Trọn Đời Không Buông Tay - Chương Quyễn 2 : Chương 5 : Nghị bàn nổi sóng – P2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Trọn Đời Không Buông Tay


Chương Quyễn 2 : Chương 5 : Nghị bàn nổi sóng – P2


Hứa Liên Trăn thấy hắn buông đũa, chần chừ một lúc lâu mới nói ra vấn đề vẫn vòng vòng ở trong lòng: “Tưởng tiên sinh, về chuyện hiến tủy, xin hỏi khi nào thì có thể . . . . .”

Tâm tình sung sướng từ sáng đến giờ bỗng dưng bị đập náy, lời của cô làm cho Tưởng Chính Nam tỉnh ra, sở dĩ cô ở bên cạnh hắn là bởi vì đứa nhỏ kia.

Tưởng Chính Nam từ từ trợn mắt, liếc nhìn cô, tia nhu hòa trong đáy mắt từ từ lạnh đi, cứ thế mà nhìn chằm chằm cô, giống như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy.

Hứa Liên Trăn bị ánh mắt như vậy của hắn đảo qua, những lời tiếp theo đều đã không thể nói thành lời nữa. Vốn dĩ cô muốn chờ nghe câu trả lời của Tưởng Chính Nam, nhưng hắn cũng chỉ lạnh lùng mà nhìn cô, không có nói gì cả.

Môi Hứa Liên Trăn khẽ nhúc nhích, vừa định nói thì Tưởng Chính Nam đã đứng lên, xoay người đưa lưng về phía cô, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”

Tất nhiên cô không biết giờ phút này người đang quay lưng về phía cô kia tay đang ấn mạnh mi tâm, trên mặt đều là vẻ đau đớn thống khổ. Nghe thấy tiếng đóng của của Hứa Liên Trăn, lúc này Tưởng Chính Nam mới loạng choạng chạy đi rót cho mình một ly nước, từ trong túi áo lấy ra vài viên thuốc, khổ sở nuốt xuống.

Sau một lát, đau đớn rút đi, sắc mặt Tưởng Chính Nam từ từ khôi phục lại như thường.

Tưởng Chính Nam dựa vào bàn ăn, vẫn không nhúc nhích nhìn phần cơm cơ hồ chưa động đến một miếng phía đối diện.

Hứa Liên Trăn đem tư liệu phân theo từng loại, chỉnh tề đặt lên bàn. Từ khi ra khỏi văn phòng của Tưởng Chính Nam, cô vẫn lẳng lặng ở phòng của mình nghiên cứu tư liệu, nhưng chỉ cần nhớ đến ngữ khí chán ghét của hắn lúc trưa, lòng cô thế nào cũng không thể phẳng lặng được.

Tưởng Chính Nam sau khi gặp lại, so với trước đây càng thêm hỉ lộ vô thường hơn, khiến người ta khó có thể nắm bắt được.

Trước kia bất quá hắn chỉ trung ra bộ mặt ngàn năm không đổi mà thôi . . . .

Tầng này chỉ có bốn phòng, trừ phòng của Tưởng Chính Nam còn ba phòng khác nữa, một cái của Hạ Quân, một cái của bí thư Trần, còn lại là của cô. Văn phòng lớn bên ngoài là của trợ lý và các thư ký nhỏ hơn.

Bởi vì cách âm cực tốt, cho nên ở trong phòng cô không nghe được bất kỳ tiếng động nào.

Cũng không biết ngây ngốc ngồi bao lâu, có người gõ cửa, là Tuyên Hiểu Ý thư ký trợ lý của Hạ Quân, có một khuôn mặt rất đáng yêu, gặp vài lần đều là chưa nói đã cười.

Lần này cũng không ngoại lệ, cười hì hì nói: “Hứa tiểu thư, hôm nay tôi mời trà, đây là phần của cô nè.”

Hứa Liên Trăn cười nói cảm ơn: “Cảm ơn cô.” Tuyên Hiểu Ý nói: “Không cần cảm ơn gì cả, bên ngoài còn nhiều lắm.” Dứt lời, liền giơ tay bye bye Hứa Liên Trăn, “Hứa tiểu thư cứ từ từ dùng đi, tôi ra ngoài trước.”

Là bánh bông lan có phủ chocolate màu trắng, trông rất hấp dẫn, còn có một ly trà sữa. Đây rõ ràng là bánh và trà sữa của tiệm café kia, gợi lên cảm giác đã lâu không có.

Hứa Liên Trăn cứ nhìn, nhưng cũng không có động đến.

Kỳ thật lúc trưa chưa có ăn gì, nhưng Hứa Liên Trăn cảm giác lòng rối bời, căn bản không có cảm giác đói gì.

Khi Tuyên Hiểu Ý lại vào lần nữa thấy Hứa Liên Trăn chưa hề động đến bánh và trà, liền mỉm cười hỏi: “Hứa tiểu thư, có phải khong hợp khẩu vị của cô hay không? Hôm nay tôi mời cô đừng có khách khí, cô muốn ăn cái gì, tôi đi mua cho cô?”

Hứa Liên Trăn khách sáo cười nói: “Không cần đâu, tôi không đói.”

Tuyên Hiểu Ý nói: “Hay là để tôi đi pha cho cô một ly café nóng nhé, trà sữa tan hết đá rồi.” Cũng không chờ Hứa Liên Trăn nói gì, lập tức cầm ly đi ra ngoài.

Hạ Quân ở văn phòng, thấy cô, buông bút trong tay xuống, Tuyên Hiểu Ý nhìn anh lắc lắc đầu: “Chưa, Hứa tiểu thư cái gì cũng chưa động đến.”

Hạ Quân gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, chờ Tuyên Hiểu Ý rời đi xong Hạ Quân mới bấm điện thoại nội bộ: “Tưởng tiên sinh, Hứa tiểu thư chưa động đến bánh và trà, có cần chuẩn bị cái gì khác không?”

Đầu kia Tưởng Chính Nam trầm mặc một lát, sau đó lại lạnh lùng nói: “Không cần. Cậu ăn no rảnh việc hả?”

Giây tiếp theo điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút liên hồi, hiển nhiên là bên kia dập máy rồi.

Hạ Quân vừa mới gọi lại đã thấy thanh âm bực bội của Tưởng Chính Nam truyền đến: “Tôi đã bảo không cần rồi mà.” Hạ Quân nói: “Tưởng tiên sinh, có cuộc hẹn với bác sĩ Du lúc 4h. Chúng ta nên xuất phát rồi.” Tưởng Chính Nam nói: “Biết rồi.”

Đến Lạc Hải vài tuần, Hứa Liên Trăn bắt hai chuyến xe đi đến thăm phần mộ của ba cô ông Hứa Mưu Khôn, cô chọn mua một bó hoa ở cửa hàng dưới chân núi, nhân viên ở đây khá hiểu khách, cho nên bó hoa này màu trắng khá nhiều, chủ yếu là hoa bách hợp.

Bởi vì không phải thanh minh hay ngày nghỉ lễ tết gì, cho nên mộ viên rộng lớn như vậy cũng chỉ có mình cô, dựa theo trí nhớ cô rất nhanh tìm được phần mộ của ba mình. Quản lý mộ viên làm việc rất chu đáo, xung quanh đều quét tước sạch sẽ.

Hứa Liên Trăn dùng khăn tay lau đi la lại bia mộ của ba mình mấy lần, cho đến một hạt bụi nhỏ cũng không còn nữa. Nhìn chăm chú ba mình bên trong ảnh chụp, Hứa Liên Trăn tâm sự với ba mình hồi lâu: “Ba, con xin lỗi, lâu vậy mới đến thăm ba, sau khi ba đến đây, con một mình đi Đại Nhạn. Ba, ba có biết Đại Nhạn không? Là một thị trấn nhỏ rất thích hợp ở lại, người ở đó rất nhiệt tình thuần phác, ở đó con quen chị Kiều, đi làm trong tiệm quần áo của chị ấy . . . sống những ngày rất bình tĩnh mà vui vẻ.

“Ba, chắc chắn ba đang thắc mắc hỏi con, nếu ở Đại Nhạn tốt như vậy vì sao lại về đây phải không? Baba con cũng không biết, con chỉ biết con không thể trơ mắt nhìn Bì Bì chết, không thể nhìn chị Kiều cứ khóc như vậy . . . . Anh ta nói anh ta tìm được người có tủy tương thích với Bì Bì, anh ta sẽ không gạt con đâu . . . chỉ cần có một tia hy vọng có thể chữa khỏi bệnh cho Bì Bì, cho dù bảo con làm gì con cũng cam lòng . . . .”

“Ba ba, thực xin lỗi, không phải con cố ý lừa gạt ba, hiện tại chắc ba cũng biết rồi, Hạ Quân vốn không phải là bạn trai của con. . .”

Hứa Liên Trăn hít mấy hơi thật sâu, cúi đầu nói tiếp: “Ba ba, con sẽ nói cho ba biết một bí mật nhỏ . . . . Baba con thích một người, so với Diệp Anh Chương trước đây còn thích hơn, rất thích . . .”

“Ba ba, con nên làm cái gì bây giờ?”

“Con biết con và anh ấy là không thể . . . con biết . . . cho nên, baba, vĩnh viễn con sẽ không cho anh ấy biết, được không ba?”

“Ba ba, ba cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, nhất định sẽ rất tốt. Bởi vì ba và mẹ ở trên trời nhất định sẽ phù hộ cho con, phải không?”

Ba cô ông hmk bên trong ảnh chụp vẫn nhìn cô, thản nhiên mỉm cười.

Tưởng Chính Nam đi công tác hai ngày. Về đến nhà đã là thời gian dùng bữa tối. Hứa Liên Trăn như bình thường xuống ăn cơm, khi đi xuống cầu thang vừa lúc gặp Tưởng Chính Nam từ bên ngoài trở về.

Vừa vào nhà, thứ đầu tiên Tưởng Chính Nam nhìn thấy là cô từ trên lầu đi xuống, tầm mắt hai người giao nhau, Hứa Liên Trăn chỉ thấy ánh mắt nhìn mình của Tưởng Chính Nam lúc này cực kỳ lạ lẫm, vô cùng ôn nhu.

Hứa Liên Trăn bỗng dưng nhảy dựng, ngừng bước. Hoàn cảnh gặp nha như lúc này không khác gì một người vợ bình thường đón chồng mình đi làm về, Hứa Liên Trăn vội thu lại tầm mắt, giờ khắc này quả là khó hiểu quá.

Quản gia xuất hiện phá vỡ tình thế khó xử: “Tưởng tiên sinh, dùng bữa trước hay là tắm rửa xong rồi mới dùng bữa tối.” Tưởng Chính Nam nói: “Ăn cơm đi.” Xoay người hướng nhà ăn mà đi.

Hứa Liên Trăn thấy Tưởng Chính Nam ngồi xuống, nghĩ đến cuộc điện thoại hôm nay của chị Kiều, cảm thấy mọi chuyện đã cấp bách quá rồi, cô ngừng thở, thấp giọng nói: “Tưởng tiên sinh, Tôi muốn hỏi về chuyện hiến tủy, không biết . . .”

Tưởng Chính Nam ngẩng đầu, thứ là lạ trong mắt nhanh chóng sụp đổ, sau đó dần dần tán đi, chỉ có ý cười trên mặt trở lên lạnh lẽo, thậm chí ngay cả vết sẹo kia cũng trở lên lạnh lùng dữ tợn. Giây tiếp theo, Tưởng Chính Nam lạnh lùng đứng dậy rời đi, để mặc một mình cô trong nhà ăn trống rỗng.

Hứa Liên Trăn luống cuống khi nhìn thấy bóng Tưởng Chính Nam rời đi . . . cô không hiểu được hắn, tại sao hắn vô duyên vô cớ tức giận . . . cô chỉ hỏi một chút về chuyện của Bì Bì mà thôi.

Những chuyện cô hứa với hắn cô đều đã làm, cũng đã đến đây khá lâu rồi. Nhưng những chuyện hắn hứa với cô, vẫn như trước không có rõ ràng.

Có mấy lần, Hứa Liên Trăn đã từng nghĩ, có phải Tưởng Chính Nam lừa cô hay không, căn bản hắn không tìm được người có tuỷ thích hợp, hắn nói vậy chỉ là muốn lừa cô đến Lạc Hải, phản ứng giờ phút này của Tưởng Chính Nam không hiểu sao lại càng khẳng định phỏng đoán của Hứa Liên Trăn.

Hứa Liên Trăn đuổi theo hắn ra khỏi nhà ăn, ở cầu thang chặn hắn lại: “Tưởng tiên sinh, tôi chỉ muốn biết cái người mà anh nói sẽ hiến tủy rốt cuộc là có thật hay không mà thôi?”

Chỉ thấy Tưởng Chính Nam xoay người, khuôn mặt lạnh lẽo như đeo mặt nạ, làm cho người ta e sợ: “Thật thì sao mà không thật thì sao?”

Lời nói lạnh nhạt như vậy giống như khẳng định mà cũng giống như phủ định. Hứa Liên Trăn không khỏi biến sắc.

Tưởng Chính Nam nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, ngữ khí lại kiên quyết vô cùng: “Trả lời câu hỏi của tôi.” Hứa Liên Trăn sợ tái mặt, giọng nói run rẩy: “Tưởng tiên sinh, anh đang nói giỡn hay sao, anh đã hứa với tôi.”

“Trả lời tôi! Đúng thì sao mà không đúng thì sao?” ánh mắt Tưởng Chính Nam khóa chặt cô lại, ngữ khí đanh thép.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN