Phán Quan Biết Yêu
Phần 3
Phán quan biết yêu
#3
Vậy là từ đó cô có một người theo đuôi.
Sáng hôm đó, Liễu Lệ đứng trên ban công của biệt thự nhìn cô đang cầm chiếc gậy đi về phía cổng chính.
Đó là thói quen của cô, cứ tầm chiều tối chống gậy đi hóng mát.
Liễu Lệ đứng nhìn một hồi lâu, khóe miệng cô ta hơi nhếch lên một cách ủy dị rồi cầm chiếc điện thoại đưa lên tai.
– Ảnh con nhỏ đó tao đã gửi cho bọn mày rồi đấy. Nó đã ra ngoài, nhớ hành động cẩn thận đừng để ai biết được..
Đầu dây bên kia tên đàn em vâng dạ. Liễu Lệ cúp máy. Từ lâu khi gặp Dịch Minh cô ta cứ tưởng được làm phu nhân của Dịch Gia. Thật không ngờ sự thật lại không như cô ta mong muốn. Chỉ vì ả tiện nhân Tô Lam kia mà chính cô ta phải gắn cái mác tình nhân. Cô ta muốn có danh phận. Cái duy nhất đó chính là khiến cô phải biến mất mãi mãi.
Tô Lam đi dạo dọc theo con đường cũ thường ngày. Hầu như chiều nào cô cũng đi nên đường lối ra sao cô đều nắm rõ.
Lưu phán quan đi bên cạnh cô, hắn đường hoàng chắp tay phía sau dõi mắt theo. Tất cả mọi người đều không nhìn thấy hắn được. Duy chỉ có Tô Lam thì vẫn cảm nhận hắn đang có mặt bên cạnh mình.
– Thường ngày cô đi dạo thế nào không sợ ngã sao?
– Đường lối tôi quen rồi. Có ngã cũng không chết được…
Lưu phán quan thở dài. Có lẽ hắn chính là đại quan nhàn rỗi nhất của địa phủ. Mà nói chung cả địa phủ chẳng ai rảnh rỗi như hắn lúc này cả. Tô Lam theo cảm nhận đi trên từng con phố, mỗi lần cô bước đi là mỗi lần tiếng gậy vang lên cộc cộc bên đường.
Bỗng đâu, một chiếc xe đen dừng lại trước mặt cô. Vài tên từ trên xe bước xuống túm lấy cổ áo của cô nhét lên xe. Tô Lam hoảng loạn định kêu lên nhưng lại bị bọn chúng dùng một chiếc khăn bịt chặt miệng lại.
Tất cả diễn ra quá nhanh, khi chiếc xe đó vụt đi. Lưu phán quan vẫn đứng đó lắc đầu. Lúc sau biến mất vào trong hư không.
Tại một ngôi nhà bỏ hoang,Tô Lam bị bọn chúng trói chặt trên ghế. Vài ba tên đang rải xăng xung quanh.
Quả thực lúc này cô rất sợ hãi, mắt cô không thấy, cũng chẳng biết bọn chúng sẽ làm gì mình. Bỗng một trong số đó lên tiếng.
– Nhìn cô ta cũng ngon đấy, hay là anh em mình xơi trước rồi thiêu nó sau?
– Mày bị ngu à? Mày muốn để cảnh sát tìm ra bằng chứng hả? Đã nhận tiền của chị Lệ rồi thì phải làm cho đàng hoàng vào.
Lời nói của bọn chúng lọt vào tai cô. Chị Lệ? Tô Lam nghĩ ngay tới Liễu Lệ. Thì ra cô ta đã sai người giết cô. Tô Lam mím chặt môi theo thói quen. Cô đã thật là bất lực.
Trong đầu Tô Lam hiện lên những suy nghĩ vẩn vơ. Chợt cô nghe thấy có tiếng gì đó. Nhưng không thể xác định là thứ gì. Lưu phán quan phủi tay, nhìn đám người nằm dưới đất. Hắn cũng quá rảnh dỗi đi. Rồi sau đó hắn lấy ra một cuốn sổ cầm bút gạch bên trang giấy. Hắn trừ mấy tên này 20 năm tuổi thọ. Bọn chúng chắc cũng sắp chết rồi….
Lưu phán quan đi tới chỗ cô, hắn đưa tay chạm vào sợi dây, lập tức sợi dây đó biến mất. Tô Lam hơi bất ngờ thì Lưu phán quan bế cô lên.
– Anh… anh tới cứu tôi sao?
– Chứ cô nghĩ ngoài ta ra ai sẽ cứu cô?
Tô Lam nghe vậy, cô bỗng sụt sùi vùi mặt vài vai Lưu phán quan khóc to. Từ khi mất đi đôi mắt, chưa ai đối xử tốt với cô cả. Ba mẹ và bạn bè cũng vậy. Họ chẳng bao giờ quan tâm cô.
Lưu phán quan đành bất đắc dĩ nhường một bên vai của mình cho Tô Lam khóc. Hắn từng bước dẫn cô rời khỏi ngôi nhà bỏ hoang. Nhưng khi vừa xuống đến tầng 1, bỗng một làn gió lạnh xoạt qua. Bên ngoài trời đã khá nhem tối, vả lại căn nhà này nằm ở phía ngoại ô thành phố nên chỉ có rừng rậm không có đèn đường.
Lưu phán quan lướt qua một lượt. Đáy mắt của hắn chợt phát hiện ra thứ gì đó. Là âm hồn! Hắn im lặng đứng tại chỗ. Hắc bạch vô thường đã quá sơ ý, lại để sót âm hồn ở lại nhân gian.
Thấy Lưu phán quan không bước tiếp, cô nghi hoặc.
– Tại sao anh không đi tiếp?
– Im lặng, chờ tôi một lát.
Do bận ôm cô mà Lưu phán quan không thể thi triểu âm thuật gọi hắc bạch vô thường tới đây. Hắn đặt cô lên chiếc ghế sopha ở giữa nhà. Rồi quay người quan sát xung quanh. Đã đến đây rồi thì tự mình hắn đi bắt âm hồn vậy!
Bước chân của Lưu phán quan e dè. Hắn đi tới chỗ bức hình to treo tường. Trong bức hình đó chính là một cặp vợ chồng chụp ảnh cưới. Lưu phán quan nhìn một hồi rồi quay bước tiếp tục kiểm tra. Người vợ trong bức hình lập tức đảo mắt về phía của Tô Lam đang ngồi ở ghế.
Cái bóng trắng đó từ trong bức hình đi ra, càng gần càng tiến về phía Tô Lam.
Một chiếc lưỡi dài thè ra tiến tới từ phía sau cô.
– Tiện nhân! Đi chết đi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!