Trọn Đời Không Buông Tay - Chương Quyễn 2 : Chương 4 : Mở màn ấu trĩ – P4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Trọn Đời Không Buông Tay


Chương Quyễn 2 : Chương 4 : Mở màn ấu trĩ – P4


 
Hứa Liên Trăn chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Tưởng Chính Nam ở phía đối diện. Tình cảnh này thật quen thuộc, nó khiến cô nhớ tới khoảng thời gian còn ở Lạc Hải trước đây. Có một dạo, hắn rất thích đưa cô đến các tiệm ăn khác nhau. Cũng chính khoảng thời gian đó đã làm cho cô nảy sinh một loại ảo tưởng. . .

Có lẽ bọn họ đến giờ này bữa sáng đã qua mà bữa trưa thì chưa bắt đầu, cho nên tốc độ làm đồ ăn cuả nhà bếp cực nhanh.

Đồ ăn sáng đủ loại được mang lên, mùi vị, màu sắc đều thanh đạm mà hấp dẫn. Bên cạnh còn có cả một phần cháo ốc khô nóng hôi hổi.

Buổi sáng Hứa Liên Trăn mới ăn qua loa mấy miếng, giờ naỳ mùi thức ăn hấp dẫn, cho nên cũng cảm thấy hơi đói. Tưởng Chính Nam ăn không nhiều lắm, chỉ ăn một con tôm tẩm bột và một ít xíu mại hải sản, sau đó là một chén cháo nhỏ liền buông đuã.

Bởi vì hợp khẩu vị cho nên ăn xong một chén cháo Hứa Liên Trăn còn ăn thêm hai con tôm tẩm bột và một miếng thịt heo nướng nữa.

Hứa Liên Trăn bên này vừa buông đũa xuống không biết thế nào Tưởng Chính Nam bên kia lại cầm đũa bắt đầu ăn tiếp, mùi vị hấp dẫn kích thích hắn, khiến cho từ nước sốt đến canh sườn hay thịt nướng đều dần dần vơi đi.

Có lẽ là vì mới ăn no, cho nên khi vào xe sắc mặt hắn cũng dễ chịu hơn nhiều. Có lẽ vì tối qua Hứa Liên Trăn không có ngủ được, hơn nữa từ trước tới nay ngồi vào xe cô liền dễ dàng buồn ngủ, mà lúc này không khí trong xe rất quái dị, cô không muốn đối mặt với cho nên vừa ngồi vào đã nhắm mắt lại. Kết quả không lâu, chợp mắt cũng thành ngủ say.

Tưởng Chính Nam chăm chú nhìn cô, lòng dâng lên vô số chua xót chưa từng có. Hắn bắt cô trở về, muốn cô trở về để làm gì chứ? Nếu như đối xử với cô như trước đây thì quả là không cam lòng. Muốn tra tấn cô thật tàn nhẫn . . . . Nhưng . . . .

Tưởng Chính Nam buồn bực nắm chặt nắm tay, thả lỏng, lại nắm chặt . . . . Cứ như thế lặp đi lặp lại.

Buổi tối cuối cùng cũng về đến Lạc Hải.

Khi chiếc xe vững vàng đi vào cánh cửa sắt quen thuộc, Hứa Liên Trăn đã tỉnh. Nghiêng đầu ngưng mắt nhìn ngôi nhà đèn đuốc sáng trưng.

Sau khi Tưởng Chính Nam xuống xe, giống y như lúc trước, lập tức bước đi. Lái xe Thường khách sáo mỉm cười với Hứa Liên Trăn: “Hứa tiểu thư, tôi về nhà, tạm biệt.”

Hứa Liên Trăn một mình đứng ở gara, đứng yên thật lâu, sau đó mới theo cửa hông trực tiếp vào phòng khách.

Vừa bước vào, Hứa Liên Trăn không khỏi ngây ngẩn cả người. Phòng khách đã được sang sửa lại, ngay cả sofa cũng đã đổi. Khi bước vào cô có cảm giác như bước vào một nơi xa lạ.

Chẳng qua chúng ta không thể đoán trước được vận mà thôi, cô đứng ngẩn ngơ hồi lâu sau đó mới lên lầu, tìm được căn phòng mình đã ở trước đây. Bởi vì đã sửa sang trang hoàng lại, cho nên đối với ấn tượng của cô nó như là một căn phòng hoàn toàn mới, nhưng cũng không quá bất ngờ lắm.

Hứa Liên Trăn ngâm mình trong bồn tắm, nhìn ngắm mọi thứ xa lạ.

Lúc trước khi hứa với Tưởng phu nhân rời khỏi nơi này, một nửa là do điều kiện đưa ra của Tưởng ph nhân quá ư mê hoặc, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là cô nghĩ muốn rời khỏi nơi này. Rời khỏi nơi này, rời xa Tưởng Chính Nam.

Không thể ngờ rằng giờ lại trở về nơi này.

Về đây cô lại nhớ đến ba cô, hiện giờ chỉ một mình cô đơn lạnh lẽo trên sườn núi phía bắc Lạc Hải.

Tối hôm đó, Hứa Liên Trăn trằn trọc khó ngủ, căn bản không thể đi vào giấc ngủ. Trời vừa tờ mờ sáng cô đã tỉnh dậy rời dường. Đi xuống lầu, dựa theo trí nhớ đi đến nơi mà trước đây Tiểu Bạch vẫn ở.

Trống không, là trống không. Phòng cũng sửa lại toàn bộ, cái giường nhỏ đáng yêu của Hứa Tiểu Bạch, cái đệm nhung dài, hộp đồ ăn, cái cố uống nước vô trùng, mấy món đồ chơi ở góc phòng . . . . Đều đã không thấy, lại càng không cần nói đến Tiểu Bạch. Hứa Liên Trăn ngây ngốc ngồi ở trong căn phòng trống rỗng, đầu óc trống trơn, cô cảm giác như mình cũng vừa trả qua một giấc mộng không nhớ được nội dung bên trong.

Tưởng Chính Nam rất đúng giờ, hơn 8h đã từ trên lầu đi xuống, hiển nhiên chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm, bọng mắt có màu xanh đen. Nhìn thấy Hứa Liên Trăn đang ngồi ăn sáng ở nhà ăn, hắn có ghút giật mình. Nhưng chỉ một giây sau, hắn cũng đã ngồi xuống.

Quản gia cẩn thận lên tiếng hỏi: “Tưởng tiên sinh, bữa sáng vẫn làm như bình thường sao?” Tưởng Chính Nam gật gật đầu.

Rất nhanh, liền có người bưng bữa sáng lên. Tưởng Chính Nam đơn giản dùng xong bữa sáng, liền đứng dậy đi làm. Hứa Liên Trăn thấy hắn không nói lời nào, liền cũng đứng dậy, không nhanh không chậm đi theo sau hắn.

Lái xe Thường đã mở cửa xe phía sau, Tưởng Chính Nam ngồi vào xe, theo thói quen lái xe Thường lại chạy sang phía bên kia giúp Hứa Liên Trăn mở cửa, Tưởng Chính Nam lại lạnh lùng nói: “Cô ngồi phía trước.”

Lái xe Thường sửng sốt, theo bản năng “dạ” một tiếng. Sau đó lại vội mở cửa giúp Hứa Liên Trăn.

Suốt quãng đường tới văn phòng của hắn đều trầm mặc, Hạ Quân đã có mặt ở đó. Tưởng Chính Nam lạnh lùng nhìn liếc anh ta một cái, sau đó mới phân phó nói: “Cậu dẫn cô ta đi đến chỗ Thư Mạn đi.”

Hứa Liên Trăn sửa sang lại bộ đồ hưu nhàn của mình, nó có vẻ không hợp lắm với nơi toàn thành phần tri thức cùng các vị mỹ nhân tiểu thư này.

Sau khi lên xe, Hạ Quân nói với cô: “Hứa tiểu thư, đồ dùng của cô ở Đại Nhạn tôi đã sai người thu dọn, cũng đã mang hết về đây rồi. Còn phòng ở của cô tôi cũng đã liên hệ với chủ nhà, xử lý xong hết rồi.

Hứa Liên Trăn biết năng lực làm việc của Hạ Quân, việc nhỏ như vậy với anh ta mà nói quả thcự là dùng đao giết gà, không cần dùng nhiều ông sức. Liền nhẹ giọng nói câu cám ơn.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Hứa Liên Trăn trầm ngâm một lát, hỏi: “Hạ tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?” Hạ Quân khách khí nói: “Hứa tiểu thư, mời cô cứ nói.”

Hứa Liên Trăn: “Hạ tiên sinh, anh còn nhớ Tiểu Bạch trước đây tôi nuôi không? Anh có biết bây giờ nó ở đâu không?”

Một lát Hạ Quân mới mở miệng, có điều chỉ nói: “Ngại quá, Hứa tiểu thư, tôi nghĩ chuyện này cô trực tiếp hỏi Tưởng tiên sinh thì hơn.”

Hứa Liên Trăn nhíu mi khó hiểu, lời này của Hạ Quân rốt cuộc là có ý gì. Hiện tại cô chỉ muốn biết Tiểu Bạch rốt cuộc là bị tặng cho người ta hay bị ném thành con chó lang thang mà thôi. Nhưng lời nói ẩn ý của Hạ Quân làm cho cô không còn cách nào có thể tiếp tục hỏi được nữa.

Khi xuống xe, Hạ Quân đưa cho cô một cái di động mà trắng loại mới ra: “Số của tôi đã lưu ở trong, nếu có chuyện gì cần thiết, cô có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.” Hứa Liên Trăn nhận lấy, nửa ngày mới nói: “Cám ơn anh.”

Hứa Liên Trăn không ngờ rằng Thư Mạn và Tiểu Vi vẫn còn nhớ tới cô, cười dài tiến lên chào hỏi: “Hứa tiểu thư, đã lâu không thấy .”

Hứa Liên Trăn cười ch có lệ: “Thư tiểu thư, Tiểu Vi, hai người vẫn khỏe chứ?”*

Hạ Quân vào văn phòng cùng với Thư Mạn, Tiểu Vi bưng cho cô một cốc trà lài, một đĩa hoa quả và ít bánh quy: “Hứa tiểu thư, cô cứ từ từ mà dùng.”

Hạ Quân và Thư Mạn cũng không có trò chuyện nhiều lắm, rất nhanh liền cáo từ đi ra ngoài. Thư Mạn ngồi xuống đối diện cô, cười tươi hàn huyên vài câu, sau đó là đi vào vấn đề chính: “Bình thường Hứa tiểu thư thích phong cách thế nào?”

Hứa Liên Trăn cụp mi cười: “Thư tiểu thư, tôi cũng không nói dối cô làm gì, đến chỗ của cô cũng chỉ là theo lệnh của ông chủ mà thôi. Tôi làm gì có tư cách gì mà chọn phong cách gì chứ?”

Trước đây Thư Mạn cũng tiếp xúc với Hứa Liên Trăn vài lần, tất nhiên biết được Hứa Liên Trăn không giống với những người phụ nữ khác bên cạnh Tưởng Chính Nam. Vừa rồi Hạ Quân đã dặn dò Thư Mạn, nói phải đối đãi đặc biệt với Hứa tiểu thư, chỉ cần nghe vậy cô cũng đủ hiểu vị trí của Hứa tiểu thư trong lòng Tưởng tiên sinh là thế nào. Hiện giờ lại nghe Hứa Liên Trăn lạnh nhạt nói như vậy, trong lòng không khỏi có thêm vài phần cảm tình so với trước đây, chậm rãi nói: “Hứa tiểu thư khách khí rồi, có lẽ là Hứa tiểu thư ó tấm lòng tinh thuần, cho nên không có yêu cầu gì với vật chất mà thôi.”

Hứa Liên Trăn giương mắt nhìn thấy ý cười đắc chí trong mắt Thư Mạn, Hứa Liên Trăn ngẩn ra: “Tôi nào được tốt như lời Thư tiểu thư nói chứ, tôi biết thân là nhân viên của ông chủ, thì phải nghe theo ý chỉ của ông chủ mà làm việc thôi.” Thư Mạn bỏ cốc trà xuống, ngăn không nói tiếp, chỉ nói: “Đi thôi, chúng ta hôm nay chỉ có đi dạo thôi.” Hứa Liên Trăn tất nhiên không biết được, người có thể khiến cho Thư Mạn tự thân xuất mã dẫn đi cả Lạc Hải cũng không có được mấy người.

Ngày nào đó, Thư Mạn đi đôi giày cao gót 10 phân dẫn cô đi khắp các trung tâm thương mại lớn nhỏ ở Lạc Hải, từ đầu tới đuôi cải tạo lại cô. Vừa vào cửa hàng Thư Mạn liền bắt đầu chọn quần áo, bắt cô thử hết bộ này đến bộ khác. Cuối cùng chỉ huy nhân viên cửa hàng: “Bộ này, còn cả bộ màu hồng cánh sen mới mặc kia nữa, cái chân váy kia kìa, lấy cả bộ đai lưng và giầy đồng màu kia . . . . Gói hết vào cho tôi. Sau đó đưa đến địa chỉ này . . .”

Suốt một ngày, trừ bỏ lúc hai giờ chiều hai người ăn nhẹ một chút còn lại đều là sải bước trên các cửa hàng.

Tới hơn bảy giờ tối, Thư Mạn cũng cảm thấy hôm nay thu hoạch không tồi, coi như là tạm ổn: “Cuối cùng là đi chọn trang sức và túi sách cho cô phối hợp.”

Nói lên trang sức, Hứa Liên Trăn lại nhớ tới món quà Niên Đông Thịnh tặng cô trước khi rời khỏi Lạc Hải. Không hiểu vì sao cô tìm mãi cũng không thấy.

Thư Mạn vừa vào cửa, cô nhân viên xinh đẹp liền chạy lên đón: “Thư tiểu thư, hoan nghênh cô ghé thăm.”

Thư Mạn dạo qanh một vòng, chọn ba túi xách bảo nhân viên bỏ lên sofa để cho Hứa Liên Trăn từ từ chọn lựa, Hứa Liên Trăn chỉ ngồi trên sofa nghỉ ngơi, đầu cũng lười nâng: “Thư tiểu thư, cô chọn giúp tôi đi.”

Thư Mạn đi dạo một ngày cũng biết tính Hứa Liên Trăn, cho nên cười khanh khách nói với nhân viên cửa hàng: “Gói giúp tôi ba cái này đi.”

Thư Mạn lấy thẻ đưa cho nhân viên cửa hàng: “Ngày mai đưa đến địa chỉ này.” Nhân viên cửa hàng tươi cười: “Vâng, cám ơn Thư tiểu thư.”

Thư Mạn thở phào một hơi: “Cuối cùng là đại công cáo thành . Chúng ta có thể nghỉ ngơi một tý rồi.

Chính là khi đang nói chuyện, không gian yên lặng bỗng vang lên tiếng chào: “Lí tiểu thư, hoan nghênh cô ghé thăm.” Lời vừa dứt đã có một giọng nói ngạo mạn nối tiếp: “Cái túi tôi vừa xem đâu rồi, lấy cho tôi.”

Nhân viên Judy khách khí nói: “Lý tiểu thư, xin cô chờ một chút.”

Judy hướng phía Hứa Liên Trăn và Thư Mạn đi lại đây, thấy ba cái túi bỏ trên sofa có một cái mà cô tiểu thư họ Lý kia nhìn trúng ban nãy, vội kéo đồng nghiệp sang một bên: “Rabanne, cái túi này đã bán rồi à?” Rabanne gật gật đầu; “Khách đã thanh toán rồi, sao vậy?”

Judy hướng cái cô Lý tiểu thư vừa rồi chỉ, nổi giận bĩu môi: “Lại tới nữa. Cậu biết đấy cô ta rất khó chơi nha. Lần trước cũng vì một cái túi mà cãi cọ với một khách hàng quen của chúng ta đấy.” Rabanne bất đắc dĩ nói: “Cũng chịu thôi. Hay là cậu ra đó ứng phó với cô ta, mình gọi cho cửa hàng hệ thống hỏi xem còn không nhờ họ điều lại đây.”

Judy đành phải kiên trì trở về, nói với Lý tiểu thư: “Lý tiểu thư, ngại quá, cái túi cô xem ban nãy hai vị tiểu thư kia đã ma mất rồi. Hay là cô xem lại coi còn cái nào ưng không?”

Cái cô Lý tiểu thư kia có vẻ không vui: “Cái gì, tôi mới đi dạo có hai cửa hàng thôi các cô sao lại làm thế được, tôi có nói là tôi không mua không?”

Nhân viên liền nói: “Thật xin lỗi Lý tiểu thư. Chi nhánh ở Bắc Kinh nhất định là còn, chúng tôi đang kiểm tra cho cô.”

Cô Lý tiểu thư kia hướng phía hai người đi tới, đi đến gần liền “Xùy” một tiếng nói: “Tôi còn tưởng là ai chứ? Thư Mạn đây là cái túi tôi đã chọn ban nãy rồi.”

Xem ra lai giả bất thiện, Hứa Liên Trăn qan sát cô tiểu thư họ Lý vừa đến kia, mắt to mũi cao hơn nữa hai chân thon dài. Rất hợp với thẩm mỹ hiện nay, chính là mỗi cử chỉ đều ngạo mạn khoe khoang muốn nói: “ta biết ta là đại mỹ nhân.”

Tất nhiên Thư Mạn biết cô tiểu thư họ Lý kia là ai, giờ phút này hai tay ôm ngực một bộ muốn chiến đấu với cô ta, dù vậy vẫn ung dung mỉm cười: “Thứ cô thích tôi lại mua mất rồi, thật sự là ngại quá. Xin lỗi nha.”

Lý tiểu thư kia nhíu mày: “Mua rồi cũng không nhất định có thể cầm đi.” Xoay người hướng Judy nói: “Quản lý của các cô đâu?” Rabanne giờ phút này đã tra ra cửa hàng còn cái túi này, vội ba bước thành hai chạy lại: “Lý tiểu thư, cái túi này ở hệ thống cửa hàng của chúng tôi vẫn còn, chúng tôi có thể đặt về cho cô, có lẽ cần ba ngày gì đó.”

Lý tiểu thư kia ngân giọng cười: “Nếu vậy thì hôm nay tôi lấy cái túi này, các cô cứ chờ ba ngày nữa lấy nha.” Judy và hai nhân viên đứng chờ bên cạnh không khỏi có chút khó xử.

Thư Mạn cười nhạt: “Cần gì phải làm khó người ta như thế. Cô đã thích đến vậy thì tôi sẽ nhường cho cô. Cái túi như này Thư Mạn tôi vẫn là đủ sức tặng nhan.” Dứt lời, xoay người hướng Hứa Liên Trăn nói:”Chúng ta đi thôi.” Để mặc vị Lý tiểu thư kia một mình tức đến xanh mặt: “Cô . . . cô. . .”

Sự việc nho nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Thư Mạn, ra khỏi cửa hàng. Thư Mạn liền cười khanh khách la đói bụng. Vì thế liền chọn một cửa hàng đồ Tây có tiếng gần đây ở Lạc Hải ăn cơm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN