữa.” Bác sỹ đầu hói dùng chiếc nhíp gắp miếng bông đã thấm cồn, rất tự nhiên nhờ cậy Tông Chính đang đứng bên cạnh giúp ông. Ông ta hoàn toàn không biết thật ra hai người này chưa thân thiết tới mức có thể cởi quần.

Chuyện này cũng không có gì to tát, Tông Chính nghĩ vậy.

Anh hơi kéo quần lót xuống, không thể tránh khỏi chạm vào làn da nõn nà mềm mại đó, kéo xuống dưới một chút, nhìn thấy cái lỗ rốn tròn tròn, xuống dưới chút nữa, thì nhìn thấy miếng băng gạc màu trắng.

“Haiz, cậu giúp tôi kéo xuống chút nữa đi.” Bác sỹ đầu hói đứng bên áy náy nhìn Tông Chính. “Cậu làm vậy tôi không thể khử trùng thuận lợi cho cô ấy được. Hay là để tôi gọi cô bác sỹ thực tập của tôi vào vậy.”

Tông Chính vừa nghe chữ “thực tập” đã quên hết mọi thứ, cắn chặt răng, kéo chiếc quần lót xuống. Đương nhiên, chỗ không nên nhìn không thể tránh được. Nhưng dường như anh lại nhìn thấy thứ gì đó. Xương chậu bên trái của bướm nhỏ lộ ra. Cô ấy rất gầy, xương lộ rõ. Chẳng hiểu sao Tông Chính lại nghĩ đến xương chậu của mình, nó hoàn toàn không giống của cô. Của cô hết sức mảnh mai, của anh lại rất rắn rỏi.

Đồng Tiểu Điệp nằm đó khuôn mặt đỏ bừng bừng, thầm nghĩ bầu không khí này sao lại ngượng ngập như vậy?

Bác sỹ đầu hỏi không mảy may để ý rằng có gì không ổn. Trong mắt ông chỉ có đôi trai gái ngọt ngào, hơn nữa cậu nhóc này còn vô cùng thương cô gái ấy.

Một tay ông gỡ băng cao và lớp vải quấn bên ngoài ra, vết thương lộ ra ngoài rõ rệt.

Lúc trước Tông Chính quay đầu sang một bên, không nhìn về phía cơ thể của Đồng Tiểu Điệp. Lúc Đồng Tiểu Điệp thở mạnh một cái, anh lo lắng quay lại nhìn cô, không ngờ ánh mắt lại lướt qua vết thương đó.

Thành thực mà nói, đó là hai vết mổ. Một vết mổ dài đã được khâu lại cẩn thận. Những đường kim chi chít khó coi, hơn nữa còn có chút sưng tấy sau khi mổ. Vết mổ còn lại còn khủng khiếp hơn, dài khoảng hai phân, một cái ống trong suốt không mảnh lắm cắm bên trên, đâm sâu vào phần bụng đó, đoạn còn lại nối liền vào chiếc túi mềm trong suốt Đồng Tiểu Điệp đang cầm.

Tông Chính xót xa xiết tay Đồng Tiểu Điệp, nắm chặt lấy đôi bàn tay lạnh cóng của cô.

“Em không đau đâu.” Cô an ủi anh.

“Không sao, đau cứ kêu to lên.” Giọng anh hơi khàn, dường như đã khát khô từ lâu.

“Thật sự không đau mà. Vừa rồi đá khử trùng quá lạnh nên em nhất thời không quen thôi.” Ngược lại cô cũng xiết chặt tay anh.

Cô đúng là không còn đau nữa, một chút đau đớn này có hề gì? Khi người ta đau đớn quá nhiều sẽ trở nên tê dại, hơn nữa, từ trước đến nay cô vẫn vượt qua được.

Bác sỹ đầu hói ép chặt miếng bông vào mũi tiêm ở chân, lau sạch sẽ vết máu chảy ra ngoài. Có những vệt máu đã khô cứng đông lại, ông sẽ cố gắng chà xát lại, sau đó kéo những vết màu đen đó, làm sạch những vết màu đen khó coi trên phần máu loãng. Những việc này đều nhằm giữ sạch vết mổ.

Sau đó ông thay một lớp băng mới, một lớp băng mỏng màu vàng, nhét mạnh vào cái lỗ nhỏ bên cạnh, cả vết mổ được tách ra, có thể nhìn thấy cả thịt lồi ra bên trong.

Đồng Tiểu Điệp không biết thì ra mình có hai vết mổ. Cô cắn chặt răng nhịn đau, chờ đợi giây phút này sớm qua đi. Tông Chính đứng bên cạnh nhìn rất rõ ràng. Anh cảm thấy giây phút tàn khốc, đẫm máu này không nên để Đồng Tiểu Điệp phải gánh chịu. Nhưng cô gái này lại ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh, một tay nắm lấy tay anh, nói với anh rằng mình không đau, sợ anh lo lắng.

Đúng là anh rất lo lắng, trong lòng rối như tơ vò giống như có ai đó vào nhà mình lấy trộm mất thứ gì đó. Anh nhớ đến dáng vẻ của Đồng Tiểu Điệp vào lần đầu tiên anh gặp cô. Điềm tĩnh, nở rộ xinh đẹp như một đóa hoa sen trắng. Cô gái này đáng nhẽ phải là một người hoàn hảo không tỳ vết. Bây giờ vết thương lại bị mở ra nhét một đống thứ vào như vậy, tuy cô không kêu tiếng nào, nhưng dường như Tông Chính nghe thấy tiếng cô đang khóc.

“Bác sỹ, xong chưa ạ?” Đồng Tiểu Điệp nằm trên giường không nhìn thấy gì, thanh âm phát ra chứa đựng sự nhẫn nhịn. Thật ra, cô muốn nhìn thấy vết mổ của mình, tận mắt nhìn thấy.

“Ừ, sắp xong rồi! Cái túi này phải thay ngay. Không được để nước mủ đã lấy ra rồi lại chảy ngược lại, có biết không?” Bác sỹ đầu hói tay làm mồm vẫn không quên dặn dò.

“Tại sao phải làm vậy? Cô ấy sẽ rất khó chịu.” Hai đầu lông mày của Tông Chính sắp chạm vào nhau đến nơi, giọng nói trầm ấm pha chút bực bội.

“Trời ơi, hết cách thôi! Cô ấy bị thủng hết cả rồi, phải dẫn ra ngoài như vậy mới được, nước mủ trong bụng đâu phải có thể làm sạch ngay được.”

Tông Chính nắm chặt tay thành nắm đấm. Cô gái này, rốt cuộc đau đến mức độ nào, đã kiên trì đến bệnh viện ra sao, lúc mổ có sợ hãi không, tại sao lại đáng thương như vậy, tại sao ngay từ đầu không cho anh biết.

“Hạo… Thần” Đồng Tiểu Điệp nhẹ nhàng gọi tên anh, bụng không dám dùng sức.

“Đau sao?”

Cô lắc đầu, bật chức năng chụp ảnh của điện thoại rồi đưa cho anh, nói thầm thì: “Anh chụp cho em một bức ảnh đi! Chụp lại vết mổ đó cho em xem.”

Đồng Tiểu Điệp thật sự rất muốn xem, vết sẹo đầu tiên trên cơ thể, cô muốn chụp lại làm kỷ niệm.

Tông Chính không đành lòng nhìn ánh mắt khẩn khoản đó của cô, anh quay máy về phía đó, ấn nút chụp.

Bác sỹ đầu hói đặt hai miếng băng trắng lên hai vết mổ dữ dằn, dùng băng gạc cố định xong xuôi, ra hiệu cho Tông Chính rôi bê chiếc khay ra ngoài. Ngoài cửa cả một nhóm thực tập sinh đang đợi ông đến phòng khác kiểm tra.

Đồng Tiểu Điệp nằm ở đó, cầm điện thoại lên xem bức ảnh, sẽ mãi mãi xấu xí như vậy.

Mắt cô lập tức ướt đẫm, gắng nhịn, hít thở sâu để không động đến vết mổ.

Buổi tối hôm đó, Đồng Tiểu Điệp lại sốt cao, 39 độ, khiến khuôn mặt nhỏ của cô cũng ửng hồng.

Lúc y tá vào phòng đo nhiệt độ cho cô, Tông Chính lại xuống nhà ăn ăn tối. Lúc anh trở về đã nhìn thấy Đồng Tiểu Điệp gương mặt ửng đỏ nằm ở đó, hình như vừa mới khóc.

“Sao anh vừa đi em đã vậy rồi.” Tông Chính sầu não vô cùng, anh vẫn không yên tâm để cô lại nên chạy đến quán cơm gần nhất để ăn, ăn mấy thứ chẳng ngon lành gì.

“Em sốt. Xin lỗi, đã khiến anh lo lắng rồi.” Giọng của Đồng Tiểu Điệp khản đặc, bị những cơn sốt cao quấy rầy thế mà đến nước cũng không được uống.

Một cô y tá bước vào nói với Tông Chính: “Người nhà mau xuống căngtin dưới nhà mua đá lên đây. Bây giờ cô ấy không thể uống nước để uống thuốc, phải dùng phương pháp vật lý làm giảm nhiệt. Sốt cao như vậy, một lúc nữa chắc thiêu cháy người mất.”

Tông Chính quay người lại ôm lấy Đồng Tiểu Điệp, xoa xoa khuôn mặt cô: “Em đừng sợ, anh đi mua đá cho em.”

Anh cũng không biết, cái ôm này của anh có thể cho cô được gì, đối với Đồng Tiểu Điệp có ý nghĩa gì không. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại kích động đến mức ôm chặt cô như vậy, trong lòng lại khó chịu như vậy, đây đã không phải là lần đầu tiên rồi.

Vốn dĩ người bị bệnh trái tim sẽ vô cùng yếu đuối, đến một người đã sớm thản nhiên đối mặt với việc mình không còn sống được bao lâu nữa như cô vào lúc này vẫn còn không kiềm chế được mà cảm thấy đau lòng. Đúng vậy, mình đúng là vô dụng, lại liên lụy người ta như thế. Nếu không lệ thuộc vào Tông Chính bên cạnh, cô không biết phải làm sao mới được. Trước đây cô luôn cảm thấy việc gì cô cũng có thể tự mình gánh vác, bản thân cô rất tự lập rất kiên cường. Nhưng chỉ một chuyện nhỏ nhặt là xuống nhà mua đá thôi, vào lúc này cô cũng không thể nào làm được. Nếu không có Tông Chính, có lẽ cô chỉ có thể ngồi trên giường bệnh một cách bất lực, cố gắng vượt qua cơn sốt cao này cho đến khi nó tự hạ.

Sau một cuộc phẫu thuật nhỏ như vậy, bao cảm giác bất lực chính vào lúc này không ngừng trào dâng.

Rất nhanh, đá đã được mua về. Đồng Tiểu Điệp không hề nghĩ là một viên đá lớn vậy, những viên đá vuông vắn.

Tông Chính mượn của cô y tá một cái bào đá nhỏ, ngồi xuống dưới đất bào đá. Cho đá vào trong một cái găng tay dùng một lần, theo sự chỉ dẫn của cô y tá, áp lên cánh tay, đầu gối, gan bàn chân của Đồng Tiểu Điệp. Sau khi làm xong, anh lại ngồi xuống bào thêm một ít để dùng sau này.

Đồng Tiểu Điệp rất khó chịu, sốt đến mê man mơ hồ, những túi đá đó được áp lên những chỗ mẫn cảm yếu ớt của cô, rất kích thích, rất lạnh, đến những khớp xương bên trong cũng cảm thấy khó chịu.

Cô khó chịu đến nỗi kêu lên thành tiếng, muốn bỏ những túi đá đó ra. Tông Chính nhìn thấy vội chạy tới ôm chặt không để cô động đậy, nói nhỏ bên tai cô.

“Bướm nhỏ, cố gắng nhẫn nhịn một chút là qua thôi. Như vậy sẽ nhanh hạ sốt lắm, em ngoan nhé!”

Dường như cô nghe thấy có người đang nói chuyện với mình, mở mắt ra điều đầu tiên trông thấy là đôi tay của Tông Chính, đang đè chặt trên ngực cô, đôi tay lạnh cóng đỏ ửng lên. Sau đó là đôi mắt hẹp dài, sâu hút, có chút gì xót xa của anh.

Đã bao lâu rồi không có ai quan tâm cô như vậy?

Trong giây phút bất ngờ, cuộc đời Đồng Tiểu Điệp đã xuất hiện một người như vậy, một người biết ôm lấy cô, đau lòng vì cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN