Thanh xuân, vốn dĩ là để bỏ lỡ
Chương 6: END
Về sau này, tôi được bổ nhiệm làm hiệu trưởng trường, cuộc sống rất tốt, nhưng tôi không thể ngừng nhớ tới cậu, mỗi một góc trong trường đều là những kỉ niệm đẹp đẽ.
Một ngày như mọi ngày, mặc dù được nghỉ hè, nhưng tôi gẫn tới trường thường xuyên.
Chỉ không ngờ rằng, tôi gặp lại cậu.
Cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, trở thành một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, chiếc nhẫn kim cương được mặt trời chiếu sáng, lấp lánh trên ngón áp út của cậu.
Tôi thầm thở dài, chỉ đáng tiếc rằng cậu ấy đã kết hôn.
Điều tôi không ngờ tới nhất là, cậu ấy cũng thích tôi, thầm thích tới 3 năm.
Lúc ấy tôi thích cậu, thích cậu đến mức quên mất việc cậu luôn âm thầm theo dõi mình, luôn lặng lẽ đi phía sau. Vì tôi đã quen, quen với việc cậu xuất hiện như vậy. Dần dần cũng không để ý rằng cậu đang có ý với mình.
Tôi cười mình ngốc nghếch, cười mình tại sao lúc ấy lại sợ hãi, tại sao lại không tỏ lời với cậu, để bây giờ sự việc thành ra thế này, dù có hỏi tại sao, thì cũng chỉ trách bản thân mình mà thôi.
Tôi và cậu ngồi rất lâu, lâu đến mức tôi có thể nhớ lại hết những kỉ niệm đã qua.
Trời nắng gắt, cậu xin phép ra về, tôi thấy cậu bước đi rất nhanh, tay cầm quai túi nắm chặt, một giọt nước trong suốt nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Tôi lặng thing, không thể chạy tới ôm cậu một cái thật chặt, càng không thể nói với cậu rằng hãy bắt đầu lại từ đầu.
Tôi biết rằng, bây giờ có nói cái gì đi chăng nữa, cũng đều là quá muộn.
—–
Có tình yêu chôn vùi trong năm tháng, lặng lẽ âm thầm không ai biết…
END
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!