Tuổi học trò thật đáng để nhớ ! - Chap 7 : Mong tuổi học trò chở lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Tuổi học trò thật đáng để nhớ !


Chap 7 : Mong tuổi học trò chở lại


Tôi đã tự vấn lòng mình như vậy, không gì có thể đáp lại cho tôi biết thực sự về điều đó. Chỉ mình tôi biết hay hết thảy những ai đã từng bước qua tuổi học trò đều biết, có điều không phải ai cũng thừa nhận nó bởi vì tình cảm không phải là thứ có thể đong đếm bằng các thiết bị định lượng. Nó là thứ chỉ dành cho những ai biết yêu thương.

Còn bây giờ, ở ngay đây, ở nơi mà mỗi sáng tôi thức dậy không phải là ngôi nhà yêu thương ngày xưa. Nơi tôi đã lớn lên và mỗi sáng lại được cắp sách đến trường trong niềm hớn hở và vui thú rất đỗi diệu kỳ mà đôi khi lúc ấy tôi đã không hề trân trọng lấy nó.

Ở đây cũng là nơi xa luôn những năm tháng đã trải qua tuổi đi học ngày xưa, xa hết thảy những thứ mà ta không thể đánh đổi bằng bất cứ thứ gì bởi vì nó thuộc về quá khứ mất rồi!

Cũng là ở nơi mà tôi đã từng háo hức được tới, được tìm hiểu và phấn đấu hết sức cho kỳ thi đại học năm ấy. Sau năm tháng tôi đã rất hụt hẫng, chán ngán và giờ đây tôi biết tôi đang rất lo âu. Tôi lo cho cuộc sống hiện tại còn quá đỗi những ưu tư, lo cho tương lai của mình còn quá mờ nhạt.

Mỗi sáng tôi lại bước đến giảng đường với những cảm xúc nặng nề và đôi chân bước đi mệt mỏi để rồi những lúc ấy tôi lại ngậm ngùi mà tự nhủ rằng: đã qua rồi những ngày xưa. Những ngày tôi vẫn bước đến trường vào mỗi sáng mai khi tôi còn ở quê nhà, còn có bố, những người quan tâm tới tôi, hỏi han tôi mỗi khi tôi buồn.

Họ cũng khiến cho tôi lo lắng sau mỗi lần họp phụ huynh, những ngày mà tôi không phải lo cho những lý do mà một người trưởng thành sắp vào đời như tôi bây giờ đây chứ không phải là nỗi lo hết sức con nít của ngày xưa nữa.

Bây giờ đôi khi quá lo lắng một điều gì đó khiến tôi cảm thấy sợ hãi cho dù không phải tất cả đều tệ. Hàng ngày tôi vẫn đang nghĩ về nó và mong sao nó sẽ cứ mãi như một giấc mơ, cứ hiện ra trong giấc ngủ mà lúc ấy tôi lại ước sao giấc mơ cứ mãi là màu xan.

Màu xanh như khi tôi vẫn hay bơi trên dòng sông ký ức để tìm về kỷ niệm của tuổi thơ, của tuổi học trò, của tất cả nhưng gì mà tôi vẫn níu kéo thời gian trong những kỷ niệm xa xăm để bấu víu lấy những cảm giác yên bình quá đỗi.

Trong giây lát yêu thương của ngày xưa tràn ngập về lúc ấy, tôi vẫn cứ mãi ước sao nó đừng tan biến đi mất như phù du của tất cả những thứ xung quanh ta.

Xin hãy để những ký ức như những giấc mơ cứ nâng cánh cho tôi bay, để khi tôi bước ra ngoài kia, bên ngoài cánh cổng của ngôi trường với những xô bồ và bon chen của xã hội.

Tôi biết rằng tôi không hề nhỏ bé như hạt bụi thổi mù sau những chiếc xe hơi hào nhoáng. Tôi biết rằng còn rất nhiều người vẫn đang vất vả bán sức của mình từ sáng đến khi những ngọn đèn thành phố đã sáng rực chỉ để mong sao có đủ bữa cơm cho gia đình.

Đó là khi những yêu thương đòng đầy trong ta khiến ta biết mình trở nên thanh tao và cao quý hết thảy. Để ta có thể vượt qua những bão táp của số phận, những ích kỷ và nhỏ nhoi của cuộc đời để bước tiếp trên con đường mà ta đã chọn.

Mãi mong sao yêu thương đong đầy trong hết thảy mọi người, để mỗi khi ta nghĩ lại về những câu chuyện ngày ta còn là học sinh ta vẫn yêu quý chúng như mới ngày hôm qua tươi đẹp vậy!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN