[BTS][VMinKook] ĐIÊN CUỒNG VÌ YÊU
36
Sau khi Yoongi được Jungkook mang rời khỏi biệt thự, Hoseok liền quay trở về phòng sắp xếp lại một số thứ như thể chuẩn bị thực hiện một kế hoạch nào đó. Mở khóa ngăn tủ tại bàn làm việc, Hoseok trầm lặng nhìn khẩu súng nghiệp vụ của mình mà năm ấy đã bắn chết sếp Choi rồi khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười. Sự đau khổ và chịu đựng với vai trò làm nội gián của anh có lẽ cũng đã đến lúc chấm dứt rồi không phải ư? +
Bây giờ thế lực của Tam Hoàng đang trở nên lục đục vì quyền lực của Jungkook bất ngờ lớn mạnh hơn nữa cậu ta còn là con nuôi của Min Ha Eun nên Jin sẽ không dám thực hiện bất kỳ kế hoạch nào. Hoseok lựa chọn thời điểm này giải quyết tất cả là vì anh tin rằng Jungkook là một đồng minh hờ đắc lực nhất nhưng nếu chần chừ anh sẽ có khả năng bị cắn lại bởi cậu nhóc kia hay thậm chí còn bị Jin hỏi thăm. Lắp đạn vào khẩu súng đó rồi mang vào người, Hoseok nhanh chóng cầm hộ chiếu giả và một số giấy tờ mà anh đã chuẩn bị từ trước dự tính đến sân bay.
_ Mấy đứa tụi bây đến MAMA trước đi, tao có một số chuyện cần phải giải quyết. – Hoseok lạnh lùng ra lệnh cho đám thuộc hạ.
_ Vâng thưa cậu Jung.
—– 0 —–
Lái xe rời khỏi biệt thự, Hoseok hồi hộp ngồi nhìn xung quanh rồi thở phào nhẹ nhõm khi không phát hiện có nhóm tình nghi nào bám theo mình suốt quãng đường đến đây. Ngạc nhiên khi nghe được tiếng chuông điện thoại, Hoseok chần chừ mang tai nghe bluetooth rồi tròn mắt kinh ngạc khi nhận ra giọng nói đầu dây bên kia là của Namjoon…
_ Alo?
_ Hoseok?? Cậu…cậu đang ở đâu?? – Namjoon lo lắng đi qua đi lại trong phòng, bàn tay cào lấy mái tóc rối của mình sau khi xem xong đoạn video của thầy Choi.
_ Nghe giọng nói gấp gáp kia của cậu, tớ nghĩ Jungkook đã hoàn thành nhiệm vụ? – Hoseok phì cười, đôi mắt đượm buồn nhìn vô định vào khoảng không.
_ Tại sao lại không nói cho tớ biết! – Namjoon bất mãn lớn tiếng nói rồi hít một hơi thật sâu lấy lại sự bình tĩnh – Cậu đang ở đâu thế?? Nếu như Jin biết được cậu là nội gián và mang dữ liệu này ra ngoài, anh ta nhất định giết chết cậu.
_ Namjoon hiện giờ tớ không có nhiều thời gian giải thích. – Hoseok cau mày nhìn kính chiếu hậu – Cậu nhất định phải đem số bằng chứng đó đến cục phòng chống tội phạm ARMY, nếu có cơ hội tớ sẽ kể lại mọi chuyện nếu chúng ta gặp lại nhau.
_ Cậu nói thế là có ý nghĩa gì?? – Namjoon sợ hãi trước lời nói ẩn ý của cậu bạn.
_ Tạm biệt và xin lỗi cậu Namjoon vì thời gian qua đã nói những lời không hay với cậu…- Hoseok mỉm cười – Thật sự xin lỗi.
_ Alo??? Hoseok?? Hoseok!
Gác điện thoại của Namjoon, Hoseok nghiến răng chửi thề một tiếng khi phát hiện đằng sau có một chiếc xe khả nghi đang bám theo mình. Đạp ga rồi nhanh chóng cắt đuôi, Hoseok một lần nữa giật mình khi màn hình điện thoại hiện lên dãy số của Jin. Biết được kết quả này sẽ đến, Hoseok không chút lưỡng lự chấp nhận cuộc gọi, khuôn mặt vẫn là vẻ mặt cười cợt và bất cần, vui vẻ lên tiếng…
_ Gọi cho tôi có chuyện gì sao Jin?
_ Cậu nghĩ tôi không biết cậu đang làm gì ư Hoseok?
Hơi nhướng mày khi nghe giọng nói không chút cảm xúc của Jin, Hoseok chợt im lặng rồi chăm chú lắng nghe Jin tiếp tục…
_ Tôi luôn hi vọng cậu sẽ đưa ra sự lựa chọn thông minh Hoseok, hai năm qua tôi vẫn luôn nghĩ cậu đã thật sự buông bỏ mọi thứ, yên phận làm tốt bổn phận của mình, giúp tôi quản lý bang hội ở Seoul nhưng có lẽ tôi đã nhầm. – Jin cười khẩy lên tiếng.
_ Anh muốn tôi cầu xin sự tha thứ hay xin lỗi anh đây? – Hoseok mỉa mai nói – Dù sao tôi cũng biết anh sẽ xử lý tôi như thế nào, không cần dài dòng đâu.
_ Chỉ cần cậu thay đổi ý định, tôi sẽ suy nghĩ lại. – Jin chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại như thể chờ đợi câu trả lời cuối cùng của người bạn mà anh tin tưởng nhất.
Về phía Hoseok, anh không đưa ra bất cứ câu trả lời nào, dứt khoác kết thúc cuộc gọi khiến cho Jin ở quán bar MAMA gián tiếp hiểu được quyết định của Hoseok…
—– SRING DAY PENTHOUSE —–
Cau mày tỉnh dậy khi cơn đau đầu vẫn còn âm ỉ, Yoongi nheo mắt nhìn xung quanh gian phòng rồi giật bắn người khi nhận ra đây không phải là tầng hầm. Nhanh chóng ngồi dậy đưa cặp mắt sắc lẻm quan sát, Yoongi ngay khi chạm mặt cậu em trai đang đứng ở vị trí cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh xung quanh thành phố Seoul thì liền kích động quát. +
_ Jeon Jungkook? Mày muốn làm gì??
Nhướng mày quay lại nhìn Yoongi đang ngồi ở trên giường, Jungkook thản nhiên đặt ly rượu lên bàn rồi nhếch miệng cười ngồi xuống chiếc ghế sofa bên kia, lơ đãng lên tiếng…
_ Hoseok nhờ tôi chăm sóc anh một thời gian. – Jungkook ném lên bàn một hộ chiếu giả kèm theo vé máy bay – Anh ta nói nếu như giải quyết xong mọi việc sẽ sắp xếp cùng anh rời khỏi Seoul, có hứng thú?
_ Mày đừng nghĩ tao sẽ ngồi yên nhìn mày thâu tóm tất cả quyền lực ở Royal – Yoongi tức giận nói – Jung Hoseok đang có mưu tính gì? Cậu ta đang hợp tác với mày tao nói đúng chứ?
_ Thế anh không muốn ở bên cạnh Jung Hoseok sao? – Jungkook hơi nhướng mày khó hiểu – Anh ta là nội gián thuộc đội phòng chống tội phạm ARMY, vì muốn ở bên cạnh anh nên Hoseok đã đánh cược tất cả vào kế hoạch này để chấm dứt với Tam Hoàng. Bây giờ cả Hàn Quốc đều biết tin Min Yoongi đã chết, Hoseok làm như vậy là để đảm bảo anh không bị lôi vào cuộc đấu đá kia.
_ Phòng chống tội phạm ARMY..? – Yoongi sững sờ trước lời nói của Jungkook.
Khẽ siết chặt đôi tay của mình, Yoongi thật không ngờ thân phận thật sự của Hoseok lại là nội gián và còn là người điều tra bằng chứng phạm tội của Tam Hoàng và một số băng nhóm khác trong đó có cả gia đình của anh. Như hiểu được suy nghĩ của Yoongi, Jungkook khẽ cong lên nụ cười kiêu ngạo, chậm rãi giải thích…
_ Anh ta chỉ mang bằng chứng của Tam Hoàng trình báo về cục, chúng ta vẫn an toàn.
_ Thật không? – Yoongi nghi ngờ nhìn Jungkook.
_ Hoseok yêu anh như vậy lý nào lại có ý định tống anh vào tù? – Jungkook có chút không vui khi thấy Yoongi không tin tưởng một chàng trai chân thành như vậy.
Ngạc nhiên khi vô tình nhìn thấy được nụ cười nhẹ của Yoongi như thể trút ra được một gánh nặng nào đó, Jungkook chưa hề nghĩ một con người thích quyền lực và kiêu ngạo như Min Yoongi sẽ thật sự mở lòng với một người nào khác đặc biệt là với một người có thân phận phức tạp như Jung Hoseok. Nghĩ đến đó, Jungkook chợt nhớ đến vị trí của mình và Park Jimin, tình yêu quả thật kỳ diệu đến như vậy? Có thể khiến bản thân lao vào những việc nguy hiểm chỉ để ở bên cạnh người đó…
Chính vì điểm chung này giữa cậu và Hoseok, Jungkook đã không chần chừ mà gật đầu đồng ý ngay khi anh mở lời yêu cầu mình bảo vệ Min Yoongi và Kim Namjoon.
_ Nghỉ ngơi ở đây đi, nếu cần gì thì cứ nói với JB, cậu ta sẽ giúp anh. – Jungkook vẫn giữ thái độ dửng dưng, từ tốn đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đây.
_ Tại sao vậy Jeon Jungkook? – Yoongi nghiêm túc nhìn bóng lưng cậu – Không phải mày muốn tất cả quyền lực của tập đoàn Min ư? Bây giờ giết tao vẫn chưa muộn đâu.
Buồn cười trước câu hỏi của Yoongi, Jungkook nhẹ nhàng quay người lại rồi đối diện với vẻ mặt dè chừng của anh trai…
_ Tôi không giết anh là vì đã hứa với Hoseok, tập đoàn Min tôi không hoàn toàn hứng thú, việc tôi muốn làm chính là dẹp đi một số thành phần có ý định ngán đường kế hoạch của mình bao gồm lão già Min Ha Eun. Anh tốt nhất nên ở đây và chờ Hoseok trở về, tôi không muốn vướng vào bất cứ phiền phức nào nữa.
_ Mày không hứng thú?? – Yoongi kinh ngạc.
_ Anh đã nghe qua tên tổ chức Golden rồi đúng chứ? – Jungkook cười khẩy – Đó là tổ chức ngầm do chính tay tôi gầy dựng lên suốt thời gian ba để tôi giải quyết những phi vụ ở Mexico và Mỹ. Hiện tại, Golden đang hoạt động mạnh ở Mỹ, muốn tạo dựng một chi nhánh ở Seoul tôi phải thương lượng với Royal. Bây giờ anh đã hiểu lý do tại sao tôi lại cắn Min Ha Eun rồi chứ?
—–0—–
Rời khỏi Penthhouse, Jungkook dặn dò JB cùng một số thuộc hạ đắc lực khác trông chừng và bảo vệ Min Yoongi thật cẩn thận, không để xảy ra sai sót nào. Bây giờ vấn đề Tam Hoàng đã được giải quyết xong, những lão già trong bang hội Royal cũng được cậu cho người xử lý ổn thỏa. Ngã lưng dựa vào ghế, Jungkook khẽ mỉm cười khi nghĩ ngày cậu đón Park Jimin trở về bên cạnh sẽ không còn lâu nữa… +
Thế nhưng, khi nhớ đến những lời của Kim Jihyun nói về thân phận của Taehyung, Jungkook vẫn còn nghi ngờ về việc anh ta có phải là con trai của Park Chanyeol hay không? Và cả lý do tại sao Park Chanyeol năm đó bị Min Ha Eun truy sát đến bây giờ vẫn còn là một bí ẩn.
_ Min Ha Eun, Choi Seunghyun, Park Chanyeol? – Jungkook cau mày – Ba người họ trước đây từng là đồng nghiệp với nhau đúng là bất ngờ.
—– TẠI NHÀ HỌ KIM —–
Tại phòng khách, khuôn mặt của Taehyung chợt tối lại, ánh mắt thoáng liếc sang nhìn anh trai khi nghe bà Kim nhắc đến việc Jungkook đã ghé sang quán ăn ngày hôm nay và Jimin đã vui vẻ như thế nào. Jimin đương nhiên hiểu Taehyung không thích Jungkook nhưng làm cách nào để anh ra hiệu với bà Kim ngưng đề cập vấn đề đó khi bà không hiểu được chứ?
_ Bà nội này, không phải bà nói đến nhà dì Kang sao ạ?? Con đi với bà nha?? – Yugyeom nhanh chóng lái sang chuyện khác khi nhận ra vẻ mặt hầm hầm của Taehyung ngồi bên cạnh.
_ Con không nhắc bà cũng quên mất. – Bà Kim mỉm cười rồi đứng dậy – Taehyungie và Jiminie đợi chú Jihyun nha?
_ V…Vâng??? – Jimin hơi giật mình khi nhận ra một chút nữa chỉ còn có anh và Taehyung ở nhà.
Sau khi Yugyeom cùng bà Kim rời khỏi nhà, Taehyung liền quay lại nhìn Jimin đang luống cuống mang chocolate bỏ vào trong hộp, đôi mắt nâu trong vắt của anh còn thỉnh thoảng nhìn vẻ mặt của em trai như đang dò xét tâm trạng của cậu và nó khiến Taehyung khó chịu nhận ra rằng Jimin là đang sợ hãi khi ở một mình với cậu.
_ Jiminie? Anh muốn về phòng à?
_ Ừm… – Jimin lúng túng cất hộp chocolate lên kệ, bàn tay nhỏ nhắn được giấu trong tay áo hoodie chỉ về hướng cửa phòng – A..anh về phòng nha Taehyungie? E..em đợi chú Jihyun được không?
RẦM!
Ngay khi Jimin mở cửa thì anh đã bị Taehyung dọa cho kinh hãi vì cậu bất ngờ giữ lấy nắm tay cửa không cho anh di chuyển vào bên trong, tay còn lại thì đặt lên cửa dồn Jimin đứng ở trong lồng ngực của mình…
_ T…Tae??? – Jimin hồi hộp rút người lại, cả thở cũng không dám thở mạnh, lắp bắp gọi tên cậu.
_ Anh sợ em? – Taehyung trầm giọng lên tiếng, đôi môi khẽ dừng lại ở sau cổ Jimin rồi cắn nhẹ một cái khiến cho anh rùng mình, đỏ mặt lắc đầu.
_ K…Không có mà… – Jimin hai tay giữ lấy cánh tay Taehyung đang giam lấy mình, trong lòng thật sự muốn thoát khỏi tình thế này.
_ Thế tại sao lúc bà nội nói anh ở nhà với em, Jiminie lại cuống cuồng muốn về phòng? – Taehyung di chuyển xuống vùng cổ trắng ngần của anh trai, chiếc lưỡi ướt át liếm nhẹ lên đó.
_ A….k..không có… – Jimin nhanh chóng quay lại đối diện với Taehyung, đôi mắt ươn ươn nhìn cậu – Đừng mà Tae…anh…
Tưởng tượng đến cảnh Jimin vô tư cười nói vui vẻ với Jungkook khi nhớ đến lời bà Kim kể vừa nãy, trong lòng Taehyung như có một bàn tay bóp nghẹn lại khiến cho cậu hình thành nên ý tưởng muốn giam Jimin một nơi nào đó và chỉ có mỗi mình cậu chạm vào.
Tại sao anh lại sợ em như thế? Tình yêu của em dành cho anh không đủ đẩy được Jeon Jungkook rời khỏi tâm trí anh sao? Từ khi nào Jimin lại dành ánh mắt lo lắng đó hướng đến cậu? Sự quan tâm, dịu dàng và tình yêu của anh dành cho em đã bay đi đâu mất rồi? Tất cả câu hỏi đó đều lẩn quẩn trong tâm trí bất ổn hiện giờ của Kim Taehyung…
_ Nói anh yêu em đi Jiminie… – Taehyung cong lên một nụ cười quỷ dị, dù là cười nhưng Jimin hoàn toàn nhận ra nó vô hồn như thế nào.
_ Tae…?? Em không sao chứ?? – Jimin lo lắng lên tiếng.
_ Nói đi! Nói anh yêu em đi Jiminie! – Taehyung giữ chặt đôi vai của Jimin, không ngừng lay anh nói những lời giả dối kia..
_ D..dừng lại đi Tae! – Jimin sợ hãi bật khóc, cố gắng thoát khỏi vòng tay của cậu – Tại sao em lại trở nên như thế?
Ngay khi Taehyung bị phân tâm bởi câu hỏi đó của mình, Jimin nhanh chóng lách người rồi lao đầu chạy một mạch rời khỏi nhà khiến cho Taehyung giật mình vội vã đuổi theo ở đằng sau.
_ Jiminie! Jiminie đừng đi! – Taehyung hoảng hốt gọi tên anh, nỗi sợ hãi đánh mất Jimin ngày càng lớn dần.
Về phía Jimin, khi anh chạy được một đoạn đường thì đã bắt gặp Hoseok loạng choạng bước ra từ một con hẻm nhỏ thì liền ngạc nhiên chạy đến trước mặt anh. Trong trí nhớ của Jimin, Hoseok là một chàng trai tốt luôn ở bên cạnh mình trong khoảng thời gian anh bị bắt cóc bởi Jin…
_ A…anh mặt ngựa?? À k..không phải…Anh Hoseok??? 7
Giật mình ngước lên nhìn khuôn mặt trẻ con của Jimin, Hoseok có chút buồn cười khi cậu nhóc này lại xem anh như là một con ngựa nhưng vì vết thương ở bả vai đang chảy máu kia lại khiến anh cau mày lại vì đau..
_ Nhóc lại quên tên anh? Thật là….
_ A…anh không sao chứ??? – Jimin sợ hãi đỡ lấy Hoseok – Đ..đừng làm em sợ mà!
_ Jiminie!
Mơ màng nhìn về phía Taehyung đang chạy đến, Hoseok cố gắng giữ mình thật tỉnh táo nhưng cuối cùng lại ngất liệm đi trong vòng tay của cậu nhóc. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Hoseok mơ hồ nghe được giọng nói lo lắng của Jimin và thậm chí còn nhìn thấy ảo ảnh của Yoongi đang nhìn mình ở phía bên kia…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!