Bươm Bướm Bay - Chương 8 : Mổ ruột thừa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
243


Bươm Bướm Bay


Chương 8 : Mổ ruột thừa


 
Trên tờ giấy đó viết những gì, Đồng Tiểu Điệp biết rất rõ. Chữ viết rất rõ ràng, phẫu thuật, tỷ lệ thành công, tử vong, tự nguyện, bệnh viện không chịu bất cứ trách nhiệm nào.

Có một hộ lý của bệnh viện đẩy xe lăn đưa cô xuống tầng dưới nộp tiền. Sau đó sẽ lên khoa nội trú cạo da*, thử nghiệm độ mẫn cảm của da, thay quần áo mổ.

*Cạo da chỉ việc chuẩn bị phẫu thuật bằng cách làm sạch lớp lông ở bộ phận tương ứng khi mổ, bao gồm cả việc làm sạch da, mục đích là để giảm tỷ lệ nhiễm trùng xuống mức thấp nhất.

Đúng 5h chiều, Đồng Tiểu Điệp được đẩy vào phòng mổ, một nơi lạnh lẽo. Các hộ lý bực thì thầm: “Làm trò gì không biết! Đã sắp tan ca rồi lại còn thêm giường này!”

Đồng Tiểu Điệp nằm ở đó rất sợ mình cứ như vậy không ai quan tâm, lại rất sợ các y tá tâm trạng không tốt lát nữa sẽ giống như trong mấy bản tin thời sự hay đưa tin để lại kim khâu hay băng gạc trong bụng cô.

Một nữ y tá thực tập bị đẩy đến làm công việc chuẩn bị trước khi mổ. Cô ấy cầm kim tiêm truyền dịch tim hai mũi vào tay Đồng Tiểu Điệp rồi rút ra. Cô ấy nói: “Ven của cô quá mảnh, việc truyền thuốc nước sẽ không thuận lợi.”

Đồng Tiểu Điệp lo lắng hỏi cô như vậy vấn đề có nghiêm trọng không?

Cô y tá đó cầm lấy mu bàn tay cô, tiếp tục tìm ven: “Đương nhiên là nghiêm trọng rồi! Lúc phẫu thuật việc truyền nước rất quan trọng, nếu thuốc nước không được truyền vào một cách thuận lợi cô rất dễ bị ngạt thở.”

“Ngạt thở?” Đây là lần đầu tiên Đồng Tiểu Điệp bước vào phòng mổ, cô hoàn toàn không yên tâm chút nào.

Sau đó có một y tá già bước đến nói với cô: “Cởi quần ra!”

Sau đó chỉ bảo cho cô y tá thực tập: “Xem trên chân ven có thông không?”

Đồng Tiểu Điệp nhìn ngó xung quanh, hình như là không có đàn ông, liền ngoan ngoãn cởi bỏ chiếc quần bệnh nhân ra. Không phải cô bình tĩnh, chỉ là vừa rồi người hộ lý chuẩn bị quần áo đã bảo cô làm một lần như vậy rồi.

Cô y tá đó đưa cô vào một căn phòng nhỏ, chỉ vào một chiếc giường nhỏ ở bên cạnh nói với cô: “Nằm xuống, cởi quần ra, cởi cả quần lót ra, dạng chân ra.”

Cũng may khi cô cởi xong quần, người y tá già cũng chu đáo mang một tấm vải trắng đến cho cô đắp lên.

Đồng Tiểu Điệp nghe thấy họ nắm lấy chân cô ở đó nghiên cứu: “Ven này không được! Ven này… cô thử xem sao!”

Sau đó cô cũng chẳng thấy đau nữa. Có lẽ là vì bụng đã quá đau rồi khiến cô chẳng còn chú ý tới chút đau đớn vặt vãnh đó. Cô y tá thực tập cắm kim tiêm vào huyết quản. Đồng Tiểu Điệp còn lo lắng hỏi: “Hiệu quả thế nào? Có thuận lợi không?”

“Được rồi! Cô à, da cô trắng quá, đến tìm ven cũng khó.”

Sau đó, bác sỹ gây tê đến. Giây phút Đồng Tiểu Điệp ngủ thiếp đi không ngừng suy nghĩ, chết ngay lúc này còn hơn.

Đợi đến khi Đồng Tiểu Điệp tỉnh lại, cô hoàn toàn không phải đang nằm yên ổn trong phòng bệnh. Cô suy nghĩ rất lâu, đầu tiên là lờ mờ nghe thấy một giọng đàn ông lạnh lùng: “Sai rồi, sai rồi! Sợi cô đang kéo là ống dẫn trứng.”

Sau đó phần bụng bên phải của cô có một lúc như có cảm giác bị thứ gì đó kéo căng, rất không thoải mái.

Người đàn ông đó nói: “Đã nhìn rõ chưa? Sợi tôi đang kéo đây mới là ruột thừa.”

Đồng Tiểu Điệp đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, nhưng cô vẫn đang trong quá trình phẫu thuật. Có người phát hiện cô đã tỉnh lại thì nói chuyện với cô. Mặc dù họ đều đeo khẩu trang nhưng Đồng Tiểu Điệp vẫn có thể nghe thấy, đoán ra giọng nói đang nói chuyện với cô là của cô y tá thực tập vừa rồi.

“Cô đừng sợ!”

“Tôi… rất… lạnh.” Đồng Tiểu Điệp rùng mình nói với cô ấy. Cô thật sự rất lạnh, miệng muốn nói gì cũng rất khó khăn, cơ thể không còn cảm giác nhưng cánh tay vẫn đang run lên, rất mãnh liệt, đó là một cảm giác run lạnh đến tận xương tủy: “Cô xem, tôi… đang run lên đây.”

“Đây là chuyện bình thường thôi, không sao.” Mặc dù cô y tá nói vậy, nhưng tần suất run lên của tay Đồng Tiểu Điệp quá nhiều, nên cô ấy mang băng vải đến, cố định hai tay cô sang hai bên. Đồng Tiểu Điệp lúc này giống hệt như tạo hình của bức tượng chúa Giê-su trên cây thánh giá.

Vị bác sỹ mổ chính đó thấy cô tỉnh lại thì nói chuyện với cô: “Cô bé! Ruột thừa của cô bị thủng rồi, cả bụng toàn là mủ.”

“Vậy phải làm sao ạ?”

“Tôi sẽ cố hết sức để làm sạch cho cô.”

“Bác… Bác sỹ… Xin bác sỹ…nhất định… phải giúp tôi…xử lý sạch…sẽ”

Nói xong câu nói này, bác sỹ gây tê đằng sau lưng lại thêm một lượng lớn thuốc tê, Đồng Tiểu Điệp lại chìm sâu vào trạng thái hôn mê.

Lần thứ hai Đồng Tiểu Điệp tỉnh dậy thì thật sự đã nằm trên giường bệnh. Điều đầu tiên cô nghĩ đến là thì ra mình vẫn chưa chết trên bàn mổ đã may mắn lắm rồi.

Vì không có đủ giường bệnh, cô đành phải nằm trên hành lang của khoa nội trú, hoàn toàn không còn cảm giác. Thuốc tê vẫn chưa tan hết, nhưng tay vẫn có thể động đậy. Cô vẫn rất lạnh. Cô lấy tay xoa xoa phần thịt trên eo mình, thật sự, cảm giác chẳng khác nào thường ngày cô chạm vào thịt heo.

Khi có một y tá đi kiểm tra ban đêm đi qua, Đồng Tiểu Điệp gọi cô ấy: “Cô y tá! Tại sao tôi lại lạnh như vậy?”

“Ồ, có lẽ tại nước thuốc truyền vào quá nhiều, truyền từ huyết quản vào không lạnh được sao? Cô nhẫn nhịn một chút, hết rồi sẽ không sao đâu. Còn nữa, trong vòng 24 tiếng đồng hồ, không được gối đầu, nhớ đấy.”

Cứ như vậy, Đồng Tiểu Điệp đã nằm trên giường rất lâu, lâu đến nỗi mông cô đã bắt đầu tê dại rồi, cả người không động đậy nổi. Cô lấy tay mình lót xuống dưới mông, như vậy có thể kéo dài được một chút.

Quá nửa đêm, cô lại bắt đầu sốt cao, đã hết thuốc mê hơn nữa còn buồn đi tiểu tiện đến không nhịn được. Nhưng cô không biết phải làm thế nào, chân cô vẫn còn cắm kim tiêm.

Y tá bước đến đo nhiệt độ cho cô, phát hiện sự bất thường của cô.

“Aiya! Cô sốt sao?”

“Cô y tá, tôi muốn… đi tiểu tiện.”

“Vậy mau đi đi! Cô đã mua bô chưa?”

“Bô sao? Chưa ạ!”

“Vậy thì hết cách rồi. Cô bước xuống đi đi. Để tôi lấy cho cô cái chậu.”

“Tôi… Tôi không mặc quần… Bây giờ tôi đi xuống được rồi sao?”

“Như bình thường thì không được, nhưng cô không nhịn được. Cô vốn đã sốt rồi, còn nhịn tiểu nữa, để đường nước tiểu bị nhiễm trùng thì nguy to.”

“Vâng, nhưng trên chân tôi vẫn còn kim tiêm.” Đồng Tiểu Điệp chỉ vào chân mình.

“Để tôi rút kim tiêm ra cho cô, cô mặc quần vào đi.”

Sau đó nghĩ lại, Đồng Tiểu Điệp thật sự không hiểu mình đã làm kiểu gì. Vì bụng cô có vết mổ nên không ngồi được, chỉ đành từ từ dịch chuyển sang một bên giường. Dưới sự nâng đỡ của cô y tá, cô dần dần đứng thẳng dậy. Giây phút đó, toàn bộ máu trong cơ thể như dốc ngược xuống. Cô rất đau đớn, lại lo lắng không biết vết mổ của mình có bị rách không. Hơn nữa cô còn phát hiện bên giường mình còn treo một chiếc túi mềm, bên trong là một chất lỏng màu đỏ đỏ vàng vàng, thông qua sợi dây trong suốt đi vào cơ thể mình.

Bô đi tiểu rất thấp. Cô đau khổ từ từ dùng tay chống lấy mép giường, ngồi xổm xuống, cảm giác trong bụng có thứ gì đó đang động đậy, cô không thể ngồi xổm quá, chỉ hơi ngồi xổm một chút. Cô rất sợ ruột trong bụng mình sẽ tràn ra ngoài. Thật sự không nhịn nổi nữa, cô cứ đi tiểu như vậy, một chút nước tiểu rớt ra ngoài, làm ướt sàn nhà. Xung quanh cô cũng có những người bệnh không có giường bệnh như vậy. Cũng may, đêm đã khuya, ánh đèn lại mù mờ, họ đều ngủ cả rồi.

Cô y tá đó giúp cô chỉnh lại quần lót rồi lại đỡ cô trở lại giường, lấy từ phòng trực y tá cho cô một lọ Ibuprofen mà trẻ em hay dùng.

“Bây giờ cô không được uống nước lại sốt, đành uống tạm một chút thuốc này để hạ sốt vậy.”

“Cảm ơn cô y tá.”

“Cô con gái một thân một mình thật đáng thương.”

“Vừa rồi trên sàn nhà tôi…”

“Không sao đâu! Để tôi lau đi giúp cô!”

Cả đời này Đồng Tiểu Điệp chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như vậy. Cô đỏ mặt nhìn cô y tá lấy giẻ lau lau sạch chỗ nước tiểu bên cạnh giường, trong lòng cô bất lực, nước mắt sắp không chịu nổi chỉ chực tuôn trào.

Ngày mai, cô phải làm sao đây? Cơ thể như vậy, cô phải tự chăm sóc bản thân mình thế nào?

Sáng sớm hôm sau, cô y tá gọi Đồng Tiểu Điệp thức dậy.

“Cô mau xuống giường đi lại một chút. Đừng nằm quá lâu, để dính ruột là phiền phức đấy.”

“À, vâng!”

Tối hôm qua cô đã dùng điện thoại search một chút. Đúng là sau khi mổ ruột thừa phải đi lại nhiều, một khi để dính ruột sẽ rất rắc rối.

Mặc dù rất đau, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng bước xuống giường. Lúc này mới chỉ tờ mờ sáng, người bệnh ở hành lang và trong các phòng bệnh vẫn còn say ngủ. Cô dắt theo chiếc túi mềm của mình từ từ bắt đầu đi. Hình như không còn quá đau nữa, ít nhất thì cũng không còn đau như trước đây nữa. Hành lang dài dằng dặc, chỉ có bóng cô mặc chiếc áo bệnh nhân bước đi.

Lúc Tông Chính gọi điện đến vẫn còn rất sớm. Hôm qua anh đợi cả ngày mà vẫn không thấy điện thoại của bướm nhỏ, lại sợ cô xảy ra chuyện gì thế là trước khi đi làm anh đã gọi điện cho cô, không ngờ anh lại tiên đoán mọi chuyện như thần.

“Em đỡ chút nào chưa? Sao hôm qua không gọi điện cho anh vậy?”

“Hạo Thần!”

“Ừ?” Cô gái này cuối cùng cũng đã nhớ phải gọi anh như vậy rồi, giọng nói nhỏ nhẹ thật dễ nhẹ.

“Hôm qua em xin lỗi, em có chút chuyện.” Thanh âm nhỏ bé này của Đồng Tiểu Điệp rõ ràng là giọng nói không có chút sức lực nào.

“Em sao vậy?” Tông Chính đang định mở cửa bỗng nhiên dừng lại, giọng nói trầm thấp mang theo một chút lo lắng.

“Em mổ ruột thừa, bây giờ đang ở trong bệnh viện.”

“Vậy bây giờ anh qua thăm em.” Anh nói gấp gáp.

Nhưng đầu bên kia không có phản ứng gì, điện thoại hiển thị cuộc gọi kết thúc, làm vậy anh càng sốt ruột.

Tông Chính cởi bỏ áo véc và cavát trên người, mặc một chiếc áo khoác, vội vàng đến bệnh viện. Lúc anh tìm được Đồng Tiểu Điệp, anh đã nhìn thấy cảnh tượng này: Một ngày thời tiết lạnh như thế này, cô mặc một chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình, bên ngoài khoác chiếc áo len trắng hôm qua cô đã mặc, đầu tóc rối bù, trên tay còn cầm một cái túi, bước từng bước một về phía anh, trên gương mặt có thể nhìn ra sự nhẫn nhịn đau đớn.

“Sao anh lại đến đây vậy? Vừa rồi điện thoại em hết pin nên tự động tắt máy.”

“Em…” Tông Chính định nói gì đó, nhưng không thốt ra được lời nào, có một cảm giác rất đau lòng rất đau lòng.

“Anh lại đây ngồi đi!” Cô vẫy tay gọi anh.

Tông Chính chau mày nhìn cô ngồi trên chiếc giường sắt dùng tạm thời, xung quanh bừa bộn, ồn ào, người người qua lại không ngớt, thậm chí còn hút gió từ trong thang máy.

“Em đợi một chút!” Tông Chính cởi chiếc áo khoác của mình, cẩn thận đắp lên cơ thể bé nhỏ của cô, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.

“Alô…”

“Quản Tử!”

“Giời ạ! Bây giờ mới có mấy giờ. Ông anh à, tối qua mình ngủ muộn lắm đấy. Không phải ai cũng phải dậy sớm đi làm như cậu đâu.”

“Giúp mình sắp xếp một phòng bệnh ở bệnh viện số một, ngay lập tức!”

“Ai vào viện vậy?” Đôi mắt cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Anh cảm thấy dường như Hạo Tử đã xảy ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng, ngữ khí lại nghiêm túc như vậy.

“Sắp xếp xong thì gọi điện cho mình.” Tông Chính cúp điện thoại. Anh thật sự chịu không nổi câu hỏi “Ai vào viện vậy” vừa rồi của Quản Tử. Người vào viện, chính là Đồng Tiểu Điệp yếu đuối như con chuột bạch đó.

Đương nhiên, anh cũng có thể sắp xếp một phòng đơn, nhưng anh không thích nể mặt bố mình gọi cuộc điện thoại đó, thế nên đành giao cho Quản Tử sắp xếp. Chuyện này, cậu ấy làm quen hơn anh.

Rất nhanh chóng, số phòng bệnh được gửi bằng tin nhắn đến. Tông Chính chạy ngay lập tức đến phòng trực của y tá làm thủ tục chuyển giường cho Đồng Tiểu Điệp.

Phòng đơn, phòng vệ sinh khép kín, có tivi, tủ lạnh, một ghế sôpha nhỏ.

Đồng Tiểu Điệp được chuyển đến phòng này vào lúc sáng sớm khi các bác sỹ còn chưa kịp đi kiểm tra phòng. Trên bụng cô có vết thương không tiện ngồi xe lăn. Tông Chính mặc kệ đề nghị đòi tự mình đi về phòng của cô, nhất quyết bế cô đến đây.

Sau đó vị bác sỹ đầu hói hôm qua đến, theo sau là một nhóm bác sỹ thực tập, thái độ không thể thân thiết và ôn hòa hơn, so với lúc trước hoàn toàn như hai người khác nhau, còn rất trịnh trọng bắt tay Tông Chính.

Đồng Tiểu Điệp rất nghi hoặc, Tông Chính cười rất tự nhiên. Bác sỹ đầu hói chỉ biết rằng viện trưởng bệnh viện họ sáng sớm đã nhận được điện thoại của cậu con trai thứ của Quản nguyên soái, sau đó viện trưởng đã gọi cho ông. Thế nên, những người trong phòng này có lẽ đều là nhân vật có tiếng tăm, thầm cảm thấy may mắn là hôm qua làm phẫu thuật không xảy ra sai sót gì, thái độ đối với cô gái nhỏ này… cũng tạm chấp nhận được mà.

Hix, nghỉ quá lâu làm cả nhà sốt ruột rồi. Chương này có khá nhiều thuật ngữ ngành y khó hiểu, mình có tra nhưng chắc không theo chuyên ngành nên còn gì sai sót mọi người góp ý cho mình nhé. Đây là một trải nghiệm có thật của tác giả trong một lần mổ ruột thừa ^^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN