[BTS][VMinKook] ĐIÊN CUỒNG VÌ YÊU - 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


[BTS][VMinKook] ĐIÊN CUỒNG VÌ YÊU


42


Ba ngày sau khi Yugyeom nhận được tin nhắn từ Jihyun báo rằng ông có việc cần trở về Daegu một chuyến.

Ngồi ở trong phòng khách, Taehyung trầm tư nhìn Jimin ngồi xem TV mà trong lòng bắt đầu suy nghĩ không biết nên giải quyết việc của Jihyun như thế nào? Trở lại sự việc xảy ra đêm hôm đó khi cậu hẹn gặp mặt ông ở công viên X, Taehyung vì không giữ được bình tĩnh mà đánh liều chụp thuốc mê Jihyun từ đằng sau rồi âm thầm mang Jihyun giam ở một nơi cách xa thành phố. Còn về những tin nhắn mà Jihyun gửi về đều là do Taehyung sắp xếp vì cậu chính là người đang giữ điện thoại của ông. +

Khỉ thật! Bây giờ ngay cả bà nội và Yugyeom cũng quyết định trở về Daegu tìm Kim Jihyun, Taehyung suy nghĩ không biết nên xử lý sao đây?

_ Taehyungie? E…em ăn bánh không? – Jimin chủ động dịch lại gần em trai, giơ bịch bánh snack mà Yugyeom mua đưa cho Taehyung.

_ Cám ơn anh nhưng em không ăn đâu, anh ăn đi Jiminie. – Taehyung dịu dàng nựng lấy khuôn mặt của anh rồi hôn phớt lên vầng trán của Jimin.

Sau khi chào tạm biệt Yugyeom và bà Kim, ngôi nhà hiện giờ chỉ còn lại mình Jimin và Taehyung và bầu không khí hiện giờ không còn thoải mái như lúc nãy mà dần trở nên vô cùng ám muội. Lúng túng tắt TV rồi toan di chuyển về phòng, Jimin chưa kịp đặt tay lên nắm cửa thì đã bất ngờ bị Taehyung giữ chặt lấy phần hông mình, đầu nhẹ nhàng tựa lên hõm vai anh trai.

_ Anh đi đâu thế Jiminie?

Hít một hơi thật sâu rồi bối rối chỉnh lại trang phục trên người, Jimin dù đang rất sợ hãi và hồi hộp nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, đôi mắt không che giấu được cảm xúc hỗn loạn hiện giờ được Taehyung thu lại tất cả.

_ Anh…anh muốn về phòng.

_ Về phòng? – Taehyung khẽ cong lên một nụ cười, hơi thở nóng hổi cùng với giọng nói trầm đặc trưng thổi vào tai Jimin, không quên gặm lấy mà day dưa – Em thật sự yêu anh Jiminie, nhưng có lẽ anh đã bị tên Jeon Jungkook đó làm phiền nên hầu như đã quên hết những gì anh đã hứa với em rồi?

_ Ưm….anh…anh xin lỗi. – Jimin rúc người lại, đôi mắt nhắm chặt vì xấu hổ trước hành động đụng chạm này từ Taehyung.

Mò vào trong lớp áo hoddie của Jimin, Taehyung không tự chủ được hành động của mình dù cho lý trí mách bảo cậu nên dừng lại vì hiện giờ Jimin đang trở nên hoảng loạn như thế nào? Giữ lấy đôi tay của Taehyung, Jimin gần như bật khóc vì chẳng thể ngăn cản được ý nghĩ của em trai mình, cố gắng thoát khỏi sự kèm cặp của cậu nhưng vô vọng vì lực của Taehyung rõ ràng mạnh hơn anh rất nhiều.

_ Jiminie. – Taehyung hôn phía sau gáy của anh trai – Em yêu anh, em cũng không hiểu tại sao em lại trở nên điên cuồng như thế?

_ Không….! – Jimin run rẫy đặt hai tay lên cửa phòng để cố giữ lại thăng bằng khi bàn tay của Taehyung bất ngờ chạm vào hạ bộ của mình – Taehyung, k..hông được! Anh…anh là anh trai của em…!

_ Từ khi nào anh lại từ chối em vì em là em trai của anh cơ chứ? – Taehyung vừa ngạc nhiên vừa tức giận xoay người Jimin lại đối diện với mình rồi áp anh vào cửa – Là Jeon Jungkook đúng chứ? Tên khốn đó đã nói gì với anh?

_ Không có…- Jimin đặt hai tay chắn trước lồng ngực của Taehyung – X…xin em, đừng như thế nữa, anh muốn Taehyungie của lúc trước…ưm…

Chưa để Jimin nói hết câu, Taehyung liền hung hăn cuối xuống hôn lên đôi môi của anh trai, tâm trạng hiện giờ không muốn nghe những lời đau đớn và phân chia rõ giới hạn giữa anh và mình. Rõ ràng đôi môi của Jimin là ngọt ngào và mềm mại đến thế nhưng không hiểu sao Taehyung chỉ cảm nhận được sự cay đắng và tàn nhẫn từ anh.

_ Ưm Tae….ha… – Jimin ngẩng đầu lên đớp lấy không khí, khuôn mặt phấn hồng đập vào mắt Taehyung khiến cho cậu ham muốn nhiều hơn thế nữa.

_ Jiminie, em…. – Taehyung khó khăn lên tiếng.

DING DONG!
Giật mình trước tiếng chuông cửa, Taehyung tức giận dừng lại mọi động tác và cậu thật sự muốn chửi thề khi có người lại dám phá đám khoảnh khắc này của mình. Cuối xuống nhìn Jimin ngồi phịch xuống dưới đất mà hai tay vòng lấy ôm chặt cơ thể đang run rẫy vì sợ hãi kia, Taehyung dù cảm thấy có lỗi nhưng vẫn lựa chọn lờ đi, điều chỉnh lại cảm xúc bước thật nhanh ra ngoài. +

Jimin nhẹ đặt bàn tay lên lồng ngực, anh từ từ cảm nhận được cơn đau thắt lại ở trái tim và rồi nước mắt cũng không cầm lại được mà rơi xuống dưới sàn nhà lạnh buốt.

Tại sao em lại trở nên đáng sợ như thế Taehyungie? Em trai mà anh yêu quý nhất hiện giờ đang ở đâu? Jimin bắt đầu lo lắng, anh không hiểu vì sao Taehyung lại thay đổi? Phải chăng bản thân anh đã vô tình khiến cậu chán ghét nên mới đối xử với anh như thế? Nhưng những lời ngọt ngào mà cậu trao cho anh, kiên định và đầy khẳng định nói rằng suốt đời chỉ yêu mỗi anh.

Thế nhưng tình yêu này lại không ngọt ngào và ấm áp như Jungkook mang lại.

Sự rõ ràng này càng ngày càng chân thật hơn.

Bên ngoài.

Taehyung trừng mắt nhìn tên nhóc khó ưa đang đứng trước mặt mình, đôi tay siết chặt thành nấm đấm và không hề có dấu hiệu sẽ tránh sang một bên để cậu vào.

_ Thấy tôi chắc anh bất ngờ lắm?

Jungkook nhếch miệng cười, mỉa mai cất giọng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đen lại của Taehyung. Bởi vì ngay từ đầu đã cử người giám sát mọi hành động của Jimin, Jungkook đương nhiên đoán được ý đồ đen tối của tên hai mặt nguy hiểm này nếu như Jimin ở nhà một mình nên đã lập tức đến đây. Không nghe được động tĩnh và tiếng của Jimin, Jungkook cũng không giữ được vẻ lịch sự và kiên nhẫn ban đầu, lạnh lùng bước vào trong thì bị Taehyung dùng sức giữ lại bả vai.

_ Cậu nghĩ đây là đâu mà có thể tuỳ tiện vào? Tôi không hoang nghênh cậu đâu Jeon Jungkook.

_ Vậy là anh không biết rồi. – Jungkook cười khẩy, tay gạt mạnh bàn tay Taehyung rời khỏi người mình – Bà của anh rất thích tôi ở cạnh anh trai của anh đấy.

Toan đấm vào mặt Jungkook, Taehyung không ngờ lần này lại bị tên nhóc này bắt được nấm đấm của mình, còn bị tay còn lại của cậu đấm ngược lại khiến cho anh loạng choạng bước lùi về phía sau.

_ Mày..! – Taehyung nghiến răng, trừng mắt nhìn khuôn mặt băng lãnh của Jungkook.

_ Không dễ dàng cho tôi ăn cú đấm đó lần thứ hai đâu Kim Taehyung. – Jungkook cười lạnh nhắc nhở rồi thản nhiên đi thẳng vào trong.

_ Thằng chó!

Ngay khi Taehyung toan đuổi theo Jungkook thì hai bên đã bị thuộc hạ của Jungkook kèm chặt, khiến cho anh chỉ có thể điên tiết đứng đó, cố gắng vùng vẫy thoát ra.

—–0—–
Phủi đi những nơi mà Taehyung chạm đến, Jungkook cau mày khó chịu chửi thề một tiếng rồi kinh ngạc nhìn về vị trí Jimin đang ngồi bó gối ở dưới đất, lo lắng bước nhanh đến chỗ anh. +

_ Jiminie?? – Jungkook ngồi xuống đối diện Jimin, đôi tay giữ lấy cánh tay anh – Jiminie là em đây, anh sao thế??

Jimin khi nghe được giọng nói quen thuộc mà anh đã rất mong chờ vang lên rất gần thì nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước hướng đến Jungkook khiến cho cậu nhận ra có chuyện gì đó không ổn đã xảy ra.

_ Khốn kiếp! Là Kim Taehyung đúng chứ?

Bất ngờ lao vào lồng ngực của Jungkook, Jimin không còn giữ lại cảm xúc kìm nén của mình, bật khóc ngon lành trước mặt cậu còn ôm rất chặt như sợ rằng Jungkook sẽ để anh lại một mình. Lần đầu tiên thấy Jimin bị kích động như vậy, Jungkook nhạy bén nhận ra mình đã đến chậm một bước càng có ý định muốn giết chết tên khốn kia.

_ Đừng khóc nữa, có em ở đây sẽ không ai ăn hiếp anh. – Jungkook ôm chặt Jimin trong vòng tay, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm của anh mà trấn an.

_ Jungkookie…hức….Taehyungie rất đáng sợ… – Jimin run rẫy khi nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng của Taehyung.

Không yên tâm để Jimin ở lại, Jungkook dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của anh rồi nhanh chóng đỡ anh ngồi dậy bước nhanh ra ngoài.

Đứng núp sau lưng Jungkook khi nhìn thấy Taehyung tròn mắt nhìn anh và cậu, vòng tay của Jimin vẫn ôm thật chặt Jungkook ở đằng sau, không dám ló đầu ra nhìn em trai.

_ Jiminie, anh đừng đi, em xin lỗi vì tất cả nhưng anh đừng đi theo tên nhóc đó! – Taehyung vùng vẫy, điên cuồng gọi tên Jimin khi thấy Jungkook dắt anh rời khỏi nhà.

BỐP!

Không khách khí mà dùng lực đá thẳng vào người Taehyung, cơn giận của Jungkook hiện giờ đã lên đến đỉnh điểm, cậu khó chịu nới lỏng cà vạt rồi toan tặng cho Taehyung thêm vài cú thì đã bị Jimin gấp gáp giữ lại.

_ Dừng…dừng lại đi Jungkookie, đừng đánh em trai của anh, Tehyungie s..sẽ rất đau. 2

Miễn cưỡng thu tay về rồi bảo thuộc hạ giữ lấy Taehyung, Jungkook kéo Jimin tựa vào mình, gắt gỏng lên tiếng.

_ Con mẹ nó Kim Taehyung! Anh thấy Jimin quan tâm đến anh như thế nào chưa? Đây là cách mà anh đáp lại tình yêu thương của anh trai hay sao?

_ Tôi có! – Taehyung bất mãn gào lên – Tôi yêu Park Jimin nhiều như thế nào người ngoài như cậu làm sao có thể hiểu được chứ!

_ Yêu? – Jungkook nhếch miệng cười, giọng điệu lạnh lùng từng chữ từng chữ khảm vào trái tim đang nhức nhói, nhắc khéo Taehyung – Anh không có tư cách Kim Taehyung, anh không thể yêu anh trai của mình.

Kích động khi Jungkook thản nhiên dẫn Jimin rời khỏi nhà, Taehyung điên cuồng gọi tên anh trai của mình ở lại nhưng cuối cùng lại tận mắt nhìn Jimin ngồi vào xe với người con trai khác. Không cam lòng nhìn thấy người mình yêu nhất bị dẫn đi, Taehyung dùng sức thoát khỏi sự kèm cặp của hai tên thuộc hạ của Jungkook nhưng rồi lại bị bọn chúng đánh một trận ngay khi chiếc xe rời đi.

_ Jiminie! Anh đừng đi!
2

—–0—–

Trên xe, Jungkook im lặng ngồi yên để cho Jimin dựa vào mà đánh một giấc ngủ say. Hơi di chuyển tầm nhìn xuống khuôn mặt mệt mỏi của Jimin, Jungkook nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ đôi mắt sưng húp của anh rồi lạnh lùng nhìn về phía Bambam đang lái xe.

_ Vụ mất tích của Kim Jihyun điều tra đến đâu rồi?

Quay ngược trở về cái đêm Jungkook đưa Jimin về nhà sau buổi đi hơi hôm đó. Ngay khi Jungkook leo lên xe toan lái xe rời đi thì vô tình nhìn thấy bộ dáng lấp ló, mờ ám của Jihyun đứng ở phía bên kia nhìn chằm chằm vào nhà. Cau mày khó hiểu, Jungkook liền ra lệnh bảo Jackson cử người theo dõi hành động của ông ta và cuối cùng biết được Taehyung chính là người mà Kim Jihyun muốn gặp.

Rõ ràng vì nể mặt Jimin nên cậu đã không muốn xen vào chuyện Kim Taehyung lại chủ mưu bắt cóc Jihyun. Nhưng sau khi điều tra được nơi giam giữ của ông và nắm được bí mật mà Taehyung dùng tiền để bảo ông im lặng kèm với sự việc ngày hôm nay, Jungkook cuối cùng cũng đưa ra được quyết định. Cách duy nhất để tống Kim Taehyung rời xa Park Jimin ngoài cái chết thì chỉ có duy nhất một cách. +

Chính là tống Kim Taehyung, em trai của anh vào tù.

_ Em đã cử người đứng trông chừng chỗ ngôi nhà hoang đó rồi ạ. – Bambam quan sát biểu hiện của Jungkook qua kính chiếu hậu.

_ Tốt. – Jungkook nhẹ chỉnh lại mái tóc của Jimin – Nhắn tin cho Kim Namjoon, Kim Jihyun bị mất tích là do Kim Taehyung bắt cóc.

_ Sao ạ?? – Bambam kinh ngạc – Nhưng nếu cậu Jimin biết thì…

_ Mày cứ làm như những gì tao nói. – Jungkook cau mày, trừng mắt nhìn Bambam – Tao không muốn lặp lại thêm lần nữa.

_ Vâng thưa cậu hai. – Bambam miễn cưỡng nhận lệnh.

—– NHÀ HỌ KIM —–

Như một người mất hồn ngồi ở trước sân nhà, Taehyung vô cảm đưa tay chùi đi vệt máu ở khoé miệng, tính cách mà cậu nhiều năm qua che giấu thật kỹ trước mặt mọi người nay bị Jungkook rạch nát không chừa lại một chút gì để che đậy nữa. Lại nhìn vào lòng bàn tay, nơi đã giữ lại chút hơi ấm của Jimin nay trở nên lạnh lẽo, Taehyung khẽ nhắm mắt rồi thở hắt ra một tiếng, chậm rãi đứng dậy rồi phủi đi vết bẩn trên quần áo, đóng cửa lại như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Di chuyển vào phòng của Jimin, Taehyung cầm lấy khung ảnh mà cậu và anh chụp cùng với nhau rồi khoé miệng cong lên một nụ cười. Anh hai của cậu chỉ tạm thời bị Jeon Jungkook dụ hoặc mà thôi, sớm hay muộn anh cũng sẽ trở về có phải hay không?

XOẢNG!

Điên tiết ném mạnh khung ảnh vào tường, Taehyung loạn trí ôm đầu rồi gào lên trong đau đớn, nước mắt trào ra hai bên khoé mắt cứ rơi mãi không ngừng. Giá như chưa có sự xuất hiện của Jeon Jungkook! Giá như cậu có quyền lực và địa vị cao hơn thì đã không bị người khác chèn ép mà cướp đi người mà cậu yêu hơn tất cả mọi thứ!

Giá như cậu có thể giết chết Park Jimin, để không một ai có thể mang anh ấy rời khỏi vòng tay mình. 7

Cười lạnh một tiếng rồi ngồi gục xuống đất, Tehyung nhanh chóng quay trở về dáng vẻ bất cần và vô cảm ban đầu. Lập tức trở về phòng của mình, mở ra chiếc laptop chứa đựng rất nhiều bí mật mà Taehyung đã điều tra từ Kim Namjoon.

Nhấp vào file ghi âm cuộc gọi giữa Namjoon và Jin đêm hôm trước, Taehyung cẩn thận lắng nghe lại một lần nữa rồi bàn tay khẽ siết chặt lại khi cuối cùng biết được thân phận thật sự của cả ba người.

Lúc trước vì nghi ngờ Namjoon có liên quan đến đám người của Jeon Jungkook, Taehyung đã đánh liều gài thiết bị nghe lén vào trong điện thoại của Namjoon và những nơi an toàn ở phòng của anh khi cậu có dịp sang nhà Namjoon chơi vài lần.

Nghĩ lại bây giờ tính cách của mình đúng là không giống ba của mình là Kim Jong In một chút nào cả.

_ Jeon Jungkook, cậu dám đoạt Jimin của tôi, món nợ này tôi nhất định tính hết với cậu. – Taehyung siết chặt chiếc usb trong tay rồi nhìn sang tấm ảnh gia đình mà cậu chụp hồi còn nhỏ, khi mẹ của cậu Kim So Hyun còn sống – Mẹ à, con chỉ muốn mang anh Jimin trở về bên cạnh, con yêu anh ấy nhiều như thế nào mẹ ở thiên đàng cũng nhìn thấy đúng chứ?

Bước từng bước đến vị trí khung ảnh, Taehyung giơ ngón tay chạm lên khuôn mặt của bà rồi di chuyển đến khuôn mặt trẻ con của Jimin đang cười rất hạnh phúc…

_ Trở thành sĩ quan cảnh sát là vì con muốn trả thù cho vụ án oan của ba năm đó nhưng rồi trớ trêu thay người đẩy chúng ta vào ngõ cụt này lại là ba ruột của con. – Taehyung bật cười – Tên tội phạm nguy hiểm nhất Min Ha Eun là ba ruột của con, thật là buồn cười mà.

Dừng lại một chút rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kim So Hyun, Taehyung không chút suy nghĩ gỡ khung ảnh xuống rồi cất vào trong tủ như thể muốn quên đi con người cũ của mình. Một sĩ quan cảnh sát thấp kém và không đủ quyền lực để giữ lại những thứ mình muốn.

_ Có lẽ con đúng là con ruột của Min Ha Eun bởi vì dù có chết con cũng sẽ không từ bỏ Park Jimin đâu. – Taehyung cười lạnh – Dù chỉ là cái xác con cũng không muốn chia sẻ nó với bất kỳ người khác. Còn về Jungkook, con rất tiếc khi phải nói với mẹ rằng con sẽ giết chết cậu ta dù cho tên nhóc đó có là con trai ruột của Choi Seung Hyun đi chăng nữa.

Kim Taehyung, mày tốt nhất cũng nên để con người giả tạo này chết đi.

—– CỤC CẢNH SÁT SEOUL —–
Namjoon sau khi đọc được tin nhắn từ Bambam thì vẻ mặt không giấu được sự bất ngờ và hoang mang. Tại sao Taehyung lại có ý định bắt cóc Kim Jihyun cơ chứ? Rõ ràng là một chàng trai ấm áp và còn là một cảnh sát năng lực, Taehyung tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Rốt cuộc là vì lý dó gì cơ chứ? +

_ Sếp Kim, có một cuộc gọi nặc danh nói rằng Kim Jihyun đang bị bắt cóc và hiện giờ đang ở khu nhà hoang đường số X cách thành phố Seoul khoảng chừng A km.

_ Tôi biết rồi. – Namjoon đau đầu, cất điện thoại vào trong túi khi không liên lạc được với Taehyung – Cử đội lập tức đến đó, tôi sẽ đến sau.

—– BỆNH VIỆN SEOUL —–

Trước cửa phòng bệnh, Mark và Young Jae cảm thấy thật ngột ngạt khi phải cùng thuộc hạ của Jungkook bảo vệ Jung Hoseok. Jackson cào lấy mái tóc rồi quay sang dặn dò đám thuộc hạ canh chừng cho kỹ vì hiện giờ cậu muốn đi vệ sinh. Ngay khi Jackson rời đi, Mark và Young Jae liền tròn mắt ngạc nhiên khi trông thấy một đám người kỳ lạ thản nhiên bước đến, dẫn đầu bọn họ là một cô gái rất xinh đẹp.

_ Các người không được lảng vản ở đây đâu, mau đi đi. – Một tên thuộc hạ của Jungkook cau mày lên tiếng.

Bên trong, Hoseok phì cười đọc lại những dòng tin nhắn mà cậu gửi cho Yoongi rồi chợt giật mình khi nghe tiếng xô xát ở bên ngoài. Loay hoay cầm lên khẩu súng giấu ở sau gối, Hoseok bình tĩnh hướng khẩu súng đến phía cửa rồi liền ngạc nhiên khi thấy người mở cửa bước vào là một cô gái.

_ Cô là ai? – Hoseok nhạy bén nhận ra đám thuộc hạ ở đằng sau thuộc về Yamaguchi Gumi.

_ Anh là Jung Hoseok? Thầy của anh là Choi Seung Hyung có phải không? – Cô gái nhẹ nhàng cong lên một nụ cười, thỏai mái chỉnh lại bộ vest trắng.

_ Phải. – Hoseok bình tĩnh trả lời, anh nghĩ tốt nhất là nên thành thật thì hơn.

_ Tốt lắm. – Cô gái kỳ lạ cười híp mắt rồi nhanh chóng chụp lấy khẩu súng từ tay Hoseok, động tác thành thục đóng lại khoá an toàn, chậm rãi ném khẩu súng sang một bên khiến cho anh giật mình.

_ Rất vui được gặp anh Jung Hoseok, tôi là Park Chaeyoung, là con gái của thủ lĩnh bang hội Yakuza lớn nhất ở Nhật, Yamaguchi Gumi. Ba của tôi yêu cầu tôi bảo vệ anh và tôi hi vọng anh sẽ hợp tác với tôi, sếp Jung.

—–0—–

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN