Trọn Đời Không Buông Tay - Chương Quyễn 2 : Chương 5 : Nghị bàn nổi sóng – P1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Trọn Đời Không Buông Tay


Chương Quyễn 2 : Chương 5 : Nghị bàn nổi sóng – P1


Hứa Liên Trăn trở về phòng của mình, ngồi xuống giường, khi cô lấy lại tinh thần thì đã là khá lâu sau đó, quan trọng là thời gian khá lâu đó cô suy nghĩ cái gì? Không gì cả, trống rỗng.

Bất động cũng không được, hiện tại khẽ cử động chỉ cảm thấy hậu quả của một ngày đi dạo đã hiện ra, bắp chân vừa đau lại vừa căng, tựa như không phải chân của chính mình vậy.

Xả nước ấm vào bồn, ngâm chân hồi lâu mới thấy giảm một chút, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh hắn ôm cái cô Lý tiểu thư kia sóng vai.

Hứa Liên Trăn chỉ thấy mình lại ngẩn ngơ suy nghĩ đâu đâu rồi, nghĩ đến cái này để làm gì? Trừ bỏ bắt bản thân tập trung tinh thần, càng không được lãng phí thời gian, nếu có rảnh thì cũng nên suy nghĩ đến chị Kiều và bệnh tình của Bì Bì thì hơn.

Nghĩ đến chị Kiều, liền choàng áo tắm đứng dậy, dùng di động hôm nay Hạ Quân đưa cho cô gọi đi. Chị Kiều nói tình huống hai ngày nay của Bì Bì, lại hỏi mọi chuyện của cô khi tới Lạc Hải có thuận lợi hay không, Hứa Liên Trăn nói tất cả đều tốt.

Gọi điện thoại xong, lúc này Hứa Liên Trăn mới cảm thấy được thân thể thoải mới hơn chút, nhưng vô thức lại nhớ tới hình ảnh kia, mấy ngày trước đây tinh thần hoảng hốt, hơn nữa hôm nay mỏi mệt tựa như núi lửa phun trào, thế cho nên Hứa Liên Trăn vừa gối đầu liền chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ màng hình như có người gõ cửa, Hứa Liên Trăn chà chà đầu vào gối lại chìm vào giấc ngủ, chính là tiếng đập cửa liên tục, cuối cùng cô phải cố gượng đứng dậy.

Là bác quản gia: “Hứa tiểu thư, Tưởng tiên sinh bảo cô mang rượu vào phòng cho ngài ấy.” Dứt lời, đem khay, đưa cho cô, bên trên có một chai rượu vang, hai cái ly và một cốc đá.

Đầu Hứa Liên Trăn trì độn hai giây, cố gắng đè nén cơn buồn ngủ cùng cảm giác nhiệt độ trên người đang mau chóng lạnh dần.

Bỗng nhiên cô cảm thấy lạnh run, cúi đầu, lúc này mới phát hiện bản thân chân không đứng trên nền nhà.

Cửa phòng Tưởng Chính Nam khép hờ, Hứa Liên Trăn thật cẩn thận gõ cửa hai tiếng đợi một lúc rồi mới đẩy cửa đi vào.

Đi vào căn phòng tựa như không có ai, Hứa Liên Trăn không khỏi thở ra một hơi, đang định để đồ lên trên bàn trà. . . .

Một tiếng vang nhỏ, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Tưởng Chính Nam rõ ràng là vừa mới tắm xong, tóc ướt sũng mặc một bộ áo choàng dài tay, nhàn nhã từ bên trong đi ra.

Hứa Liên Trăn cụp mắt: “Tưởng tiên sinh, rượu của anh.” Tưởng Chính Nam lạnh nhạt nói: “Để ở đó đi.”

Cửa phòng tắm mở một nửa, cho nên tiếng nước từ vòi hoa sen chảy vẫn có thể nghe rất rõ. Trong lòng Hứa Liên Trăn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lạ chỗ nào thì không thể nói được.

Đang lúc này, trong phòng tắm truyền đến một giọng nói gợi cảm: “Nam, ở đây không có áo choàng của người ta . . .” Hứa Liên Trăn giật mình sửng sốt, là cô Lý tiểu thư kia.

Hứa Liên Trăn tựa như bị thứ gì đó đâm vào, rốt cuộc cũng biết được tại sao mình cảm thấy kỳ lạ. Đối mặt với cảnh tượng như vậy, không khỏi quẫn bách khó xử, vội vàng đặt khay xuống, xoay người nghĩ muốn lui ra ngoài, lại nhìn thấy Tưởng Chính Nam ý bảo cô tạm chờ một chút.

Tưởng Chính Nam khẽ cười một tiếng, so với bình thường tiếng cười này quả là có chút trầm thấp mà mờ ám, tựa như gãi đúng chỗ ngứa của người ta: “Không phải có của anh sao?”

“Đáng ghét, của anh rộng quá . . . .”

“Rộng . . . .” Tưởng Chính Nam cười ha ha, “Baby, vậy em có thể không mặc . . . em biết là anh thích dáng em không mặc gì mà . . . .”

Tiếng hai người bọn họ tán tỉnh về sau lọt vào trong tai giống như cách một bức tường, có lẽ là vành tai tự động che chắn. Sau này ngồi nghĩ lại, Hứa Liên Trăn cũng không thể nhớ nổi sau đó bọn họ nói cái gì nữa.

Thật vất vả chờ hai người bọn họ dừng lại, cô liền mở miệng nói: “Tưởng tiên sinh, xin hỏi còn có việc gì cần làm không?”

Tưởng Chính Nam tựa như lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của cô, thản nhiên quay đầu liếc nhìn cô một cái: “À . . . Không có gì, đi ra ngoài đi.”

Cô cũng không biết Tưởng Chính Nam không hề chớp mắt mà nhìn cô chậm rãi dời đi, ngay khi cô quay lưng ý cười trên môi hắn cũng hoàn toàn tan biến.

Mọi phản ứng của cô đề rất bình thường, bởi vì không cần, cho nên dù Tưởng Chính Nam hắn có làm gì đi chăng nữa, cô cũng không có cảm giác gì.

Nghĩ đến đây, Tưởng Chính Nam đầy phẫn hận cũng không khỏi cảm thấy có chút nản lòng, chính hắn cũng không biết vì sao, vì Hứa Liên Trăn hắn đã cố tình làm cái chuyện ngu xuẩn khiến người khác cười rụng răng này.

Giấc ngủ tốt của Hứa Liên Trăn thế là bị phá hỏng. Lần nữa bắt mình không được nghĩ đến nó nữa, tất cả đều không có liên quan gì đến cô.

Cô và hắn chưa từng có gì cả, không có bất cứ gì hết.

Đã có thể nói với bản thân như vậy, nhưng không hiểu vì sao ngực vẫn rầu rĩ khó chịu.

Vì thế đứng lên đi sửa sang lại đồ đạc mà Hạ Quân mang đến, trừ bỏ quần áo Hạ Quân không có mang thêm bất cứ thứ gì về cho cô. Hứa Liên Trăn lấy từng bộ từng bộ quần áo ra, biết rõ những thứ này sẽ không có cơ hội mặc khi ở bên cạnh Tưởng Chính Nam, nhưng cô vẫn gấp rất chỉnh tề, gọn gàng.

Ánh mắt cô có chút hốt hoảng khi nhìn thấy chiếc áo khoác dính đầy máu….

Ngủ mà như không ngủ, đến hừng đông chả hiểu sao còn cảm thấy buồn ngủ hơn khi chưa ngủ.

Hứa Liên Trăn vùi mặt vào trong gối đầu, suy nghĩ hôn mê mờ ảo, tự dưng có chút nôn nóng, chung quy ngủ không được nữa, liền kéo một thân mỏi mệt rời giường.

Vừa nhìn thấy đồng hồ trên tủ đầu giường Hứa Liên Trăn không khỏi giật mình, thế mà đã là 8h40.

Vội vàng rửa mặt chải đầu rồi chạy xuống nhà ăn, vừa tới đã thấy Tưởng Chính Nam đang dùng bữa sáng, không có thấy cô Lý tiểu thư kia đâu. Có lẽ là nghe thấy tiếng động, Tưởng Chính Nam mặt vô sắc liếc nhìn cô một cái sau đó liền thu hồi tầm mắt.

Quản gia thấp giọng hỏi: “Hứa tiểu thư, nhà bếp có nấu chè hạt sen nấm tuyết, cô còn cần thêm gì không?” Hứa Liên Trăn nói: “Cháo là được rồi, cám ơn bác.”

Một lát sau một bát cháo nóng hổi thơm ngát đã được bưng lên.

Chè hạt sen nấm tuyết là đồ dưỡng nhan cao cấp đối với phụ nữ, còn nhớ trước đây buổi sáng nhà bếp thường xuyên nấu cháo, có cháo hạt sen bách hợp, long nhãn táo đỏ gì đó. Nhưng đây lại là lần đầu tiên cô ăn khi về lại Lạc Hải.

Nhưng giây tiếp theo, Hứa Liên Trăn lại giật mình, có lẽ hôm nay nhờ phúc của cô Lý tiểu thư kia cô mới được ăn món này. Bởi vậy vị giác liền thấy nhạt đi vài phần. Ăn vài miếng rồi thôi.

Hai người lên xe, suốt quãng đường đều không nói gì, Tưởng Chính Nam suốt quãng đường đều quan sát cô, hôm nay Hứa Liên Trăn phối hợp đồ trang sức trang nhã, cánh môi hồng hồng tự nhiên, so với trước đây càng đẹp hơn mấy phần. Hiển nhiên, chuyện tối hôm qua chả hề hấn gì với cô.

Lòng Tưởng Chính Nam vừa giận vừa hận, nhưng nghĩ lại, hắn còn nhiều thời gian, cho nên cố gắng đè nén lửa giận.

Tới văn phòng của Tưởng Chính Nam, tất cả nhân viên đều đã tới, Hạ Quân và thư ký Trần như thường lệ báo cáo lịch trình ngày hôm nay cho hắn, Hứa Liên Trăn đứng ở một bên, không khỏi sững sờ. Thì ra một ngày hắn phải làm nhiều việc như vậy, thời gian sắp xếp rất chặt chẽ, bận rộn.

Vậy trước đây hắn . . . . Lại lơ đãng nghĩ đến trước đây, có một khoảng thời gian, hắn luôn dẫn cô đi uống trà chiều, sau đó còn cùng cô ăn cơm tối.

Nhưng chỉ một cái chớp mắt, Hứa Liên Trăn lại bắt buộc mình lấy lại tinh thần, tất cả trước đây chỉ là một vở kịch mà thôi, bởi vì diễn quá nhập vai, cho nên đã có thể lừa được Diệp Anh Chương, Tưởng Chính Tuyền, mẹ Tưởng Chính Nam, thậm chí . . . . Ngay cả bọn họ cũng vô thức bị lún sâu vào . . . .

Bên tai vang lên tiếng của Hạ Quân, cô ngẩng đầu, Hạ Quân miểm cười nói với cô: “Hứa tiểu thư, cô đi theo tôi.”

Hạ Quân dẫn cô ra khỏi văn phòng của Tưởng Chính Nam, mở ra một gian phòng bên tay phải phòng của hắn: “Hứa tiểu thư, đây là phòng của cô.” Hứa Liên Trăn ngạc nhiên hỏi: “Văn phòng của tôi?”

Tường dán giấy màu lam, tường bên trái làm bằng thủy tinh trong suốt, sàn nhà lát gỗ, còn có một cái bồn trồng hoa, mấy cây hoa tươi mát xanh rì tràn đầy sức sống.

Bên cạnh giàn trồng hoa có một cánh cửa. Thấy cô có vẻ nhìn nó khó hiểu, Hạ Quân chậm rãi đi đến bên cạnh cửa nói: “Bên trong chính là văn phòng của Tưởng tiên sinh.”

Hứa Liên Trăn ngẩng đầu nhìn Hạ Quân, không nói gì.

Hạ Quân cũng không có dây dưa vấn đề này nữa: “Hứa tiểu thư, để tôi bảo trợ lý lấy cho cô một ít tư liệu, trước mắt cô nên tìm hiểu một ít kiến thức cơ bản về công ty, còn về công việc của cô, Tưởng tiên sinh sẽ trực tiếp chỉ thị.”

Tuy rằng Tưởng Chính Nam sai Hạ Quân sắp xếp công việc cho Hứa Liên Trăn, nhưng Hạ Quân là người thông minh dại gì mà thực sự giao việc cho cô làm chứ. Đối với chuyện giữa Tưởng Chính Nam và Hứa Liên Trăn, Hạ Quân tự nhiên biết bản thân mình ít lời là tốt, cho nên chỉ nói thêm vài câu liền cáo từ.

Tuyên Hiểu Ý trợ lý của Hạ Quân rất nhanh đã mang lên cho cô mấy bản báo cáo, và tư liệu tuyên truyền linh tinh.

Hứa Liên Trăn vừa mới lấy một phần tư liệu ở trong hộp ra, vừa để ở trên bàn, Tưởng Chính Nam liền gọi nội bộ: “Lại đây một chút.”

Mở cửa trực tiếp đi vào văn phòng của hắn, không cần trải qua hành lang bên ngoài, quả thật rất tiện lợi.

Tưởng Chính Nam đang xem tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên chỉ nói: “Một ly cà phê.”

Mới vừa rồi, Hạ Quân có dẫn cô xem qua mấy phòng phụ thuộc của Tưởng Chính Nam, Hứa Liên Trăn chưa từng có tiếp xúc với bậc nhân sĩ nổi danh cho nên cũng không biết được văn phòng của ông chr lớn lại thiết kế đầy đủ như vậy, có phòng ngủ, phòng bếp, quầy bar, toilet, thậm chí còn có phòng tập thể thao. Cũng có thể nói căn bản Tưởng Chính Nam không cần về nhà.

Đương nhiên, Hứa Liên Trăn không biết rằng, có một khoảng thời gian khá dài sau khi khỏi bệnh, Tưởng Chính Nam đều ở tại công ty.

Đổ một ít cà phê, dựa theo khẩu vị trước đây của hắn, cho một ít sữa, một ít đường, sau đó mới bưng ra ngoài.

Tưởng Chính Nam đang nói chuyện điện thoại, ý bảo cô bỏ trên bàn.

Một cái cốc trắng tinh sáng bóng bên trong có một ít café đang bốc khói tản mùi thơm ngát, Tưởng Chính Nam mặt không biến sắc bưng lên nếm thử, đầu lưỡi hơi đắng, vị café tinh khiết thơm nồng . . . . Là khẩu vị thường dùng của hắn.

Cô vẫn còn nhớ.

Tưởng Chính Nam ngẩng mạnh đầu, nhìn cánh cửa đã đóng lại kia.

Hắn hết thử này thử nọ với cô, cũng không khiến cho hắn cảm thấy lòng được an ủi một chút. Nhưng giờ phút này,đáy lòng lại từ từ dâng lên ấm áp, cảm giác như vậy, hắn không phủ nhận, là điều hắn thích.

Khóe miệng bất giác cong lên, khuôn mặt luôn lãnh đạm thế nhưng có chút nhu hòa, chỉ một phát hiện nhỏ nhoi vậy cũng khiến cho Tưởng Chính Nam cảm thấy đây là buổi sáng vui vẻ nhất trong suốt hơn một năm nay.

Hứa Liên Trăn cũng không để ý thời gian, vẫn vùi đầu vào tư liệu trên bàn làm việc, điện thoại nội bộ lại vang lên, Hứa Liên Trăn tiếp nhận, vẫn là giọng nói trầm thấp cả Tưởng Chính Nam: “Đến văn phòng tôi.”

Thấy Hứa Liên Trăn đi vào, Tưởng Chính Nam đứng dậy hướng căn phòng bên cạnh đi đến. Trên bàn ăn có bày hai phần cơm, Hứa Liên Trăn ngừng bước, Tưởng Chính Nam ngẩng đầu thấy cô đứng ngây ra như một cái tượng gỗ, không khỏi nhíu mày, ngữ khí không lạnh không nóng: “Đứng đó làm gì? Cô muốn đứng ăn cơm?”

Hứa Liên Trăn không tiếng động ngồi xuống, mở hộp đồ ăn trước mặt ra, Tưởng Chính Nam thấy cô cầm đũa, rụt rè sắn một miếng cơm cho vào miệng, lúc này mới bắt đầu ăn.

Hai người ăn bản không nói năng gì, không khí yên lặng có mùi thơm thoang thoảng, hình như là mùi hương cà phê vẫn còn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN