Trọn Đời Không Buông Tay
Chương Quyễn 2 : Chương 4: Mở màn ấu trĩ – P5
Thư Mạn đáp: “Hai người.” Quản lý nhà ăn mỉm cười khéo léo: “Vị trí của Nhâm tiên sinh chúng tôi vẫn giữ lại. Xin mời theo tôi.” Dứt lời, dẫn hai người tới vị trí tốt nhất có thể ngắm cảnh, hai bên đều là cửa thủy tinh trong suốt. Liếc mắt một cái nhìn lại, ánh đèn huy hoàng chiếu rọi màn đêm tựa như bức họa cuộn tròn mở ra trước mắt bọn họ.
Sau khi vào chỗ ngồi, Thư Mạn hỏi: “Bếp trưởng hôm nay đề cử chủ đề gì thế?” quản lý nhà hàng báo cáo hai cái, Thư Mạn hỏi ý kiến Hứa Liên Trăn: “Liên Trăn cô thấy thế nào?”
Nhưng chỉ thấy Hứa Liên Trăn hoảng hốt nhìn vị trí trống không bên cạnh, có lẽ là không nghe thấy lời cô nói, lúc này mới hoàn hồn: “Tôi đều thấy được cả.”
Thư Mạn liền hiểu ngay, gật đầu với quản lý nhà ăn: “OK, cứ như vậy đi.”
Quản lý nhà hàng vừa đi, Thư Mạn mới kéo dài lời nói, gắt giọng: “Đi dạo phố thật sự là tiêu hao thể lực nha.” Thấy Hứa Liên Trăn cười cười. Thư Mạn sóng mắt lưu chuyển nhìn cô, quyến rũ mỉm cười: “Cô không cảm thấy như vậy sao?”
Hứa Liên Trăn cười: “Tôi còn tưởng là phải như mấy vị tiểu thư xinh đẹp hào hứng vui mừng đi dạo phố cơ, nhưng xem ra là tôi sai rồi.”
Thư Mạn hào phóng thừa nhận: “Bực tức thì bực tức, nhưng tôi cũng cảm thấy rất thỏa mãn nếu không cũng không mở một văn phòng thiết kế như vậy.” Hứa Liên Trăn tự đáy lòng nói: “Có thể tự do thoải mái làm những chuyện mà mình muốn, là chuyện may mắn mà người khác có ao ước cũng không được.”
Mắt tn sáng lên: “Đúng vậy.” Không biết lại nghĩ tới chuyện gì, giọng lại chùng xuống: “Đáng tiếc, không phải tất cả mọi người đều có thể như ý nguyện.”
Hoàn cảnh như vậy bất quá chỉ một lúc đã bị xua đi, giây tiếp theo Thư Mạn đã đổi đề tài: “Hay là về cửa hàng của tôi làm spa thư dãn chút đi . . .”
Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, có phục vụ đi lên rót rượu. Thư Mạn ý bảo phục vụ Hứa Liên Trăn trước. Hứa Liên Trăn vội nói: “Tôi không biết uống rượu.”
Thư Mạn khẽ cười nói: “Uống với tôi mấy ngụm cho vi đi.” Thấy Thư Mạn nói thế, Hứa Liên Trăn cũng không tiện từ chối nữa, nhìn phục vụ đem chất lỏng màu hồng chậm rãi rót vào trong ly rượu trong suốt.
Thư Mạn nâng ly, khẽ chạm vào ly của cô: ‘Liên Trăn, tôi rất vi khi quen biết cô.” Câu này như là lời khách sáo mà cũng như là lời nói thật lòng, không hiểu vì sao Liên Trăn lại hiểu được ngụ ý bên trong của nó. Cô cũng thiệt tình nói: “Thư tiểu thư, tôi cũng vậy.”
Hai người đi dạo nửa ngày, cũng thật sự là đói bụng, liền cúi đầu ăn cơm.
Thư Mạn ăn được một lúc, lơ đãng ngẩng đầu, có hai thân ảnh quen thuộc tiến nhập tầm mắt của cô. Thư Mạn không khỏi hơi hơi sửng sốt, quả là xảo ngộ ạ. Tưởng Chính Nam sai Hạ Quân đưa Hứa Liên Trăn đến chỗ cô bảo cô phải chăm sóc để ý, lại còn sai lái xe đưa rước bọn họ. Cho nên nếu muốn biết hành trình của bọn họ, à không là hành trình của Hứa Liên Trăn thì quả là dễ như trở bàn tay đi.
Thư Mạn còn chưa nghĩ ra có nên mở lời chào hỏi hay không, thì đã thấy Tưởng Chính Nam ôm mỹ nhân hướng phía hai bọn họ đi tới. Ở đây Tưởng Chính Nam cũng có vị trí cố định, chính là nơi mà Liên Trăn ngẩn ngơ nhìn ban nãy.
Hứa Liên Trăn ngồi đưa lưng về phía bọn họ, cho nên không có phát hiện ra. Không hiểu sao lúc này Thư Mạn lại có chút ghét Tưởng Chính Nam.
Tưởng Chính Nam ôm eo mỹ nhân, miễn cưỡng mỉn cười: “Thư Mạn, hôm nay đúng là có duyên a.” tên Tưởng Chính Nam tai họa này, bị tai nạn gần chết, trên mặt có thêm một cái sẹo dài thế mà tại sao vẫn anh tuấn khiến người ta hít thở không thông vậy chứ?
Mỹ nhân bên cạnh Tưởng Chính Nam quay đầu liếc xéo, bộ như oan gia ngõ hẹp, khinh thường không thèm chào hỏi bọn họ.
Thư Mạn liếc mắt nhìn thấy bàn tay đang cầm dao nĩa của Hứa Liên Trăn khi vừa nghe thấy giọng Tưởng Chính Nam liền cứng đờ lại. Thư Mạn cười tươi rói: “Đúng vậy quả là có duyên a. Hiếm khi mới được hôm Tưởng tiên sinh hạ cố bớt thời gian tới nơi thấp kém này, hẳn nên báo sớm cho tôi một chút để còn ra cửa đón từ sớm nha.”
Tưởng Chính Nam liếc mắt nhìn người đẹp bên cạnh một cái, ngữ khí sủng nịnh: “Còn không phải Bobo bảo lâu lắm không có tới đây ăn cơm sao?”
Tất cả thanh âm bên tai đều như cách một cái loa, gần như vậy mà cũng xa đến thế. Tay nắm dao nĩa của Hứa Liên Trăn khẽ di động một chút, lại một chút, rốt cuộc cũng cắt đứt được một miếng thịt bò nhỏ. Cuối cùng Thư Mạn nói một câu: “Chúng tôi cũng không quấy rầy hai vị nữa, chúc dùng bữa ngon miệng.” Hứa Liên Trăn lúc này mới ngẩng đầu, thấy Thư Mạn đã cầm túi xách đứng dậy: “Tưởng tiên sinh, tôi và Hứa tiểu thư chúc ngài hôm nay vui vẻ.” Thư Mạn kéo tay Hứa Liên Trăn đi, cười dài động lòng người: Đi, chúng ta đi SPA.”
Tưởng Chính Nam kinh ngạc nhìn bóng dáng hai người rời đi, từ từ buông tay đang ôm eo cô gái kia ra.
Thư Mạn và Hứa Liên Trăn đi xuống lầu, chỉ thấy Hứa Liên Trăn mỉm cười miễn cưỡng với mình: “Thư tiểu thư, tôi mệt rồi, muốn về thôi.”
Thư Mạn nhìn cánh môi nhợt nhạt của cô, gật đầu: “Tôi cũng mệt chết rồi, lúc nào rảnh thì cô nhớ đến chỗ tôi chơi nha, tôi sẽ sai người làm tóc cho cô, tôi còn nhớ lần trước làm tóc quăn cho cô, trông rất đẹp.”
Hứa Liên Trăn ngồi vào xe, xe dần dần mất hút trong dòng xe cô, lúc này Thư Mạn mới lôi điện thoại từ trong túi xách ra, bấm một dãy số, mới hai tiếng chuông reo đã có người bắt máy, thanh âm trầm thấp của Tưởng Chính Nam truyền đến: “Thư Mạn, có chuyện gì không?”
Thư Mạn hừ lạnh một tiếng, ngữ khí không tốt: “Tưởng Chính Nam, anh lại giở trò gì thế hả?”
Tưởng Chính Nam cười nhạt, “Cô nghĩ nhiều rồi đó.” Thư Mạn ôn hòa nói: “Tưởng Chính Nam từ khi nào anh cũng biết chơi cái trò ngây thơ ấu trĩ này hả?”
Tưởng Chính Nam nói: “Tôi không hiểu ý của cô. Thư Mạn, cô luôn là người thông minh mà.” Thư Mạn chậm rãi nói: “Hy vọng là tôi đã hiểu lầm.”
Xe chậm rãi chạy trên đường, thì ra cô tiểu thư họ Lý kia là người bên cạnh hắn, khi dựa vào hắn, tựa như một đóa hoa diễm sắc, nũng nịu đáng yêu.
Hứa Liên Trăn nhìn ánh đèn bên đường, đột nhiên thở dài một hơi, hoảng hốt nhận ra dạ dày tối nay khó mà bình thường được, bởi vì mấy thứ đồ ăn đang nhộn nhạo khó tả trong đó, có chút đau đớn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!