[Đam mỹ, đoản, ngọt văn] Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ - Chương 2: Say rượu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
211


[Đam mỹ, đoản, ngọt văn] Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ


Chương 2: Say rượu


Đại sư huynh tiện tay khép lại cánh cửa nhỏ, liếc mắt nhìn Kinh Sở một chút, không hỏi nhiều, cũng không nói nhiều, một đường đi thẳng đến bếp lò.

“Cơm này các ngươi còn ăn nữa không?” Gương mặt đại sư huynh bị khói bếp bao phủ có chút mơ hồ, nhị sư huynh nghe vậy vội buông đũa đứng lên, hỏi: “Sư huynh vẫn chưa ăn cơm sao?”

Hắn không đợi đại sư huynh trả lời, quay sang hỏi thiếu niên: “Kinh Sở, ngươi còn đói bụng không?”

Kinh Sở trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu, buông chén đũa xuống.

Đại sư huynh nhẹ gật đầu, nói: “Ta không đói bụng, là sư đệ đói, ta tới chỗ này thử chút vận may.”

“…… Ồ.” Nhị sư huynh xuất ra một nụ cười, cảm thấy bụng mình bị nghẹn đến no, hắn hơi có chút uể oải mà nói: “Vậy mang một chút qua cho sư đệ đi, đệ ăn no rồi.”

Kinh Sở ngồi ở bên cạnh, nhìn nhìn hai người, đôi mắt hơi nheo lại.

Nhị sư huynh một lần nữa nhìn thấy Kinh Sở, là ở trên lôi đài.

Thiếu niên trên lôi đài lóa mắt chói sáng, người Kinh gia chuyên dùng khinh kiếm. Thiếu niên tựa như cùng kiếm hợp thành một thể, thân ảnh xanh thẳm nhẹ nhàng như chim bay, từng đường kiếm đều mê đắm biết bao trái tim nữ hiệp.

“Thiếu chủ Kinh gia ngày sau rất có hi vọng”. Đây chính là câu nói mấy ngày nay nhị sư huynh thường nghe nhất.

Không nghĩ tới người trong mộng của muôn vàn nữ hiệp sau khi chiến thắng lôi đài đã chạy thẳng tới tìm hắn.

“Trạch Lan, hôm nay ta thắng, muốn ăn cơm.” Kinh Sở dường như đặc biệt thích tên của hắn, có thể treo ở bên miệng liền treo ở bên miệng, hận không thể mỗi câu mỗi lời đều gọi một tiếng Trạch Lan.

“…… Chẳng lẽ mấy ngày trước ngươi không chịu tới, là vì không chiến thắng sao?”

“Không phải không chiến thắng, mà là ta không có lên lôi đài.” Kinh Sở nghiêm túc sửa lại lời của hắn, tiếp theo lại dùng đôi mắt trắng đen rõ ràng thẳng tắp nhìn hắn, cực kỳ giống một con thú non đòi ăn.

“Ngươi lúc nào muốn ăn cũng có thể tới.” Nhị sư huynh nhịn không được vuốt vuốt đỉnh đầu thiếu niên, thật là mềm mại tựa như lông thú non.

“Ta đây ngày mai cũng muốn đến, ngày mốt cũng vậy, ngày kế……”

“Ngưng, qua ba ngày nữa ngươi phải về Giang Nam rồi.” Sau khi tông môn thi đấu kết thúc, cũng phải tiễn khách cho chu toàn, “Nhanh trở về đi, nếu không chẳng phải ngươi sẽ bị đói chết sao!?”

Vẻ mặt Kinh Sở sửng sờ, không nói thêm gì nữa.

Gió đêm phơ phất, nhị sư huynh nghĩ Kinh Sở tốt xấu gì hôm nay cũng vừa chiến thắng lôi đài đã tới tìm hắn ăn cơm, miễn cưỡng xem như là làm bữa tiệc chúc mừng, lén lút trộm một vò Hoa Nhưỡng, lôi kéo Kinh Sở tới một chỗ vắng vẻ không người trên Đệ Tử Phong.

Hai người lấy rượu và thức ăn ra, tìm một chỗ bằng phẳng, ngồi xuống ăn uống. Tuy rằng tửu lượng của nhị sư huynh không cao, lại mười phần thích rượu, uống không được bao lâu liền có chút say.

Kinh Sở cũng uống đến no bụng, mở to mắt trừng trừng nhìn nhị sư huynh.

Nhị sư huynh một khi say lá gan liền lớn, đưa tay thẳng tắp đập vào lưng Kinh Sở một cái, cảm nhận đường cong thon chắc của sống lưng, không hiểu vì sao có chút tâm viên ý mã.*

“Chưa ăn no.” Kinh Sở không thèm để ý đến cử chỉ kia của nhị sư huynh, chỉ ợ hơi một cái, nhỏ giọng nói.

“Ngươi ợ hơi tới như vậy rồi còn nói chưa ăn no.” Nhị sư huynh thiếu chút bật cười, bàn tay ở trên lưng thiếu niên lại sờ sờ, cảm thấy bộ dáng của người này thật khiến người ta hâm mộ.

Mới mười bảy…… Hay là mười tám?

……

“Ta lúc ấy, chưa ăn no.” Kinh Sở lại nhỏ giọng nói.

Nhị sư huynh từ trong mơ màng kịp thời phản ứng, ý Kinh Sở muốn nói…… Lần đầu tiên hắn nấu cơm cho Kinh Sở, đại sư huynh tới hỏi còn ăn cơm nữa hay không?

“Vậy sao ngươi …… không tiếp tục ăn đi!” Nhị sư huynh lại uống một ngụm rượu.

“Ngươi thích người kia, ta không muốn ăn.” Kinh Sở nói.

“……” Nhị sư huynh không nói một lời, hồi lâu bật thốt ra khỏi cổ họng hai chữ, “Đánh rắm.”

“Ngươi thích người kia, ta, không, muốn, ăn.” Kinh Sở say, cũng không cố giả vờ như người trưởng thành nữa, lộ ra bản tính trẻ con cố ý chọc giận hắn.

“……”

Nhị sư huynh đưa lưng về phía hắn, qua hồi lâu mới nói: “Ngươi câm miệng.”

Thế nhưng trong giọng nói lại mang theo chút nghẹn ngào.

Kinh Sở không nghĩ tới hắn một khi bị nói toạc ra tâm sự sẽ khóc như vậy, vội vàng kéo mặt của hắn qua, lại bị nhị sư huynh liều mạng trốn tránh.

Kinh Sở sức lực rất lớn, xoay cả người hắn qua đây, nhéo mặt nhị sư huynh, không nói một lời, chỉ nhìn hốc mắt nhị sư huynh đỏ bừng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“…… Ta, ta không có thích, ngươi câm miệng.” Nhị sư huynh khóc đến thở không ra hơi, hốc mắt đỏ tựa như bị trát son phấn.

“Ừ.” Kinh Sở gật gật đầu, đột nhiên tiến tới, hôn lên bờ môi nhị sư huynh một cái.

Nhị sư huynh đột nhiên mở to hai mắt, hành động và tư duy trong nhất thời không theo kịp, chậm mất nửa nhịp, lúc sực tỉnh đã bị người đè trên thảm cỏ bằng phẳng, hôn đến thở không nổi.

Nhị sư huynh lúc này mới bắt đầu giãy giụa, lại bị người đè ép càng chặt, hắn y y ô ô, về sau bởi vì ngấm men say cảm thấy cũng có chút thoải mái, trong miệng Kinh Sở vẫn còn đọng hương rượu, môi răng dây dưa càng lúc càng lên men.

Hai người lôi kéo tơ bạc, tách đôi môi ra, nhị sư huynh tóc tai tán loạn nằm đó, ánh mắt mê ly nhìn Kinh Sở, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi thật…… Thật là đẹp mắt.”

Kinh Sở: “……” Hắn đột nhiên có loại cảm giác chính mình đang bị trêu đùa.

Nhị sư huynh đánh bạo, ôm cổ Kinh Sở, giở giọng lưu manh: “Lại, lại thân thân tiếp?”

Kinh Sở: “……”

Kinh Sở cúi đầu, môi chạm vào vành tai hắn, khẽ hỏi: “Ta là ai.”

Nhị sư huynh: “Ngươi không phải hắn.”

Trái tim Kinh Sở tựa như bị đâm một nhát, thẳng tắp đứng lên, đang muốn bỏ đi, đã bị người túm chặt góc áo, vừa cúi đầu liền nhìn thấy nhị sư huynh đỏ mắt lôi kéo góc áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Ta không thích hắn.”

“Hắn là ai?”

“Hắn là rất nhiều người.”

“……”

“Rất nhiều người đều không thích ta, không có người thích ta.”

Kinh Sở sửng sốt, không biết nên phản ứng như thế nào, hắn ngồi xổm xuống, nhìn nhị sư huynh: “Cho nên ngươi nghĩ là ta thích ngươi?”

Nhị sư huynh sửng sốt một chút, tức rồi, thẹn quá hóa giận: “Bằng không ngươi hôn ta làm gì!”

“Say.”

“…… Chó má!” Nước mắt nhị sư huynh lại muốn chảy ra, hắn quay người đi, một bộ dáng vẻ “Được được ta đã biết các người đều không thích ta”.

Kinh Sở xem như đã hiểu, người này vốn chưa từng nghiêm túc thích một ai, hắn chỉ là muốn được người khác yêu thương.

Tên đại sư huynh đồ bỏ kia, cùng với tiểu sư đệ, hơi suy nghĩ một chút, nghĩ chắc đây chính là một đoạn chuyện cũ năm xưa cầu mà không được.

Đáng tiếc mỗi một phân cảm tình người này đưa ra ngoài, tựa hồ đều không có người đến đáp lại.

Loại người này, chỉ cần ngươi nói một câu thích hắn, hắn thẹn thùng làm ra vẻ khó chịu, sau khi suy xét một chút, có thể đáp trả lại ngươi gấp nhiều lần.

Quá mức dễ bị lừa, Kinh Sở nghĩ.

Cố tình còn trưởng thành trong bộ dáng khiến người ta vừa nhìn thấy liền muốn khi dễ, vừa khóc vừa muốn lôi kéo tới bên giường, nhiều năm như vậy vẫn không bị lừa đi, đoán chắc là vì ở mãi trong núi không có đi ra ngoài.

Người thừa kế đời kế tiếp của danh môn vọng tộc có thể nào giống như một con thú non xù lông, từ nhỏ sống trong cảnh gió tanh mưa máu đi ra, Kinh Sở trong lòng vừa động nhìn đoạn cổ trắng nõn của nhị sư huynh, thâm trầm lộ ra đầy miệng răng nanh.

Ngày thứ hai khi nhị sư huynh tỉnh lại liền cảm thấy có chỗ không thích hợp.

Bị Kinh Sở ôm trong ngực còn không nói, eo lưng lại còn có chút đau nhức. Đầu óc nhị sư huynh giống như bùn nhão chậm rãi chuyển động, lúc sau bị dọa đến trợn to hai mắt.

Hắn không phải là bị xxx rồi chứ?

Kinh Sở lúc này vừa vặn tỉnh lại, một bên sửa sang hoàn hảo một bên ung dung hỏi nhị sư huynh: “Làm sao vậy?”

Làm sao vậy? Bị ngươi xxx ngươi còn hỏi làm sao vậy?

Nhị sư huynh sắp tức chết rồi.

Hắn đang muốn phát hỏa, chợt nghe Kinh Sở thản nhiên nói: “Ngươi tối hôm qua vung vãi rượu khắp nơi, quần áo dính tất cả đều là rượu, ta đành phải cởi ra giúp ngươi, ngươi còn nổi cơn muốn luận võ với ta, ta ra chiêu thức giả thì ngươi nói ta khinh thường ngươi…… Ngươi cầm kiếm làm gì.”

Nhị sư huynh buông kiếm rớt xuống mặt đất.

A, không có xxx.

Sau khi nhị sư huynh nói lời từ biệt với Kinh Sở, trở về Đệ Tử Phong, lúc đi vào phòng cởi quần áo chuẩn bị tắm gội, lướt ngang qua gương đồng bỗng nhiên phát hiện trên eo có một chút hồng hồng.

Nhị sư huynh vội vàng cúi đầu nhìn kỹ.

Tròn tròn, có chút giống…… Dấu hôn!

Nhị sư huynh: “……”

Nhị sư huynh triệt để lâm vào câu đố lớn nhất trong ngày, nhưng nghĩ đến dáng vẻ diện mạo của Kinh Sở, nhị sư huynh thực cảm thấy vẫn là hắn tự  xxx chính mình còn sướng hơn.

*Tâm viên ý mã: 心猿意马tâm như vượn nhảy nhót, ý như ngựa chạy nhanh, đại ý là tâm trạng thất thường thay đổi nhanh chóng, sớm nắng chiều mưa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN